Giáo Sư, Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa? - Chương 28

Tác giả: Kiêu Dương Noãn Noãn

Ánh hào quang sau lưng
Lâm Nhất Nhiên nghẹn lời, “Nhưng. . . . . .”
“Đừng tìm cớ làm gì.” Tân Lương cắt đứt lời nói của Lâm Nhất Nhiên, cô dừng lại một chút, lại tiếp tục nói: “Tôi hỏi cậu, cái mối tình đầu mà cậu nói chắc chắn là phụ nữ đúng không?”
“Ừhm!”
“Thích Trần Tư Tầm?”
“. . . Ừhm!”
“Cậu thật là không có đầu óc.” Tân Lương nhăn mày, nhìn biểu hiện của Lâm Nhất Nhiên ngu ngốc như vậy, không chút nể nang mắng: “Cậu biết cái gì gọi là châm ngòi ly gián không? Nếu cậu để ý như vậy, sao không tự mình đi hỏi Trần Tư Tầm, ngồi đây buồn bực thì làm được gì, sao cứ phải nghe người khác nói lung tung?” Tân Lương nhấn mạnh giọng nói: “Còn là một người phụ nữ có tâm địa mưu mô nữa.”
Tân Lương nói một lèo, không cho Lâm Nhất Nhiên phản bác, nói đến nỗi làm cho Lâm Nhất Nhiên á khẩu, không nói được câu nào.
Nhìn thấy cô ngồi ở trên giường sửng sốt, Tân Lương cười một tiếng, lại cầm lấy lon bia.
“Thực ra, những điều cậu vừa nói, tôi đều biết.” Lâm Nhất Nhiên ôm gối, nói từng câu từng chữ: “Nhưng mà tôi vẫn không nhịn được, cứ hay suy nghĩ lung tung. Anh ấy đối với tôi rất tốt, thật sự rất tốt, cho nên, tôi sợ cái tốt này thật ra là có dụng ý khác, tôi thật sự rất sợ.”
“Là vì cậu thật sự thích anh ta sao?” Tân Lương cầm lon bia, liếc mắt nhìn Lâm Nhất Nhiên một cái, chỉ cảm thấy cô có vẻ rất bất lực, Tân Lương trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói: “Loại chuyện như thế này, tốt nhất vẫn là do chính mình quyết định, người khác nói gì đều là dư thừa, nếu cậu cảm thấy thật sự lo lắng thì hãy đi hỏi anh ta đi.”
“Ừhm. . . . . .” Lâm Nhất Nhiên không nghĩ ra, đơn giản chỉ vì không muốn nghĩ, cô kê tay để dưới cằm, quay đầu nhìn về phía Tân Lương, đột nhiên hỏi: “Vậy. . . .tại sao cậu lại không vui? Là vì Chiêu Dương sao?”
Động tác uống bia của Tân Lương ngừng lại, từ từ đem lon bia ném lên sàn, lại bắt đầu trầm mặc.
Lâm Nhất Nhiên cũng không nói lời nào, chỉ cảm thấy cái khí thế sắc bén ban nãy của Tân Lương đã đi đâu mất, khắp người đều tản ra một cảm xúc bi thương.
Giống như lúc ở trường tối nay.
“Kỳ thực cũng không có gì.” Một lúc lâu, Tân Lương mới chậm rãi mở miệng, trong giọng nói không có tí cảm xúc nào, “Cha mẹ không đồng ý thôi.”
“Cha mẹ?”
Lâm Nhất Nhiên hít một ngụm khí lạnh, “Ý cậu là. . . .”
“Ừhm, cha mẹ tôi đều biết cả rồi.” Tân Lương dựa vào bên giường, câu chuyện rõ ràng là làm cho người khác cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẻ mặt của Tân Lương vẫn lạnh lùng như cũ, “Cha tôi nói, nếu tôi không chia tay với cô ấy, ông ta sẽ khiến cho cô ấy thân bại danh liệt.” Tân Lương dừng lại một chút, “Mẹ của Chiêu Dương đang ở Brazil, gần đây hay gọi điện thoại về, bà ấy muốn đem Chiêu Dương qua đó.”
Ánh mắt của Lâm Nhất Nhiên có chút thay đổi, mà bộ dáng của Tân Lương thì vẫn hờ hững như vậy.
Tân Lương và Chiêu Dương. Tất cả trường học, thâm chí là cả thành phố A đều biết, bọn họ là một đôi, không phải bởi vì Tân Lương nổi tiếng trong trường, mà là vì thân phận của bọn họ.
Nhưng mà mặc kệ mọi người can thiệp hay dị nghị như thế nào, hai người trong cuộc dường như chưa bao giờ đem những thứ này đặt ở trong lòng.
Chỉ khép mình, sống hạnh phúc trong thế giới của chính họ, nhưng hào quang lại không hề thua kém những đôi tình nhân khác.
Thậm chí còn khiến cho người ngoài cảm thấy ghen tị.
“Nhưng mà. . .nhưng mà hai người tốt như vậy. . .” Lâm Nhất Nhiên có chút sốt ruột, trong lúc này cô lại không tìm được lời nói thích hợp để an ủi Tân Lương, “Hai người như vậy rất tốt, không phải sao? Chiêu Dương. . .Chiêu Dương, cô ấy. . .”
“Chiêu Dương. . .” ánh mắt của Tân Lương bỗng trở nên dịu dàng, khóe môi hơi nhếch lên, nụ cười cũng không phải vì vui mừng mà giống như là đang trách cứ, cô thở dài nói: “Chiêu Dương quật cường như thế, chắc chắn cô ấy cũng không dễ dàng buông tay.”
“Tân Lương. . .”
Lâm Nhất Nhiên gọi tên Tân Lương, nhưng lại không biết phải nói gì, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tân Lương, cậu biết không, chúng tôi rất hâm mộ Chiêu Dương, cậu đối với cô ấy tốt như vậy, tuy đều là phụ nữ, nhưng cậu lại vì cô ấy mà gánh vác nhiều chuyện.”
Giọng nói của Lâm Nhất Nhiên cực kỳ nhu hòa, Tân Lương dựa vào bên cạnh giường, cũng không cắt đứt lời nói của cô, “Nhớ năm lớp mười một, có người tìm Chiêu Dương gây sự, phao tin đồn, tôi vẫn còn nhớ rõ tiết học thể dục hôm ấy, cậu kéo tay Chiêu Dương đứng trước toàn trường, nói với mọi người, Chiêu Dương là người của cậu, ai muốn tìm cô ấy gây sự thì hãy coi chừng một chút, còn nói. . .”
“Còn nói, chúng tôi còn trẻ, cần người khác chỉ bảo, nhưng không cần các người đứng sau lưng chỉ trỏ.” Tân Lương vén mái tóc trên trán, lẳng lặng nói tiếp.
Lâm Nhất Nhiên ôm gối, có chút hoài niệm nói: “Kỳ thật, khi đó, rất nhiều người trong chúng tôi đều không có cảm giác khinh thường, ngược lại, lại cảm thấy được, Tân Lương thật sự rất đẹp trai nha, còn có Chiêu Dương nữa, cô ấy có thể hưởng thụ toàn bộ sự cưng chiều, sủng ái của cậu, làm cho người khác cảm thấy hai người thật sự hạnh phúc.” Cô ngừng một chút, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Cho nên, Tân Lương à, các cậu nhất định phải hạnh phúc.”
Gió đêm ùa vào, mái tóc của Tân Lương bị thổi có chút hỗn loạn, không thể nhìn rõ ánh mắt và vẻ mặt của cô.
“Ừhm.” Tân Lương vén lên tóc mái, nhếch miệng bật cười, “Cám ơn, cậu cũng vậy.”
“Dĩ nhiên.” Lâm Nhất Nhiên cầm một lon bia, nhìn về phía Tân Lương, nâng lên, “Chúng ta sẽ hạnh phúc.”
“Nhất định!”
Lâm Nhất Nhiên nhìn Tân Lương, nhịn không được bật cười, “Nhất định!”
Chúng ta, nhất định sẽ hạnh phúc!
Cho dù thế nào thì mình cũng chính là mang cái bộ dáng này, là chính mình.
Cho dù không có nhan sắc xinh đẹp, không có tài trí hơn người, không có gia thế ưu việt, nhưng vẫn luôn tin tưởng, tin tưởng chính mình nhất định sẽ hạnh phúc.
Bởi vì niềm kiêu hãnh của tuổi trẻ cùng với những thứ này đều không liên quan đến nhau, chúng ta chỉ muốn được làm chính mình, muốn để cho bản thân mình cả đời được hạnh phúc, nguyện vọng đơn giản như vậy, đối với bất luận người nào mà nói, vẫn luôn luôn giống như lúc ban đầu, chờ đợi là tốt đẹp nhất.
Cho nên cô tin tưởng, thật sự tin tưởng, cô nhất định sẽ hạnh phúc.
Uống bia có một cái khuyết điểm lớn nhất, đó chính là: Say.
Cho nên, cứ vô tư mà uống như vậy, hậu quả là ngày hôm sau tỉnh dậy, Lâm Nhất Nhiên cảm thấy vô cùng khổ sở. Cô cảm thấy toàn thân đau nhức, giống như là mới vừa bị xe tải cán qua.
“Tân Lương? Tân Lương?”
Lâm Nhất Nhiên xoa xoa một bên thái dương, đẩy đẩy cô gái bên cạnh, “Tỉnh dậy.”
Tân Lương chống tay trên trán, mái tóc rối bời, không mở mắt ra, chỉ mấp máy môi, hung ác nói:
“Cút!”
Cô ấy lúc chưa tỉnh ngủ rất dễ dàng tức giận!
Lâm Nhất Nhiên bỗng nhớ tới lúc trước ở trong lớp, chỉ có Chiêu Dương mới dám đánh thức Tân Lương, cô không khỏi có chút nhức đầu, nhìn nhìn đồng hồ, cuối cùng đành phải kiên trì gọi Tân Lương lần nữa: “Phải đi học rồi!”
Tân Lương lẩm bẩm một câu, kéo chăn lên, vùi đầu vào sâu trong đó.
Lâm Nhất Nhiên vừa mặc đồng phục vừa nhìn đồng hồ, mặc xong đồng phục cũng là lúc nên xuất phát, Tân Lương mơ mơ màng màng nằm trên giường, nhưng không hề có ý định thức dậy.
Phải làm sao bây giờ? Lâm Nhất Nhiên gấp đến độ vò đầu bứt tai, thời gian trôi qua từng phút từng giây, cảm thấy sắp muộn, Lâm Nhất Nhiên chạy vào, túm lấy cái chăn đang bị Tân Lương cuộn vào trong иgự¢, hắng giọng kêu to: “Tỉnh dậy đi!!!”
Cảm giác trống rỗng theo tiếng gào thét kinh thiên động địa nổi lên, Tân Lương bị kinh ngạc đánh thức, ngồi ở trên giường, không nói được một lời, con ngươi màu hổ phách tràn đầy tức giận, lỗ mũi hít thở có chút kích động, nếu giờ phút này Chiêu Dương ở đây, cô ấy nhất định sẽ nói cho Lâm Nhất Nhiên biết, đây là dấu hiệu sắp nổi giận của Tân Lương.
Lâm Nhất Nhiên túm chặt chăn, đứng im tại chỗ, nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của Tân Lương, hoàn toàn mất đi cái khí thế vừa rồi, nhỏ giọng nói: “Phải đi học rồi. . . “
Tân Lương nhìn chăm chú Lâm Nhất Nhiên một hồi, miễn cưỡng hít sâu vài cái rồi mới nhích chân xuống giường, đi đến phòng tắm rửa mặt. Nhìn thấy cô đi ra ngoài, Lâm Nhất Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu thu dọn chăn gối, đang làm một nửa thì đã thấy Tân Lương quay trở lại, tuy ánh mắt sắc bén tột cùng nhưng lại không còn sát khí như vừa nãy, Tân Lương ngồi bệt ở trên sàn, bắt đầu mặc quần áo, vừa mặc vừa lười biếng mở miệng: “Lần sau không cần phải gọi tôi như vậy.”
Không cần gọi cậu thì cậu sẽ chịu dậy sao?
Lâm Nhất Nhiên xếp gọn chăn gối, ngồi xuống bên giường.
Tuy nghĩ như vậy nhưng Lâm Nhất Nhiên không có can đảm nói ra, chỉ có thể nói đùa: “Vừa rồi tôi còn tưởng sắp bị cậu Ϧóþ ૮ɦếƭ.”
Tân Lương mặc quần áo tử tế rồi đứng lên, nhìn Lâm Nhất Nhiên từ trên cao xuống, nói: “Thật sự là tôi đã có cái ý nghĩ này.”
“. . . . .”
Lâm Nhất Nhiên bị cô nói làm cho á khẩu, không trả lời được, chỉ có thể căm phẫn, rời ánh mắt, “Haha, Chiêu Dương quả thật là vĩ đại.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
Tân Lương nghiêm trang gật gật đầu, nhặt lên cặp sách bị ném ở góc tường tối qua, “Đi thôi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc