ςướק xe, xin mời lái xe đến chỗ vắng vẻKhông ngờ, cô lại bị ốm. Ở nhà cô, anh ᴆụng phải một người đàn ông, anh chưa bao giờ biết sự tồn tại của người đàn ông này, chưa nhìn thấy qua bất kỳ tài liệu nào cho thấy hắn từng xuất hiện bên cạnh Mạn Mạn. Nhưng mà, mức độ quan tâm của người đàn ông này đối với Mạn Mạn rất không bình thường. Bọn họ đánh nhau một trận, bởi vì một hiểu lầm nhỏ. Người đàn ông kia là ai? Trở về tra tài liệu, người đàn ông kia lại là tổng giám đốc Mộ Trường Phong của tập đoàn Mộ thị. Nhưng anh vẫn không biết Mộ Trường Phong và cô có quan hệ như thế nào?
Muốn tổ chức đại hội thể dục thể thao. Anh cố ý gọi Mạn Mạn vào phòng làm việc, cố ý làm cho cô lại dùng ly của anh để uống nước. Bởi vì lúc ăn cá, Mạn Mạn nói hai người bọn họ đã thanh toán hết nợ nần. Không, bọn họ vĩnh viễn sẽ không thanh toán xong. Không ngờ, dì cả mẹ của cô đột nhiên lại tới, nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của cô, tâm tình của anh chợt trở nên rất tốt. Toàn bộ sự khó chịu trong mấy ngày nay đều bị ném ra ngoài chín tầng mây. Anh giúp Mạn Mạn mua băng vệ sinh, bởi vì anh có xem qua một đoạn quảng cáo băng vệ sinh, nói: yêu người ấy, thì hãy vì người ấy mà mua băng vệ sinh đi. Anh muốn nói, anh nguyện ý vì Mạn Mạn mà mua băng vệ sinh cả đời.
Thời điểm diễn ra đại hội thể dục thể thao, rõ ràng đã nhìn ra Mạn Mạn có gì đó bất thường. Nhưng anh không thể quá nóng vội, hù cô ngã thì làm thế nào? Anh cũng tin tưởng, cô sẽ xử lý tốt chuyện này. Quả nhiên, Mạn Mạn xử lý rất tốt. Chỉ là không ngờ, người khởi xướng chuyện này là Dương Nguyệt Ý. Trường học khai trừ Dương Nguyệt Ý. Vốn là với gia thế của Dương Nguyệt Ý, muốn lần nữa tìm trường học mới tốt hơn thì không có gì khó khăn. Nhưng anh không cho phép trường nào nhận cô ta thì trường đó cũng không dám nhận. Tổn thương người Mạn Mạn, anh một chút cũng sẽ không bỏ qua. Rồi thì có một cậu con trai tỏ tình với Mạn Mạn, dĩ nhiên, anh không hề vui mừng. Sau đó trời mưa, Dương Kiệt cùng Tống Lâm Bạch tranh nhau muốn đưa Mạn Mạn về nhà, cô cũng không đồng ý với người nào. Rất tốt, làm rất tốt. Anh đi tới bên cô, cho là cô sẽ đi về cùng anh, không ngờ tự nhiên Mộ Trường Phong cũng tới. Mạn Mạn lại đi theo Mộ Trường Phong về nhà. Không cam lòng liền đi theo Mạn Mạn về nhà. Cái tên Mộ Trường Phong kia quả nhiên ở trong nhà của cô. Tức giận, trong lòng anh vô cùng tức giận. Anh đi về, không muốn để cho Trầm Phong nhìn thấy cái bộ dáng này của mình, cho nên anh lựa chọn đi tới một quán bar khác, Nghịch Lưu. Lúc uống rượu, anh chợt có một chủ ý. Sau đó, người phục vụ kia quả nhiên gọi cô tới.
Đêm đó, anh thiếu chút nữa đã không khống chế được mình. Lúc ở Thế Ngoại Đào Nguyên đưa tiền cho tiểu Cường, Mạn Mạn mở ví tiền của anh ra, mặt không đổi sắc thì anh biết Mạn Mạn đã sớm biết thân phận của anh rồi. Thì ra cái lần bị ăn trộm, cô đã biết thân phận của anh rồi nên mới đối với anh lạnh lùng như vậy. Biết được nguyên nhân, cái hố trong lòng liền nhỏ đi rất nhiều. Ít nhất, không mờ mịt như lúc đầu. Tiếp cận Mạn Mạn, mọi chuyện đều thuận lợi như anh tưởng tượng. Anh dần dần đã xông vào cuộc sống của cô. Chỉ là, trong lòng anh vẫn còn hai cái hố chưa bước qua được.
Một là không biết Mạn Mạn có còn yêu Lục Khiêm hay không. Còn nữa, không biết cô có quan hệ gì với Mộ Trường Phong. Aiz...Cố Uyên nhìn gương mặt ngủ say của Từ Du Mạn, vuốt ve làn da nhẵn nhụi của cô, cảm xúc rất sâu nặng. Mạn Mạn ơi Mạn Mạn, anh nên dùng thái độ như thế nào đối với em đây, em làm sao mới có thể tiếp nhận anh đây?
Dung nhan yêu kiều như vậy ở nơi anh có thể đụng tay đến, đôi môi đỏ tươi giống như trái anh đào màu đỏ dụ người ta hái, một mỹ nữ, cũng là người con gái anh đặt trong lòng, không hề phòng bị mà ngủ thi*p đi trước mặt anh như vậy. Hơn nữa đôi môi còn hơi nhúc nhích giống như đứa bé, bạn có thể nhịn được sao? Có thể sao? Nếu như có thể, vậy thì chứng minh bạn là người đàn ông không bình thường. Mặc kệ bạn nhịn được hay không nhịn được, dù sao Cố Uyên chính là không nhịn được. Anh chậm rãi cúi đầu, khoảng cách xa giống như Thiên Sơn Vạn Thủy vậy, thời gian lúc này, giống như trải qua cả ngàn vạn năm. Rốt cuộc, Cố Uyên đã hôn lên đôi môi mà anh ngày đêm nhớ thương kia. Sự tuyệt vời của Từ Du Mạn, khiến anh nhẹ nhàng cảm thán. Anh không dám dùng quá sức khi hôn, sợ sẽ đánh thức cô dậy. Nhưng làm Cố Uyên vui vẻ mở cờ trong bụng chính là Từ Du Mạn chủ động đáp lại anh. Trong giấc mộng, Từ Du Mạn lại nhiệt tình hơn nhiều so với mấy lần trước. Cô chủ động vươn lưỡi dò vào trong miệng anh, trêu chọc anh. Cố Uyên cảm thấy có một cổ nhiệt lưu tuôn ra hướng về bụng dưới, cái bộ vị đó của anh đã sớm ngẩng đầu ưỡn иgự¢, kêu gào muốn cô. Từ Du Mạn nhiệt tình như lửa, anh cũng như lửa đốt người. Lại có người dội lên một chậu nước lạnh. Có người đang gõ cửa sổ xe.
Cố Uyên bất đắc dĩ nhìn chỗ nào đó của chính mình, thêm vài lần nữa, sợ là sẽ làm nó bị phế luôn. Vậy thì không thể được, anh còn là xử nam đấy. Cửa sổ xe gõ mấy cái, liền không có động tĩnh nữa. Cố Uyên tò mò mở cửa xe, đi ra ngoài xem là ai đã gõ cửa sổ xe. Người thì không nhìn thấy, nhưng anh lại thấy có tờ giấy. Trên tờ giấy có chữ viết bằng 乃út bi: ‘ςướק xe, xin mời lái xe đến nơi vắng vẻ’. Cố Uyên thấy buồn cười. Là ai lại có sáng ý, có phong cách hài hước như vậy. Lúc anh xuống xe, Từ Du Mạn liền mở mắt ra. Ánh mắt cô có chút ngây ngốc. Từ từ, cô lấy tay sờ sờ môi của mình. Không biết cô đang suy nghĩ gì. Sau khi Cố Uyên đem tờ giấy kéo xuống liền gấp lại tử tế bỏ vào trong túi áo. Định đánh thức Từ Du Mạn dậy. Mở cửa xe, xác thực nhìn thấy cô đã tỉnh rồi. Cố Uyên hơi lúng túng. Giống như phản xạ có điều kiện, anh đẩy mắt kính một cái:
“Tỉnh rồi thì xuống đi, về tới nhà rồi.” Cố Uyên sửa sang lại một chút rồi nói
“A….” Lần này Cố Uyên có chút cảm thấy kỳ quái, anh đi theo Từ Du Mạn vào nhà cô, cô thế nhưng không nói gì? Ngược lại còn chủ động rót cho anh một ly nước. Cố Uyên đã nhìn ra, Từ Du Mạn là có chuyện muốn nói. Hơn nữa, nhất định là lời nói mà anh không muốn nghe thấy. Anh uống một hớp nước, để cái ly ở trên bàn trà, thở dài,
“Có cái gì em cứ nói đi.”
Sự kiện đái dầm“Em...” Từ Du Mạn cũng uống một ngụm nước, nói tiếp: “Em…”, nhưng mà Từ Du Mạn cho dù uống nhiều nước hơn nữa, vẫn không biết nên nói như thế nào. Ngược lại bụng có hơi trướng, là muốn đi toilet rồi.
“Có gì em cứ nói thẳng.”
Cố Uyên lẳng lặng chờ Từ Du Mạn nói tiếp, nhưng lại đợi được tiếng thở dài của cô. Chỉ nghe Từ Du Mạn mệt mỏi nói:
“Thầy về đi.” Quả nhiên, cô vẫn không cách nào mở miệng.
“Được rồi, vậy tôi đi trước, em buổi tối nhớ ăn cơm, với lại đi ngủ sớm một chút.”
Cố Uyên dặn dò xong, rồi rời đi. Thời điểm thứ sáu tuần trước, Cố Uyên cũng đã nói giờ tự học của tối thứ hai này sẽ tổ chức một hoạt động sôi nổi để thư giãn. Nội dung của hoạt động vui chơi là trò chơi hành động và lời thật lòng mà rất nhiều người thích chơi. Đề nghị này đúng là làm cho học sinh trong lớp rất vui mừng. Không ngờ thầy Cố không chỉ đẹp trai, dạy hay, còn rất hiểu bọn họ. Thay đổi rất hay, trò chơi này rất tuyệt. Hơn nữa còn cho phép uống rượu, hả lòng hả dạ. Lúc đầu, Cố Uyên lấy sắc đẹp của anh mua chuộc tất cả nữ sinh trong lớp, hiện tại lại dùng hành động này mua chuộc không chỉ nữ sinh mà còn cả các nam sinh nữa. Bây giờ cả lớp đều một lòng noi gương theo anh. Đây chính là chỉ nghe theo mệnh lệnh của Cố Uyên.
Nghĩ tới hoạt động của buổi tối thứ hai, mọi người tới trường học đều hưng phấn không thôi, chờ trời tối nhanh hơn một chút, tan lớp nhanh hơn một chút. Nhanh đến tối đi. Ai cũng có nhận thức này, nếu bạn đang chờ người nào đó, sẽ luôn cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm. Một phút liền dài đằng đẵng giống như một tiếng đồng hồ. Hiện tại, toàn thể lớp bọn họ đều có loại cảm giác này. Tại sao trong giờ sinh vật, thời gian giống như dài hơn gấp đôi so với trước kia vậy? Tại sao tiết toán lại buồn tẻ vô vị như vậy, nếu như chơi vui giống như tiết ngữ văn thì thời gian khẳng định trôi qua nhanh hơn nhiều. Ngay cả giờ thể dục mà bình thường các bạn nam thích nhất bây giờ đối với bọn họ mà nói cũng rất gian nan.Rốt cuộc, một ngày lên lớp đã xong rồi. Tất cả đều nhảy cẫng hoan hô.
Quy tắc trò chơi là như vậy, ở chính giữa là một chai rượu, một người sẽ quay chai rượu đó, sau khi chai rượu dừng lại chỉ hướng vào người nào, người kia nhất định phải chọn giữa lời thật lòng và hành động theo yêu cầu. Lời thật lòng chính là người quay chai rượu hỏi bạn học bị chọn trúng một câu hỏi, bất luận là vấn đề gì, nhất định phải thành thật trả lời. Hành động theo yêu cầu chính là bạn học quay chai rượu có thể tùy ý yêu cầu bạn bị chọn trúng làm một chuyện. Người bị chọn trúng nhất định phải làm được. Để đạt được mục đích công bằng, ai muốn quay chai trước tiên nhất định phải dùng một bí mật mà tất cả mọi người không biết hơn nữa còn là bí mật thảm nhất để trao đổi. Cuối cùng, cái vinh dự được quay chai rượu trước tiên rơi xuống Chương Xuyến. Chương Xuyến đỏ mặt, giọng rất nhỏ khẽ nói:
“Tớ… tớ lúc học lớp mười còn đái dầm.”
Nói xong, cả lớp cười ầm lên. Ngay cả Từ Du Mạn cũng cười không ra hơi. Cố Uyên cười nhạt, nhìn ra được, anh cũng cảm thấy rất buồn cười. Có nam sinh đang uống bia, ‘phụt’ một cái rượu toàn bộ đều phun ra hết, phun lên mặt bạn bên cạnh. Chương Xuyến mặt càng đỏ hơn, hơi hờn dỗi nói:
“Không cho cười nữa.”
Từ Du Mạn dám thề với trời, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Chương Xuyến đỏ mặt, lần đầu tiên nghe thấy Chương Xuyến dùng thanh âm yểu điệu như vậy mà nói chuyện, đây gọi là bị sét đánh trúng rồi.
“Được rồi, Chương Xuyến quay chai đi.”
Cố Uyên lên tiếng, mọi người không thể làm gì khác hơn là ngừng cười. Có người còn khống chế không được cũng che miệng cười. Nói đến quay chai, Chương Xuyến liền khôi phục tinh thần hoạt bát của cô, cõi lòng đầy mong đợi quay chai rượu. Mục tiêu của cô là Cố Uyên, thầy Cố. Ông trời thật quá đáng, không được lòng người rồi, Chương Xuyến cũng mắng ông rồi. Ai bảo ông cứ luôn không nghe theo nguyện vọng của cô đây. Chai rượu của cô lại quay tới chỗ Trần Nghiêm.
Trần Nghiêm là nam sinh lôi thôi nhất trong lớp, áo cơ hồ một tháng thay một lần, quần ba tháng thay một lần, có thể khẳng định, cậu ta chính là nam sinh không được hoan nghênh nhất trong lớp. Chương Xuyến đối với cậu ta một chút hứng thú cũng không có, tức giận đùng đùng hỏi cậu ta lựa chọn giữa lời thật lòng và đại mạo hiểm. Chương Xuyến làm sao có thể không tức giận, cơ hội của cô là hy sinh bí mật xấu hổ của cô mà tất cả mọi người không biết để đổi lấy, rốt cuộc lại có kết cục như vậy, ai mà không tức? Ai mà không tức?
Trần Nghiêm lựa chọn lời thật lòng. Chương Xuyến mới không có hứng thú nghe bí mật gì của Trần Nghiêm, liền tùy tiện hỏi một câu:
“Cậu lần cuối cùng tè dầm là lúc nào?”
Không ngờ, Chương Xuyến vừa tùy tiện hỏi như vậy liền dẫn tới sự trêu chọc của các bạn cùng lớp. Có người thậm chí nói Chương Xuyến có phải có ý tứ với Trần Nghiêm hay không, mà đến cả lần tè dầm cuối cùng của người ta là vào lúc nào cũng muốn biết. Nhưng những lời sâu sắc hơn cũng sẽ không nói. Dù sao Cố Uyên vẫn là thầy giáo, thầy giáo ở đây, chung quy cũng không thể tùy tiện như vậy. Trần Nghiêm cũng đỏ mặt. Vốn cho là Trần Nghiêm đỏ mặt là bởi vì mọi người nói Chương Xuyến thích cậu ta, nhưng câu nói tiếp theo của cậu ta khiến mọi người hiểu ra chân tướng của sự tình, chân tướng đỏ mặt. Chỉ nghe cậu ta ấp a ấp úng nói:
“Hôm… hôm qua.”
“Ha ha. . . . . .”
Chương Xuyến rốt cuộc không xấu hổ nữa, ở bên cạnh cười đến gần như lăn lộn. Lần này tiếng cười trong lớp càng thêm lớn tiếng hơn lần trước. Tiếng cười lan tới các lớp khác. Có bạn học biết lớp này, cũng đã chạy tới nghe ngóng tình hình. Nghe nói là hoạt động trò chơi lời thật lòng và hành động theo yêu cầu cũng lộ ra vẻ mặt hâm mộ. Lớp của Từ Du Mạn là lớp 2 nha, sau đó mấy bạn học trong lớp 2 sẽ kiêu ngạo mà nói:
“Các cậu hâm mộ không? Được rồi, không nhiều lời với mấy cậu nữa, tôi còn chờ tìm cơ hội hỏi Nghiêm Hân Lạc lời thật lòng đấy.”
Trò chơi đang tiếp tục, người đến xem càng lúc càng nhiều, cơ hồ đem phòng học lớp 2 vây chật như nêm cối. Nhưng mà, coi như là có trật tự.Tiếp theo là Trần Nghiêm quay chai. Số trời, chính là như vậy khéo, cái chai lại chỉ hướng Chương Xuyến. Chương Xuyến buồn bực, là không cách nào mở miệng. Chương Xuyến lựa chọn lời thật lòng. Cô mới không chọn hành động theo yêu cầu. Nếu như chọn hành động theo yêu cầu, ngộ nhỡ Trần Nghiêm muốn cô hôn cậu ta một cái thì làm thế nào? Chương Xuyến nghĩ sai rồi, thật ra thì Trần Nghiêm căn bản cũng không thông minh nghĩ tới chuyện đó.