Lần lượt hay cùng lên?Sau đó, Từ Du Mạn rõ ràng thấy khẩu miệng Cố Uyên đang nói: “Cũng được.”
Vì thế Từ Du Mạn lúng túng. Không nghĩ tới Cố Uyên sẽ nói cũng được. Tiếp đó, Từ Du Mạn lại nhanh chóng vùi đầu ăn.Cá nấu cải chua ăn ngon lắm, thoáng chốc đã bị ăn hết. Thời điểm tính tiền, Vương Mụ nói: “Bữa này dì mời các cháu.”
Từ Du Mạn cự tuyệt, lý do là: “Cũng không phải con trả tiền, là hai người đó trả. Bọn họ là người có tiền, không lấy tiền hai người đó cũng uổng. Nên dì vẫn là để lần sau đi, nhất định con sẽ để dì mời.”
Vương Mụ nghe lời Từ Du Mạn xong, cười ha ha, cũng nói:
”Cái con bé này, chỉ là chuyện nhỏ thôi cần gì tính kĩ vậy. Như vậy đi, dì chỉ tính 50 phần trăm thôi.”
“Ít nhất 80 phần trăm, 50 phần trăm thì làm sao có lời chứ.”
Trước kia là cô không có tiền, hiện tại tuy rằng không nhiều tiền lắm, nhưng cũng không thể lại để Vương Mụ chịu thiệt. Hơn nữa giống như cô đã nói không lấy tiền bọn họ thì uổng. Tiền là Cố Uyên trả, còn trả gấp đôi giá gốc. Vương Mụ có chút ngượng ngùng, thấy ánh mắt Từ Du Mạn ám chỉ lấy thì vẫn nhận. Ra khỏi quán lẩu, Từ Du Mạn từ trong túi lấy ra số tiền mà Cố Uyên đưa thêm trả cho Cố Uyên.
“Đây là tiền thừa của anh.”
Cố Uyên cười đem tiền nhận lấy.Từ Du Mạn bổng nhiên cảm thấy, Cố Uyên biết cô sẽ làm vậy.
“Mình đưa Tiểu Dư về nhà, Từ Từ thì cậu đưa nha.” Trương Chương Việt nói.
Cố Uyên gật đầu. Sau đó bốn người liền tách ra. Từ Du Mạn cùng Cố Uyên đi song song trên đường, Từ Du Mạn cảm thấy bọn họ như vậy giống như là người yêu đi dạo. Cố Uyên bỗng nhiên ᴆụng phải Từ Du Mạn một cái, Từ Du Mạn thấy có người bỗng vượt nhanh qua bọn họ. Ϧóþ tiền? Từ Du Mạn ở phiá trước Cố Uyên liền chạy nhanh trên đường, theo sát phía sau kẻ cắp. Cố Uyên thấy thế, cũng chạy theo phía sau. Cái Ϧóþ tiền kia, tuyệt đối không thể bỏ. Bí quyết của kẻ cắp là gì? Đơn giản chính là nhanh, lợi hại, chính xác. Lấy Ϧóþ tiền người khác rất chuẩn, động thủ xong chạy trốn rất nhanh, phương thức lấy Ϧóþ tiền cũng rất lợi hại. Kẻ ăn cắp này chắc chắn là một kẻ rất rành, đã ăn cắp rất nhiều lần, chạy cũng rất nhanh. Từ Du Mạn có chút may mắn bởi vì hôm nay cô không có mang giày cao gót. Bằng không cô không thể chạy theo kẻ cắp.Từ Du Mạn đã quên Ϧóþ tiền bị trộm không phải là của cô, mà là của thầy cô, hơn nữa Cố Uyên đã chạy vượt qua cô. Kẻ trộm này có tụ điểm, có đoàn thể. Rất nhanh, Từ Du Mạn cùng Cố Uyên bị dẫn tới một cái ngõ cụt. Thời điểm đến chỗ kẻ trộm, phía trước xuất hiện vài đồng đội của kẻ trộm, phía sau cũng xuất hiện vài đồng đội của kẻ trộm, bọn họ vây quanh hai người. Từ Du Mạn vốn đã đoán được mục đích của mấy kẻ cắp, muốn hỏi Cố Uyên một chút bên trong có cái gì quan trọng không nếu không quan trọng thì không cần đuổi theo.Nhưng Từ Du Mạn chưa kịp hỏi, đã không thấy bóng dánh của Cố Uyên đâu nữa rồi, Từ Du Mạn mới vội vàng chạy theo. Người đàn ông này vẫn là thầy cô! Ϧóþ tiền là nơi có thể giữ được đồ quan trọng sao, người đàn ông đần. Thời điểm Từ Du Mạn bị bọn kẻ cắp bao bọc vây quanh, trong lòng gào thét càng mạnh liệt, người đàn ông đần, người đàn ông đần. Nhưng mà Từ Du Mạn cũng không có lộ ra vẻ sợ hãi, hơn nữa, giống như có chút hưng phấn. Lâu rồi không có đánh nhau. Sợ ? Cô mà bị dọa sợ sao? Cô có thể hoảng sợ thế nào? Anh nhìn không thấy điểm này. Cố Uyên thấy Từ Du Mạn chộn rộn, cười càng thêm đậm.
“Con đàn bà thối, không phải mới vừa thật kiêu ngạo sao? Thế nào? Hiện tại biết sợ rồi chứ?”
Kẻ cắp bị Từ Du Mạn bắt lấy cũng bị đánh một cái. Bởi vì tóc hắn ta màu vàng, cho nên tạm thời gọi hắn ta là Hoàng Mao. Hoàng Mao mặt mũi bầm dập, là do bị đánh. Cũng khó trách người ta muốn trả thù. Không chỉ không trộm được tiền, còn đem đồ bị cắp trả lại , bản thân còn không có tiền, còn bị đánh thành như vậy, nếu là Từ Du Mạn, cũng khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ.
“Ngươi thế nào chỉ thấy ánh mắt ta đã sợ hãi rồi hả?”
Từ Du Mạn cười lạnh nói. Giải thích nhưng vẫn là không thể tha thứ. Hoàng Mao thấy Cố Uyên:
“Cậu bé này còn chưa đủ để bọn tao đùa giỡn đâu.”
“Phốc. . . . .” Từ Du Mạn nhịn không được cười . Cố Uyên là cậu bé? Nhìn cũng có chút giống đấy.
“Ta có nói cần người hổ trợ sao?” Từ Du Mạn lại khinh thường nói. Cầu nguyện Cố Uyên không cần kéo cô ra phía sau, tuy rằng gây ra chuyện là vì cô.
“Cô?” Hoàng Mao cũng muốn cười lạnh giống Từ Du Mạn, muốn có sự quyết đoán của Từ Du Mạn, nhưng hắn ta đã cố gắng. Thật sự rất đau, không thể cười được.
“Theo ta. Lên lần lượt hay là cùng lên?”
“Cô bé, tên của cô kêu ..... Thực con mẹ nó, bất quá tao thích. Mày nghĩ coi chúng ta nên lên lần lượt hay là một lần luôn đây?” Hoàng Mao muốn cười, vẫn là cười không nổi. Bất quá theo ánh mắt biểu cảm của hắn ta còn có thể thấy, thật sự thật YD ( dâm đãng).
Từ Du Mạn nổi giận: “Muốn ૮ɦếƭ!”
Từ Du Mạn dùng tốc độ rất nhanh tiến lên, chân vừa nhấc, đá trúng cằm Hoàng Mao. Liền một lúc bị gãy ba cái răng. Sau khi Hoàng Mao khom xuống, miệng toàn máu, quỳ rạp trên mặt đất nhặt răng của hắn ta. Nhặt được hai cái, còn có một cái nữa thì không có thấy. Hoàng Mao đang tìm răng trên mặt đất. Này, răng rơi xuống đất, có thể giải thích thật là lợi hại. Chỉ cần một người đấu võ, đánh nhau, liền chính thức bắt đầu. Phần đông kẻ cắp động thủ Cố Uyên cũng động thủ rồi. Từ Du Mạn thưởng thức những cú đánh của Cố Uyên, thật sự rất lợi hại. Vốn cũng cho rằng Cố Uyên chính là một cậu bé. Kẻ cắp động thủ, sao có thể không có chuẩn bị? Gặp hai đối thủ đều là cao thủ, bọn kẻ cắp bày ra νũ кнí là dao. Có lẽ đối với mỹ nữ không hạ thủ, đại đa số dao đều hướng về Cố Uyên, Từ Du Mạn có nguyên tắc riêng biệt ứng phó rất nhẹ nhàng. Trong khi đánh nhau, Ϧóþ tiền Cố Uyên rơi xuống đất. Từ Du Mạn đi qua nhặt lên. Thấy Ϧóþ tiền của Cố Uyên, Từ Du Mạn muốn biết rốt cuộc trong ví Cố Uyên có gì mà khiến Cố Uyên dũng cảm quên mình như vậy?? Từ Du Mạn có chút tò mò không biết trong ví tiền này có gì, vì thế đã nhìn xem, mở Ϧóþ tiền ra thấy bên trong, tim Từ Du Mạn bỗng nhiên ngừng đập.Sau một lúc lâu mới có thể khôi phục lại. Sau đó Từ Du Mạn rất thản nhiên cầm Ϧóþ của Cố Uyên bỏ vào túi mình, vừa làm xong việc này, Từ Du Mạn liền thấy có người chuẩn bị từ phía sau đánh lén Cố Uyên. Từ Du Mạn lập tức tiến lên trợ giúp. Tục ngữ nói, nam nữ phối hợp, làm việc không mệt. Đây chính là nam nữ phối hợp đánh lui kẻ địch. Hai người hợp tác rất nhanh liền đem tất cả bọn ăn cắp đánh ngã. Khi đánh nhau Từ Du Mạn dùng xong vài lần tuyệt chiêu, mỗi khi dùng một lần, thành công một lần, nhưng là lần nào cũng đúng. Chiêu này tên là: tuyệt hậu lược bắp chân[1]. Chuyên môn đối phó đàn ông, là νũ кнí người phụ nữ dùng phòng khi gặp sói.
Thấy bọn kẻ cắp đứng dậy không nổi nữa, Từ Du Mạn vỗ vỗ tay. Từ trong túi lấy ra Ϧóþ tiền của Cố Uyên. “Ví tiền của thầy.” Từ Du Mạn trực tiếp ném trả Cố Uyên. Tay Cố Uyên chụp được Ϧóþ tiền, còn chưa nói gì, đã thấy Từ Du Mạn chuẩn bị đi rồi. Cố Uyên lập tức đi theo phía sau Từ Du Mạn. Anh đáng lẽ là đưa Từ Du Mạn về nhà, nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bây giờ còn chưa có đưa.
“Anh trở về đi, không cần đưa tôi.”
Cố Uyên không rõ điều gì khiến cho chỉ trong giây lát thái độ Từ Du Mạn đối với anh liền hoàn toàn thay đổi? Trước đó thì không nói, nhưng là Cố Uyên có thể cảm giác, Từ Du Mạn chính là tính trẻ con. Nhưng là hiện tại, anh cảm giác được cả người Từ Du Mạn tản ra hơi thở lạnh như băng. Cô khiến anh cảm giác không nên tiến lên. Cố Uyên có chút sợ hãi.
“Tôi là thầy của em, có trách nhiệm bảo hộ an toàn của em.” Cố Uyên tìm ra cái cớ.
Đánh nhauTrước mười phút lên lớp, Cố Uyên đến phòng học nhìn một lần, toàn lớp đã đến được 45 học sinh rồi. Một phút lại đến một lần.Sau đó từng phút cho đến năm phút. Học sinh từ từ lục ᴆục đi đến tất cả. Cuối cùng tiếng chuông vào học vang lên, chỉ có một chỗ ngồi vẫn còn trống. Cố Uyên biết, đó là chỗ ngồi của Từ Du Mạn. Có lẽ là tối hôm qua chơi quá muộn nên đến chậm chăng. Cố Uyên nghĩ trong lòng “Có lẽ một chút nữa Từ Du Mạn sẽ đến”. Tiết một kết thúc, Từ Du Mạn cũng không có đến .Cố Uyên lấy điện thoại ra điện cho Từ Du Mạn. Trong điện thoại truyền đến bài hát “bởi vì tình yêu”. Cố Uyên bình thường cũng rất thích bài này, nhưng là hôm nay anh không có tâm tư thưởng thức bài này. Khi bài hát sắp kết thúc, chỉ nghe trong điện thoại di động truyền đến giọng người phụ nữ lạnh như băng. “Xin lỗi, số điện thoại quý khách đang điện tạm thời. . . . . .” Cố Uyên cúp điện thoại rồi gọi lại. Vẫn giống nhau, bài hát sắp hết, vẫn là giọng nữ lạnh băng kia. Cúp máy gọi lại. Cúp máy gọi lại. Cúp máy gọi lại. Cố Uyên không biết rốt cuộc mình điện bao nhiêu cú. Rốt cục,cũng có người bắt máy. “A lo? Ai vậy?”
Cố Uyên nghe thấy giọng nói đầu bên kia điện thoại không thể che giấu suy yếu mỏi mệt, bỗng nhiên cảm thấy dây cung trong lòng bỗng giương căng lên rồi bị chặt đứt.
“Là tôi, Cố Uyên.”
“À, Cố Uyên . . . giáo sư Cố? Khụ khụ.”
“Em bị bệnh rồi hả?” Giọng nói Cố Uyên bỗng cao lên.
“Đừng ầm ĩ, em muốn ngủ.”
“Alo. . . Alo?”
Điện thoại vẫn còn, nhưng đầu bên kia không có người đáp lại. Cố Uyên không có vội vã cúp máy, mà là nghe tiếng hít thở của Từ Du Mạn. Hôm nay Cố Uyên không có lớp, tính lái xe đi tìm Từ Du Mạn. Theo như nghe trong điện thoại, Từ Du Mạn thật suy yếu, có thể là bị bệnh rồi. Anh là thầy chủ nhiệm lớp, hẳn là nên đi thăm một chút?? Kỳ thực, trong lòng Cố Uyên nghĩ như thế nào, ai biết được chứ. Cố Uyên tâm loạn như ma, nghĩ nhanh chút đến nhà Từ Du Mạn.Trời lại không chiều ý người, tự nhiên bị kẹt xe. Người bình thản như Cố Uyên mà giờ trong lòng lại rất sốt ruột. Đợi cả tiếng đồng hồ vẫn còn bị kẹt. Cố Uyên ấn còi, ấn còi xong, bản thân Cố Uyên cảm thấy có phải mình quá khẩn trương rồi không? Có lẽ thanh âm ấn còi của Cố Uyên trở thành một ngòi nổ. Mọi người cũng cảm thấy thiếu kiên nhẫn, bắt đầu ấn còi liên tục. Mắt thấy chắc còn kẹt xe lâu lắm. Cố Uyên tìm một người giúp anh lái xe trở về, bản thân đi xuống xe. Thật may mắn, nhà Từ Du Mạn cách trường học cũng không xa. Lúc đó có kẹt xe, nhưng vẫn còn đi bộ được. Thật sự sai lầm, bây giờ mọi người ai cũng ỷ vào xe, trên thực tế có đôi khi đi xe không tốt bằng đi bộ. Xe chạy một đoạn đường dài, Cố Uyên chỉ đi hơn mười phút là đến tiểu khu Hoa Dương. Lúc này đây, Cố Uyên thuận lợi đi vào. Cố Uyên không có nghe thấy chú bảo vệ nói gì. Nhìn bóng lưng Cố Uyên, chú bảo vệ lại bắt đầu bát quái:
“Thật tốt cậu ta đến đây, bằng không chắc chắn ta sẽ đi tìm hắn. Tiềm[1] Từ Từ chẳng lẽ không phụ trách sao? Làm sao có thể?” Lần này rốt cục Cố Uyên nghe được lời chú bảo vệ nói.
“Chú? Tiềm là ý gì vậy?”
“Tiềm cũng không hiểu? Bản thân tìm Baidu đi.”
“Chú, Baidu[2] là ai?”
“Ngu ngốc.”
“Chú ơi, chú còn chưa nói với cháu Baidu là ai thế? Làm sao con biết được?”. . . . . .”
............
“Aizz,thật là phiền! Sao lại ấn chuông cửa hoài thế! Không phải tiền thuê nhà tháng này đã trả rồi? Tiền còn lại mình còn mua quần áo nữa.”
Từ Du Mạn khó khăn mở to mắt, lại phải bò dậy đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, Cố Uyên liền thấy Từ Du Mạn mặc váy ngủ phim hoạt hình đi ra. Váy ngủ chắc là mua đã lâu lắm rồi, nếu không làm sao lại ngắn như vậy, vừa khéo che khuất được bắp đùi. Lộ ra đùi trắng nõn, làm Cố Uyên nhìn qua liền thấy toàn bộ.
“Em bị bệnh rồi à?” Cố Uyên biết lời này hỏi cũng như không, mặt Từ Du Mạn hồng như vậy, đi còn không vững, không phải sinh bệnh thì là cái gì? Từ Du Mạn không có trả lời Cố Uyên, cô căn bản không có nghe thấy Cố Uyên đang nói cái gì. Mở cửa xong, Từ Du Mạn liền đi về phía phòng mình. Chưa đi được hai bước liền không đứng vững được nữa. May mắn Cố Uyên kịp thời ôm được Từ Du Mạn, bằng không Từ Du Mạn sẽ cùng sàn nhà tiếp xúc thân mật. Đụng chạm vào da thịt của Từ Du Mạn, Cố Uyên nhíu mày:
“Sao lại nóng như vậy?”
Cố Uyên đem Từ Du Mạn ôm ngang trở về phòng cô. Đem Từ Du Mạn đặt ở trên giường, Cố Uyên từ đầu giường Từ Du Mạn tìm được một chút thuốc đơn giản cho Từ Du Mạn uống. Sau đó đắp chăn lại cho Từ Du Mạn. Làm xong hết thảy, Cố Uyên cũng không có rời đi. Ngược lại đem ghế trước bàn vi tính của Từ Du Mạn chuyển lại bên giường, ngồi xuống. Lấy điện thoại ra chụp khuôn mặt ngủ say của mỹ nhân Từ Du Mạn, sau đó gọi điện thoại.
“A Việt, có việc cần cậu giúp một việc.”
“Đại ca Cố Uyên chúng ta lần đầu tiên nhờ mình giúp đỡ nên chuyện gì mình cũng giúp. Chuyện gì?”
Đầu bên kia điện thoại, là Trương Chương Việt.
“Tìm bác sĩ giùm mình, mình sẽ đem địa chỉ gửi ngay cho cậu.”
“Ai sinh bệnh rồi hả?”
Trương Chương Việt có chút lo lắng, tưởng Cố Uyên sinh bệnh rồi. Nhưng nghĩ đến giọng nói Cố Uyên cũng không giống như người sinh bệnh, mới yên lòng.
“Cậu không cần biết nhiều. Mình cúp điện thoại đây.”
Cố Uyên cúp điện thoại, an vị ngồi bên giường nhìn Từ Du Mạn. Cố Uyên không có chú ý tới, mắt mình nhìn Từ Du Mạn lúc này rất ôn nhu mà trước đó chưa bao giờ có. Cố Uyên là lần đầu tiên tiến vào phòng Từ Du Mạn, đương nhiên không thể tránh khỏi tò mò đánh giá. Phòng Từ Du Mạn cũng không giống với một số cô gái ở tuổi này, căn phòng màu hồng, nơi nơi chất đầy thú nhồi bông. Phòng Từ Du Mạn rất đơn giản. Tường chính là màu trắng đơn giản. Một tủ quần áo, một giá sách, một cái bàn máy tính, một cái giường. Không có đồ gì dư thừa. Thú bông cũng chỉ có một đó là một con thú nhồi bông lớn. Con thú nhồi bông này cơ hồ chiếm cả một khoảng không gian.Thấy con thú nhồi bông kia, ánh mắt Cố Uyên trở nên sâu thẳm. Chuông cửa vang lên, Cố Uyên đoán chắc là bác sĩ do Trương Chương Việt mời đến. Mở cửa ra, lại không phải là.
“Xin hỏi anh là?” Cố Uyên nhìn người đàn ông ngoài cửa này tuổi tác không lớn lắm, hỏi.
“Tôi đến tìm Từ Từ, cô ấy đâu rồi?” Mộ Trường Phong một điểm cũng không khách khí. Ai vậy? Thế nào lại xuất hiện ở trong nhà Từ Từ?
“Anh là gì của cô ấy?” Cố Uyên nhíu mày. Gần đây anh nhíu mày hình như nhiều hơn lúc trước.
“Anh là ai?” Hai người đàn ông cao to giống nhau, nhưng phong cách lại khác nhau, đối chọi gay gắt. Luồng khí mạnh mẽ không ngừng xuyên thấu ở giữa hai người.
“Tôi là ai cũng không quan trọng, quan trọng là tôi đến tìm Từ Từ .” Mộ Trường Phong tựa hồ không muốn nói gì thêm với Cố Uyên, lướt qua Cố Uyên bước vào phòng Từ Du Mạn. Cố Uyên đi theo phía sau Mộ Trường Phong, còn chưa có biết cái gì, đã bị Mộ Trường Phong thình lình ra một quyền đánh trúng. Một quyền của Mộ Trường Phong là dùng toàn sức lực của hắn, Cố Uyên cũng không có chuẩn bị gì. Đành phải chịu một quyền này của Mộ Trường Phong. Cố Uyên lảo đảo vài bước, hoàn hảo ổn định thân mình, cũng không có ngã sấp xuống. Động tác Cố Uyên cực tao nhã lau vết máu trên khóe miệng. Anh từ trước đến nay không đánh người, nhưng là người khác đánh vào mặt anh, anh còn nén giận không có tỏ vẻ thì không là đàn ông rồi. Huống chi là khi anh không rõ nguyên nhân lại bị đánh một quyền. Cố Uyên chậm rãi đi đến trước mặt Mộ Trường Phong, cũng đánh vào mặt Mộ Trường Phong một quyền. Tiếp theo, chính là anh một quyền tôi một quyền đánh nhau. Đương nhiên, bọn họ còn chưa có đánh đã nghiền thì phải dừng lại bởi vì chuông cửa lại vang lên rồi.
[1] Tiềm:XXOO
[2] Baidu: là website nổi tiếng của TQ, vừa như google, vừa như wiki.