Không Thể Ngừng Yêu AnhTất cả những gì xảy ra tối qua không phải là mơ chứ?
Dực Thụ nói thích mình, nói rằng mình là ánh mặt trời của cuộc đời anh ấy, chuyện này thật không thể tin nổi. Mình với Dực Thụ đã ở bên nhau thật rồi, ôi vui quá! Ha ha, hôm nay mình còn có hẹn với Dực Thụ nữa, ôi mong chờ quá!
Bịch!
Tình Mỹ vì một phút phấn khởi quá mức đã ngã lăn ra đất.
“Ái!”, Tình Mỹ rên lên, tay xoa xoa cái ௱ôЛƓ đau điếng của mình.
“Này Tình Mỹ, mới sáng sớm cậu không ngủ mà làm cái gì thế hả? Ồn ૮ɦếƭ đi được!”, Thuần Hạ vừa ngáp vừa ca cẩm.
“À, không có gì đâu, ban nãy tớ bất cẩn nên bị ngã ấy mà!”
“Cậu ngốc quá đấy! Đừng có làm ồn nữa, suốt cả đêm nghe thấy cậu cười, không biết có chuyện gì mà vui thế…”. Xem ra Thuần Hạ ngủ không được ngon, vừa nói chuyện vừa ngáp ngắn ngáp dài.
Tình Mỹ ê ẩm đứng dậy, tiện tay gấp luôn chăn màn, sau đó chải đầu rồi mở cửa phòng. Thuần Hạ đầu tóc rối bù như tổ quạ, vươn vai, ngáp ngắn ngáp dài đứng nhìn Tình Mỹ.
Cả phòng khách được bao trùm bởi ánh sáng ấm áp. Tình Mỹ đi vòng qua Thuần Hạ vào nhà bếp, Thuần Hạ liền đi theo: “Này Tình Mỹ, rốt cuộc cậu có chuyện gì vui thế? Không phải Dực Thụ đã tỏ tình với cậu đấy chứ?”
“Hả?”, Tình Mỹ trợn tròn mắt nhìn Thuần Hạ: “Thuần Hạ, sao cậu biết?”
“Cái gì?”
Thuần Hạ ngoảnh lại nhìn Tình Mỹ, lấy tay dụi dụi mắt.
Tình Mỹ mặt đỏ bừng, ngại ngùng vò vạt áo, len lén nhìn Thuần Hạ: “Chẳng phải ban nãy cậu nói Dực Thụ tỏ tình với tớ hay sao, làm sao cậu biết?”
“Hỏi thừa! Thuần Hạ này là ai chứ, có gì mà tớ không biết chứ hả?”. Thuần Hạ nói, đột nhiên mắt mở to, càng lúc càng to, miệng cũng không thể khép lại được, ngẩn người nhìn Tình Mỹ: “Cái gì… Cậu nói cái gì? Tình Mỹ, cậu nói Dực Thụ tỏ tình với cậu á?”
Tình Mỹ chớp chớp mắt nhìn Thuần Hạ.
“Cậu nói thật chứ? Ôi trời ơi!”. Thuần Hạ lao đến nhanh như cơn gió, nắm chặt lấy vai Tình Mỹ mà lắc: “Tình Mỹ, cậu có chắc mình không nằm mơ chứ? Dực Thụ tỏ tình với cậu á?”
“Ừ!”, Tình Mỹ bẽn lẽn gật đầu.
“Vậy… cậu nhận lời cậu ấy rồi à?”, Thuần Hạ tiếp tục truy hỏi.
“Ừ!”, Tình Mỹ lại bẽn lẽn gật đầu, mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Nhưng đúng vào lúc mặt đỏ bừng lên, Tình Mỹ liền nhìn thấy Sâm Trí đang đứng bên cạnh ghế sô pha cách đó không xa, vẻ mặt u ám, buồn bã.
Tâm trạng cô lập tức như rớt từ trên cao xuống vực thẳm.
“Sâm Trí…”
Tình Mỹ khẽ gọi, Sâm Trí nhìn cô rồi đi thẳng ra cửa. “Này Sâm Trí, đợi tớ đã!”. Thuần Hạ chẳng buồn chải đầu, không thay quần áo, cứ thế mặc quần áo ngủ, xỏ đôi dép lê chạy ra ngoài.
“Sâm Trí…”
Tình Mỹ cũng đuổi theo ra ngoài, nhưng đuổi đến cổng, nhìn con đường rải sỏi trước mặt, cô lại không bước tiếp được nữa.
Hai bên đường rải sỏi có trồng đủ các loài hoa, chúng đang cùng nhau đung đưa trong gió.
Những loài hoa ấy là do Sâm Trí kiếm từ khắp nơi về trồng. Anh biết Tình Mỹ thích hoa nên đã trồng nó quanh nhà, sáng nào thức dậy, chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy đủ loài hoa rực rỡ.
Tình Mỹ hít một hơi thật sâu, buổi sáng thật trong lành, không khí mát mẻ mang theo hương hoa thơm ngát xộc vào mũi cô, khiến toàn thân cô dễ chịu, tuy nhiên trái tim vẫn nhoi nhói đau.
Mặc dù hôm nay là ngày cô nên vui vẻ, nhưng không hiểu sao tâm trạng của cô lại khó chịu như vậy. Tại sao cô lại làm tổn thương Sâm Trí, chắc chắn cô sẽ bị trừng phạt!
Tình Mỹ thôi không đuổi theo nữa, có thể mình đuổi theo chỉ càng khiến Sâm Trí thêm buồn! Cô thẫn thờ đi vào bếp làm đồ ăn sáng, chỉ hi vọng hành động nhỏ bé của mình có thể xoa dịu bớt nỗi đau của Sâm Trí.
Lúc Tình Mỹ làm đồ ăn sáng xong, Thuần Hạ đã kéo được Sâm Trí về.
Trên bàn có bày bánh mì và sữa, ba người ngồi vây quanh bàn ăn, Sâm Trí liếc nhìn Tình Mỹ một cái rồi cúi đầu ăn sáng. Thuần Hạ nhìn Sâm Trí, rồi lại nhìn Tình Mỹ và ra dấu tay bảo Tình Mỹ cứ yên tâm. Mặc dù Thuần Hạ không nói gì nhưng Tình Mỹ có thể nhận ra niềm hân hoan đang trào lên trong mắt Thuần Hạ.
Mặc dù Sâm Trí là người bị tổn thương, nhưng Thuần Hạ ngoài lo lắng có lẽ còn cảm thấy vui mừng nữa.
Ba người lớn lên bên nhau, Thuần Hạ đang nghĩ gì chẳng lẽ Tình Mỹ lại không biết.
Tình Mỹ nhìn Thuần Hạ và Sâm Trí đang ngồi trước mặt, trong lòng thật hi vọng có thể sống yên ổn như thế này cả cuộc đời.
Cốc cốc cốc…
Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng gõ cửa. Thuần Hạ ngoảnh đầu lại nhìn.
Dưới bóng cây bên ngoài, chim hót líu lo, Dực Thụ đang đứng trước cửa, nở nụ cười rạng rỡ. Ánh mặt trời nhảy nhót trên làn da anh, toàn thân anh dường như được nhuộm vàng bởi ánh nắng.
“Dực Thụ đến tìm cậu kìa!”
Mặc dù Thuần Hạ nói với Tình Mỹ nhưng ánh mắt lại hướng về phía Sâm Trí.
Tay của Sâm Trí như khựng lại giữa khoảng không, Sâm Trí không ngoảnh đầu lại, chỉ dán mắt vào cái bánh mì trên bàn. Tình Mỹ như nín thở, chỉ sợ Sâm Trí sẽ làm ra chuyện gì đó thiếu lí trí.
Cuối cùng…
Sâm Trí tiếp tục gặm bánh mì.
Tình Mỹ đứng dậy, đang nghĩ xem nên nói gì với họ nhưng chưa kịp nói thì Sâm Trí đã lên tiếng trước:
“Tình Mỹ!”, anh vừa gặm bánh mì vừa thì thầm: “Rất hạnh phúc phải không? Bởi vì tình yêu của Dực Thụ, thế nên cậu rất vui phải không?”
“Sâm Trí, tớ…”
Sâm Trí vẫn cúi đầu, Tình Mỹ không nhìn rõ nét mặt của anh.
“Cậu ta có thể khiến cho cậu cảm thấy vui vẻ hơn đúng không? Cho dù tớ có làm gì, như thế nào, cậu cũng không thật sự vui vẻ có đúng không? Những thứ mà cậu ta có thể mang lại cho cậu là những thứ mà tớ vĩnh viễn không thể mang lại đúng không?”
Tình Mỹ đứng ngây ra đó, không dám ngẩng đầu lên, cô trầm ngâm không biết phải trả lời cậu ấy như thế nào.
Trầm ngâm hồi lâu, Sâm Trí đột nhiên đứng dậy, cầm cốc sữa trên bàn lên rồi ngửa cổ uống hết sạch.
“Tình Mỹ!”. Anh ngoảnh đầu nhìn sang cửa sổ, ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt Dực Thụ, im lặng hồi lâu rồi mới tiếp tục: “Cậu ta đang đứng bên ngoài chờ cậu kìa!”
“Sâm Trí…”
“Tớ hi vọng cậu được vui vẻ, nhưng tớ sẽ không từ bỏ cậu!”
Nói rồi Sâm Trí bỏ về phòng, không buồn ngoảnh đầu lại.
Ôi đẹp quá!
Tình Mỹ ngắm nhìn màu xanh trải dài phía trước mặt, hít một hơi thật sâu. Cô chưa bao giờ được đến một dốc núi xanh mướt như thế này. Lúc Dực Thụ dẫn Tình Mỹ đến đây, cô thật không tin trong thành phố này lại có một nơi đẹp đến thế.
Tình Mỹ và Dực Thụ ngồi trên con dốc.
“Tình Mỹ, vẫn đang lo cho bạn của em à?”, đột nhiên Dực Thụ hỏi.
Anh ôm đầu gối ngồi bên cạnh Tình Mỹ, tóc mái bay bay trong gió, hàng mi dài khẽ rung rinh.
“Vâng, Sâm Trí đối xử với em rất tốt, từ nhỏ cậu ấy đã chăm sóc cho em, nhưng lần này hình như em đã làm cậu ấy tổn thương!”, Tình Mỹ đột nhiên trở nên hụt hẫng.
“Em biết, thực ra cậu ấy không hề trách em, nhưng chính vì vậy em mới càng thấy căm hận bản thân!”. Tình Mỹ gục đầu lên đầu gối mình, mắt nhìn ra thảm cỏ và bầu trời mênh ௱ôЛƓ trước mặt, những cây lau sậy bên cạnh đang xào xạc trong gió.
“Ha ha, em chịu khó ngắm nhìn phong cảnh ở đây, tâm trạng sẽ đỡ buồn hơn đấy!”
Dực Thụ yên lặng nhìn ra xa, ánh mắt dịu dàng của anh luôn mang lại cảm giác bình yên cho người đối diện.
“Đúng thế, phong cảnh đẹp quá! Sao anh biết chỗ này?”. Tình Mỹ dùng ngón cái và ngón trỏ của hai bàn tay chập lại thành hình chữ nhật, đưa ra trước mắt, bỗng một chú chim từ bụi cây phía xa cất cánh bay vù lên không.
“Hồi nhỏ anh tình cờ phát hiện ra, em có nhìn thấy những loài thực vật màu xanh này không? Đây chính là bồ công anh. Lúc ấy là mùa xuân, nơi này ngập trời là bồ công anh, anh cùng với người cô ở dưới quê đến đây chơi. Anh gần như ngây người trước cảnh tượng này, cả đời này không thể nào quên được!”
“Bồ công anh ư?”
Tình Mỹ kinh ngạc nhìn những cái cây xanh mướt chỉ còn trơ lại thân xung quanh mình, nếu không nhìn kĩ thật khó mà tưởng tượng được nó có liên quan đến những bông hoa bồ công anh xinh đẹp bay lượn trên không trung.
Cô lại nhớ đến lời của mẹ.
Hoa bồ công anh là món quà đến từ thiên đường. Hóa ra chúng có hình dạng như thế này.
“Anh có biết ý nghĩa của loài hoa bồ công anh là gì không?”, Tình Mỹ mỉm cười nhìn Dực Thụ.
Dực Thụ lắc đầu, dịu dàng nhìn cô: “Anh không biết!” “Là tình yêu vĩnh hằng!”, Tình Mỹ khẽ nói.
“Tình yêu vĩnh hằng ư?” Dực Thụ lẩm bẩm, sau đó nhìn Tình Mỹ: “Anh rất thích hoa bồ công anh!”
“Thật không?”
Tình Mỹ cười thầm trong bụng, cô cũng rất thích hoa bồ công anh, chắc là anh không biết đâu nhỉ.
“Ừ!”, anh gật đầu, sau đó nhìn lên bầu trời: “Nó không hề bắt mắt, nhưng nó vẫn đem theo hi vọng để bay lên bầu trời!”
“Dực Thụ, vậy chúng ta sẽ hẹn ước, mùa xuân năm sau nhất định sẽ đến đây ngắm hoa bồ công anh nhé!”
Dực Thụ nhẹ nhàng quàng vai Tình Mỹ, gật đầu đáp: “Ok, nhất định thế!”
“Đến lúc ấy nhất định em sẽ vẽ hoa bồ công anh, để cho nó trở thành khoảnh khắc đẹp đẽ nhất!”. Tình Mỹ gục đầu vào vai Dực Thụ, nhắm mắt lại, tưởng tượng ra hình ảnh bầu trời rợp hoa bồ công anh, hai người dựa vào nhau, ngồi ngắm bầu trời cao rộng, đúng là một bức tranh tuyệt đẹp!
“Em thích vẽ lắm à?”
“Dạ, lúc nhỏ em đã thích rồi, bố em cũng thích, hơn nữa bố em vẽ rất đẹp!”
Nghe anh nhắc đến tranh, Tình Mỹ lại nổi hứng, hai mắt sáng rỡ lên, mặt tươi rói.
“Vậy thì hay quá, lúc nào đó nhất định anh phải thưởng thức tác phẩm của em mới được!”
“Ha ha, đã lâu lắm rồi em không vẽ tranh!”, Tình Mỹ ái ngại lắc đầu: “Bởi vì học phí đắt quá, kể từ sau khi dì gửi em vào trại trẻ mồ côi, em không còn được học vẽ nữa, thế nên em chỉ vẽ bừa những lúc rảnh rỗi thôi!”
Gió thổi làm mái tóc hơi rối. Sáng thức dậy, Tình Mỹ đã kẹp chiếc cặp tóc của Dực Thụ tặng lên mái tóc, nhưng ở đây gió to quá khiến cho tóc của cô rối hết cả.
“Thế à…”. Dực Thụ trầm ngâm đôi chút, sau đó nắm nhẹ tay cô, mỉm cười nói: “Anh rất hi vọng Tình Mỹ sẽ tiếp tục vẽ tranh! Chuyện học phí em không cần lo, anh nghe nói có một phòng tranh dạy học miễn phí, Tình Mỹ có thể đi xem sao!”
Mắt Tình Mỹ như sáng lên: “Có một nơi như thế sao? Sao em chưa từng nghe nói nhỉ?”
Dực Thụ cười bí ẩn, bật ngón tay trỏ lên, lắc lắc nói: “Bởi vì Tình Mỹ rất ngốc mà!”
“A, Dực Thụ, dám trêu em à?”
Tình Mỹ ngồi thẳng dậy, tức tối nhìn Dực Thụ. Dực Thụ vội vàng bỏ chạy, Tình Mỹ liền đuổi theo, tiếng cười vui vẻ vang vọng trong không gian.
Thế là mình với Dực Thụ đã có một hẹn ước liên quan đến hoa bồ công anh rồi! Tình Mỹ vui đến mức muốn nhảy cẫng lên!
Sang năm, cô và Dực Thụ có thể lại đến nơi này, đến lúc ấy hai người sẽ thế nào nhỉ? Chắc chắn cô sẽ còn thích Dực Thụ hơn cả bây giờ? Bởi vì ý nghĩa của hoa bồ công anh là…
Tình yêu vĩnh hằng.