Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn - Chương 27

Tác giả: Mạn Nam

18 phút 32 giây 5’

Lúc Cố Uyên lái xe tới núi Trường Mã, sắc trời đã từ màu xám biến thành màu đen. Sau khi anh xuống xe, đi về phía con đường nhỏ duy nhất dẫn lên trên núi. Đường núi gập ghềnh, chung quanh mọc đầy những bụi cây lớn nhỏ. Có vài bụi cây còn mọc đầy gai, chỉ cần đến gần một chút, sẽ có rất nhiều gai nhọn cỡ như lông trâu chi chít cắm vào da. Đau thì cũng không đau, chính là ngứa vô cùng. Cố Uyên đã từng bị loại thực vật không biết tên là gì này đâm vào người, nên cũng biết sơ qua.
Khả năng nhìn ban đêm của Cố Uyên chính là rất mạnh, huống chi anh còn mang theo đèn pin, trừ đường không dễ đi, chung quanh bụi cây quá nhiều, cũng không có gì quá khó khăn. Dọc theo đường đi, Cố Uyên cẩn thận từng li từng tí tránh những loại cây cối xem như vô hại hoặc có hại không lớn nhưng lại có thể làm cho người ta cực kỳ khó chịu. Đi không bao lâu, liền xuất hiện một ngã ba đường, rốt cuộc là đi thẳng, quẹo trái hay là quẹo phải đây. Cố Uyên cầm đèn pin cử động tay bắt đầu kiểm tra ba con đường ở trước mắt mình để xem mỗi đường đi có đặc điểm gì, rốt cuộc nên chọn con đường nào? Hai con đường nhỏ bên cạnh đều giống như mới được mở ra, còn có một chút dấu hiệu mới khai khẩn. Con đường ở giữa xem ra là đường cũ, lâu năm nhất. Rốt cuộc là đường nào, là con đường lâu năm, hay là con đường mới mở? Cuối cùng Cố Uyên vẫn quyết định đi con đường cũ, coi như là đánh cuộc một lần đi. Anh đánh cuộc là đối phương cố ý mở hai con đường mới để làm rối anh.
Cố Uyên tuân theo ý nghĩ của mình, thật sự đi tới con đường cũ ở chính diện. Đi lên con đường này, Cố Uyên nhìn cũng không nhìn lại hai con đường nhỏ còn lại bị anh bỏ qua. Nếu quyết định chọn đường cũ rồi, cần gì phải lưu luyến hai con đường kia đây? Cố Uyên đi một đoạn, đã nhận ra có cái gì đó không đúng, liền dừng bước. Cũng không phải nói anh chọn sai đường, Cố Uyên dừng lại liền xác nhận chính mình chọn đúng rồi, chọn quá đúng. Cố Uyên chỉ nghe ‘ầm ầm’ hai tiếng, sau đó, đã nhìn thấy hai bên của mình đều toát ra ánh sáng màu đỏ. Thanh âm rất lớn, cơ hồ đạt tới mức độ ‘đinh tai nhức óc’. Cố Uyên không dùng tay che kín lổ tai của mình, chỉ trầm mặc nhìn ánh lửa kẹp anh ở chính giữa. Hai vị trí thật là vừa đúng chỗ đối phương biết rất rõ anh một bước đi có thể dài bao nhiêu, một phút có thể đi bao nhiêu bước. Nếu như anh không chọn con đường chính giữa này, nếu như anh lựa chọn tùy ý một trong hai con đường bên cạnh, vậy thì hiện tại anh đã tan xương nát thịt rồi. Tên đàn ông kia, thật đúng là độc ác.
Cố Uyên lắc đầu một cái, tiếp tục đi về phía trước. Con đường phía trước anh không biết, phía trước có thứ gì anh cũng không biết, anh cơ hồ có thể đoán được, thật ra thì Mạn Mạn căn bản cũng không có ở trên núi này, nhưng anh có biện pháp nào đâu, trò chơi này anh phải chơi tiếp. Tiếp tục đi tới, mới có thể lấy được tin tức của Mạn Mạn. Cố Uyên cũng không biết đi bao lâu, rốt cuộc đi tới cuối đường, nhưng cuối đường quả thật là vách núi dựng đứng cao không thể chạm: “A, thật đúng là nể mặt mình.” Thật ra bên cạnh vách đá vẫn có một con đường, không khó nhìn ra đây cũng là đường mới mở. Cố Uyên không lựa chọn đi bộ, mà lựa chọn leo vách đá này. Cố Uyên từ trong ba-lo đeo trên lưng của mình lấy ra sợi dây thừng đã chuẩn bị tốt, chiều dài còn vừa đủ dùng. Cố Uyên đúng là người định không bằng trời định, nghĩ tới điểm này, không ngờ mình mang theo sợi dây, cũng không có bao nhiêu tác dụng. Bởi vì cho dù mang theo sợi dây, anh cũng không có biện pháp cột lên để leo.
Cố Uyên vô kế khả thi, cho dù anh lợi hại hơn nữa, cũng không thể tay không leo lên vách đá dựng đứng như vậy. Người này, thật là đánh giá anh rất cao hay là muốn để cho anh biết khó mà lui? Không thể nào, nếu như anh cứ như vậy đi về, vậy người kia không phải được chơi tận hứng sao? Mục đích của tên kia không phải là chơi cùng anh sao? Chắc chắn có để lại cho anh biện pháp nào đó. Cố Uyên cầm đèn pin cầm tay bắt đầu tìm kiếm. Quả nhiên ở trên vách đá bên cạnh phát hiện một sợi dây thừng, là từ phía trên treo ngược xuống. Quả nhiên, lúc Cố Uyên mới vừa nhìn thấy vách đá này liền phát hiện vách đá này có dấu vết có người leo trèo qua, hiện tại cả sợi dây còn ở lại chỗ này, không phải là chuẩn bị cho anh sao. A, thật là chu đáo. Cố Uyên đem sợi dây của mình cất lại vào trong ba-lô, sau đó đem đèn pin cầm tay giắt ở trên người, dùng sức lôi kéo sợi dây, sau khi xác định sợi dây đủ bền chắc, anh bắt đầu leo núi. Hoạt động này rất tốt, kích thích hơn rất nhiều so với việc leo núi trong nhà hoặc leo núi bên ngoài nhưng trên người nên chuẩn bị đầy đủ các biện pháp bảo vệ an toàn. Cố Uyên chợt nhớ tới anh và tên kia lần đầu tiên gặp mặt, hai người hình như chính là ở sân tập leo núi mà quen biết. Lúc ấy bọn họ giống như không phân thắng bại, thì ra còn ở chỗ này chờ anh đấy.
Cái vách đá này rất cao, hơn nữa rất dốc đứng, Cố Uyên cũng không có các biện pháp bảo vệ, bởi vì căn bản không có điều kiện. Biện pháp duy nhất của anh cũng chỉ có lôi kéo sợi dây rất bền và chắc này từng chút từng chút một leo lên trên. Ai cũng biết như vậy là rất mệt mỏi hơn nữa rất khảo nghiệm năng lực. Nếu như một khi buông tay ra, anh sẽ té xuống, tan xương nát thịt. Tay phải chịu đựng sức nặng của cả người, dưới sức nặng này, lòng bàn tay của anh đã bị ma sát tới đau. Cách đó không xa, một tên đàn ông y như yêu nghiệt mỉm cười nhìn ánh sáng thoáng hiện trên bầu trời nơi phương xa, sau đó lại nhìn thời gian trên đồng hồ của mình: “Tốc độ rất nhanh nhỉ.” Hắn ta thản nhiên nói.
Cố Uyên bên này đã leo được gần một nửa đường, tay anh đã bị mài chảy máu rồi. Aiz, nếu phía trên không có gì cả, anh nhất định Gi*t hắn. Mặc dù chút vết thương này đối với anh mà nói cũng không tính là gì? Nhưng bị thương vô ích anh cũng không bằng lòng. “Thật lâu rồi chưa vận động như vậy, cũng có chút không quen rồi.” Vừa nghĩ, anh vừa tiếp tục leo lên. Loại chiêu thức tổn hại sức lực chỉ có hắn nghĩ ra.
Mặc dù tay bị thương, tốc độ của Cố Uyên cũng không giảm bớt, ngược lại còn có khuynh hướng càng leo càng nhanh. Chắc Cố Uyên đã bắt đầu tìm lại được loại cảm giác lúc trước kia rồi ... Thời điểm trong bóng tối ở nơi xa kia đợt ánh sáng thoáng hiện đạt đến đỉnh núi, gã đàn ông yêu nghiệt kéo chiếc đồng hồ đeo tay Thụy Sĩ trị giá mấy trăm ngàn xuống, ném vào trên tường. “18 phút 32 giây 5’, kém 0.1s a. Đáng ૮ɦếƭ.” Gã yêu nghiệt oán hận nói:“Được rồi, ở chỗ này mày thắng tao 0.1s, xem biểu hiện tiếp theo của mày.”
Lúc này có một người đàn ông bốn năm mươi tuổi đi tới trước mặt hắn, hơi khom lưng với gã đàn ông yêu nghiệt, biểu đạt sự tôn kính của ông ta đối với tên đàn ông kia:
“Thiếu chủ, người phụ nữ kia đã tỉnh rồi.”
“Ừ, ta đi qua xem một chút.”
Không thể không nói, người phụ nữ mà Cố Uyên coi trọng thật đúng là đặc biệt. Dưới tình huống như thế lại còn có thể ngủ được. Không biết là quá ngu ngốc hay là không biết sợ. Là một người có cá tính. Từ Du Mạn cũng không nghĩ đến mình mới nghe được thanh âm của Cố Uyên, biết anh đã tới cô đang định gọi Cố Uyên thì trước mắt chợt xuất hiện hai gã đàn ông xa lạ. Động tác của hai người xa lạ này thật đúng là nhanh, cô mới nhìn thấy bọn hắn liền bị bịt kín miệng và mũi.
Khi cô bị chiếc khăn trong tay tên kia bịt kín, cô biết trên đó nhất định là có thuốc mê để làm cô ngất đi. Trên ti vi không phải đều diễn như vậy sao. Đáng tiếc người định không bằng trời định, đúng lúc cô bị tạm ngừng hô hấp nên cũng không hít thuốc mê trên khăn tay. Nhưng chưa được bao lâu thì một tên đàn ông khác liền dùng cán con dao đập vào phía sau cổ của cô. Trước khi té xỉu, cô mơ hồ nghe thấy cái người đánh cô nói:
“Mẹ nó, tính cảnh giác của con nhóc này thật mẹ nó cao.”
Sau đó, cũng không biết người kia còn nói cái gì, bởi vì cô đã té xỉu rồi mất đi ý thức. Lúc này tỉnh lại, Từ Du Mạn phát hiện mình ở trong một gian phòng không hề nhỏ hơn so với phòng của Dương Kiệt, mà còn xa hoa hơn, hơn nữa thiết kế không chỉ lộng lẫy mà còn có cảm giác trang nhã, sang trọng. Từ Du Mạn nằm trên cái giường mềm mại lớn gấp hai lần so với cái giường ở nhà của cô.
Hôm nay đúng thật là xui xẻo, liên tục bị bắt cóc hai lần, cô nên đi mua vé số, nói không chừng còn có thể trúng năm triệu đấy. Từ Du Mạn tự giễu nghĩ. Mới tỉnh lại, cửa phòng liền bị mở ra, Từ Du Mạn còn chưa nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của đối phương như thế nào, đối phương liền vội vã chạy ra ngoài. Cô chỉ kịp nhìn thấy một bác gái mạnh khỏe thoáng liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó liền vội vàng đóng cửa phòng lại, còn bản thân thì chạy ra ngoài. Cô không nghe thấy một chút xíu động tĩnh nào ngoài cửa. Gian phòng này có hiệu quả cách âm thật quá tốt. Từ Du Mạn không bị trói nữa, lần này người bắt cóc cô không phải là người mới làm lần đầu tiên như Dương Kiệt, t nhìn rất có kinh nghiệm. Hai người đàn ông xông tới mang cô đi có kỹ xảo thuần thục, cũng không khó để nhìn ra điều đó. Hơn nữa, hẳn là rất ngạo mạo. Không trói chặt cô lại, đó là vì không sợ, hoàn toàn tự tin vào năng lực của mình, hoàn toàn tự tin rằng cô không thể trốn thoát được.
Từ Du Mạn ung dung xuống giường, sau khi xuống giường, chuyện thứ nhất chính là quan sát hoàn cảnh chung quanh, chuyện này đã trở thành một thói quen của Từ Du Mạn. Một khi cô rơi vào hoàn cảnh xa lạ, cô luôn có thói quen trước tiên tìm hiểu cảnh vật chung quanh. Thật ra ngoại trừ một số đồ dùng bằng gỗ, còn có vị trí sắp đặt đồ dùng trong phòng và thiết kế trong phòng thì phòng ngủ này thật không có cái gì khác biệt. Đơn giản là giường, tủ treo quần áo, tủ sách, bàn máy tính. Phòng ngủ có một cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ cũng không kéo vào mà mở rộng ra. Từ Du Mạn xuyên qua cửa sổ sát đất, nhìn lên trên bầu trời lác đác mấy vì sao. Chủ nhân của gian phòng này thật là biết hưởng thụ. Chính là nằm ở trên giường cũng có thể thưởng thức bầu trời đêm. Một cửa sổ lớn như vậy mà người kia lại không sợ cô từ cửa sổ chạy trốn. Sự thật chứng minh là đối phương không hề lo chuyện này xảy ra.
Từ Du Mạn mở cửa sổ sát đất ra, bên ngoài là một ban công nho nhỏ. Từ Du Mạn đi ra ngoài, cảm nhận sự vuốt ve của gió mát, đồng thời cô cũng nhìn thấy phía dưới đám thủ vệ đi qua đi lại tuần tra, quả nhiên là rất mạnh tay. Từ Du Mạn tì tay lên trên lan can, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào ánh sáng thấp thoáng xa xa. Ánh sáng nào hình như không phải ánh sao. Từ Du Mạn chuyên tâm suy nghĩ vấn đề này, cô cảm giác cái đó hẳn không phải là ánh sáng của ngôi sao, rất kỳ quái, rất giống ánh sáng từ đèn pin cầm tay. Nhưng ai mà lại nửa đêm chạy đến nơi cao như vậy chứ? Đó là trên núi cao. Từ Du Mạn đang nghiêm túc suy nghĩ thì cửa bị mở ra, cô cũng không quay đầu lại nhìn:
“Cô thật ra rất biết hưởng thụ.” Lời này, không phải Từ Du Mạn nói, mà là tên đàn ông yêu nghiệt mới vừa tiến vào nói.
“Biệt thự xa hoa như vậy cũng không phải là của tôi.” Không biết rốt cuộc là ai biết hưởng thụ đây. Từ Du Mạn không quay đầu lại, vẫn nhìn vào thứ ánh sáng ở phía xa kia.
“Biết đó là gì không?” Gã yêu nghiệt rõ ràng đang hỏi về ánh sáng thấp thoáng ở phía xa. A, hình như sắp hết điện rồi.
“Không biết.”
“Cô rất thành thật.”
“Không biết là không biết, cũng không phải là chuyện khó có thể mở miệng, có gì mà không thể nói.”
“Ha ha, rất có lý. Có thể để cho những người luôn tự lừa mình dối người nghe một chút.” Tên yêu nghiệt cũng đứng bên cạnh Từ Du Mạn.
“Cô không sợ tôi sao?” Gã yêu nghiệt thật bất ngờ Từ Du Mạn có thể bình tình mà cùng hắn nói chuyện như vậy, tuyệt không giống như hắn là người bắt cóc, còn cô là người bị bắt cóc. Cách hai người nói chuyện còn rất giống như bạn bè đang tán gẫu với nhau.
“Anh cũng không phải là quỷ, cũng không phải là dã thú, vì sao tôi phải sợ anh?”
Từ Du Mạn lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông có giọng nói rất êm tai ở bên cạnh. Bởi vì đang đứng ở bên ngoài ban công, hơn nữa tên yêu nghiệt lại đứng ngang với cô, cho nên cô chỉ có thể nhìn thấy một gò má của đối phương. Chỉ là một gò má, cô liền thấy xem thế là đủ rồi, một tia ghen tỵ tự nhiên sinh ra. Phụ nữ luôn không muốn thấy một người phụ nữ khác xinh đẹp hơn mình, nhưng lại càng không chào đón một tên đàn ông so với mình còn xinh đẹp hơn. Người đàn ông này quá đẹp khiến cho cô có chút mặc cảm. Quá yêu nghiệt rồi, Từ Du Mạn cũng thiếu chút nữa thất thần.
“Nếu như anh đi làm coser(1), khẳng định còn nổi tiếng hơn Kappa(2) nhiều.”
1. Hình như là những người thích cosplay thì phải ^^
2. Theo tự điển Nhật Kenkyusha, kappa được tả như một tiểu yêu, một quái vật sống dưới nước với cái đầu bờm xờm dúm tóc . Trên đỉnh đầu có một hõm đựng nước . Kappa (chữ Hán Việt: Hà Đồng, do ghép từ hai chữ Hà, Kawa và Đồng, wappa ) đứa con nít sống dưới sông, hình dạng giống khỉ, mũi dài, mắt tròn, có râu mầu nâu hung dưới cằm, da hơi xám, tay chân có 5 ngón, và có mùi tanh như mùi cá .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc