Nước Mắt Vô HìnhSáng sớm, mặt trời tinh nghịch ló ra khỏi vầng mây, rải ánh nắng ấm áp lên mặt bàn, lên tường, lên những cốc trà, còn nhảy múa trên những giỏ hoa lan.
Tình Mỹ từ từ he hé mắt, ánh mặt trời chói gắt khiến cô hoa mắt, vội vàng lấy tay che mặt lại.
Trong phòng rất yên tĩnh, Tình Mỹ khẽ cử động, cảm thấy toàn thân ê ẩm, cổ họng bỏng rát, khát khô cuống họng.
Cô đang định ngồi dậy, đi men theo giường thì cửa đột ngột mở ra, Sâm Trí xuất hiện trước mắt cô.
“Tình Mỹ, cậu tỉnh rồi à?”. Sâm Trí vui vẻ mỉm cười, đến gần dìu cô ngồi dậy, sau đó đưa cho cô một cốc nước ấm: “Cậu ngủ lâu quá rồi, cứ sốt mãi không hạ, làm người khác lo cuống cả lên!”
“Sâm Trí!”. Tình Mỹ uống một ngụm nước, dụi dụi mắt, những chuyện xảy ra hôm qua từ từ hiện về trong đầu cô. Tình Mỹ vội vàng nhìn quanh, trong phòng chỉ có mỗi Sâm Trí.
“Dực Thụ đâu rồi?”
Ánh mắt Sâm Trí chợt sầm xuống.
Tình Mỹ biết mình hết lần này đến lần khác làm Sâm Trí tổn thương, nhưng cô không thể nào làm trái với con tim mình. Thực ra cô với Sâm Trí đều là những kẻ ngốc, là những con thiêu thân lao vào ngọn lửa của tình yêu. Nhưng cô không thể tiếp nhận tình cảm của Sâm Trí, cũng giống như Sâm Trí thờ ơ với tình cảm của Thuần Hạ vậy.
“Tình Mỹ!”. Sâm Trí ngập ngừng, đón lấy cốc nước trên tay cô, sau đó nhìn cô bằng ánh mắt u ám, ái ngại nói: “Tạm thời cứ để tớ chăm sóc cho cậu, cậu ta chẳng biết cách chăm sóc bệnh nhân đâu, tớ rất hi vọng cậu mau khỏe lại!”
“Sâm Trí, cậu nói cho tớ biết Dực Thụ đang ở đâu trước đã được không?”. Tình Mỹ nôn nóng bám vào vai Sâm Trí, cô thật sự lo lắng cho Dực Thụ, chắc chắn anh ấy đã bị tổn thương trước những lời lẽ Sâm Trí nói hôm qua, anh buồn cũng là do cô gây ra.
“Tại sao cứ nhất định phải tìm cậu ta? Cậu ta đi từ hôm qua rồi, cái tên công tử nhà giàu ấy sao biết cách chăm sóc bệnh nhân chứ? Chỉ có một buổi sáng thôi mà đã để cậu sốt cao đến thế rồi!”
“Đấy là việc của tớ!”. Tình Mỹ nghe Sâm Trí nói Dực Thụ như vậy, trong lòng rất khó chịu, giọng nói cũng có phần gay gắt hơn: “Sâm Trí, tớ không hi vọng cậu nói Dực Thụ như thế, anh ấy đã cố gắng hết sức rồi, cho dù anh ấy có không biết cách chăm sóc bệnh nhân đi chăng nữa, nhưng tớ vẫn hi vọng có anh ấy ở bên cạnh!”
“Tớ thì không thể sao? Cho dù với tư cách là một người bạn, ngay cả tư cách chăm sóc cậu như một người bạn cũng không có sao?”
Sâm Trí càng lúc càng kích động, anh đứng phắt dậy.
“Chúng ta quen biết nhau từ bé, còn cậu mới biết thằng ranh ấy chưa được bao lâu, nhưng trong lòng cậu, cậu ta còn quan trọng hơn cả tớ, bây giờ thậm chí ngay cả việc chăm sóc cậu, cậu cũng không muốn tớ nhúng tay vào sao? Cái thằng ranh ấy ngoài tiền ra thì còn biết làm gì khác hả?”
“Cậu không được nói Dực Thụ như thế!”
Tình Mỹ bực mình gắt lên, thở hồng hộc nhìn Sâm Trí, thật không ngờ một người luôn hiền lành và khoan dung như Sâm Trí lại có lúc nói ra những lời như vậy.
“Tớ chỉ nói sự thực, tại sao không cho tớ nói?
Tình Mỹ, tớ thích cậu, tớ thực sự thích cậu, lẽ nào trong lòng cậu, tớ không bằng thằng nhóc đó dù chỉ là một chút thôi sao? Tớ không đẹp trai bằng cậu ta, không nhiều tiền bằng cậu ta, nhưng tớ yêu cậu gấp ngàn lần cậu ta!”
“Sâm Trí!”
Tình Mỹ gần như hét lên để ngăn không cho Sâm Trí nói tiếp. Sâm Trí sao lại trở nên như thế này? Chẳng lẽ tình yêu đáng sợ đến mức nó có thể khiến một người trở nên đố kị và nóng nảy thế sao?
Sâm Trí lúc này thật xa lạ, Sâm Trí mà Tình Mỹ quen biết lúc nào cũng mỉm cười với cô, cho dù cô làm sai chuyện gì cũng luôn bao dung cô chứ không phải một Sâm Trí nóng nảy như lúc này.
Chỉ có điều, tất cả đều là do cô gây ra. Sâm Trí…
“Đừng để tớ phải ghét cậu! Chúng ta chỉ là bạn bè hoặc anh em, giống như người một nhà, như vậy không được sao?”
Mắt Tình Mỹ đỏ hoe, tim cô đau đớn như bị ai vò xé. Cô biết những lời mình nói sẽ làm tổn thương Sâm Trí, nhưng cô không còn cách nào khác.
“Bây giờ, bắt đầu ghét tớ rồi phải không?”
Sâm Trí nhìn Tình Mỹ, khóe môi khẽ nhếch lên, cười nhạt, cảm giác tuyệt vọng và phẫn nộ đan xen. Anh không nói gì thêm mà mở cửa chạy ra ngoài.
“Sâm Trí!”
Hình ảnh của Thuần Hạ hiện ra ngay khi Sâm Trí mở toang cửa, có thể đoán được rằng cô ấy đã nghe hết cuộc đối thoại giữa Tình Mỹ và Sâm Trí.
“Tình Mỹ, cậu thật quá quắt!”
Thuần Hạ sải bước đến trước mặt Tình Mỹ, tức tối nói.
“Thuần Hạ…”, nước mắt Tình Mỹ ứa ra.
“Các cậu đều là những người quan trọng trong lòng tớ, nhưng Thuần Hạ, cũng là vì cậu mà tớ càng không thể chấp nhận Sâm Trí!”
“Cậu biết rõ là Sâm Trí thích cậu, tại sao còn đi nói những lời khiến cậu ấy tổn thương như thế? Từ nhỏ cậu ấy đã hết mực bảo vệ cậu, yêu cậu ngần ấy năm trời, thế mà cậu đối xử với cậu ấy như vậy! Cậu không biết cậu ấy buồn đến mức nào sao? Trái tim cậu làm bằng đá hả?”
“Tớ không muốn thế đâu Thuần Hạ, tớ chỉ muốn làm cho cậu ấy từ bỏ tớ, tớ thật sự không muốn làm cậu ấy tổn thương đâu!”
“Không muốn làm cậu ấy tổn thương á, thế ban nãy cậu vừa làm cái gì? Bởi vì cậu là chị em tốt nhất của tớ, cho nên mặc dù thích cậu ấy đến phát điên lên nhưng tớ vẫn hi vọng hai người có thể ở bên nhau, bởi vì tớ nghĩ cậu có thể đem lại hạnh phúc cho cậu ấy! Nhưng cậu đã làm gì hả? Tình Mỹ, cậu nhìn xem rốt cuộc cậu đã làm gì rồi?”
“Thuần Hạ, xin lỗi, xin lỗi cậu…”
Thuần Hạ gạt nước mắt, ngoảnh đầu lại nhìn Tình Mỹ: “Người cậu cần xin lỗi không phải là tớ. Tình Mỹ à, nếu cậu còn tiếp tục làm tổn thương Sâm Trí, tớ thề sẽ hận cậu cả đời!”
Thuần Hạ nói xong liền đuổi theo Sâm Trí.
“Thuần Hạ… Sâm Trí…”. Sao lại trở nên như thế này? Cô đơn giản chỉ muốn thích một người thôi, sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Cô có bao giờ nghĩ sẽ làm tổn thương đến người khác đâu?
Tình Mỹ ôm mặt khóc nức nở.
Ánh mặt trời như đang nhảy nhót trên mái tóc cô, cả căn phòng bừng sáng, mang theo niềm hân hoan của ngày mới, nhưng chúng đâu có hiểu được nỗi buồn phiền của cô, chúng vẫn cứ vui tươi vô lo vô nghĩ như vậy.
Mấy ngày nay Dực Thụ đều không đến thăm Tình Mỹ, không biết có phải những lời Sâm Trí nói đã khiến anh tức giận không. Tình Mỹ chỉ muốn nhanh chóng đi học lại, có như vậy mới có thể gặp anh.
Nhớ đến hình ảnh của anh lúc ngồi trong phòng học sáng trưng, Tình Mỹ lại thấy ngất ngây trong lòng.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, tràn vào trong lớp, dịu dàng đậu trên vai Dực Thụ, khiến cho đôi mắt đẹp như hoa tường vi dường như được nhuộm vàng, bởi vì có sự tồn tại của anh nên trong phòng học luôn thoang thoảng mùi hương hoa tường vi.
Hình ảnh của Dực Thụ từ từ tan ra thành vô số những hạt phấn lấp lánh trước mặt Tình Mỹ, lúc này cô mới giật mình sực tỉnh, hóa ra mình đang ở nhà, ban nãy chỉ là tưởng tượng thôi.
Tình Mỹ không thể ngồi yên được nữa, cô nhảy xuống khỏi giường, đánh răng rửa mặt, sau đó mặc đồng phục và đeo cặp sách đến trường.
Cứ nghĩ đến Dực Thụ là Tình Mỹ lại cảm thấy ngọt ngào như đang ăn kẹo đường, một cảm giác hạnh phúc lan tràn trong tim cô.
Cánh cửa phòng học đã ở ngay trước mặt, sự xuất hiện đột ngột của cô không biết có khiến cho Dực Thụ vui mừng không.
Tình Mỹ cắn chặt môi, do dự hồi lâu, sau đó đẩy mạnh cánh cửa lớp. Các bạn học đổ dồn ánh mắt về phía Tình Mỹ, cô ngại ngùng mỉm cười với mọi người.
Ánh mắt chờ đợi của họ lập tức chuyển sang thất vọng.
“Haizz, mình cứ tưởng là bạn Dực Thụ quay lại chứ, đúng là mừng hụt!”
“Đúng đấy, không biết bạn Dực Thụ xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay chẳng thấy đi học, đúng là lo ૮ɦếƭ đi được!”
“Có những người trông có vẻ chẳng lo lắng chút nào, lại còn trốn ở nhà giả bộ ốm, đúng là uổng công Dực Thụ thường ngày đối xử tốt với cô ta!”
Tình Mỹ đứng ngây ra ở trước cửa, lắng nghe cuộc nói chuyện của các bạn trong lớp, sau đó quay sang nhìn cái bàn trống không nơi Dực Thụ thường ngồi.
Chỗ ngồi của anh cũng trống không như chỗ của cô, trên mặt bàn còn phủ một lớp bụi mỏng, ánh mặt trời hắt vào khiến nó trở nên cô quạnh.
Tình Mỹ chậm rãi bước vào, đứng ngây ra trước chỗ ngồi của Dực Thụ, trong lòng hụt hẫng không sao tả xiết.
Suốt cả ngày Tình Mỹ cứ như người mất hồn, trong lòng băn khoăn không biết Dực Thụ đã xảy ra chuyện gì. Hôm ấy vì chuyện mua đồ gia dụng trong nhà mà cô với anh đã cãi vã một trận, sau đó những lời Sâm Trí nói lại khiến anh bị tổn thương. Liệu có phải vì anh quá tức giận, không buồn đếm xỉa đến mình nữa nên mới không đi học không? Hay là trong nhà anh đã xảy ra chuyện gì rồi?
“Này Tình Mỹ, tan học rồi! Cậu còn ngẩn ra đó làm gì thế hả?”
Tiểu Mẫn trợn tròn mắt nhìn Tình Mỹ, bước đến bên bàn của cô, nhìn theo ánh mắt cô.
“Đừng nhìn nữa, muốn tìm cậu ấy thì đến thẳng nhà mà tìm, cậu có nhìn cái bàn ấy lâu thêm nữa thì cậu ta cũng chẳng xuất hiện đâu!”
Tình Mỹ định thần lại, cố gượng cười rồi lại bắt đầu ngây ra.
“Này Tình Mỹ, cậu đúng là hết thuốc chữa rồi! Đây là tấm thiệp gửi ở phòng bảo vệ cho cậu mấy hôm trước đấy!”
Ánh mắt Tình Mỹ dừng lại trên tấm thiệp mà Tiểu Mẫn đưa cho. Tấm thiệp được làm rất tinh tế, trên nền giấy trắng có vẽ rất nhiều những bông hoa tường vi màu đỏ, cành lá xanh vươn dài ra xung quanh. Cô chợt chột da, một vài kí ức quen thuộc bỗng hiện lên trong đầu Tình Mỹ.
Tình Mỹ vội vàng đón lấy mở ra xem.
Quả nhiên trên tấm thiệp có ghi dòng chữ “Tình yêu Tường Vi Sweet”.
Tay cô như run lên, vận may đã mỉm cười với cô sao?
“Đây là cái gì vậy?”, Tiểu Mẫn tò mò hỏi: “Trông rất tinh tế!”
Tình Mỹ hít một hơi thật sâu, sau đó tháo dải lụa đỏ trên tấm thiệp và mở ra xem nội dung bên trong. “Trời ơi!”
Một tiếng hét kinh ngạc vang lên, tấm thiệp trong tay Tình Mỹ bị Tiểu Mẫn giật lấy. Tiểu Mẫn gần như cũng hét lên kinh ngạc: “Một chuyến du lịch đảo Benoa! Trời ơi, đấy là hòn đảo nổi tiếng nhất đấy, Tình Mỹ, cậu được đi du lịch Benoa ư?”
“Trúng thật ư?”
Tình Mỹ cũng không thể tin nổi, cô ngây ra nhìn Tiểu Mẫn. Hôm ấy ở trong cửa hàng đồ ngọt, cô chẳng hề nghĩ mình sẽ trúng thưởng, chỉ vì nhớ tới cậu bé hồi nhỏ, vị thần hộ mệnh của cô nên cô mới điền vào tấm thiệp ấy…
Mình lại may đến thế ư? Mình trúng giải ư?
“Đúng thế, cậu không tin thì nhìn đi! Ôi trời ơi, tớ từng qua cửa hàng đồ ngọt ấy, hôm khai trương tiếc là tớ không đi. Nếu tớ mà biết dễ trúng giải thế này, tớ cũng tham gia cho mà xem!”, Tiểu Mẫn nuối tiếc đưa thấm thiệp lại cho Tình Mỹ.
Tình Mỹ đọc lại thật cẩn thận, đúng là trên này có viết tên của mình mà!
Đột nhiên trong đầu Tình Mỹ lóe lên một tia sáng, nếu cô đã trúng giải, vậy thì Dực Thụ chắc cũng trúng rồi!
Cô chợt nghĩ ra một ý, hơn nữa cái ý nghĩ này càng lúc càng mãnh liệt trong đầu cô… Hình ảnh cậu bé cô gặp lúc còn nhỏ và Dực Thụ lại lần nữa hợp lại làm một.
“Bởi vì bạn là thiên sứ được thần thánh yêu mến, vì vậy mà bạn mới trúng giải…”, Dực Thụ, có khi nào anh chính là cậu bé đã giúp em cào tấm vé số năm ấy?
Hai người có đôi mắt giống nhau, ánh mắt cũng dịu dàng và cuốn hút giống nhau, cũng khiến cô có cảm giác ấm áp như nhau. Lúc này đây, cô thật sự muốn xác định, liệu anh có phải là ngôi sao may mắn, vị thần hộ mệnh của mình không?
“Tiểu Mẫn!”. Tình Mỹ đứng dậy, nắm lấy cánh tay Tiểu Mẫn, cảm giác máu trong người như đang dồn hết lên đầu.
“Làm… làm gì vậy? Tình Mỹ, trông cậu đáng sợ quá, hay là cậu vui quá đến phát điên rồi?”, Tiểu Mẫn giằng tay ra nhưng Tình Mỹ càng siết chặt hơn.
“Cậu nhất định phải giúp tớ!”
“Giúp cậu làm gì? Cậu siết tay tớ đau quá, cậu bỏ tay ra trước đã!”
Tình Mỹ chợt sực tỉnh, ngại ngùng thả tay ra, toét miệng cười ngốc nghếch: “Xin lỗi cậu, ban nãy tớ hơi kích động. Chuyện đó, lúc nãy cậu bảo tớ đi tìm Dực Thụ, chắc là cậu biết nhà anh ấy ở đâu phải không?”
“Phù…”, Tiểu Mẫn trợn trừng mắt: “Hóa ra là chuyện này à, thật chẳng hiểu cậu kích động cái gì chứ?”
“Tiểu Mẫn, mau nói cho tớ biết đi, chuyện này rất quan trọng với tớ đấy!”
“Ok ok!”. Tiểu Mẫn lườm Tình Mỹ, vớ lấy cuốn vở trên bàn, viết luôn địa chỉ lên đó rồi xé ra đưa cho Tình Mỹ: “Chỗ này đây! Đừng trách tớ không cảnh cáo cậu trước, cậu mà không vào được thì đừng đến tìm tớ nha! Nhà cậu ấy hình như được canh gác nghiêm ngặt lắm! Hơn nữa nghe nói mẹ cậu ấy khó tính lắm đấy!”
“Cậu biết cũng không ít đâu nhỉ!”, Tình Mỹ cười ngọt ngào, mặt ngày nghi hoặc hỏi.
Tiểu Mẫn vội xua tay: “Này, giờ có ai trong lớp này không biết địa chỉ của Dực Thụ đâu! Kể từ hôm cậu ấy chuyển vào lớp ta, tất cả những gì liên quan đến cậu ấy đều được điều tra tường tận, chỉ có điều các bạn ấy không muốn để cho cậu biết mà thôi, ai bảo Dực Thụ đối xử với cậu tốt như thế kia chứ!”
“Thế à?”, Tình Mỹ ngẩn ra: “Tiểu Mẫn, cảm ơn cậu, tớ đi trước đây!”
Nói rồi Tình Mỹ liền cầm tờ giấy mà Tiểu Mẫn đưa, xách cặp sách chạy ra khỏi trường.
Chạy ra khỏi trường rồi Tình Mỹ mới bắt đầu lo lắng, lát nữa đi gặp Dực Thụ không biết sẽ xảy ra chuyện gì? Nếu mẹ anh ấy ở nhà, cô biết phải làm sao? Suy nghĩ ấy khiến cho bước chân của Tình Mỹ như chùn lại.
Tình Mỹ nhìn tờ giấy trong tay, vừa đi vừa cắn móng tay, chậm chạp bước trên đường. Hàng cây ngô đồng bên đường đã bắt đầu rụng lá, những chiếc lá nửa xanh nửa vàng rung rinh trong gió nhẹ, ánh mắt cô dường như cũng đang rung rinh theo những chiếc lá, cô đang lần mò trong đầu kế sách ứng phó với các tình huống có thể xảy ra.
Nhà Dực Thụ không xa lắm, chỉ cần đi hết con đường này là đến nơi, đó chính là khu đô thị dành cho giới quý tộc.
Những người sống ở đó đều là những người giàu có, trước đây Thuần Hạ và Tình Mỹ từng đến khu này, những ngôi nhà màu trắng được thiết kế theo kiểu kiến trúc châu Âu nằm san sát nhau, trên mỗi con đường đều có một trạm bảo vệ, người lạ muốn vào khu này phải trả lời một lô một lốc những câu hỏi. Tình Mỹ và Thuần Hạ lần đó qua được hai cửa liền bị một anh bảo vệ cao lớn chặn lại, giờ nghĩ thôi mà vẫn còn thấy run. Cô giẫm lên những chiếc lá bên đường, trong đầu chẳng nghĩ được cách nào.
Tình Mỹ đi qua đi lại dưới bóng râm, đột nhiên ở cách đó không xa, cô nhìn thấy hai cái bóng quen thuộc đang đứng nói chuyện. Cô lặng lẽ đến gần chỗ họ, sau đó trốn vào một gốc cây ngô đồng và thò đầu ra, âm thầm quan sát hai người họ nói chuyện.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua tán cây, để lại những đốm sáng nho nhỏ trên mặt đường, rung rinh theo cơn gió. Hai chàng trai thân hình cao lớn, đẹp như hai thiên sứ từ trên trời đáp xuống.
Đặc biệt là chàng trai cao lớn đó, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cởi hai khuy cổ như thường ngày, để lộ làn da trắng mịn không tì vết, cổ anh dài và đẹp hơn cả cổ con gái, cả khuôn mặt điển trai đến mức khiến người khác nghẹt thở.
Vẻ đẹp mê li của anh khiến cho mỗi người nhìn thấy anh đều bị hấp dẫn. Đôi mắt anh đẹp như một giấc mộng, mang theo vẻ bí ẩn và nỗi buồn phảng phất, khiến người khác bị mê hoặc, bị mất phương hướng.
Mặc dù đã ngắm anh không biết bao nhiêu lần, nhưng Tình Mỹ vẫn bị anh mê hoặc.
“Dực Thụ…”
Cô giật mình bởi tiếng lẩm bẩm của chính mình, phát hiện ánh mắt Dực Thụ đang hướng về phía mình, Sâm Trí có hơi hoài nghi, cũng nhìn theo ánh mắt của Dực Thụ. Tình Mỹ giật mình, vội vàng rụt đầu lại, nín thở đứng yên.
Chắc anh ấy không nhìn thấy mình đâu nhỉ?
Tình Mỹ cứ im lặng chờ cho đến khi hai người họ bắt đầu nói chuyện tiếp mới thở phào. Nhưng tại sao Dực Thụ và Sâm Trí lại đi cùng nhau nhỉ? Mà Sâm Trí lần nào gặp Dực Thụ cũng tỏ ra tức tối, hai người họ thì có chuyện gì để mà nói nhỉ?
Tình Mỹ vô cùng tò mò, cô nghiêng đầu lắng nghe.
“… Vì vậy, tôi giao Tình Mỹ cho cậu, cậu nhất định phải chăm sóc cô ấy cho tử tế!”. Giọng nói của Sâm Trí thấp thoáng sự u uất, mới nghe được có một câu mà cô đã thấy lòng mình chùng xuống.
Cậu ấy đến tìm Dực Thụ là để nhờ Dực Thụ chăm sóc cho mình ư?
Tình Mỹ cắn chặt môi, vô cùng ân hận trước thái độ lỗ mãng và tuyệt tình của mình hôm ấy.
“Tôi không hiểu ý của cậu, tôi nhớ là cậu rất thích Tình Mỹ, lần này đến tìm tôi rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Mặc dù chăm sóc Tình Mỹ là chuyện tôi nên làm, nhưng tôi vẫn hi vọng cậu sẽ nói rõ ràng một chút!”
Sâm Trí bỗng chốc nổi cáu, anh tóm lấy cổ áo Dực Thụ, gằn giọng nói:
“Tôi nói thế mà cậu còn chưa hiểu sao? Đều vì cái thằng khốn như cậu nên Tình Mỹ mới không thích tôi! Tôi cứ tưởng tôi ở bên cô ấy lâu như vậy, sẽ có một ngày cô ấy phát hiện ra cái tốt của tôi, sẽ có một ngày cô ấy cảm động trước tôi, thế nhưng sự xuất hiện của cậu đã phá hỏng tất cả!”
“Sự xuất hiện của tôi ư?”
Khóe môi Dực Thụ khẽ nhếch lên, nụ cười của anh đột nhiên trở nên đáng sợ. Cứ mỗi lần nổi giận là nụ cười của anh lại trở nên u ám như vậy, khiến cho người khác có cảm giác nặng nề, bị đe dọa.
“Không sai! Kể từ khi cậu xuất hiện, Tình Mỹ đã không còn nhận ra những gì tốt đẹp ở tôi nữa, thậm chí còn nghĩ tôi mang lại phiền phức và rắc rối cho cô ấy, cô ấy đã bắt đầu từ chối tôi đối xử tốt với cô ấy. Cậu có biết không hả? Hôm tôi tỏ tình với cô ấy, nhưng vì cậu, cô ấy đã lại từ chối tôi, thậm chí từ chối sự chăm sóc của tôi…”
Bàn tay Sâm Trí càng lúc càng siết chặt cổ áo của Dực Thụ, các đường gân như nổi hết cả lên. Tình Mỹ nắm chặt vạt áo của mình, căng thẳng đến nghẹt thở, chỉ sợ Sâm Trí sẽ đánh Dực Thụ.
“Cô ấy từ chối sự chăm sóc của cậu ư?”, Dực Thụ nhíu mày: “Sao cô ấy lại hư như vậy nhỉ? Không để cậu chăm sóc cho cô ấy. Cô ấy lại không biết tự chăm sóc, bảo tôi phải làm sao đây?”
“Tôi biết cô ấy chỉ muốn cậu chăm sóc cho cô ấy, vì vậy tôi mới nhờ cậu, nếu như cậu thật lòng thích Tình Mỹ, vậy cậu hãy chăm sóc cô ấy cho tử tế. Nếu cậu dám bắt nạt Tình Mỹ, tôi quyết không tha cho cậu!”
Dực Thụ ngây người, ngây ngô lặp lại từng từ: “Cô ấy chỉ muốn tôi chăm sóc cho cô ấy…”
“Không sai!”
“Nhưng tôi chẳng biết gì cả, ngay cả chuyện úp mì cũng không biết, cũng không biết cô ấy thích ăn cái gì. Tôi…”, ánh mắt Dực Thụ đột nhiên trở nên hoang mang.
“Vì vậy cậu càng phải cố gắng hơn nữa, nhất định phải chăm sóc Tình Mỹ cho chu đáo, nếu không cho dù Tình Mỹ có thích cậu thế nào đi chăng nữa, tôi nhất định sẽ ςướק cô ấy về, mặc dù không thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, nhưng tôi không thể để người khác làm tổn thương cô ấy. Cậu đã nghe rõ chưa hả?”
Sâm Trí càng nói càng kích động, nhưng tình cảm sâu sắc ánh lên trong ánh mắt anh khiến Tình Mỹ thấy mắt mình như mờ đi. Tình Mỹ khe khẽ khóc, lấy tay bịt chặt miệng mình để không bật khóc thành tiếng. Giao người con gái mà mình yêu nhất cho một người con trai khác, chắc chắn cần phải dũng cảm và cao thượng lắm mới có thể làm được!
Sâm Trí, xin lỗi cậu, thật sự xin lỗi cậu…
Trái tim Tình Mỹ như đang gào thét, nhưng Sâm Trí không thể nào nghe thấy. Cô chỉ có thể đem tất cả những áy náy cất vào tận sâu trong lòng. Cô sẽ mãi mãi cảm kích, trên thế giới này có một chàng trai coi hạnh phúc của cô chính là việc quan trọng hàng đầu trong cuộc đời mình. Nhưng điều duy nhất mà cô có thể làm cho Sâm Trí là, từ từ buông đôi bàn tay trước nay chỉ quen dựa dẫm vào anh ra.
Cô không thể đón nhận tình cảm của Sâm Trí, cũng không thể tham lam sự giúp đỡ của cậu ấy…
Dực Thụ ngây người hồi lâu, sau đó từ từ nhả ra từng chữ: “Cảm ơn cậu!”
“Cậu muốn cảm ơn tôi thì hãy chăm sóc tốt cho Tình Mỹ!”
“Tôi hứa với cậu, tôi sẽ dùng mạng sống của mình để yêu cô ấy, tôi sẽ chăm sóc cô ấy, không bao giờ rời xa, chỉ có cái ૮ɦếƭ mới chia lìa được chúng tôi!”
Bùng…
Đầu óc của Tình Mỹ chợt trống rỗng, trái tim cũng như muốn nhảy ra ngoài đến nơi.
Anh ấy nói, anh ấy sẽ dùng mạng sống để yêu mình.
Tình Mỹ bịt chặt miệng, mắt càng mờ đi, nỗi hạnh phúc và buồn bã đan xen trong lòng, cô không sao đè nén được tình cảm của mình, liền bước ra khỏi gốc cây, sà vào lòng Dực Thụ, bật khóc nức nở.
“Tình Mỹ!”
“Sao em lại đến đây?”
Hãy để cô ích kỉ đi, cô thật sự không thể đè nén được tình cảm của mình dành cho Dực Thụ.
Dực Thụ và Sâm Trí cùng lúc tròn mắt kinh ngạc. Tình Mỹ nghẹn ngào khóc không ra tiếng, trong đầu chỉ có những câu Dực Thụ vừa nói. Cô ngẩng mặt nhìn anh, sau đó đấm vào иgự¢ anh, lớn tiếng la hét.
“Anh nói dối, anh lừa em, anh không hề thích em!”
“Tình Mỹ, những gì anh nói đều là thật! Anh sẽ yêu em, bảo vệ em cả đời này, dùng tính mạng của anh để chăm sóc em đến giây phút cuối cùng!”, Dực Thụ nhẹ nhàng ôm lấy Tình Mỹ.
“Vậy tại sao bao nhiêu ngày nay anh không đến thăm em? Anh có biết em buồn, em sợ đến mức nào không? Em tưởng anh giận em, em sợ anh không thèm quan tâm đến em nữa, sao anh có thể như vậy chứ, anh là đồ xấu xa!”
Tình Mỹ giằng tay ra khỏi tay Dực Thụ, ra sức đấm vào иgự¢ anh.
Lần này Dực Thụ đứng yên cho Tình Mỹ đánh, nhưng ánh mắt tha thiết có thể làm tan chảy mọi băng tuyết trên đời. Cho đến khi Tình Mỹ không còn sức lực để đánh nữa, anh mới lại ôm cô vào lòng.
“Tình Mỹ, anh xin lỗi, anh lại để em lo lắng rồi!”. Anh khẽ thì thầm vào tai cô, giống như cơn gió xuân mang theo hương hoa tường vi bay qua: “Mấy hôm nay anh bị mẹ anh nhốt lại, không ra ngoài được, lúc nào cũng có người canh chừng. Khó khăn lắm hôm nay anh mới trốn ra ngoài được, đang chuẩn bị đi gặp em thì gặp Sâm Trí đến tìm”.
“Thật không?”
Những lọn tóc dài của Tình Mỹ khẽ tung bay trong gió, Dực Thụ dịu dàng gài tóc vào sau tai cho cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Thật mà!”
Tình Mỹ ngẩng đầu nhìn Dực Thụ. Mặc dù có rất nhiều điều muốn nói với Sâm Trí, nhưng không hiểu sao lúc này cô chỉ muốn nhìn Dực Thụ, cô biết Sâm Trí sẽ hiểu cho cô, kể từ nhỏ, cậu ấy đã là người hiểu cô nhất, vì vậy không cần cô phải mở miệng cậu ấy cũng biết cô đang cần gì.
“Sâm Trí…”
Tình Mỹ khẽ gọi tên Sâm Trí, anh nhìn cô, sau đó quay lưng lại với cô.
“Đừng nói cảm ơn với tớ! Cậu biết tớ không muốn nghe câu đó, chỉ cần cậu hạnh phúc là được rồi! Nhất định phải hạnh phúc…”
“Sâm Trí…”. Tình Mỹ trào nước mắt, cô chỉ biết gọi tên Sâm Trí, lặng lẽ nhìn theo bóng của cậu ấy đang xa dần.
“Đồ ngốc, đừng khóc nữa, anh thích Tình Mỹ cười cơ!”
“Ừm, em cũng thích Dực Thụ cười!”, Tình Mỹ mỉm cười, sau đó gạt nước mắt.
“Tình Mỹ, anh nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc!” Dực Thụ dường như đã cảm thấy sự áy náy của
Tình Mỹ dành cho Sâm Trí. Anh dịu dàng xoa đầu cô, hơi ấm từ lòng bàn tay anh lan tỏa vào tận trái tim cô, khiến cho nỗi buồn vơi đi rất nhiều.
Gió nhẹ mơn man thổi qua, Tình Mỹ và Dực Thụ ôm siết lấy nhau, tất cả những gì xung quanh dường như không tồn tại, chỉ có hai người với hương hoa tường vi ngọt ngào.
Tình Mỹ vùi đầu vào иgự¢ Dực Thụ, không nỡ phá vỡ giây phút ngọt ngào này, nhưng vẫn không thể không thốt lên: “Dực Thụ, nếu cứ được thế này mãi thì tốt biết mấy!”
“Chỉ cần em muốn, chúng ta sẽ cứ như vậy mãi mãi!”, Dực Thụ dịu dàng thì thầm vào tai cô.
Tình Mỹ siết chặt vòng tay ôm Dực Thụ, sau đó lưu luyến trong lòng anh: “Thật không? Có thật là chỉ cần em muốn chúng ta sẽ có thể như thế này mãi mãi không?”
“Đương nhiên rồi!”, Dực Thụ âu yếm nhìn Tình Mỹ: “À, anh khó khăn lắm mới trốn thoát khỏi vòng vây của mẹ, thế này đi, chúng ta đi hẹn hò nhé!”
“Hẹn hò á?”, Tình Mỹ đột nhiên nhớ ra mục đích đến đây của mình. Cô liền lấy tấm thiệp trong cặp ra: “Dực Thụ, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ? Lúc ấy chúng ta đã cùng làm gì nào?”
“Cái gì?”, Dực Thụ ngây người, ngẫm nghĩ hồi lâu mà không thể nhớ ra.
“Ái chà, anh ngốc thế! Chúng ta cùng rút thăm trúng thưởng! Ở cửa hàng đồ ngọt ấy, anh nhớ chưa nào?”
“À…”, cuối cùng thì Dực Thụ cũng nhớ ra: “Tình Mỹ, không phải em định bảo anh dẫn em ra cái đảo ấy để hẹn hò đấy chứ? Trước mắt thì việc này có hơi khó đấy!”
Ha ha ha…
Biết ngay anh ấy sẽ nghĩ vậy mà.
Tình Mỹ nhún vai nói: “Anh xem tấm thiệp này đi là biết liền!”
Dực Thụ ngây ra hỏi: “Cái gì đây?”
Nhưng chưa đợi cô đáp, mắt anh đã sáng lên, vui mừng nhìn cô.
“Lẽ nào…”, trong đôi mắt đẹp của anh như có hàng ngàn vì sao đang lấp lánh: “Chúng ta trúng thưởng rồi?”
Tình Mỹ sà vào lòng anh, ôm lấy cổ anh.
“Ha ha, chúng ta trúng giải rồi! Một chuyến du lịch đảo Benoa, giải đặc biệt đấy!”
“Thật không, đúng là quá bất ngờ!”
Dực Thụ xem ra rất vui mừng trước tin này.
Tình Mỹ ngẫm nghĩ một lát rồi lấy một bức tranh trong cặp ra. Cậu bé trong tranh đang mỉm cười, chừng sáu, bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn ánh lên niềm hạnh phúc, nụ cười rạng rỡ như hoa tường vi trong ánh mặt trời.
Dực Thụ mở ra xem: “Đây là…”
“Anh có cảm thấy cậu bé này trông hơi giống anh không? Đặc biệt là đôi mắt ấy!”
Dực Thụ có hơi kinh ngạc, anh nhìn bức tranh không chớp mắt, cuối cùng nhìn Tình Mỹ nói: “Cậu ấy cười thật hạnh phúc!”
“Em hi vọng Dực Thụ và cậu ấy cùng hạnh phúc!”
Tình Mỹ biết trong khoảnh khắc này, bản thân mình cũng tràn đầy hạnh phúc như cậu bé trong tranh, bởi vì cô nhìn thấy ánh mắt của Dực Thụ trở nên sâu thẳm, cảm giác ấm áp ấy khiến cô thấy vô cùng ngọt ngào.
“Dực Thụ, anh biết không? Thực ra em có thể vẽ tranh là hoàn toàn nhờ vào cậu bé tình cờ gặp mặt này đấy. Nếu như không có cậu ấy, giấc mơ vẽ tranh của em lúc năm tuổi đã tan thành mây khói rồi!” “Chính là cậu bé trong tranh này ư?” Tình Mỹ gật đầu.
“Để kiếm được một nghìn tệ tiền học phí học vẽ, em đã mua một tấm vé sổ số, nhưng em không dám cào. Anh có biết không, lúc ấy em đã buồn, đã vô vọng đến mức nào, cảm thấy mình là một người vô cùng bất hạnh, chẳng có chút tự tin nào. Nhưng lúc em đang vô cùng tuyệt vọng ấy, đột nhiên có một cậu bé xuất hiện, cậu ấy thật sự rất đẹp, giống như thiên sứ từ trên trời rơi xuống vậy, mắt cậu ấy đẹp như mắt anh, có pha chút ánh tím, giống như màu hoa tường vi, ấm áp và bí ẩn…”
Tình Mỹ càng kể, Dực Thụ càng tỏ ra kinh ngạc, nhưng bởi vì Tình Mỹ vẫn mải đắm chìm trong hồi ức nên hoàn toàn không phát hiện ra.
Mặt trời từ từ khuất sau chân núi phía xa xa.
Dực Thụ nắm lấy tay Tình Mỹ, hai người ngồi xuống một chiếc ghế bên đường, những cây ngô đồng xào xạc trong gió, những phiến lá vàng rơi lả tả khắp mặt đường, một buổi chiều mùa thu man mát.
“…Về sau, em nhờ cậu ấy giúp cào tấm vé, thế mà trúng một ngàn tệ thật, nhờ thế mà em có cơ hội tiếp tục học vẽ. Kể từ ngày đó, cậu ấy đã trở thành vị thần hộ mệnh trong lòng em, bởi vì cậu ấy nói rằng…”
“Bởi vì bạn là thiên sứ được thần thánh yêu thương, vì vậy mà bạn mới trúng giải!” Tình Mỹ trợn tròn mắt.
Anh ấy…
Anh ấy vừa nói cái gì?
“Bởi vì bạn là thiên sứ được thần thánh yêu thương, vì vậy mà bạn mới trúng giải!”, Dực Thụ lặp lại lần nữa, thích thú nhìn đôi mắt mở to vì kinh ngạc của Tình Mỹ.
“Dực Thụ, anh… sao anh biết cậu ấy nói cái gì?”. Tình Mỹ kinh ngạc đến mức không dám tin, mặc dù có hơi nghi ngờ anh chính là cậu bé đó, nhưng cô cũng biết xác suất này là rất nhỏ.
“Em nói xem?”, Dực Thụ nháy mắt với Tình Mỹ.
Trong kí ức, cậu bé đẹp trai ấy cũng từng nháy mắt với cô, giống hệt như điệu bộ của Dực Thụ.
Ôi trời ơi!
Chẳng lẽ anh ấy chính là cậu bé đó thật sao? Nhưng anh là ngôi sao may mắn của cô, nếu như có anh ở bên cạnh, cô tin rằng cái xác suất ấy cũng có thể xảy ra lắm chứ.
Tình Mỹ vui lắm, nụ cười trên mặt càng lúc càng rạng rỡ.
Thần hộ mệnh, cuối cùng thì cô đã tìm lại được thần hộ mệnh của mình!
Hóa ra sự gặp gỡ của hai người đã được an bài từ rất sớm. Lúc còn nhỏ, anh đã xuất hiện và giúp cô kiếm được một nghìn tệ đúng vào lúc cô cảm thấy vô vọng nhất, khiến cô có cơ hội thực hiện giấc mơ của mình. Giờ lớn rồi, anh lại xuất hiện đúng vào lúc cô cảm thấy buồn bã nhất, lại lần nữa giúp cô trúng thưởng, hơn nữa lại mang đến cho cô cảm giác yêu đương ngọt ngào chưa từng có.
“Anh đúng là cậu bé đó, là thần hộ mệnh của em ư?”, Tình Mỹ xác nhận lại lần nữa.
Dực Thụ mỉm cười: “Anh cũng không ngờ em chính là cô bé ấy, hóa ra lần đầu tiên gặp nhau, em gọi anh là thần hộ mệnh là vì chuyện này à?”
“Vâng! Bởi vì kể từ lúc năm tuổi, anh đã trở thành trụ cột trong lòng em, mỗi lần cho dù có buồn bã thế nào, em đều tâm sự với thần hộ mệnh. Lần đầu tiên gặp anh, em cảm thấy anh rất giống với cậu bé ấy, vì vậy mới buột miệng gọi anh là thần hộ mệnh!”
“Cũng chính vì lí do này mà lúc ở phòng tranh, em đã vẽ anh trong bối cảnh như vậy à?”
Mắt Tình Mỹ sáng lên, cô mỉm cười nhìn Dực Thụ, lúc ấy thực sự cô không định vẽ thành như thế, nhưng không hiểu sao bàn tay cô cứ vẽ ra như vậy. Lúc ấy cô dường như đã nhìn thấy cậu bé thần tiên ngày nào đã lớn lên và biến thành Dực Thụ, đợi đến khi nhận thức được ra vấn đề thì bản vẽ đã hoàn thành xong phần khung mất rồi.
Hoặc cũng có thể ở sâu trong tiềm thức của cô, cô đã sớm nhận ra anh.
“Dực Thụ, lúc còn nhỏ, anh cười trông rất hạnh phúc, chẳng có chút ưu tư nào, hoàn mỹ như một thiên thần, khiến người khác rung động, nhưng hiện giờ anh đã biết buồn, trong mắt luôn phảng phất sự u uất”.
Tình Mỹ vừa nói vừa nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Dực Thụ, ánh mắt ấy có vẻ khá phức tạp, cô chăm chú quan sát, nhưng vẫn không thể hiểu được.
“Có lẽ vì thế mà ông trời mới cho chúng ta được gặp lại nhau”.
“Hả?”
Tình Mỹ không hiểu anh nói vậy có ý gì, Dực Thụ liền bổ sung: “Bởi vì sự xuất hiện của em chính là hạnh phúc mà ông trời ban cho anh. Tất cả niềm vui của anh đều do em cất giữ, em chính là hạnh phúc cả đời này của anh!”
Mắt Tình Mỹ ươn ướt, trong lòng có cảm giác ngọt ngào như mật ong.
Dực Thụ nhẹ nhàng nâng mặt Tình Mỹ lên, đôi môi mềm mại như cánh hoa từ từ tiến lại gần…
Mười centimet… Năm centimet…
Một centimet…
Hơi thở của Dực Thụ phả vào mặt cô, đôi mắt đen láy của anh đang phản chiếu đôi mắt trong veo của cô, cô có thể nhìn thấy một ngọn lửa đang bùng lên trong đôi mắt của mình thông qua mắt anh.
Tình Mỹ nhắm mắt lại, tim đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra ngoài.
Bùm một tiếng, cô chẳng còn nghe thấy gì nữa hết.
Đôi mắt nhắm nghiền của Tình Mỹ mở ra, cô nhìn thấy đôi hàng mi dài của anh đang chạm vào mặt mình, thế giới như trở nên hỗn độn, những cánh hoa tường vi trắng, đỏ… bay lả tả khắp nơi.
Đôi môi Dực Thụ cuốn lấy môi cô, hơi thở của anh phảng phất hương hoa tường vi, cô có cảm giác cơ thể mình như đang bay lên, chao liệng giữa những cánh hoa tường vi…