Giây Phút Này Thuộc Về Chúng Ta - Chương 04

Tác giả: Hạ Tuyết Duyên

Vẻ Đẹp Không Thể Chạm Đến
Gió đêm Ⱡồ₦g lộng, vầng trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời, những ngôi sao tinh nghịch nháy mắt trêu chọc hai cô gái nhỏ đang đi trên đường.
Ánh đèn nhấp nháy nổi bật trong đêm đen, tấm biển đề bốn chữ lớn “Khách sạn Vân Gia” đập thẳng vào mắt.
“Oa, chính là chỗ này ư?”
Tình Mỹ và Thuần Hạ đứng ngẩn ra trước cửa khách sạn sang trọng, hết nhìn quanh lại chuyển sang nhìn nhau, không thể giấu nổi sự kinh ngạc trong ánh mắt.
Đứng trước một khách sạn sang trọng như thế này thật khiến cho người ta có cảm giác chùn bước!
Hai người đang do dự không biết có nên bước vào không thì nhân viên đứng ở cửa đã bước đến.
“Xin chào hai quý cô, tôi có thể giúp được gì cho hai cô không ạ?”
“À, chúng tôi đến để tham dự tiệc!”
Thuần Hạ khẽ hắng giọng, chìa tấm thiệp mời trong tay ra.
Nhân viên lễ tân xem tấm thiệp mời rồi cúi mình, cung kính nói: “Hóa ra là bạn của thiếu gia Dực Thụ, mời hai cô!”
Nhìn đại sảnh rực rỡ đèn hoa, Tình Mỹ đột nhiên lừng khừng, nơi này hoàn toàn không thuộc về cô, cô có nên vào không?
“Thôi, đi về thì hơn!”, Tình Mỹ cắn chặt môi, kéo tay Thuần Hạ định bỏ về.
“Thế đâu có được?”, Thuần Hạ kích động gạt tay Tình Mỹ ra, nhìn cô vẻ khó hiểu: “Tình Mỹ, cậu sao thế hả? Đã đến đây rồi, đương nhiên phải vào chứ? Cậu mặc chiếc váy Sâm Trí tặng trông chẳng khác gì một cô công chúa trong truyện cổ tích cả! Vì thế, đừng có lo!”
“Thuần Hạ, không phải đâu! Chỉ là… tớ với Dực Thụ đâu có thân thiết cho lắm, những người ở đây tớ cũng đâu có quen?”
“Mặc kệ họ! Chúng ta chỉ có trách nhiệm thưởng thức những món ăn ngon thôi, cơ hội hiếm có, chúng ta mau vào đi!”. Thuần Hạ thì thầm bên tai Tình Mỹ, sau đó chỉ vào nhân viên lễ tân cung kính đứng cạnh đó: “Cậu nhìn xem, người ta còn đang đứng chờ chúng ta kia kìa! Đừng do dự nữa!”
Nói rồi Thuần Hạ liền kéo Tình Mỹ vào bên trong.
Bước vào đại sảnh khách sạn, sau đó rẽ trái sẽ thấy một cánh cửa lớn bằng gỗ được điêu khắc rất tinh xảo đang khép chặt. Đứng hai bên cánh cửa là hai người đàn ông mặc quần áo vét, lịch sự cúi chào và nói: “Trước mặt chính là hội trường tổ chức party, chúc các quý cô có một buổi tối vui vẻ!”
Nhân viên lễ tân cúi chào họ rồi quay người bước đi.
Dực Thụ…. Đang ở bên trong ư?
Nhìn cánh cửa đang đóng kín, trái tim Tình Mỹ như muốn bắn ra ngoài.
Tình Mỹ căng thẳng siết chặt tay Thuần Hạ, lừng khừng đứng nguyên tại chỗ. Thuần Hạ cảm nhận được sự căng thẳng của bạn, liền quay sang cổ vũ bạn bằng ánh mắt kiên định, sau đó không để Tình Mỹ kịp nói gì, liền kéo bạn tiến lên phía trước.
Lúc hai người đến gần cánh cửa, hai nhân viên đứng cạnh cửa liền cúi người chào rồi mở cửa cho họ.
Những đồ trang trí sang trọng, hội trường huyên náo, từng góc nhỏ đều có không ít khách khứa đứng quây quần. Ánh đèn rực rỡ phản chiếu vào những tấm kính trong suốt trên tường, tạo ra thứ ánh sáng chói lóa, những chiếc đĩa thủy tinh, các loại rượu tây hảo hạng… Tất cả khiến cho không khí trở nên xa hoa và sang trọng đến khó tưởng.
Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa.
Tình Mỹ không dám tin vào những gì mình nhìn thấy, chắc chắn là bởi vì chiếc váy dạ hội tuyệt đẹp với thiết kế vô cùng thanh lịch và đài các này đã khiến cho cô không dám tin người hiện ra trong gương là mình. Khoảnh khắc mặc chiếc váy này vào, cô thậm chí đã sửng sốt trước hình ảnh của chính mình.
“Hi!”
Thuần Hạ một tay nắm lấy cánh tay Tình Mỹ, một tay vẫy vẫy chào đám đông, bộ dạng ngốc nghếch của cô khiến cho Tình Mỹ cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng như vậy dù sao cũng đỡ hơn cái bộ dạng luống cuống chẳng biết làm thế nào của mình.
“Tình Mỹ!”
Một tiếng reo vui mừng vang lên, Dực Thụ bước ra từ trong đám đông.
Bộ vét màu trắng tuyết, áo vét trắng, quần tây trắng, chỉ có đôi mắt và mái tóc màu đen gỗ mun nổi bật trên nền trắng, anh đẹp tựa một chàng bạch mã hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích. Bộ quần áo sang trọng càng làm nổi bật vẻ đẹp thần tiên của anh.
“Tôi đang lo không biết bạn có đến không, party đã bắt đầu rồi đấy!”
“Thật ngại quá, tôi đã đến muộn rồi!”
Tình Mỹ ngượng đỏ mặt trước ánh mắt lấp lánh của Dực Thụ.
“Không sao đâu, cũng chỉ mới bắt đầu thôi mà!”
“Chào anh bạn đẹp trai!”. Thuần Hạ thò đầu ra từ phía sau lưng Tình Mỹ, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ với Dực Thụ.
Vì đang chăm chú nhìn Tình Mỹ nên Dực Thụ hơi giật nảy mình, nhưng anh lấy lại vẻ bình tĩnh ngay lập tức, nở nụ cười niềm nở: “Chào bạn! Rất vui vì bạn đã đến, hãy vui chơi thỏa thích nhé!”
“Bọn tôi nhất định sẽ chơi hết mình, bạn cứ yên tâm!”
“Vậy… hai bạn ở đây chơi đã nhé, tôi phải đi chào hỏi khách một chút, lát nữa tôi sẽ quay lại với hai bạn nhé!”, Dực Thụ mỉm cười, lịch sự nói.
Tình Mỹ đỏ mặt, vội nói: “Không sao, bạn cứ đi đi! Bọn tôi có thể tự lo được mà!”
“Vậy lát nữa gặp nhé!”
Trước khi đi, Dực Thụ còn nhìn hai người lần nữa, sau đó thì thầm vào tai Tình Mỹ: “Tình Mỹ, hôm nay bạn đẹp lắm!”
Nói rồi anh nhoẻn miệng cười và bước đến chỗ một đám đông trong hội trường.
“Này, ban nãy cậu ta thì thầm cái gì với cậu thế?”, Thuần Hạ tò mò hỏi.
Tình Mỹ vẫn còn chưa kịp định thần lại sau câu nói vừa rồi của Dực Thụ. Thuần Hạ liền huých vào người Tình Mỹ, hỏi tiếp: “Cậu sao thế? Ban nãy cậu ta thì thầm cái quái gì vào tai cậu thế?”
Lúc này Tình Mỹ mới định thần lại, mặt cô càng đỏ hơn: “Chẳng nói gì cả! Thuần Hạ, sao đột nhiên cậu lại lắm chuyện thế nhỉ? Chẳng phải mục đích đến đây hôm nay của cậu là để ăn đồ ăn ngon sao? Mau tranh thủ ăn đi!”
“Ok! Không nói thì thôi!”.Thuần Hạ cố ý nguýt Tình Mỹ, sau đó lè lưỡi, chạy như bay ra trước bàn bày thức ăn: “Oa, Tình Mỹ, nhiều đồ ăn ngon quá! Mau qua đây, bên này có nhiều đồ ngọt lắm này!”
“Tớ không ăn đâu, cậu ăn từ từ thôi!”
Thấy Thuần Hạ hồn nhiên đến mức chẳng để ý gì đến sĩ diện, Tình Mỹ đành phải tránh xa Thuần Hạ ra một chút, nếu không chắc cô sẽ ૮ɦếƭ vì xấu hổ mất.
“Có gì phải ngại chứ, mau qua đây, hình như có món thạch hoa quả mà tớ thích này!”
Thuần Hạ kéo tay Tình Mỹ chạy như bay đến trước bàn bày đồ ngọt.
Một cái bàn lớn bày đủ loại đồ ngọt, nào là sô cô la, bánh ga tô, thạch… món nào cũng tỏa ra mùi thơm vô cùng quyến rũ.
D.o.w.n.l.o.a.d tại ¢ap☼ղhat☼ebσσk☼¢om
Tình Mỹ không kiềm chế được nuốt nước bọt đánh ực một cái, mắt cô như hoa lên.
“Chủ nhân của bữa tiệc lần này chắc là rất thích ăn đồ ngọt, loại gì cũng có, vô cùng đa dạng!”. Mắt Thuần Hạ lấp lánh, cô không nói thêm nửa lời, vội chộp lấy một cái bánh cuộn kem lên ăn.
Tình Mỹ chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp Dực Thụ là ở cửa hàng “Tình yêu Tường Vi Sweet”…
Anh ấy rất thích ăn đồ ngọt ư? Mình cứ tưởng chỉ có con gái mới thích đồ ngọt chứ?
“Tình Mỹ, mau ăn đi, cơ hội hiếm có đấy, mấy thứ này ở bên ngoài bán đắt lắm! Một cái cũng phải mấy trăm tệ cơ!”
Thuần Hạ vừa nói vừa nhét đồ ăn vào miệng. “Này, cậu ăn chầm chậm thôi, mất mặt quá! Cậu nhìn đi, bao nhiêu người đang nhìn mình kia kìa!”. Tình Mỹ bối rối kéo áo Thuần Hạ, nhưng Thuần Hạ đang lên cơn thèm ăn, nào có thèm để ý đến cô?
“Thích nhìn thì cứ để họ nhìn! Tình Mỹ, cậu cũng mau ăn đi!”
“Thuần Hạ, cậu ăn chậm thôi…”
Tình Mỹ liên tục giật áo Thuần Hạ, dè dặt nhìn quanh, thấy có người đang chỉ chỉ về phía Thuần Hạ. Nhân viên phục vụ ở cách đó không xa nhìn thấy vậy liền đi đến bên cạnh một nhân viên phục vụ khác, thì thầm to nhỏ gì đó, sau đó đi về phía hai người.
Tiêu rồi! Tình Mỹ thầm nhủ. Quả nhiên!
Hai nhân viên phục vụ đứng trước mặt họ:
“Thưa hai cô, làm phiền hai cô một chút ạ!”, hai người họ lịch sự cúi đầu, sau đó mỉm cười nói.
“Có chuyện gì thế?”. Tình Mỹ khẽ gật đầu, cố làm ra vẻ thản nhiên một chút, chắc chắn là bộ dạng phàm ăn tục uống của Thuần Hạ đã khiến họ sinh nghi, không biết chừng họ còn tưởng hai cô trà trộn vào đây để kiếm bữa cũng nên… Ôi mất mặt quá! Sớm biết thế này thì đừng đến cho xong! Nghĩ đến đây mặt Tình Mỹ lại đỏ bừng lên.
“Hai cô có thể cho tôi xem thiệp mời của hai cô không ạ?”
Tình Mỹ hơi căng thẳng, vội vàng kéo tay Thuần Hạ, thiệp mời đang ở trong tay cô ấy.
Hai nhân viên phục vụ thấy Tình Mỹ ngần ngừ mãi mà không đưa thiệp mời ra liền nhìn cô bằng ánh mắt cảnh giác. Tình Mỹ cảm thấy vô cùng hoang mang, vội giật lùi ra sau, chẳng may ᴆụng phải một phụ nữ ăn mặc rất sang trọng.
“Á, xin lỗi, xin lỗi ạ!”, Tình Mỹ vội vàng xin lỗi.
Người Tình Mỹ ᴆụng phải là một quý phu nhân trang điểm khá cầu kì, nhìn qua thì tưởng thanh tao, sang trọng, nhưng nhìn kĩ mới thấy cách trang điểm quá lòe loẹt đã phá hỏng hoàn toàn vẻ sang trọng của bà ta.
Một chiếc váy dạ hội màu tím đậm, thân hình tương đối đầy đặn, làn da có vẻ được chăm sóc rất kĩ, thế nhưng lớp phấn trang điểm dày cũng không thể che được những nếp nhăn nơi khóe mắt. Trên cổ bà ta đeo một sợi dây chuyền Vis của hoàng tộc châu Âu, nghe nói là thiết kế của một nhà thiết kế nổi danh trên thế giới, thật không ngờ nó lại xuất hiện trên cổ quý phu nhân này.
Thuần Hạ thường ngày rất thích xem tạp chí thời trang, Tình Mỹ nhờ vậy cũng biết được đôi chút.
Chỉ có điều, mặc dù bà ta đã trang điểm rất đậm nhưng vẫn không che đậy được tuổi tác của mình. Hơn nữa, thái độ của bà ta lúc này đã phá vỡ hình ảnh của một quý phu nhân.
“Cô làm cái gì thế hả? Cô nghĩ đây là nơi nào mà chẳng có chút phép tắc gì hết thế hả? Tùy tiện đâm sầm vào người người khác!”. Bà ta trợn mắt, hậm hực nhìn Thuần Hạ, sau đó hướng cái nhìn sắc lẻm sang Tình Mỹ, nhìn cô từ đầu đến chân.
“Thật sự xin lỗi cô, cháu không cố ý đâu ạ!”
Tình Mỹ liên tục cúi người xin lỗi, nhưng bà ta đâu chịu bỏ qua.
“Chẳng lẽ cô còn định cố tình nữa à? Các cô rốt cuộc là con cái nhà ai, sao chẳng có chút giáo dục gì thế? Một nơi đẳng cấp cao như thế này là nơi mà ai muốn đến cũng được hả?”
“Xin lỗi…”
Tình Mỹ căng thẳng cắn chặt môi, cái nhìn khinh bỉ của người phụ nữ ấy khiến trái tim cô đau nhói. Lớn lên ở cô nhi viện, từ nhỏ đã phải sống trong ánh mắt khinh bỉ và thương hại của người khác, cô cứ ngỡ mình đã quen rồi, nhưng ở đây, nơi mà có sự tồn tại của Dực Thụ, bị người khác nhìn bằng ánh mắt ấy khiến tim cô nhói đau.
Thuần Hạ vốn chẳng buồn đếm xỉa đến hai nhân viên phục vụ, nhưng giờ thấy Tình Mỹ bị bắt nạt liền đặt miếng bánh trên tay xuống, đứng chặn trước mặt Tình Mỹ, trừng mắt nhìn người phụ nữ kia.
“Này, bà la lối gì chứ? Bà già, bà lớn tiếng la lối như vậy là có giáo dục lắm chắc?”
“Mày… mày nói cái gì?”. Người phụ nữ đó nghẹn họng trước câu nói của Thuần Hạ, liền ngoảnh phắt lại, trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ: “Các người làm ăn kiểu gì thế hả? Loại người nào cũng cho vào tùy tiện như thế sao? Rốt cuộc hạng người như bọn chúng đã trà trộn vào đây kiểu gì hả?”
“Xin lỗi, xin lỗi bà!”. Nhân viên phục vụ thấy người phụ nữ nổi cơn tam bành liền cúi đầu xin lỗi, sau đó quay sang nói với Tình Mỹ và Thuần Hạ: “Xin lỗi hai cô, nếu như hai cô không thể trình giấy mời ra đây, xin mời hai cô rời khỏi đây để tránh làm ảnh hưởng đến các khách mời khác!”
“Này, anh nói cái gì thế hả? Chúng tôi đường đường chính chính được mời đến đây nhé! Nhìn thấy chưa hả? Thiệp mời đây! Chúng tôi cũng là khách của chủ nhân bữa tiệc này đấy!”. Thuần Hạ lấy giấy mời ở trong túi ra, huơ huơ trước mặt người phụ nữ kia, hậm hực ném nó vào người nhân viên phục vụ: “Các người nhìn cho rõ đi, đừng có đánh giá thấp người khác bằng con mắt chó đấy!”
“Mày chửi ai là chó hả?”. Người phụ nữ kia tức tới mức tím tái mặt mày, lớp phấn dày trên mặt như đang bong ra: “Mày là đứa vô giáo dục, dám sỉ nhục tao à, mày có biết tao là ai không hả?”
“Bà là ai hả?”, Thuần Hạ bất cần nhìn người phụ nữ: “Tôi cóc cần biết bà là ai!”
“Mày…”, người phụ nữ tức tới mức phát điên lên, nghẹn họng không nói ra lời.
Tình Mỹ đứng bên cạnh vô cùng bối rối, cô ra sức kéo tay Thuần Hạ, ra ý bảo cô ấy đừng nói nữa. Nếu gây phiền phức cho Dực Thụ thì cô sẽ thấy áy náy lắm.
“Thật sự xin lỗi, hai anh xem thiệp mời đi ạ!”. Tình Mỹ mỉm cười ái ngại, giục hai nhân viên phục vụ kiểm tra thiệp mời để nhanh chóng kết thúc cuộc tranh cãi này.
Hai nhân viên phục vụ xem thiệp mời Thuần Hạ đưa cho, sắc mặt đã tươi tỉnh hơn đôi chút. Họ mở tấm thiệp mời ra, sau đó lịch sự hỏi: “Xin hỏi quý danh của hai cô?”
Thuần Hạ sầm mặt, Tình Mỹ đành ςướק lời: “Tôi họ Mục, cô ấy họ Kỉ”.
“Một người họ Mục, một người họ Kỉ ư?”, nhân viên phục vụ hỏi lại, sau đó khẽ nhíu mày, nghiêm nghị nói: “Xin lỗi hai cô, trong giấy mời này có ghi khách mời là một người họ Âu chứ không có ai họ Mục hay họ Kỉ cả, xin hỏi hai cô lấy tấm thiệp này ở đâu?”
“Sao có thể thế được?”
Tình Mỹ và Thuần Hạ cùng lúc thốt lên.
“Hai cô hãy xem đi, trên này đúng là không viết tên các cô!”
Thuần Hạ đón lấy tấm thiệp mời, giở ra xem, trên thiệp mời quả nhiên có ghi một cái tên lạ hoắc. “Chuyện gì thế này?”
“Tớ cũng không biết, có phải lúc cậu mải ăn đã đặt thiệp mời sang một bên nên bị ai đó cầm nhầm không?”, Tình Mỹ thì thầm nhắc nhở.
Còn nhớ lúc mới vào, nhân viên phục vụ dẫn đường đã đưa thiệp mời cho Thuần Hạ, Thuần Hạ vẫn cầm trong tay, về sau vì cô mải ăn nên Tình Mỹ mới nhắc cô cho vào trong túi.
“À chuyện này, cũng không hẳn là không thể, giờ phải làm sao?”, Thuần Hạ nắm lấy áo Tình Mỹ, vẻ ăn năn.
“Xin mời hai cô theo tôi đi điều tra cho rõ ràng, đây là một bữa tiệc quan trọng, mỗi vị khách đều có thân phận rất tôn quý, mong hai quý cô thông cảm!”, hai nhân viên phục vụ lịch sự và lạnh lùng nói.
Một nhân viên phục vụ khác nhanh chóng gọi người phụ trách đến.
“Xin hỏi hai cô, thiệp mời của các cô từ đâu mà có? Nếu như không đưa ra được câu trả lời hợp lí, tôi đành phải giao hai cô cho cảnh sát điều tra, vì vậy hi vọng các cô sẽ phối hợp!”, nhân viên phụ trách lạnh lùng nói.
“Này, anh có ý gì hả? Ý anh muốn nói chúng tôi ăn trộm thiệp mời của người khác chứ gì?”
Với tính cách của Thuần Hạ, làm sao cô có thể chịu được sự hoài nghi của người khác. Mặt cô đỏ bừng lên, tức đến mức phát điên.
“Chúng tôi không có ý gì cả, chỉ muốn điều tra cho rõ ràng thôi!”
“Ai thèm đi điều tra với các anh, bọn tôi không phải là kẻ trộm! Tình Mỹ, chúng ta đi!”
Thuần Hạ kéo tay Tình Mỹ định đi ra cửa nhưng bị hai người đó giữ lại.
“Chúng tôi thực sự không phải là kẻ trộm, tấm thiệp mời này là của Dực Thụ đưa cho tôi, nhưng tôi cũng không biết tại sao nó lại trở thành tên của người khác như thế…”. Tình Mỹ hơi hoảng, mặc dù cô không muốn nêu tên của Dực Thụ ra trong tình cảnh đáng xấu hổ này, nhưng nếu không nói tên anh ra sẽ chẳng còn cách giải quyết nào khác.
“Thiếu gia Dực Thụ ư? Cô nói cô là bạn của thiếu gia Dực Thụ à? Ha ha, tôi chưa bao giờ thấy Dực Thụ mời bạn gái đến dự tiệc, lời nói dối này trắng trợn quá đấy!”
“Chúng tôi không nói dối, đấy là sự thật!”
“Tôi chỉ tin vào con mắt của mình thôi!”, anh ta nói, rồi huơ huơ tấm thiệp trong tay: “Xin hai cô hãy giải thích đi ạ!”
Chuyện ở đây đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ, những ánh mắt mỉa mai, khinh bỉ, chế nhạo… Tình Mỹ cảm thấy mọi thứ trước mắt như đang quay cuồng, cô muốn lao thật nhanh ra khỏi cửa, nhưng không thể phân biệt được phương hướng nữa, hai chân cô đau như bị hàng ngàn mũi kim châm vào.
Tiếng huyên náo xung quanh biến mất, càng nhiều ánh mắt đổ dồn vào họ.
Tình Mỹ siết chặt bàn tay, không biết nên bỏ trốn như thế nào. Đột nhiên…
Cô phát hiện ra đám đông trước mắt đang rẽ ra, một ánh hào quang như từ trên trời chiếu xuống… Anh lịch lãm bước ra, mang theo ánh sáng đến những nơi anh bước qua.
Là anh…
Ánh mắt Tình Mỹ lại bị cuốn hút bởi chàng trai dịu dàng và lịch lãm ấy.
Tất cả mọi người đều nín thở, lặng lẽ nhìn về hướng đó. Anh đã đứng trước mặt Tình Mỹ, đẹp tựa thiên thần.
“Tình Mỹ, tôi có diễm phúc được nhảy một bản với bạn không?”
Anh mỉm cười chìa tay ra trước mặt cô. Tình Mỹ chợt cảm thấy mình đang được đứng giữa một vườn tường vi nở rộ.
Dực Thụ…
Cô ngẩn người nhìn Dực Thụ, giống như bị một thứ gì đó cám dỗ, vô thức đặt tay vào lòng bàn tay anh.
Trước sự chú ý của tất cả mọi người, Dực Thụ khẽ
kéo tay, cả người Tình Mỹ xoay tròn và ngả vào lòng anh. “Ồ…”
“Thiếu gia Dực Thụ! Sao cậu ấy lại ôm cô gái đó nhỉ?”
“Ôi trời ơi, đó là thiếu gia Dực Thụ mà? Tại sao anh ấy lại nhảy với cô gái đó?”
Những cô gái xung quanh ồ lên kinh ngạc, nhưng Tình Mỹ chẳng nghe thấy gì hết.
Chiếc đèn chùm trên đầu cô như đang quay tròn, trái tim cô cũng như đang quay theo, Dực Thụ đang đứng sát trước mặt cô, khiến cô không nghe thấy bất kì tiếng huyên náo nào xung quanh, trước mắt cô chỉ có nụ cười dịu dàng của anh.
Tình Mỹ đột nhiên cảm thấy có một cảm giác hạnh phúc đang lan tràn, ấm áp và ngọt ngào…
Khi bản nhạc du dương kết thúc, Tình Mỹ và Dực Thụ mỉm cười nhìn nhau.
Nụ cười của Dực Thụ vô cùng ấm áp và quyến rũ. Tình Mỹ nhìn đôi mắt đen láy như đá quý của anh, cảm giác mình như đang tan đi trong sự dịu dàng đó. Dực Thụ dịu dàng nắm lấy tay cô, hai người đứng nhìn nhau hồi lâu, không sao thoát khỏi cảm giác mê đắm và hạnh phúc đến váng vất ấy được.
“Oa, hai người nhảy đẹp quá!”
Đột nhiên khuôn mặt nhăn nhở của Thuần Hạ hiện ra trước mặt hai người.
Hai người cùng lúc giật nảy mình, sau đó từ từ buông tay nhau ra, hơi lùi về phía sau một chút.
“Là Tình Mỹ nhảy giỏi đấy!”, Dực Thụ mỉm cười nói với Thuần Hạ.
Mặt Tình Mỹ đỏ bừng lên, vội xua tay: “Đâu có, đều là bạn dẫn tôi nhảy mà!”
“Thôi hai người đừng đưa qua đẩy lại nữa! Tôi thấy động tác khiêu vũ của cả hai đều rất thuần thục, rất chuyên nghiệp! Hơn nữa có cảm giác hai người rất ăn ý, kiểu như có thần giao cách cảm của một cặp đã yêu nhau khá lâu, mỗi bước nhảy đều chứa đầy tình cảm!”, Thuần Hạ nhắm mắt hồi tưởng lại cảnh tượng hai người khiêu vũ ban nãy.
Giống như một cặp đã yêu nhau khá lâu, mỗi bước nhảy đều chứa đầy tình cảm.
Có thật là như vậy không?
Một câu nói vô tình của Thuần Hạ đã khiến trái tim Tình Mỹ đầy ắp ngọt ngào. Tình Mỹ đỏ mặt, e thẹn cúi đầu, không dám nhìn Dực Thụ.
“Tình Mỹ, cậu sao thế? Ban nãy vừa khiêu vũ nên nóng quá hay sao mà mặt đỏ bừng lên thế này?”, Thuần Hạ thốt lên.
Tình Mỹ ngại ૮ɦếƭ đi được, mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn, vội vàng đáp: “Ừ, hình như là hơi nóng!”. Cô lén liếc Dực Thụ, nụ cười của anh khiến cô đỡ căng thẳng đôi chút.
“Nóng à? Vậy bạn có muốn ăn một cây kem để hạ nhiệt không?”, Thuần Hạ gợi ý.
“Không, không cần đâu, cậu ăn đi!”
Tình Mỹ lập tức từ chối. Phải biết rằng không thể dùng kem để kiểm soát việc đỏ mặt của cô lúc này.
Thuần Hạ liếc Tình Mỹ, sau đó nhìn sang Dực Thụ đầy hàm ý: “Thôi được rồi, tôi đi ăn đây, không làm phiền hai người nữa, hai người từ từ nói chuyện nhé!”
Nói rồi Thuần Hạ liền đi thẳng đến chỗ đồ ăn ngọt.
“Bạn của bạn rất dễ thương!”, Dực Thụ nhìn theo Thuần Hạ, mỉm cười nói với Tình Mỹ.
“Ừ! Thuần Hạ là bạn thân nhất của tôi, cũng là một cô gái dễ thương nhất mà tôi từng biết!”, Tình Mỹ nhún vai đáp.
Dực Thụ cũng mỉm cười nói: “Bố mẹ tôi hôm nay cũng có mặt ở đây, nếu như không có vấn đề gì, mau theo tôi đi chào hỏi bố mẹ tôi nhé!”
“Như thế… có được không?”, Tình Mỹ hơi do dự, cô căng thẳng túm chặt lấy tay áo.
“Chẳng có gì là không được cả! Chỉ đi chào hỏi thôi mà, bạn không cần căng thẳng đâu!”
Lời thỉnh cầu của Dực Thụ khiến Tình Mỹ không thể từ chối được, cô đành rụt rè đi theo đến chỗ bố mẹ anh.
“Bố, mẹ, đây là bạn thân của con, cô ấy tên là Tình Mỹ!”
Dực Thụ vui vẻ giới thiệu Tình Mỹ với bố mẹ mình. “Cháu chào cô chú ạ!”
Tình Mỹ kính cẩn cúi đầu chào bố mẹ Dực Thụ, cố nở nụ cười thật tươi tắn.
Bố Dực Thụ có dáng vẻ rất hiền hòa, đeo cặp kính rất trí thức, luôn mỉm cười ngọt ngào. Nghe Dực Thụ giới thiệu, ông liền quan sát cô giây lát rồi khẽ gật đầu, lịch sự nói: “Ừ, cháu là bạn học của Dực Thụ à, chơi có vui không cháu?”
“Cháu vui lắm ạ, cảm ơn chú đã khoản đãi ạ!”. Tình Mỹ căng thẳng đáp, không nén được đưa mắt về phía người phụ nữ đứng cạnh bố Dực Thụ đang nhìn mình bằng ánh mắt dò xét. Người ấy không phải ai khác, chính là mẹ Dực Thụ.
Thực ra mẹ của Dực Thụ là một phụ nữ rất xinh đẹp, mặt dù cũng đã có tuổi nhưng chẳng thể nào nhận ra dấu vết của tuổi tác trên người bà: làn da trắng và căng mịn, cách trang điểm hết sức tinh tế, ánh mắt cũng rất sắc sảo, trông bà chỉ giống như chị gái của Dực Thụ vậy.
Bà khẽ nhếch môi, gật đầu với Tình Mỹ, hỏi: “Trước giờ chưa từng thấy cháu tham gia party của nhà cô, cháu là bạn mới của Dực Thụ à?”
“Thưa bác, vâng ạ!”, Tình Mỹ ngoan ngoãn đáp.
“Dực Thụ rất ít khi dẫn bạn khác giới về, cháu là…”, mẹ Dực Thụ dừng lại một lát, như định nói gì đó, nhưng ngẫm nghĩ giây lát, bà mới hỏi tiếp: “Bố mẹ cháu làm nghề gì? Nếu như có hứng thú cũng có thể đến dự party của nhà cô!”
Bố mẹ…
Mặc dù chỉ là một câu hỏi xã giao đơn giản nhưng nó lại chẳng khác gì một dòng nước lạnh chảy thẳng vào Ⱡồ₦g иgự¢ Tình Mỹ, toàn thân cô lạnh toát, trái tim dường như cũng bị đóng băng.
Trái tim, đang đau nhói.
Tình Mỹ cố chớp mắt thật mạnh, hi vọng có thể khiến những giọt nước mắt kia tan biến. Cô cúi đầu cân bằng lại tâm lí một chút rồi ngẩng đầu, nở nụ cười bình thản, thật thà đáp: “Bố mẹ cháu qua đời từ khi cháu còn rất nhỏ, cháu… lớn lên trong cô nhi viện ạ!”
“Cô nhi viện?”, nụ cười trên môi mẹ Dực Thụ từ từ biến mất, khuôn mặt dịu dàng lúc trước như khựng lại.
Nhìn thấy khuôn mặt mẹ Dực Thụ biến sắc, trong lòng Tình Mỹ có đôi chút lo ngại. Sau khi cô nói mình lớn lên ở cô nhi viện, mẹ Dực Thụ gần như mất hẳn hứng thú nói chuyện với cô, bà bắt đầu nghiêm mặt, không nói thêm điều gì với Tình Mỹ.
“Dực Thụ…”
Trong đám đông đột nhiên có tiếng gọi của một cô gái vang lên, Tình Mỹ ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy có một cô gái rất nổi bật trong đám đông.
Mái tóc xoăn dài xõa ngang vai, đôi môi hồng phớt tựa cánh hoa, mí mắt màu xanh nhạt làm nổi bật đôi mắt to tròn, cô đứng giữa đám đông, vẫy tay mỉm cười với Dực Thụ, để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
“Sao anh lại ở đây? Em tìm anh lâu lắm rồi đấy!”
Nói rồi cô liền chạy ra khỏi đám đông, tóm lấy tay Dực Thụ, nở nụ cười tươi tắn nhìn anh.
“Thái Vận, sao con đi đứng chẳng cẩn thận gì hết thế, chẳng may va phải người ta thì sao?”, Dực Thụ còn chưa lên tiếng, mẹ Dực Thụ đã mỉm cười trách yêu.
“Sẽ không thế đâu bác ạ!”, Thái Vận nở nụ cười với mẹ Dực Thụ, sau đó ra sức lắc cánh tay Dực Thụ: “Anh Dực Thụ, nhảy với em đi!”
“Anh vừa nhảy xong, vẫn còn mệt, muốn nghỉ ngơi một lát!”. Dực Thụ nhìn Tình Mỹ, cố gắng thoát ra khỏi bàn tay của Thái Vận nhưng Thái Vận cứ ôm chặt lấy.
Cô Thái Vận này vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, hơn nữa có vẻ cũng có quan hệ rất thân thiết với nhà Dực Thụ nữa. Cô ấy là bạn gái của Dực Thụ sao?
Tình Mỹ cúi đầu, thấy xót xa trong lòng, cô cắn chặt răng không nói gì.
“Dực Thụ, con với Thái Vận đã lâu không gặp mặt đúng không? Vừa hay có cơ hội, sao con không nhảy với em một bản?”, mẹ Dực Thụ trách con trai.
“Mẹ, nhưng con vẫn có bạn bè phải chào hỏi mà!” Dực Thụ khó xử nhìn Tình Mỹ.
“Con muốn nói đến bạn này chứ gì? Mẹ sẽ thay con tiếp cô ấy, con cứ yên tâm đi! Mau đi đi! Nhảy với Thái Vận vài bản vào!”
Dực Thụ nhìn Tình Mỹ, Tình Mỹ vội vàng cười với anh: “Không sao đâu, bạn cứ đi đi!”
“Vậy tôi qua đó trước, lát nữa tôi sẽ qua tìm bạn!”,
Dực Thụ do dự giây lát rồi nói. “Chúng ta đi thôi!”
Còn chưa đợi cô trả lời xong, Thái Vận đã chen vào, cô ta vừa nói vừa nhìn Tình Mỹ, ánh mắt vô cùng sắc nhọn khiến Tình Mỹ giật mình. Đợi đến khi cô kịp hoàn hồn lại thì Thái Vận đã kéo Dực Thụ hòa vào đám đông khiêu vũ rồi.
Tình Mỹ thất thần nhìn theo bóng của họ.
“Con trai tôi với Thái Vận rất xứng đôi phải không?” Mẹ Dực Thụ đột nhiên lên tiếng. Tình Mỹ bị bất ngờ, giật mình quay lại, kính cẩn nhìn mẹ Dực Thụ.
Ánh mắt của bà không hề dừng lại trên người Tình Mỹ, nhưng những lời bà ta nói ra luôn nhắm đúng vào cô: “Tình Mỹ, trông cô có vẻ là một cô gái không tồi, nhưng cô không thích hợp với con trai tôi đâu. Mong cô hãy biết rõ thân phận của mình, chỉ có những thiên kim tiểu thư con nhà danh giá như Thái Vận mới xứng với con trai tôi, sau này cô hãy tránh xa nó ra một chút, đừng tìm cách tiếp cận nó nữa! Những đứa con gái tìm đủ mọi cách tiếp cận Dực Thụ như cô, tôi đã gặp nhiều rồi, trong lòng cô muốn gì cô tự biết rõ nhất!”
Tình Mỹ ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt trắng bệch.
“Thưa cô, cháu…”
“Đừng gọi tôi là cô!”, mẹ Dực Thụ liếc Tình Mỹ, lạnh lùng nói.
Mẹ Dực Thụ kiêu hãnh nâng ly rượu vang lên, chậm rãi nhấp một ngụm rồi lạnh lùng thốt ra những lời cay nghiệt: “Cô hãy nhớ kĩ những gì mà tôi đã nói, nếu không cô sẽ phải trả giá!”
Nói rồi bà ta chẳng thèm đếm xỉa đến vẻ mặt của Tình Mỹ, quay phắt người bỏ đi.
Tình Mỹ đứng ngây ra như phỗng, giống hệt một bức tượng điêu khắc. Cô đờ đẫn nhìn ra xung quanh, trên mặt ai cũng nở nụ cười, ai nấy đều ăn mặc diêm dúa, lịch sự, đó là một thế giới không thuộc về cô, cô có cảm giác mình như một cô bé lọ lem đi lạc vào một tòa lâu đài, đến khi cởi đôi giày thủy tinh ra sẽ trở lại là một cô bé lọ lem trong xó bếp.
Vậy thì ngay từ đầu cô hi vọng điều gì?
Nhìn hình bóng anh tuấn của Dực Thụ đang khiêu vũ trên sân khấu, chỉ cần anh đến đâu, nơi ấy sẽ tỏa ra ánh hào quang, biết bao nhiêu con mắt đều không che giấu được sự ngưỡng mộ dành cho anh, những cô thiên kim tiểu thư thi nhau vẫy tay với Dực Thụ.
Anh là một chàng trai xuất sắc.
Còn mình thì sao? Chỉ là một đứa trẻ mồ côi, chỉ là một kẻ xúi quẩy đã hại ૮ɦếƭ cha mẹ, dựa vào đâu mà mình mơ tưởng đến hạnh phúc?
Nước mắt trượt xuống bờ môi, cảm giác mặn chát.
Giây phút này, Tình Mỹ không muốn nhìn lên bầu trời nữa, cô chỉ muốn nhìn hình bóng ấy thêm một chút, một chút thôi, sau đó không nằm mơ nữa, cô sẽ trở lại với thế giới của chính mình.
Dực Thụ, giống như một giấc mơ, cũng chỉ có thể là một giấc mơ.
Tình Mỹ không biết mình đã đứng ngây ra đó mất bao lâu, chỉ biết lúc cô thoát ra được khỏi cảm giác nhục nhã tột độ ấy, Dực Thụ và Thái Vận vẫn đang khiêu vũ.
Đột nhiên cô muốn bỏ chạy, tất cả mọi thứ trước mắt cô bỗng trở nên hư vô.
Nhìn Thuần Hạ đang ăn uống ngon lành ở bàn đồ ngọt, cô không nhẫn tâm cắt đứt niềm vui của bạn, thế nên đành một mình âm thầm rời khỏi hội trường.
Bầu trời đêm rất yên tĩnh, màn đêm dịu dàng như tấm lưới bằng lụa được đan bởi một bàn tay điêu luyện, tô điểm bởi những vì sao lấp lánh. Con đường rất vắng lặng, thỉnh thoảng lại có tiếng lá cây xào xạc. Làn gió man mát len qua những kẽ ngón tay, đến khi cô siết chặt bàn tay lại, làn gió ấy bỗng biến mất.
Tình yêu có phải cũng giống như làn gió?
Khi ra đi sẽ không lưu lại một chút dấu tích gì?
Nhưng nó đã thực sự tồn tại và để lại một nỗi đau tan nát.
Có lẽ tình cảm với Dực Thụ vẫn chưa thể gọi là tình yêu, quen biết chưa lâu, hơn nữa anh ấy cũng chưa bao giờ nói thích mình. Đúng vậy…
“Tình Mỹ, cậu về rồi à? Thuần Hạ đâu, hai người đi đâu thế?”
Tiếng gọi của Sâm Trí kéo Tình Mỹ ra khỏi những suy nghĩ miên man của mình. Cô ngẩng đầu, hóa ra cô đã về đến nhà từ lúc nào không hay.
Tình Mỹ nhìn Sâm Trí, không muốn nói gì, chỉ ậm ừ cho qua rồi về phòng.
“Oa Tình Mỹ, cậu mặc chiếc váy mà tớ tặng rồi à, đẹp quá! Tớ biết là chiếc váy này rất hợp với cậu mà!”, Sâm Trí nhìn thấy bộ váy trên người Tình Mỹ liền reo lên thích thú: “Đẹp quá, đúng là quá đẹp!”
Tình Mỹ chẳng còn tâm trí đâu mà hưởng ứng lời khen của cậu ta, chỉ khẽ hỏi: “Thế à?”
“Tớ lừa cậu làm gì? Đúng là rất đẹp mà! À phải rồi, cậu với Thuần Hạ chạy đi đâu thế? Thuần Hạ đâu?”
“Bọn tớ đi tham gia một buổi party, tớ hơi mệt nên về trước, có thể cô ấy sẽ về muộn!”
Tình Mỹ cảm thấy thân thể mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nào. Nhìn chiếc váy đẹp đẽ, trong đầu cô lại hiện lên khuôn mặt của Dực Thụ và mẹ anh. Một mớ hỗn độn, cô muốn mau chóng về phòng nghỉ ngơi, cô muốn ngủ một giấc, đến khi tỉnh dậy, trái tim cô có thể sẽ không còn đau đớn nữa.
Cô quay người đi vào phòng, nhưng bị Sâm Trí kéo lại.
“Tình Mỹ…”
Ánh mắt Sâm Trí do dự và lấp lánh, anh hít thở khó khăn, hồi lâu sau mới mở miệng: “Tình Mỹ, cậu mặc chiếc váy này rồi, có phải điều ấy chứng minh cậu đã chấp nhận tớ?”
Tình Mỹ nhìn cậu ta, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, không còn sức để nói gì nữa.
Cô không nỡ xua đi vẻ hân hoan trên mặt Sâm Trí, hoặc cũng có thể với cô, nếu không phải là Dực Thụ thì có là ai cũng không quan trọng. Cô rút tay ra khỏi tay cậu ta, lặng lẽ đi về phòng, để lại Sâm Trí vẫn còn đứng ngây ra vì vui mừng.
Không biết mình đã ở trong phòng mất bao lâu. Tình Mỹ cảm giác thời gian như đang dừng lại.
Thuần Hạ đột nhiên đẩy cửa bước vào, xông đến trước mặt Tình Mỹ, giả bộ tức giận hỏi: “Tình Mỹ, cậu thật quá đáng, cậu về lúc nào mà không gọi tớ hả?”
“Lúc ấy cậu đang ăn uống ngon lành, tớ không nỡ làm phiền nên…”, Tình Mỹ nhỏ nhẹ giải thích.
“Ừ, đúng là vui thật, ở đó có bao nhiêu là đồ ăn ngon!”
Thuần Hạ ngoẹo đầu suy nghĩ, mắt sáng rực lên, thè lưỡi liếm môi, trong đầu hiện lên đủ loại đồ ngọt.
“Có đứa con gái nào ham ăn như cậu không cơ chứ?” Tình Mỹ lườm Thuần Hạ rồi vùi đầu vào trong chăn.
“Tình Mỹ, cậu ngồi dậy nói chuyện với tớ một chút đi! Tớ đang vui quá đi mất!”
“Không, tớ muốn ngủ!”
“Ngủ chán lắm! Hay là cậu nói cho tớ biết chuyện của cậu với anh chàng kim cương kia thế nào rồi, có tiến triển mới không?”, Thuần Hạ vừa nói vừa giật chăn ra.
“Cái gì mà chàng trai kim cương hả? Cậu đừng có hất chăn của tớ ra như thế, tớ muốn đi ngủ!”
“Còn giả bộ nữa, chính là Dực Thụ chứ ai! Thật không ngờ nhà cậu ta lại giàu có như thế, ha ha… Tình Mỹ, cậu thật là có con mắt tinh đời!”
“Dực Thụ…”
Trái tim Tình Mỹ lại nhói đau.
Giống như có ai đó xuyên thẳng dao nhọn vào tim cô vậy, đau đến mức không sao thở nổi.
Mắt cay quá… Tình Mỹ vội vàng quay mặt đi, hai giọt nước mắt âm thầm trào ra, rơi xuống nền nhà.
Cô vội vàng chui vào chăn, không muốn để Thuần Hạ nhìn thấy mình khóc.
Đêm rất yên tĩnh.
Ánh đèn vàng chiếu vào tấm chăn, mang lại cảm giác ấm áp. Thuần Hạ không biết Tình Mỹ khóc, cô ấy cũng chui vào trong chăn của Tình Mỹ, nằm dựa vào lưng cô, cười nói hỉ hả.
“Tình Mỹ, cậu biết không, hóa ra nhà hàng nơi cậu làm việc chính là của bố Dực Thụ mở ra đấy, đúng là siêu nhiều tiền!”
Nghe thấy câu này, trái tim Tình Mỹ như thắt lại, cô cố gắng để giọng nói của mình thật bình thường.
“Là nhà hàng nơi tớ làm việc á?”
“Đúng thế, ngoài cái nhà hàng ấy ra, nhà họ còn kinh doanh nhiều thứ khác, có rất nhiều công ty đều thuộc về gia đình họ nữa đấy! Tớ nghe đám thiên kim tiểu thư dự tiệc ấy nói thế mà, tuyệt đối không sai! Đám tiểu thư con nhà giàu ấy ai cũng lăm le tán tỉnh Dực Thụ, tốt nhất cậu phải hành động thật nhanh vào! Hi hi…”
Thuần Hạ không nhìn thấy khuôn mặt Tình Mỹ nên vẫn cười nói vui vẻ. Trái tim Tình Mỹ đau đớn từng cơn, lại còn cả cảm giác hụt hẫng và tuyệt vọng nữa.
“Đúng vậy, cậu ấy thật là giỏi! Hơn nữa điều kiện gia đình lại giàu có như thế, làm sao có thể để mắt đến đám con gái như chúng ta chứ? Hai người bọn tớ hoàn toàn thuộc về hai thế giới khác biệt, tớ nên nhận thức rõ thân phận của mình mới phải!”
“Tình Mỹ, cậu nói cái gì thế? Chẳng phải chuyện gì cậu cũng cố gắng đấu tranh cho đến cùng sao?”
Nhưng chuyện này không phải cứ đấu tranh là được. Thuần Hạ không hiểu, bản thân Tình Mỹ cũng không hiểu, nhưng cô biết khoảng cách giữa mình và Dực Thụ cũng rộng lớn như dải ngân hà vậy, trông thì thấy phong cảnh rất đẹp, nhưng không thể nhìn rõ người đứng ở đầu bên kia.
Giây phút này đây, khuôn mặt của Dực Thụ càng lúc càng mơ hồ, như bị phủ bởi một lớp sương mù.
“Thuần Hạ, tớ với cậu ấy… chỉ là bạn bè thôi!” Nói xong câu ấy, Tình Mỹ khẽ nhắm mắt lại.
Nhưng tại sao nói xong câu ấy, trái tim cô lại đau đến thế? Cứ như thể có người đang Ϧóþ nát trái tim cô vậy. Nhưng, ánh mắt của mẹ Dực Thụ ngày hôm nay dường như muốn nói cô với Dực Thụ thậm chí còn không được làm bạn bè của nhau.
Vậy là, ngay kể cả làm bạn bè cũng là một ảo tưởng viển vông.
Một đêm mất ngủ.
Ánh mắt khinh bỉ và bất cần của mẹ Dực Thụ cứ vảng vất trong đầu Tình Mỹ. Mỗi lần nhớ lại ánh mắt mẹ Dực Thụ nhìn mình, cô lại thấy bản thân mình thật đê hèn, không đáng giá một xu.
Vì vậy, một chút tôn nghiêm cuối cùng, cô muốn giữ lại cho bản thân.
Nếu đã là người thuộc về hai thế giới riêng biệt, vậy thì tốt nhất đừng giao tiếp quá nhiều! Nghĩ như vậy, Tình Mỹ liền ngồi dậy khỏi giường, chuẩn bị đi làm thêm.
Đến cửa nhà hàng, cô chợt nhớ lại buổi tối tình cờ gặp Dực Thụ. Anh đột nhiên xuất hiện, mang theo nụ cười dịu dàng và ánh mắt ấm áp, từ từ tiến lại gần cô, khiến cô đắm chìm trong nụ cười của anh.
Không được, đừng nghĩ đến nữa!
Đã đến đây rồi chẳng phải đã quyết định rồi hay sao?
Khi Tình Mỹ đứng trước mặt nhân viên phụ trách nhân sự của nhà hàng và nói mình muốn nghỉ việc, nhân viên phụ trách hơi ngây người. Còn nhớ trước đây cô đã phải vất vả khẩn cầu anh như thế nào mới có được công việc làm thêm với mức lương khá như thế này, thế mà giờ lại dễ dàng từ bỏ như vậy.
Ra khỏi nhà hàng, Tình Mỹ một mình lang thang trên con đường rợp bóng hoa anh đào trong trường.
Những bông hoa anh đào màu trắng hồng, mềm mại, non nớt tựa như khuôn mặt của một đứa trẻ sơ sinh, không phí phảng phất hương hoa dịu dàng. Cô đưa tay lên, bắt lấy một cánh hoa đang chao liệng trong không gian, thất thần ngắm nghía.
“Tình Mỹ…”
Tình Mỹ nghe thấy tiếng gọi từ phía xa vọng lại, cô vô thức quay đầu lại.
Anh đứng ở đó, mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Là Dực Thụ.
Tình Mỹ giật mình, hoang mang không biết phải làm sao.
Cô siết chặt bàn tay, cánh hoa anh đào nát bét trong tay cô. Thấy anh sải bước về phía mình, Tình Mỹ bất giác giật lùi ra sau mấy bước, rồi đột ngột co giò bỏ chạy.
“Tình Mỹ, Tình Mỹ, bạn sao thế? Tình Mỹ, đừng chạy, Tình Mỹ…”
Tình Mỹ nghe thấy tiếng Dực Thụ gọi mình, trái tim cô đau như bị ai đó Ϧóþ nghẹt, nhưng cô không thể dừng lại. Những lời mẹ Dực Thụ nói cứ như lời nguyền
rủa đeo bám lấy cô, kéo cô xuống tận bùn lầy.
Tình Mỹ ra sức chạy, chạy đến một góc nhỏ mà Dực Thụ không thể tìm thấy rồi ngồi xuống đất và òa khóc.
“Tình Mỹ, rốt cuộc bạn làm sao vậy? Tại sao lại trốn tôi?”
“Dực Thụ, sao lại đuổi theo tôi?”
Trong mắt Dực Thụ ngập tràn sự lo lắng, anh không trả lời câu hỏi của cô mà tiếp tục hỏi: “Tình Mỹ, bạn sao thế?”
Sao thế?
Nên trả lời ra sao đây?
Nói là bởi vì anh, bởi vì thích anh nhưng không thể lại gần anh, vì vậy mà đau lòng ư?
Tình Mỹ cố gắng chế ngự nỗi xót xa, từ từ đứng dậy, nói với Dực Thụ bằng giọng lạnh lùng chưa từng thấy: “Dực Thụ, sau khi tham dự bữa tiệc của nhà bạn, tôi thấy làm bạn với bạn quá áp lực, vì vậy sau này bạn đừng đi theo tôi nữa có được không? Đừng để ý đến tôi… cũng đừng nói chuyện với tôi!”
Tình Mỹ vừa nói xong, đôi mắt Dực Thụ đã dâng lên sự buồn bã. Nỗi đau ấy, một khi đã bùng lên thì khó mà cứu vãn được.
Cô cố gắng trấn áp cảm giác muốn ôm chầm lấy anh để lạnh lùng quay đi, rời xa khỏi anh.
Bầu trời rất xanh, những đám mây trắng với đủ các hình thù đang trôi theo gió.
Cứ ngỡ rằng nếu không ở gần sẽ không thấy đau khổ nữa, nào ngờ ánh mắt đau đớn của anh lại khiến thế giới của cô như sụp đổ.
Nếu như có thể, Tình Mỹ nguyện đánh đổi hết tất cả những gì mình có để có được nụ cười của Dực Thụ. Cô hi vọng anh có thể vui vẻ, suốt cuộc đời.
“Xin lỗi nhé, Dực Thụ!”
Tình Mỹ lẩm bẩm trong miệng, nước mắt cứ trượt dài trên má rồi thấm xuống đất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc