Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn - Chương 21

Tác giả: Mạn Nam

Không mặc áo lót

Hai người bước chậm rãi, từ từ đi, đi tới cửa khu chung cư của Từ Du Mạn đã là mười một giờ. Chú bảo vệ nhìn thấy Từ Du Mạn được về, hơn nữa người thanh niên đưa cô về lại không phải là Cố Uyên, mà là một chàng trai xa lạ, liền không chú ý bị vấp ngã. Mắt kính trên mũi cũng chợt rớt xuống, rơi trên mặt đất, vỡ thành mảnh vụn. Từ Du Mạn cười to, Tống Lâm Bạch cũng lớn tiếng cười. Tâm tình buồn bực tối nay trải qua chuyện không vui nay đã tốt hơn nhiều. Từ Du Mạn nhạo báng mà nói với chú bảo vệ:
“Chú ơi, cháu không phải công chúa, cho nên chú cũng không cần hành đại lễ đâu. Nếu không, cháu sẽ bị giảm thọ đó.”
Chú bảo vệ miệng ngậm bồ hòn làm ngọt, có miệng cũng khó trả lời, không thể làm gì khác hơn là đành đón nhận sự trêu chọc của Từ Du Mạn. Cô cười đủ rồi, mới nói với Tống Lâm Bạch:
“Thật ngại quá, để cho cậu chế giễu rồi. Chú ấy chính là một chút cũng không đáng tin cậy. Thật ra để cho chú ấy trông coi, tôi còn không yên tâm đâu.”
Biết Tống Lâm Bạch hiểu rõ rồi, cô đối với cậu ta ngược lại không còn khúc mắc nữa, đối đãi với cậu ta như em trai của mình. Cho nên Từ Du Mạn rất tự nhiên cùng Tống Lâm Bạch trêu chọc chú bảo vệ. Tống Lâm Bạch cười cười nói:
“Quả thật, mọi người có thể suy tính đối với một người khác.”
Từ Du Mạn xì cười. Tiểu Bạch phối hợp rất tốt. “Khuya lắm rồi, cậu cũng trở về đi.”
“Ừ.”
Tống Lâm Bạch lưu luyến không thôi mà rời đi. Quả thật đã khuya lắm rồi, mẹ nhất định sẽ lo lắng. Sau khi Tống Lâm Bạch rời đi, Từ Du Mạn mới đi vào. Chú bảo vệ nhặt mảnh vỡ của mắt kính lên, nhìn bóng lưng Từ Du Mạn, lầm bầm nói:
“Tiểu tử này là ai thế? Chẳng lẽ là Mạn Mạn đã đổi người yêu mới, đem thầy giáo đẹp trai kia quăng đi rồi? Mặc dù tên tiểu tử này dáng dấp không tồi, nhưng Mạn Mạn chẳng lẽ lại không cảm thấy cậu ta quá non? Hơn nữa, Mạn Mạn không phải đã cùng với thầy giáo kia ‘rung xe’ rồi hả? Mình cũng đã có lòng tốt nhắc nhở bọn họ đến nơi vắng vẻ một chút mà ‘rung xe’ rồi, miễn cho bị người khác nhìn thấy thì không tốt.”
“Cái gì không tốt?”
Cậu bảo vệ trẻ tuổi chợt từ phía sau lưng chú bảo vệ phun ra một câu. Chú ta lập tức nhảy dựng lên, vỗ иgự¢ một cái:
“Làm tôi hoảng sợ. Về sau không cho phép dọa người như vậy!” Chú bảo vệ quát lớn xong, liền đỏ mặt rời đi.
Cậu bảo vệ trẻ tuổi xoa lỗ tai, nói:
“Có cần lớn tiếng như vậy không? Lỗ tai cũng bị hét đau rồi.”
Cậu cũng chỉ là một toilet một chút thôi mà, đã xảy ra chuyện gì sao? Lão già ૮ɦếƭ tiệt lại không nói cho cậu biết! Sớm biết cậu nhất định không đi toilet, kìm nén cũng phải ở chỗ này chờ xem kịch vui. Thật là, tính sai tính sai rồi. Từ Du Mạn vừa mới về đến nhà được một lát, đang chuẩn bị tắm, đúng lúc này Cố Uyên lại gọi điện thoại tới.
“Thầy Cố.”
“Ừ. Về đến nhà rồi sao?” Giọng nói trầm thấp của Cố Uyên từ đầu kia điện thoại di động truyền tới, có một loại ý vị khác biệt. Từ Du Mạn mới phát hiện.
“Ừm.” Từ Du Mạn duỗi tay ra, thử nước ấm. Chưa đủ ấm, cô lại tăng nhiệt độ thêm một chút.
“Thầy Cố, có chuyện gì sao?” Không có việc gì thì cúp máy đi, cô muốn chuẩn bị tắm.
“Có chuyện.”
“Chuyện gì? Nói đi.”
“Em mở cửa ra. Tôi cảm thấy có chuyện vẫn là phải nói ngay trước mặt em.”
Từ Du Mạn đành phải đi mở cửa cho Cố Uyên. Cố Uyên vốn là sau khi giờ tự học buổi tối tan lớp định đưa Từ Du Mạn về nhà, cũng nhìn thấy Từ Du Mạn cùng Tống Lâm Bạch ở trong phòng học. Lúc Từ Du Mạn đi cùng Tống Lâm Bạch về nhà, anh vẫn đi theo sau bọn họ. Nhìn thấy Tống Lâm Bạch chỉ đưa cô đến cửa chung cư rồi trở về, anh mới thấy yên lòng. Vốn định đi về, nhưng, hai chân cũng không chịu sự khống chế mà đi lên nhà Từ Du Mạn. Anh vẫn cảm thấy nói rõ ràng càng sớm càng tốt.
Từ Du Mạn mở cửa ra, Cố Uyên đang đứng ở cửa nhà cô. Cô nghiêng người, để cho anh đi vào. Bất tri bất giác, cô thật ra đã công nhận anh rồi, không hề giống trước kia không để cho anh vào cửa. Hiện tại ngay cả chính cô cũng cảm thấy anh đi vào là chuyện đương nhiên. Từ Du Mạn còn mang tới cho anh một ly nước, giống như ngày trước, cô chính là dùng ly giấy sử dụng một lần. Sau khi Cố Uyên uống một ngụm, không đặt ly giấy xuống, mà cầm trong tay xoay tròn. Đúng lúc cô phát hiện anh đang làm giống hồi nhỏ. Từ Du Mạn thấy anh chỉ xoay ly giấy mà không nói lời nào liền nổi giận:
“Thầy rốt cuộc muốn nói gì thì nói đi. Còn tưởng rằng mình là đứa bé mà còn xoay cái ly.”
“Ha ha, Mạn Mạn… em còn nhớ rõ chuyện khi còn bé sao?” Nói xong, Cố Uyên cũng muốn tát cho mình một cái, cái gì là nói nhảm, anh đây chính là đang nói nhảm. Mạn Mạn nhìn thấy tấm hình trong ví tiền của anh thì có phản ứng như vậy, sao có thể không nhớ rõ?
“Khi còn nhỏ? Em lúc mấy tháng cũng là khi còn bé, lúc một tuổi cũng là khi còn bé, lúc hai tuổi cũng là khi còn bé, không biết thầy Cố nói khi còn bé là lúc nào?” Từ Du Mạn bản tính trẻ con nói.
Cố Uyên biết, Mạn Mạn như vậy là đang giận anh. Đang muốn nói chuyện, thì cô lại kêu lên rồi vội vã chạy vào phòng tắm. Cố Uyên còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy trong phòng tắm cô âm thanh ngã xuống.
Phải nói, vận khí của Từ du Mạn thật là không tốt. Cô chợt nhớ tới mình vẫn còn đang xả nước nóng chuẩn bị tắm, vội vã chạy vào phòng tắm. Trong bồn tắm nước đã tràn hết ra ngoài, trên đất cũng đã có một tầng nước. Vốn là trong phòng tắm, trên mặt đất nhất định được lát gạch sàn chống trơn, nói như vậy nhưng phía trên ngay cả có nước cũng sẽ không trượt chân. Từ Du Mạn tại sao lại ngã sấp xuống đây, cô buồn bực vì vận số của cô quá kém. Cục xà bông thơm cô đặt ở bên cạnh bồn tắm bị nước tràn ra làm rơi xuống đất, hơn nữa bị nước tràn ra khắp nơi bao phủ lên. Lúc Từ Du Mạn luống cuống đi vào, cũng không chú ý dưới chân, cho nên thật bất hạnh đã dẫm lên cục xà bông thơm trên mặt đất, cho nên liền ngã xuống rồi.Lúc Cố Uyên đi vào, Từ Du Mạn đang nằm trên đất, cả người ướt đẫm, trong miệng vẫn còn đang nói:
“Sao miệng lỗ thoát nước bị chặn lại rồi hả?”
Cố Uyên thấy buồn cười. Xem ra ngã không nghiêm trọng lắm, còn có hơi sức mắng chửi người đấy. Nhưng Cố Uyên vẫn nhanh chóng đi tới bên cạnh cô, tắt nước đi, sau đó nhấc cái vật chặn lỗ thoát nước ra, rồi bế ngang cô lên. Từ Du Mạn mặc áo sơ mi, bình thường áo sơ mi gặp phải nước sẽ trở nên gần như trong suốt, cô đang mặc chính là áo sơ mi như vậy. Hơn nữa, làm cho Cố Uyên càng thêm nóng hừng hực chính là cô không mặc áo lót!
Ánh mắt không tốt xúc cảm tốt

Lúc này trên người Từ Du Mạn giống như chỉ khoác một tấm voan mỏng trong suốt, căn bản không có tác dụng gì, ngược lại hết sức hấp dẫn. Một phụ nữ nếu như toàn thân trần trụi, không mảnh vải che thân ở trước mặt đàn ông có thể còn chưa khơi dậy được bao nhiêu Dụς ∀ọηg, bởi vì nhìn một cái không sót gì thì không có gì hấp dẫn người. Mà cái kiểu tựa như che lại không phải là che, nói nhìn không rõ lại nhìn rõ ràng như vậy, mới càng có thể khơi lên thú tính của đàn ông.
Cố Uyên nuốt nước miếng một cái, rõ ràng có thể nhìn thấy hầu kết của anh đang trượt động. Thân thể của anh bắt đầu có chút nóng bỏng, tay ôm thân thể của cô càng chặt hơn. Nhưng sắc mặt của anh vẫn không đổi, có động tình, nhưng nhiều hơn chính là tức giận.
“Người lớn như vậy, làm chuyện gì cũng không biết cẩn thận, chững chạc một chút. Nếu như ngã xuống không cẩn thận ᴆụng trúng đầu thì làm thế nào?” Cố Uyên tức giận rồi.
Anh thật không dám tưởng tượng, nếu như Từ Du Mạn té xuống vừa lúc đầu ᴆụng vào thành bồn tắm thì sẽ như thế nào? Vừa nghĩ như thế, trong lòng anh trở nên căng thẳng. Không nghĩ còn đỡ, vừa nghĩ tới, anh liền không nhịn được sợ hãi. Vốn cho là chuyện gì cô cũng có thể giải quyết, nhưng bây giờ nhìn lại, anh phải ở bên cạnh Từ Du Mạn. Dụς ∀ọηg của Cố Uyên bởi vì căng thẳng lo lắng mà dần dần biến mất, hiện tại trừ tức giận còn có đau lòng.
Anh cẩn thận đặt cô lên trên giường, bắt đầu động thủ mở hàng nút trên áo của cô. Từ Du Mạn bắt được tay của anh, mặt đỏ bừng:
“Thầy muốn làm gì?”
Từ Du Mạn cảnh giác hỏi. Cố Uyên nghe xong câu hỏi của cô, trong lòng khẩn trương nhưng trong nháy mắt buông lỏng không ít. Ngay sau đó kéo ra một nụ cười mị hoặc tiến tới bên tai Từ Du Mạn, nhẹ nhàng nói:
“Cô nam quả nữ, em cứ nói đi?” Cố Uyên nói chuyện thở ra khí nóng vào cổ của cô, cô rất không có tiền đồ ngay cả cổ cũng đỏ.
“Thầy… em… muốn em nói bao nhiêu lần nữa, người là thầy giáo, em là học sinh của thầy, chúng ta trừ quan hệ này thì quan hệ gì khác đều không có.” Từ Du Mạn thẹn quá hóa giận nói.
Cố Uyên nghe lời nói của Từ Du Mạn, sắc mặt có chút khó coi, ánh mắt cũng chợt trở nên rất âm trầm. Bất quá chỉ trong một lát, Cố Uyên liền bình thường trở lại. Mạn Mạn đây là đang xấu hổ đấy. Vì vậy anh lần nữa nói bên tai của cô:
“Em có tin tôi có thể biến quan hệ giữa chúng ta trở thành quan hệ bất thường hay không?” Dứt lời, anh còn cắn vào lỗ tai của cô.
“Thầy… thầy Cố, người ta vẫn còn là học sinh đấy.”
“Ha ha ha ha.” Cố Uyên cười to, Mạn Mạn thật là quá đáng yêu rồi:
“Em nghĩ đi đâu vậy? Cái đầu nhỏ này sao lại nghĩ nhiều chuyện không đứng đắn như vậy chứ.”
Anh nghiêm mặt nói, giống như thật sự là Từ Du Mạn đang suy nghĩ lung tung vậy. Cô biết mình bị anh đùa giỡn, buồn bực không thôi. Sự bình tĩnh lúc trước của cô chạy đi đâu rồi?
“Cô nhóc, đừng lộn xộn nữa, ૮ởเ φµầɳ áo, đổi một bộ sạch sẽ, một lát gặp bác sĩ, em cũng không thể cứ mặc như vậy chứ?”
Nói xong, anh còn nhìn về phía hai khối đẫy đà rõ ràng trên иgự¢ của cô. Từ Du Mạn nhìn thấy ánh mắt của anh, kéo chăn qua che kín.
“Em bị ngã là chân, không phải tay. Tự em có thể mặc đồ.”
“Được rồi, tự em mặc đi. Quần áo cất ở chỗ nào?”
“Trong tủ treo quần áo ô vuông thứ ba.”
Cố Uyên mở cửa tủ treo quần áo ra, cầm quần áo ngủ đưa cho cô. Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành. Nhưng anh lại mở ra ô vuông thứ tư. Đồ vật bên trong ngăn này chính là cho anh một kinh hỉ thật lớn.Từ Du Mạn vẫn còn ở trong chăn mặc quần áo, nghe Cố Uyên gọi mình, cô từ trong chăn ló ra cái đầu hỏi:
“Chuyện gì?”
Cố Uyên xoay người, đối mặt với Từ Du Mạn. Sau đó, cô đã nhìn thấy anh cầm trong tay thứ gì đó.
“Mạn Mạn, em mặc cỡ C sao? Không phải là phía trong trống không chứ?”
Vốn là cô còn đang rất xấu hổ nhưng những lời này của anh làm cho cô xấu hổ gì cũng đều quăng ra ngoài chín tầng mây, ngay cả chút vết tích cũng không lưu lại. Ai nói? “Em là cúp C hàng thật giá thật có được không?” Cô chỉ thiếu chút nữa đã nhảy ra phản bác.
“Vậy sao? Mới vừa rồi sao tôi không nhìn ra?” Anh làm bộ như nghi ngờ nói.
“Đó là ánh mắt của anh không tốt?” Đàn ông đeo mắt kính, ăn cơm, đi bộ, ngủ đều không lấy xuống, thị lực của mắt có thể tốt sao?
“Hả?” Cố Uyên nhíu mày, nhân tiện đẩy mắt kính lên:
“Thị lực của tôi quả thật không được tốt, chẳng qua xúc cảm của tay rất tốt. Để tôi thử xem?”
Từ Du Mạn nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, im lặng một giây, cô tóm lấy một cái gối đầu ném về phía anh. Cố Uyên tránh cũng không tránh, vẫn nhìn chằm chằm vào cô. Từ Du Mạn đang nghi ngờ, sau đó cúi đầu, phát hiện, vừa lúc cô ném cái gối, biên độ quá lớn, làm cho chăn trên người cô rơi xuống, đôi ‘Ngọc Thố’ (thỏ ngọc) mà cô mới vừa rồi còn đang tranh cãi về nó cứ như vậy bại lộ trong không khí.
“A a a. . . . . .” Từ Du Mạn kêu to.
Cố Uyên giờ mới biết, thanh âm của Từ Du Mạn có thể lớn đến như vậy, âm lượng có thể cao như vậy. Với thanh âm của cô hoàn toàn có thể đi làm âm nữ cao. Cố Uyên xoa xoa lỗ tai bị thanh âm cao ✓út của Từ Du Mạn tàn phá, đi ra khỏi phòng ngủ của cô, hơn nữa còn giúp cô đóng cửa lại. Coi như trừng phạt nho nhỏ cho việc cô không mặc áo lót chạy loạn khắp nơi. Cố Uyên lấy cớ cho mình.
Lần này thật sự là Cố Uyên sai rồi. Từ Du Mạn không phải ban ngày không mặc áo lót, với kích cỡ của cô, không mặc áo lót sẽ trở thành cái dạng gì? Thật ra thì cùng lúc cô đang xả nước ấm vào bồn, liền ૮ởเ φµầɳ áo ra. Sau đó Cố Uyên gọi cô ra mở cửa, cô không thể nào không mặc đồ mà ra, cho nên liền mặc áo sơ mi vào. Cô không thể chưa tắm mà lại mặc áo ngủ sạch sẽ vào. Không ngờ lại tạo thành hiểu lầm như vậy.
Sau khi Cố Uyên rời khỏi phòng, lại gọi điện thoại cậu bác sĩ trẻ tuổi mà lần trước lúc Từ Du Mạn bị bệnh đã tới khám cho cô. Mới vừa cúp điện thoại, đã có người gõ cửa. Anh nghi ngờ hơn nửa đêm còn chạy tới gõ cửa nhà cô tìm cô chứ. Cố Uyên mở cửa, bên ngoài tự nhiên có bốn năm người cảnh sát đứng đó. Cố Uyên nghi ngờ, cảnh sát sao đột nhiên đã tìm tới cửa. Cảnh sát muốn vào, anh không thể làm gì khác hơn là tránh ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc