Tháng 1 năm 1883.
“Cháu thân mến, Công tước cao quý Aleksay sẽ kết hôn hôm nay”, Nữ bá tước Von Loffler-Lisch - gọi thân mật hơn là dì Ploni, ngắn gọn là Appolonia, nói. Bà là em họ thứ hai của mẹ Camden và đã đến đây từ Nice để tham dự hôn lễ của anh, “Dì nghe nói cô dâu là một kẻ đào mỏ tầm thường”.
Anh cũng bị gọi đúng nhu thế nếu anh không đứng trong hàng thừa kế trực tiếp của một tước hiệu công tước, Camden nhăn nhó nghĩ. Thay vào đó, việc Gigi chịu đựng gánh nặng của những lời cười chê về đám cưới vội vàng của họ là chắc chắn xảy ra, vì tham vọng trèo lên đỉnh xã hội của cô.
“Đám cưới cháu họ quý tộc của dì sẽ là một dịp hoành tráng hơn”, Camden nói.
“Rất có thể”. Nữ bá tước gật đầu, mái tóc của bà có màu bạc trắng hiếm thấy và được 乃úi cầu kỳ. “૮ɦếƭ thật! Dì không thể nhớ ra tên cô dâu. Elenora Von Schellersheim? Von Scheffer-Boyadel? Hay thậm chí tên cô ta cũng không phải là Elenora?”
Camden mỉm cười. Dì Ploni được biết đến là người có trí nhớ phi thường. Dì chắc hẳn sẽ tức tối không dứt nếu không nhớ ra điều gì đó ở ngay đầu lưỡi.
Anh ngồi xuống bên bà và rót thêm rượu curacao (22) vào ly cho bà, “Cô dâu là người nước nào thế ạ?”
“Đâu đó cạnh biên giới với Ba Lan, dì nghĩ thế”.
“Chúng cháu biết vài người ở đó”, anh nói. Thực ra anh chỉ biết có Theodora.
Nữ bá tước cau mày và cố gắng tập trung giữa những cuộc trò chuyện sôi nổi vang lên trong phòng khách lớn của Twelve Pillars. Ba mươi họ hàng của Camden đã đến từ Lục địa để dự đám cưới cho dù được báo rất muộn. Và mẹ anh đã rất vui vì cuối cùng có thể tiếp đón người khác trong một dinh thự, tuy lôi thôi lếch thếch, nhưng của chính mình.
“Von Schweinfurt?”, dì Anne từ chối bỏ cuộc, “Dì thực sự ghét bị già đi. Dì chưa bao giờ quên một cái tên khi dì còn trẻ hơn. Để xem nào Von Schwanwisch?”
“Von Schnurbein? Von Schottenstein?”, Camden trêu bà. Anh đang ở trong tâm trạng vui vẻ. Ngày mai anh sẽ kết hôn với cô gái đặc biệt nhất anh từng gặp.
Và đêm mai...
“Von Schweppenburg!” Nữ bá tước thốt lên. “Đó, chính nó! Rốt cục thì dì cũng chưa mất hết tài năng của mình”.
“Von Schweppenburg?”. Anh đã từng vô tình bị điện giật trong một thí nghiệm ở trường đại học Bách khoa. Hiện giờ anh cảm thấy chính xác cảm giác như vậy trên đầu ngón tay, “Ý dì là quả phụ của Bá tước Georg Von Schweppenburg?”
“Chúa ơi, không tệ như vậy. Con gái của ông ta. Theodora, đó là tên của cô ta, rốt cục không phải là Elenora. Alesha tội nghiệp khá là mê đắm”.
Điều gì đó ong ong phía sau đầu anh, một hồi chuông cảnh báo chớm rung mà anh cố gắng gạt đi. Những tước hiệu có nguồn gốc từ Đế chế La Mã Thần thánh lưu truyền quyền sở hữu cho nam giới. Rất có thể có một Bá tước Georg quá cố khác, từ một nhánh của gia đình Von Schweppenburg, có cô con gái trong độ tuổi lấy chồng tên là Theodora. Nhưng khả năng đó là như thế nào? Không, họ đang nói về Theodora của anh, người mà anh đã từng hy vọng sẽ đảm bảo hạnh phúc cho cô. Nhưng bằng cách nào? Làm thế nào mà cô có thể kết hôn với hai người đàn ông trong một tháng? Câu trả lời là không thể. Cho dù nữ bá tước nhầm lẫn hoặc chính Theodora nhầm lẫn. Một lựa chọn tức cười, thực sự là vậy. Tất nhiên Theodora phải biết tên của người đàn ông mà cô sẽ kết hôn. Nữ bá tước phải là người nhầm lẫn.
“Cháu đã gặp cô ấy nhiều năm trước, khi chúng cháu ở Peters”, anh thận trọng nói, “Cháu nghĩ rằng cô ấy đã kết hôn với Hoàng tử Ba Lan nào đó”.
Nữ bá tước khịt mũi, “Giờ thì, điều đó chẳng hay ho tí nào, một cuộc sống hai chồng? Thật không may, dì không có hy vọng gì về chuyện đó. Theo như Alesha, hôn thê của nó trong sáng như cánh đồng băng Bắc cực, với một người mẹ luôn quan sát mọi cử chỉ của con gái. Cháu chắc chắn là nhầm rồi, cậu bé ạ”.
Tiếng la hét trong đầu anh leo thang. Anh rót đầy một ly đồ uống giúp tiêu hóa và uống một ngụm hết sạch. Rượu cô-nhắc nguyên chất đốt cháy cổ họng anh, nhưng anh gần như không nhận ra cảm giác đó.
“Mới chỉ hai giờ chiều. Hơi sớm cho chầu rượu độc thân cuối cùng của cháu, hả?”, dì Ploni cười khúc khích, “Không phải cháu bị lạnh chân chứ?”
Anh không biết chân anh có lạnh hay không. Anh không thể cảm nhận được chân tay của mình. Điều duy nhất anh cảm nhận được là sự hỗn loạn và cảm giác nguy hiểm ngày càng tăng, giống như là mặt đất bên dưới anh đột nhiên vỡ ra, làm nứt tấm lưới đen tối thành những khe hở cho đến khi anh có thể nhìn thấy.
Anh đứng lên và cúi chào nữ bá tước, “Không ạ. Nhưng cháu thực sự xin lỗi dì. Có một vấn đề nhỏ cháu cần giải quyết. Cháu mong gặp lại dì ở bữa tối”.
Camden không thể nghĩ ra cái cớ gì hay hơn để rời khỏi phòng khách. Anh đờ đẫn đi trong hành lang hoang vắng và im ắng. Từng lời, từng lời nói của dì Ploni nháo nhào lướt qua đầu anh như những con gà mái hoảng sợ đối đầu với một cuộc xâm lăng của con chồn.
Anh không hiểu chính xác vì sao, nhưng anh hiếm khi ngu ngốc. Sâu trong tâm khảm, điều khiến anh hãi hùng nhất là anh biết rằng dì Ploni đã không nhầm lẫn.
Ở một khúc ngoặt giữa hành lang, anh va thẳng vào một gã hầu trẻ đang mang một khay thư từ, “Tôi xin lỗi, thưa ngài!”, tên hầu xin lỗi ngay lập tức, và quỳ sụp xuống để thu lại những lá thư rơi rải rác.
Khi gã đầy tớ nhặt những lá thư lên, Camden thấy hai lá đề gửi cho anh. Anh nhận ra chữ viết tay của bạn mình. Học kỳ mới ở trường đại học đã bắt đầu, họ chắc phải lo lắng vì sao anh chưa trở lại trường. Anh đã không thông báo cho bạn cùng lớp về đám cưới sắp tới của mình - anh và Gigi đã quyết định tổ chức một buổi chiêu đãi bất ngờ ở Paris, trong căn hộ rộng rãi mà đại diện của cô đã thuê cho họ trên đường Montagne Sainte Geneviève ở quận Latin, cách trường học của anh một quãng ngắn. Một vài đồ nội thất cần thiết đã được sắp đặt, và một đầu bếp, một cô hầu gái cũng đã đến ở để chuẩn bị cho họ tới.
Anh đưa tay về chiếc khay, “Ta sẽ lấy chúng, Elwood”.
Elwood có vẻ bối rối, “Nhưng, thưa ngài, ông Beckett nói những lá thư phải đưa đến chỗ ông ấy trước, để ông ấy có thể phân loại chúng”.
“Kể từ khi nào?”
“Từ Giáng sinh vừa rồi, thưa ngài. Ông Beckett nói công tước không thích có quá nhiều lá thư xin xỏ từ thiện”.
Cái gì? Camden gần như đã bật ra từ đó. Cha anh chưa bao giờ gặp một người ăn xin mà ông không chia sẻ một đồng xu nào. Chính trái tim mềm yếu của ông là một phần gây ra tình trạng nghèo nàn của họ.
Một sự nghi ngờ đáng sợ bắt đầu hội tụ trong đầu Camden. Anh muốn gạt nó đi bằng việc gì đó mạnh mẽ - một câu lạc bộ, một ván bi-a - để xua đi những sợi tua suy diễn và kết luận đe dọa làm ૮ɦếƭ nghẹn niềm hạnh phúc hoàn hảo của anh. Anh muốn quên hết những gì anh vừa mới nghe về tên quản gia, phớt lờ tiếng gào thét trong đầu anh đã tăng lên thành một tiếng còi lanh lảnh, và giả vờ mọi thứ vẫn chính xác như nó nên thế. Ngày mai anh sẽ kết hôn. Anh không thể đợi để được ngủ với cô gái đó. Anh không thể đợi để được thức dậy bên cạnh cô mỗi sáng, chìm đắm trong tình yêu của cô và vui sướng trong sức sống mãnh liệt của cô.
“Rất tốt, mang nó đến cho Beckett”, anh nói.
“Vâng, thưa ngài”.
Camden quan sát tên đầy tớ đi khỏi hành lang. Để hắn đi. Để hắn đi. Đừng hỏi. Đừng nghĩ. Đừng điều tra.
“Đợi đã”, anh ra lệnh.
Elwood ngoan ngoãn quay lại, “Vâng, thưa ngài?”
“Nói với Beckett tôi muốn gặp ông ta ở phòng tôi trong mười lăm phút nữa”.