Giây Phút Này Thuộc Về Chúng Ta - Chương 05

Tác giả: Hạ Tuyết Duyên

Không Thể Ngừng Yêu Anh
Ngoài cửa sổ, bóng đêm nặng nề bao trùm, bầu trời như khoác lên mình một lớp áo lông vũ màu đen tuyền của thiên nga đen, che đi tất cả ánh sáng, không có trăng cũng chẳng có sao, chỉ có bóng tối khiến con người cảm thấy nghẹt thở, thứ bóng tối bao la không có điểm dừng.
Tình Mỹ đã lâu lắm rồi không nói chuyện với Dực Thụ. Trong một vài giây thất thần, ánh mắt cô đã lướt qua chỗ ngồi của Dực Thụ, lúc nào cũng thấy anh cúi gằm mặt xuống đọc sách, tất cả những gì diễn ra xung quanh đều như chẳng có liên quan đến anh, anh đắm chìm trong thế giới của riêng mình, khiến cho người khác không thể nhận ra tâm trạng của anh.
Tình Mỹ cố gắng kìm nén để không cho bản thân quay sang nhìn anh, nhưng những khoảnh khắc thất thần ấy cứ ngày một nhiều lên.
Cứ mỗi đêm ngay cả một cơn gió nhẹ cũng khiến cô cảm thấy ngạt thở, cô lại không kiềm chế được bản thân mà nhớ đến Dực Thụ, nhớ đến một Dực Thụ chỉ cần mỉm cười sẽ khiến cô cảm thấy tràn trề sức sống.
Nhưng nỗi nhớ của cô chỉ được thỏa sức hoành hành trong những đêm như thế này mà thôi. Ban ngày cô chỉ có thể chôn thật chặt nó sâu trong đáy lòng.
Tan học, các bạn học sinh ai cũng nói nói cười cười vui vẻ, các bạn nữ đều mặc những chiếc váy xinh đẹp, giống như những cánh bướm dập dờn nô đùa, các bạn nam tay nhét túi quần, điệu bộ rất ngầu, ánh mắt lấp lánh liên tục hướng về những khuôn mặt xinh xắn của các bạn nữ.
Tình Mỹ đeo cặp sách, chân đá những viên sỏi trên sân, ủ rũ đi ra khỏi sân trường, thỉnh thoảng lại có những cánh hoa anh đào lả tả rơi qua chóp mũi cô, nhẹ nhàng như một cơn gió xuân, mang theo hương thơm thoang thoảng.
“Tình Mỹ…”
Một giọng nói nhẹ như hơi thở cất lên, những cô bạn gái xung quanh đều hướng ánh nhìn về nơi có giọng nói phát ra, ánh mắt sáng lấp lánh. Cô ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Sâm Trí đang đứng ở dưới gốc cây cổ thụ bên cổng trường, những tia nắng tản mát chiếu trên vai anh.
Vừa nhìn thấy Tình Mỹ là Sâm Trí đã hớn hở chạy đến.
“Tình Mỹ, tớ đợi cậu lâu lắm rồi! Chúng ta đi công viên chơi đi, ở đó phong cảnh đẹp lắm, cậu muốn đọc sách tớ sẽ đọc với cậu!”. Sâm Trí tiện tay đón lấy cặp sách trên vai Tình Mỹ, nhoẻn miệng cười tươi rói.
Sâm Trí trông có vẻ xuề xòa nhưng thực ra anh là một người hết sức tỉ mỉ và chu đáo.
Kể từ sau khi quen biết với Sâm Trí và Thuần Hạ trong cô nhi viện, Tình Mỹ đã coi hai người như người nhà của mình, cô yêu anh, nhưng chỉ là thứ tình yêu gia đình.
Tình Mỹ lặng lẽ đi bên cạnh Sâm Trí, nhìn anh nhảy nhót vui vẻ như một đứa trẻ.
“Tình Mỹ, đợi tớ nhé!”
Sâm Trí đột nhiên mỉm cười bí ẩn, sải bước đến một cửa hàng bán khăn.
Không đợi Tình Mỹ kịp phản ứng, anh đã cầm một chiếc khăn màu xanh tuyệt đẹp từ trong cửa hàng đi ra. Chiếc khăn màu xanh bay bay trong gió, nhẹ nhàng như một làn mây.
“Đẹp không? Ông chủ nói chiếc khăn màu xanh phỉ thúy này chỉ còn duy nhất một cái thôi! Trông giống màu của lá không?”, mắt anh sáng lấp lánh, chờ đợi một nụ cười từ Tình Mỹ.
Tình Mỹ khẽ vuốt nhẹ chiếc khăn, sau đó nhìn vào khuôn mặt tràn đầy hi vọng của Sâm Trí, khẽ nhoẻn miệng cười, nói một câu: “Đẹp lắm!”
Nhìn thấy nụ cười của Tình Mỹ, Sâm Trí khẽ ngây ra mất mấy giây, sau đó mới phản ứng lại: “Vậy… tớ giúp cậu quấn nó lên cổ nhé!”
“Ừ!”, Tình Mỹ khẽ gật đầu.
Thấy Tình Mỹ gật đầu, Sâm Trí mừng như bắt được vàng, anh hào hứng cầm lại chiếc khăn trên tay cô, cẩn thận quấn nó lên cổ Tình Mỹ.
Chiếc khăn màu xanh xinh đẹp như đang khiêu vũ trong gió.
Tình Mỹ gạt những lọn tóc lòa xòa trên mái sang một bên, chợt nhớ lại chiều hôm ấy, cũng trong thời tiết như thế này, Dực Thụ đứng dưới ánh mặt trời, nhẹ nhàng và dịu dàng kẹp chiếc cặp tóc ấy lên tóc cô, ánh mắt chăm chú và nụ cười nhẹ nhàng ấy đã in sâu mãi mãi trong tim cô.
Trên đường đi, Sâm Trí mua rất nhiều thứ cho Tình Mỹ, nhưng Tình Mỹ không sao vui lên nổi.
Trong công viên có rất nhiều người.
Bởi vì thời tiết đẹp nên rất nhiều cặp tình nhân đang tay trong tay đi dạo dưới hàng cây, thỉnh thoảng họ còn quay sang thì thầm to nhỏ vào tai nhau, sau đó mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Ánh nắng mặt trời dần dịu bớt, Tình Mỹ nhìn những đám mây trắng bồng bềnh, trong đầu thoáng hiện lên một khuôn mặt, đôi mắt anh sáng lấp lánh, giống như những viên pha lê tuyệt mỹ.
“Chúng ta về đi!”, Tình Mỹ đột nhiên lên tiếng.
Sâm Trí hơi khựng người, nụ cười trên môi tắt ngấm, chăm chú nhìn Tình Mỹ.
“Chúng ta về đi!”. Tình Mỹ lặp lại lần nữa, nhưng mắt không dám nhìn Sâm Trí, cô không nỡ nhìn thấy ánh hào quang trong mắt anh tắt ngấm đi.
Bởi vì tất cả những gì trong công viên đều khiến cô không tự chủ được bản thân mà nhớ đến chàng trai có nụ cười vô cùng ấm áp kia, cô thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa.
Cô sợ chỉ một giây tiếp theo mình sẽ không thể kiềm chế được mà chạy đi tìm anh.
Sâm Trí trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu, nụ cười rạng rỡ lại hiện lên trên khuôn mặt:
“Ok, về thôi!”
Tình Mỹ nhìn Sâm Trí cười gượng gạo mà thấy trong lòng hụt hẫng đến khó tả.
Trên đường về, vẫn là Sâm Trí luôn miệng nói để chọc cười Tình Mỹ, còn Tình Mỹ thì phần lớn thời gian là trầm ngâm.
Về đến nhà trọ, Sâm Trí đột nhiên cầm lấy tay Tình Mỹ, khẽ gọi: “Tình Mỹ…”
Tình Mỹ quay người lại, không hiểu Sâm Trí có chuyện gì.
Sâm Trí nhìn cô chăm chú, ánh mắt đột nhiên trở nên rất đặc biệt.
“Tình Mỹ à…”, anh lại khẽ gọi tên cô, sau đó không nói gì thêm.
Bầu trời hoàng hôn đã bắt đầu nhá nhem tối, nhưng ở phía chân trời, ánh tà dương vẫn còn đỏ rực như ngọn lửa.
Trong ánh sáng nhập nhoạng, khuôn mặt Sâm Trí trở nên lờ mờ.
Đột nhiên anh cúi xuống, từ từ áp sát vào cô. Tình Mỹ giật mình, vội vàng ngoảnh mặt đi.
Nụ hôn bất ngờ ấy chạm vào má cô, Sâm Trí ngẩn người, bàn tay nắm lấy tay Tình Mỹ có hơi khựng lại.
Đúng vào lúc ấy, Tình Mỹ nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng ở góc đường, chiếc cặp sách trên tay anh rớt xuống, ánh tà dương màu vàng cam hắt lên lưng anh, khiến anh trông giống như một ảo giác.
Vẻ mặt của anh sao mà u uất đến thế, ánh mắt nhìn cô dần trở nên trống rỗng, làn da vốn trắng muốt bỗng trở thành trắng bệch, giống như những bông tuyết đang tan ra và biến mất trước khi kịp nhìn thấy ánh mặt trời sớm mai.
“Dực Thụ, là anh ư?”
Tình Mỹ lẩm bẩm, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ Dực Thụ cứ thế biến mất trong thế giới của mình.
Thế là cô đẩy mạnh Sâm Trí ra. “Tình Mỹ?”
Ánh mắt buồn bã của Sâm Trí phản chiếu trong đôi mắt Tình Mỹ, cô nhìn anh, mặt biến sắc. “Xin lỗi cậu!”
Tình Mỹ hơi hoảng loạn, cô nói câu này với Sâm Trí rồi chạy về phía đó, phía có bóng dáng của Dực Thụ, nơi có ánh sáng phát ra, nhưng chạy đến phía cuối đường thì chỉ còn lại hình ảnh cô đơn và lạc lõng trong đầu Tình Mỹ.
Sâm Trí nhìn theo ánh mắt của Tình Mỹ, trầm ngâm.
“Tình Mỹ, chúng ta coi như đã hẹn hò phải không?”
Tình Mỹ trầm ngâm không nói.
Sâm Trí không nói gì, chỉ muốn lại một lần nữa nắm tay cô, nhưng Tình Mỹ nhanh chóng rụt tay lại.
“Sâm Trí”.
Tình Mỹ không biết phải đối mặt ra sao với tình cảm của Sâm Trí, có lẽ cũng có một giây phút nào đó, khi muốn quên hẳn Dực Thụ, cô đã ích kỉ mà nghĩ rằng mình có nên nhận lời hẹn hò với Sâm Trí không?
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy hình ảnh của Dực Thụ, Tình Mỹ đã xác định được tâm ý của mình.
Người cô thích là Dực Thụ, cho dù có phải đau đớn đến vậy, cô vẫn cứ thích anh.
Tình Mỹ hít một hơi thật sâu, sau đó kiên quyết nói: “Sâm Trí, tớ từ chối lời đề nghị hẹn hò của cậu!”
“Tại sao?”. Ánh sáng trong mắt Sâm Trí đang lay động, anh gần như đang cố trấn áp sự xúc động trong lòng: “Tại sao cậu không chịu cho tớ dù chỉ một cơ hội?”
Mắt Sâm Trí đỏ hoe, cả con người như chìm vào trong đau khổ.
“Bởi vì tớ đã thích một người khác, không ai khác có thể bước chân vào trái tim tớ được nữa!”
Tình Mỹ ép bản thân mình phải bình tĩnh nói ra câu này. Nhìn bộ dạng đau đớn của Sâm Trí trước mặt mình, trái tim cô như bị ai đó cắt ra từng mảnh, nhưng cô không rơi lệ, chỉ có như vậy mới là cách giải quyết tốt nhất cho Sâm Trí và cho bản thân cô.
“Sâm Trí, chúng ta quen biết nhau đã rất lâu rồi!”
“Đúng thế, kể từ khi tớ vào cô nhi viện, tớ đã để ý đến cậu, cũng kể từ lúc ấy, tớ phát hiện cậu thường xuyên trốn trong một góc và khóc một mình, lúc ấy tớ đã nghĩ, sau này lớn lên tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu, không để cậu phải khóc nữa!”
Lúc nói chuyện, Sâm Trí hơi ngẩng đầu lên nhìn trời, ánh sáng mờ mờ phản chiếu những đường nét trên khuôn mặt nghiêng của anh.
Nghe thấy câu này, Tình Mỹ thấy tim mình chua xót, từ nhỏ Sâm Trí đã bảo vệ cô, cố gắng trêu đùa cho cô vui, hóa ra ngay từ nhỏ anh đã thích cô rồi, nhưng cô lại không thể đáp lại tình cảm ấy của anh.
“Sâm Trí, xin lỗi cậu!”
Tình Mỹ cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào mặt Sâm Trí.
“Đừng nói xin lỗi, Tình Mỹ à, hãy cho tớ một cơ hội, hãy để tớ bảo vệ cậu, có được không? Tớ sẽ yêu cậu suốt cuộc đời…”. Anh ngoảnh đầu lại, nắm chặt tay Tình Mỹ, ép cô phải ngẩng đầu lên nhìn mình. Ánh mắt anh như ngọn lửa đang bùng lên.
“Sâm Trí, từ nhỏ tớ đã dựa dẫm vào cậu với Thuần Hạ, tớ coi hai người là anh chị của mình, nhưng đó không phải là tình yêu, tớ không thể lừa cậu được. Xin lỗi cậu!”, Tình Mỹ vẫn không thể đáp lại tình cảm của Sâm Trí.
“Thật sự… không thể dù chỉ một chút sao?”
Anh chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe vằn lên những tia máu, anh cố gắng chế ngự nỗi đau đớn trong lòng, hỏi lại một câu cuối.
Tình Mỹ cảm thấy cổ họng mình như nghẹn đặc lại, chỉ biết lắc đầu. Cô không thể mềm lòng, không thể vì một phút mềm lòng mà làm hại Sâm Trí, cũng không thể làm trái với lòng mình. Không thể để cho Sâm Trí phải hi sinh quá nhiều, còn mình thì không thể đền đáp lại tình cảm của cậu ấy như vậy được.
“Sâm Trí, thật sự xin lỗi. Mặc dù làm tổn thương đến cậu nhưng tớ buộc phải nói rõ ràng với cậu!”. Chỉ mấy câu nói thôi cũng khiến Tình Mỹ mất hết sức lực, cô cảm thấy khoảnh khắc này, mình giống như một linh hồn không có vỏ bọc, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn cô bay đi mất.
Sâm Trí nhìn cô rồi quay người bỏ đi. Bóng dáng ấy đã thiêu đốt trái tim Tình Mỹ. Một cơn gió mạnh nổi lên, lá cây phong lả tả rụng xuống, khiến cho bóng anh càng trở nên lạc lõng. Nhìn anh lặng lẽ đi xa, Tình Mỹ từ từ cúi xuống, cho đến khi không còn sức để chống đỡ nổi sức nặng cơ thể, toàn thân cô như đổ phịch xuống đất, cô ôm đầu gối khóc nức nở.
Vẫn là bầu trời ấy, vẫn là cái tôi như vậy, thế nhưng vị thần hộ mệnh đã không còn đến bên cô nữa.
Thần hộ mệnh, anh đang ở đâu? Khi nào anh mới lại xuất hiện?
Chẳng có ai nghe thấy lời khẩn cầu của Tình Mỹ…
Hoặc có lẽ…
Cô đúng là một người xúi quẩy.
Vì vậy mới hết lần này đến lần khác đem lại đau khổ cho những người xung quanh.
Nước mắt khiến cho tầm nhìn của Tình Mỹ ngày càng mờ đi, nụ cười và niềm vui của họ, đều từ từ biến mất trước mắt cô, mà cô lại chẳng thể làm gì để thay đổi điều đó.
Trời vẫn chưa sáng hẳn.
Sương mù bao phủ khắp không gian, mờ mịt như một tấm lụa trắng che kín bầu trời, chỉ cần giơ bàn tay ra là có thể cảm nhận được cái lạnh và ẩm ướt của sương sớm.
Tình Mỹ đứng trước cửa sổ, hít thở thật sâu, lặng lẽ ngắm nhìn mặt trời đang nhô lên, một ngày mới lại bắt đầu.
Tình Mỹ đã đi tìm việc cùng với Thuần Hạ, không còn làm việc ở nhà hàng đó nữa, giờ Tình Mỹ buộc phải tìm một công việc làm thêm khác để chi trả cho các chi phí hàng tháng của mình.
Hai người ra ngoài từ sớm, đi suốt cả ngày, hỏi thăm khắp nơi, cho đến tận chiều, cuối cùng cũng biết được có người tìm nhân viên làm thêm phát tờ rơi, có nhận cả những thanh niên dưới hai lăm tuổi, đang thất nghiệp hoặc những học sinh vẫn đang đi học, tiền lương sẽ được tính theo giờ làm và lượng công việc hàng tháng.
Tình Mỹ và Thuần Hạ vui vẻ nắm tay nhau mỉm cười.
“Tốt quá, đúng là có công mài sắt có ngày nên kim, cuối cùng cũng tìm được việc rồi! Thuần Hạ, cảm ơn cậu!”
“Chị em tốt với nhau, khách sáo gì chứ? Thế này thì cứ tan học buổi chiều là cậu có thể đến đây phát tờ rơi, làm đến mười giờ tối. Hơn nữa nếu buổi chiều tan học sớm, cậu cũng có thể đến đây phát tờ rơi thêm. Như vậy có nghĩa là, buổi sáng cậu có thể làm việc ít nhất một tiếng đồng hồ, cộng thêm với cuối tuần, oa thu nhập cũng khá phết đấy!”
“Ừ, đúng thế đấy!”. Tình Mỹ ôm chầm lấy Thuần Hạ, gật mạnh đầu, hòn đá tảng trong lòng như được trút xuống.
Giờ thì tốt rồi, sinh hoạt phí tháng sau thế là khỏi lo rồi!
Chiều ngày hôm ấy, Tình Mỹ lập tức đến chỗ phát tờ rơi làm việc.
“Các bạn, xin mời hãy xem sản phẩm của chúng tôi, đều là các sản phẩm chất lượng tốt đấy! Cảm ơn, cảm ơn!”
“Chú ơi, chú ơi… haizz…”. Cô còn chưa nói hết, người đàn ông kia đã cầm tờ rơi cô đưa ném vào thùng rác. Câu nói ra đến miệng như tắc nghẹn lại nơi cổ họng, Tình Mỹ ủ rũ cúi đầu, thở dài tiếp tục làm việc.
“Chị ơi, làm phiền một chút xíu, mời chị xem sản phẩm của chúng em, được tinh chế từ thực vật thiên nhiên một trăm phần trăm đấy ạ? Không ạ, em không lừa chị đâu, chị ơi, chị đừng đi…”
Trên phố đông, người người qua lại tấp nập, Tình Mỹ chạy qua chạy lại giữa đám đông, chặn đường những người qua lại, chịu đựng ánh mắt và những lời nói khinh thường, sỉ nhục. Cô vừa phát tờ rơi vừa liên tục lau mồ hôi.
Vừa quay người lại, suýt chút nữa thì va phải người ta.
“Á, xin lỗi, xin lỗi…”
Câu nói như nghẹn lại trong cổ họng Tình Mỹ, cô kinh ngạc nhìn đôi nam nữ thân mật đứng trước mắt mình.
Trên môi chàng trai khẽ hiện lên nụ cười quen thuộc, bên cạnh anh là một cô gái trang điểm xinh đẹp, đang khoác tay anh.
Đó chính là cô gái xinh đẹp bữa trước Tình Mỹ đã gặp ở buổi party.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy hai dây màu xanh mát, chân đi một đôi giày cao gót, trên tay đeo rất nhiều đồ trang sức tinh xảo, giọng nói nghe rất lảnh lót.
“Dực Thụ, Dực Thụ? Anh đang nhìn cái gì thế? Anh quen cô ta à?”
Cô gái nhìn Tình Mỹ từ đầu đến chân, ánh mắt từ từ chuyển sang nghi hoặc. Hôm đó ở buổi party, cô ta chỉ nhìn lướt qua nên chắc đã không còn nhớ Tình Mỹ nữa. Nhưng Tình Mỹ thậm chí còn nhớ cả tên cô ta, mẹ Dực Thụ nói, cô gái tên là Thái Vận này mới xứng đôi với Dực Thụ.
Đúng thế, đúng là rất xứng đôi! Trong ánh chiều tà.
Cô gái siết chặt tay chàng trai, hai người vui vẻ đi dạo như một cặp tình nhân.
Bọn họ… đúng là rất xứng đôi!
Anh yên lặng đứng trong ánh chiều tà.
Thân hình cân đối cùng khuôn mặt khôi ngô phảng phất hơi thở ấm áp, anh không cười, đôi mắt chẳng biết từ lúc nào đã như bị phủ một lớp sương mù.
Anh khẽ gật đầu với Thái Vận, nhưng mắt vẫn không rời khỏi Tình Mỹ, giọng nói nhẹ như hơi thở: “Đúng, anh quen cô ấy, cô ấy là… bạn anh!”
“Không, chúng tôi không quen nhau!”
Tình Mỹ đột ngột bừng tỉnh, cô cuống quýt phủ định. Sau đó, Tình Mỹ nhìn thấy rõ ánh mắt u ám của anh, giống như một đóa hoa tường vi úa tàn trong đêm, muốn ngắm cho thật kĩ nhưng lại bị bóng đêm che phủ, chẳng thể nhìn thấy gì ngoài một màu đen nặng nề.
Tình Mỹ nhìn thấy đôi bàn tay của Dực Thụ siết chặt lại, những đốt ngón tay kêu lên răng rắc.
Lúc Dực Thụ ngẩng đầu lên, trong mắt anh như có một thứ gì đó đang giãy giụa, giãy giụa giữa cái ૮ɦếƭ, giãy giụa trong tâm trạng phức tạp, giống như thể sắp sửa có một trận sóng thần hay lũ lụt, khiến cho người khác cảm thấy nghẹt thở.
“Không quen ư?”
Anh mỉm cười, nụ cười thật lạ lẫm, đẹp nhưng đầy bí hiểm.
Tình Mỹ cảm thấy sống mũi cay cay, cô cố gắng hít thật sâu để nói: “Đúng, bạn nhận nhầm người rồi, chúng ta đâu có quen nhau!”
Nói rồi cô liền quay người bỏ đi.
Trái tim… đau như bị ai đó xé nát, không thể tiếp tục đối diện với Dực Thụ và thốt ra những câu nói lạnh lùng như vậy được. Vì thế cô phải đi thật nhanh, bỏ đi thật xa, có như vậy cô mới có dũng khí để quên anh.
Dực Thụ đứng phía sau nhìn theo, Tình Mỹ chỉ có thể chạy trốn mà không dám ngoảnh đầu lại.
Chạy trốn khỏi nụ cười xa lạ của anh, chạy trốn khỏi ánh mắt u ám của anh.
Nước mắt từ từ ướt đẫm mi.
Tình Mỹ không biết là mồ hôi hay là nước mắt, cô chỉ liên tục thầm nhủ: “Tình Mỹ, đừng ngoảnh đầu lại, tuyệt đối đừng ngoảnh đầu lại!”
Tình Mỹ ôm một xấp tờ rơi dày cộp, đi vào một ngõ nhỏ, xấp tờ rơi bỗng trở nên nặng trình trịch, khiến cô thở không ra hơi.
Trên đường có biết bao nhiêu người qua lại, nhưng giờ trong mắt cô, bọn họ như những người ở thế giới khác, cô không nhìn rõ mặt họ, cũng không nghe thấy tiếng họ nói chuyện, cô chỉ phát tờ rơi cho họ như một cái máy.
Chẳng còn chút sức lực nào.
Tình Mỹ từ từ ngồi xuống đường và thu mình lại.
Biết bao ánh mắt tò mò hướng về phía cô, nhưng hiện giờ, cô chẳng còn tâm trí nào mà để ý nữa, cô chỉ biết mệt mỏi thu mình lại.
Tình Mỹ ôm xấp tờ rơi dày cộp một mình đi trong đêm, hoàn toàn chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ xem hôm nay mình đã trải qua một ngày như thế nào nữa.
Bầu trời đêm không trăng sao, chỉ có một lớp mây mù bí ẩn.
Bầu trời u ám, thỉnh thoảng lại nổi gió to, tóc cô bị gió thổi tung, lòa xòa xuống trước mặt. Tình Mỹ giữ chặt chiếc váy trắng của mình, gấu váy bị gió cuốn tung, phát ra tiếng phần phật trong gió.
Từ xa, cô đã nhìn thấy ánh đèn trong phòng trọ.
Trái tim lạnh giá bỗng thấy có hơi ấm hơn, Tình Mỹ thấy sống mũi cay cay, cố nén nước mắt. Cô chợt muốn lớn tiếng khóc cho đã, khóc cho hết đau đớn, muốn dốc hết những tủi nhục và ấm ức trong lòng ra ở một nơi không người. Thế nhưng xung quanh cô có biết bao nhiêu người, cô không muốn tự biến mình thành một loài động vật để cho những người qua đường tò mò nhìn vào.
Rẽ vào con ngõ này là về đến nhà, Tình Mỹ ôm chặt lấy xấp tờ rơi bằng một tay, tay kia đưa lên lau nước mắt.
Rẽ vào ngõ.
Soạt soạt soạt.
Xấp tờ rơi trên tay rơi cả xuống đất.
Ánh đèn vàng vọt hắt lên cổng phòng trọ, một cái bóng cao lớn hắt nghiêng lên bức tường trước cổng. Người ấy khẽ cúi đầu, tóc mái nhè nhẹ bay trong gió, đôi hàng mi đen dài rợp bóng xuống khuôn mặt, đôi môi đỏ hồng như hoa tường vi, làn da trắng muốt láng mịn hiện ra trong ánh đèn mờ.
“Dực Thụ…”
Tình Mỹ không tự chủ được mình lẩm bẩm gọi. Dực Thụ dựa lưng vào tường, một chân chống vào tường, tay phải đút túi quần, cái bóng cô quạnh càng trở nên lạc lõng và sầu thảm trong bóng đêm.
Nghe thấy tiếng tờ rơi rơi xuống, Dực Thụ liền ngẩng đầu lên nhìn.
Đôi mắt anh như sáng lên.
Tình Mỹ ngẩn ra nhìn anh. Dực Thụ chầm chậm đứng thẳng dậy.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong đêm đen, hòa quyện vào nhau, rất lâu mà không ai lên tiếng. Cũng không biết bao lâu sau, cuối cùng anh bước đến, quỳ xuống bên cạnh Tình Mỹ, cùng nhặt tờ rơi với cô.
“Tình Mỹ…”
Anh mở miệng, đôi mắt như có ma thuật khiến cho Tình Mỹ không sao rời mắt ra được.
Tình Mỹ bắt đầu thấy hoang mang, cô không biết có nên bỏ chạy ngay không, nhưng ánh mắt Dực Thụ lúc này khiến toàn thân cô như cứng đờ.
Lúc này đây, Tình Mỹ có cảm giác mình như một lữ hành đang cận kề với cái ૮ɦếƭ trong sa mạc mênh ௱ôЛƓ, rồi đột nhiên nhìn thấy một thứ quả có độc xuất hiện trước mắt, thứ quả ấy rất mọng nước, rõ ràng biết ăn vào sẽ bị trúng độc mà ૮ɦếƭ, thế nhưng cô vẫn không thể bỏ đi.
“Tôi biết mẹ tôi đã nói những lời không phải với bạn, xin lỗi bạn!”
Tình Mỹ mở to mắt: “Bạn biết rồi ư?”
“Đúng, mẹ tôi đã nói với tôi rồi, bảo tôi đừng có tiếp cận bạn!”
Tình Mỹ thấy tim mình đau nhói, đau đến mức không thể hít thở. Tim đau quá, anh đến đây vì câu nói này ư? Nhưng chẳng phải mình đã né tránh anh ấy hay sao? Tại sao anh còn tiếp tục cầm dao đâm vào vết thương đang rỉ máu của mình?
Sao anh có thể tàn nhẫn đến thế? “Tình Mỹ, đừng khóc!”
Những ngón tay của Dực Thụ đang lau nước mắt cho cô, truyền hơi ấm từ người anh sang cho cô.
“Tôi biết, tôi sẽ không ảo tưởng đâu, bạn không cần phải đến tận đây để cảnh cáo tôi!”. Sống mũi cay cay, cô không dám thở mạnh. Tình Mỹ cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, cố gắng lắm mới nói được ra lời.
“Nghe tôi nói hết đã!”
Dực Thụ ôm chầm lấy Tình Mỹ.
Xấp tờ rơi dày lại lần nữa trượt khỏi tay Tình Mỹ, rơi vung ra mặt đất. Một cơn gió nổi lên cuốn bay những tờ rơi ấy lên không trung, những tờ rơi như đang khiêu vũ trong không khí, giống như một điệu van lãng mạn, chúng cuốn lấy nhau, xoay tròn, lơ lửng trên cao.
Dực Thụ áp đầu Tình Mỹ vào иgự¢ mình, từng nhịp đập trái tim anh đang vang lên bên tai cô.
Tình Mỹ ngây người, hai tay buông thõng, không biết nên đặt ở đâu, những tờ rơi trong tay đang bị gió cuốn đi dần, trái tim cô cũng hỗn loạn như những tờ giấy đang bay lả tả trong gió kia.
Giọng nói của Dực Thụ vang lên bên tai cô. Cô phải cố gắng lắm để có thể nghe rõ từng lời anh nói.
“Tình Mỹ, bạn là đồ ngốc, sao bạn có thể nhẫn tâm đối xử như vậy với tôi chỉ bởi vì lời nói của người khác chứ? Bạn có biết lúc bạn không đếm xỉa đến tôi, trái tim tôi đã đau đớn đến thế nào không? Giống như có ai đó cầm dao đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào tim tôi vậy! Tình Mỹ, tôi thích bạn!”
Ầm ầm ầm…
Một tiếng động lớn nổ vang trong tai Tình Mỹ, tim cô đập điên loạn, cả thế giới này dường như đang quay cuồng, mùi hoa thơm ngọt ngào ngập tràn trong không khí.
Anh đang nói gì thế? Dực Thụ vừa nói gì thế?
“Mặc dù anh không biết người con trai kia có mối quan hệ thế nào với em, nhưng anh không muốn để mình phải hối tiếc, anh muốn theo đuổi em. Cho dù em có bạn trai rồi anh cũng vẫn muốn theo đuổi em, anh không biết nếu không có em, anh sẽ sống tiếp ra sao. Kể từ lúc em bước vào cuộc đời anh, em đã trở thành không khí của anh, anh không thể sống thiếu em! Anh thích em! Tình Mỹ ơi…”
“Anh… em… em đang mơ sao?”
Tình Mỹ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng của Dực Thụ, ngây ngô hỏi.
Chắc chắn là đang nằm mơ rồi, nếu không sao mình có thể thấy Dực Thụ tỏ tình với mình? Trong mơ có thể xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng đến khi tỉnh lại thường cảm thấy trong lòng hụt hẫng. Nhưng lần này, tại sao mình lại có cảm giác chân thực đến thế?
“Không phải là mơ đâu, Tình Mỹ cũng thích anh phải không?”
“Em thích anh ư?”
Tình Mỹ ngây ngô lặp lại, không biết tại sao bí mật trong tim mình lại bị anh phát hiện.
“Nếu không sao em lại buồn đến thế? Anh nhìn thấy hết rồi, kể từ ngày hôm ấy, em trở nên rất buồn bã. Nụ cười rạng rỡ của em kể từ ngày hôm ấy đã biến mất…”, anh ôm chặt lấy Tình Mỹ: “Tình Mỹ, em có biết không, nụ cười của em rất đẹp, giống như vầng mặt trời trong tim anh. Tình Mỹ, em là mặt trời của anh!”
“Em… em là mặt trời của anh…”
“Đúng thế, trước khi gặp em, cuộc đời của anh rất mờ nhạt và u ám, chính em đã mang lại ánh sáng mặt trời đến với cuộc đời anh. Kể từ sau khi em gái anh qua đời, mặt trời của anh đã lặn mất, em đã giúp anh nhìn thấy lại mặt trời, anh không thể không có em!”
Tâm tư của Tình Mỹ càng lúc càng rối loạn, cô cứ ngây ra để mặc cho Dực Thụ ôm mình, cô không thể ngờ một người giỏi giang như Dực Thụ lại thích mình, lẽ nào Dực Thụ đang thương hại cô? Hoặc cũng có thể vì cô giống như… người em gái đã khuất của anh chăng?
“Anh thích em là bởi vì em giống em gái anh phải không?”, Tình Mỹ không tự chủ được bản thân liền thốt ra câu hỏi ấy.
Ánh mắt Dực Thụ thoáng qua một chút đau thương, nhưng ngay lập tức bị thay thế bằng một thứ tình cảm sâu sắc, anh nghiêm nghị nhìn cô: “Lúc mới đầu, anh chú ý đến em là bởi vì em cho anh cảm giác giống như em gái anh, nhưng dần dà hiểu về em nhiều hơn, anh phát hiện phần giống với em gái của anh càng lúc càng nhạt nhòa, anh nhìn thấy em nhiều hơn, hơn nữa qua mỗi lần gặp gỡ anh lại dần nảy sinh tình cảm với em sâu sắc hơn. Điều này không liên quan gì đến em gái anh hết, người anh thích không phải là hình bóng của em gái anh, mà là em, Tình Mỹ!”
Những lời nói của Dực Thụ khiến cho Tình Mỹ choáng váng, cô cố gắng trấn áp bản thân, sau đó ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào ánh mắt Dực Thụ. Nhìn vào đôi mắt đẹp như ngọc ấy, Tình Mỹ vẫn không thể tin rằng tất cả những gì đang xảy ra là sự thực.
Không phải là nằm mơ, không phải bởi vì mình giống em gái anh ấy!
Dực Thụ, thật sự thích mình!
Tình Mỹ cảm thấy rất vui, vui tới mức như muốn bay lên, cho dù sau này không thể ở bên nhau nhưng cô vẫn thấy vui. Cô muốn cười, nhưng không hiểu sao nước mắt lại tuôn rơi.
“Em có thể cho anh một cơ hội không? Hãy để anh theo đuổi em, mang lại hạnh phúc cho em!”
“Nhưng…”, Tình Mỹ nghẹn ngào: “Nhưng em chẳng có điểm nào tốt cả, em rất nhiều nhược điểm, em rất ngốc, còn anh lại giỏi giang như vậy, sau này chắc chắn sẽ có nhiều cô gái hoàn mỹ đến bên anh… Anh ở bên em, sẽ không hạnh phúc đâu…”
“Ai bảo thế? Gặp được em là chuyện vui nhất trong đời anh! Tại sao nói anh sẽ không vui, anh không thèm những cô gái hoàn mỹ kia, anh chỉ cần có em, Tình Mỹ ngốc nghếch ạ!”
“Dực Thụ…”
Tình Mỹ bật khóc. Đôi bàn tay buông thõng từ từ vòng qua vai Dực Thụ. Bờ vai anh thật rộng, đủ để cô cảm thấy yên tâm dựa vào. Nước mắt chảy tràn qua khóe môi. Tình Mỹ vùi mặt vào иgự¢ anh, cảm giác bình yên như đã tìm được chốn đi về.
Tình Mỹ đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, cho dù chỉ một giây sau có phải ૮ɦếƭ đi cô cũng không thấy hối tiếc.
“Sao lại khóc thế?”. Giọng nói của anh vẫn dịu dàng như muốn nhấn chìm Tình Mỹ trong ngọt ngào.
Tình Mỹ ngẩng đầu nhìn anh, vừa khóc vừa cười. “Hu hu… đây là giây phút hạnh phúc nhất trong đời em, Dực Thụ, em vui lắm!”
“Đồ ngốc!”
Dực Thụ nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tình Mỹ, sau đó hôn phớt lên trán cô, cảm giác nhẹ nhàng như một cánh hoa anh đào lướt qua.
“Đúng thế, em thật ngốc! Anh ghét em lắm phải không? Giờ hối hận vẫn còn kịp đấy!” Tình Mỹ vừa gạt nước mắt vừa nói. “Đồ ngốc!”
“Đúng thế, em ngốc đấy, anh chê em chứ gì?”, Tình Mỹ trêu đùa, gục đầu vào иgự¢ anh.
“Ha ha, nhưng anh thích em ngốc nghếch như thế!”
Nụ cười nở rạng rỡ trên môi Dực Thụ, tất cả những ám ảnh gần như tan biến hết, bầu trời u ám bấy lâu nay bỗng cao trong, rạng rỡ.
Trời sáng dần.
Tình Mỹ mở to đôi mắt trong bóng đêm, thực ra cô đã tỉnh từ sớm, nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra tối qua, trong lòng trào dâng niềm hạnh phúc ngập tràn, khiến cô không thể ngủ nổi.
Nằm trên giường, cô không muốn ngồi dậy, chỉ biết nằm ôm chăn nhìn trời sáng dần, ngắm bầu trời chuyển từ màu đen sang sáng nhờ nhờ, sau đó bầu trời đỏ rực lên và mặt trời từ từ nhô cao.
Ông mặt trời lười biếng nhô lên từ phía đằng đông, chiếu những ánh sáng tươi mới qua khung cửa sổ, xuyên qua tấm rèm cửa, tỏa ánh sáng ra khắp phòng.
Trên đường lác đác có những người đi tập thể dục buổi sớm, một ngày mới lại bắt đầu.
Hôm nay dường như có chút khác biệt so với thường ngày, Tình Mỹ ôm chặt lấy cái chăn, miệng khe khẽ cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc