- Các người, các người là ai… – Gã to con dẫn đầu nổi cáu, quát hỏi.
Ngay sau đó, một trong mấy người mặc áo đen bước nhanh lên, vươn tay ra, bẻ một cái…
- A… a…
Ánh mắt gã to con đầy vẻ hoảng sợ nhìn người mặc áo đen. Gã kêu lên, vừa sợ hãi vừa đau đớn, hắt đã bị… trật khớp!
Ngay sau đó, người mặc áo đen thu tay lại. Một người trong số đó cầm tài liệu giơ lên. die✲nda»nlequydon
- Đưa cái này cho ông chủ của mấy người. Tiện thể nói với hắn, cô nhi viện này có người đảm bảo, bảo hắn hãy mở to mắt mà xem rõ tập tài liệu này đi! – Người đàn ông mặc áo đen cất giọng vô cảm, vứt tập tài liệu về phía gã to con.
Gã to con sợ hãi gật lấy gật để, nhanh chóng cầm tập tài liệu rồi chạy trối ૮ɦếƭ ra khỏi cô nhi viện.
Lúc này chỉ còn Bùi Vận Nhi, Lãnh Thiên Hi, Thượng Quan Tuyền và mấy người đàn ông thần bí.
Mấy người này Bùi Vận Nhi không biết, Thượng Quan Tuyền cũng nghi ngờ nhìn họ, chỉ có Lãnh Thiên Hi dần cong môi lên nở nụ cười.
Người đàn ông cao lớn mặc áo đen từng bước đi đến trước mặt Lãnh Thiên Hi, gọi một tiếng: “Thiếu gia Thiên Hi”.
Bùi Vận Nhi trợn to hai mắt, trong mắt Thượng Quan Tuyền cũng thoáng qua tia nghi ngờ…
Lãnh Thiên Hi vỗ vỗ vào vai người đàn ông, sảng khoái nói: “Anh ấy bảo anh tới à?” di»end»anleeeq»uydooon
Ánh mắt xanh thẫm của người đàn ông sâu như hồ không thấy đáy, mới vừa nãy còn lạnh như băng, giờ đứng trước mặt Lãnh Thiên Hi lại ánh lên sự tôn kính. Anh ta cười nói: “Đúng thế, thiếu gia Thiên Hi”.
Người đàn ông này không phải ai khác, chính là Lôi, là một trong những người tín nhiệm của Lãnh Thiên Dục.
Bốn người Phong, Lôi, Vân, Vũ là tứ đại chấp pháp bên cạnh Lãnh Thiên Dục. Trong đó, Phong chủ yếu xử lý chuyện hắc đạo, những công việc liên quan đến Mafia đều do anh ta phụ trách, anh ta chỉ dưới quyền của Lãnh Thiên Dục; còn Lôi có đầu óc kinh doanh nên hỗ trợ Lãnh Thiên Dục xử lý chuyện trong giới bạch đạo, cũng chính là những công việc liên quan đến Lãnh thị; Vân và Vũ chủ yếu phụ trách những công việc liên quan đến tổ chức Mafia sau Phong.
Dù công việc của bốn người được phân công rõ ràng, nhưng họ đều giống Lãnh Thiên Dục, tỉnh táo và tàn nhẫn.
- Ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? – Thượng Quan Tuyền đứng ở một bên lạnh giọng lên tiếng. die»ndddaaanlequ»yd»on
Cô chỉ đi ra ngoài một lát, vậy mà lúc quay về lại thấy tình hình hỗn loạn như vậy. Lúc đầu cô còn tưởng là vì mình, nhưng xem xét lại thì hình như là vấn đề của cô nhi viện.
Chẳng lẽ cô nhi viện xảy ra chuyện mà cô không biết?
- Tiểu Tuyền, lát nữa tôi sẽ giải thích chuyện này với cô.
Lãnh Thiên Hi nhẹ giọng trả lời Thượng Quan Tuyền, sau đó nhìn về phía người đàn ông trước mặt: “Lôi, thủ tục làm xong hết rồi à?”
Lôi khẽ gật đầu: “Đều xong rồi, nhưng mà…”
- Nhưng gì? – Lãnh Thiên Hi nghi ngờ hỏi. dddd»iendan»lequ»ydon
Ánh mắt bén nhọn của Lôi nhìn lướt qua hai cô gái đứng cách đó không xa, rồi tầm mắt rơi trên người Thượng Quan Tuyền…
- Cô gái kia là Thượng Quan Tuyền? – Anh ta hỏi Lãnh Thiên Hi.
- Đúng thế, có vấn đề gì à? – Lãnh Thiên Hi cảm thấy có chút kì quặc.
Lôi gật đầu, sau đó thu tầm mắt về. Bóng lưng to lớn đứng chắn trước mặt Lãnh Thiên Hi, thấp giọng nói: “Lãnh tiên sinh muốn đích thân gặp cô gái đó”.
Dù đứng cách đó không xa nhưng Thượng Quan Tuyền vẫn không nghe được họ đang nói gì, nét mặt biểu lộ một tia không kiên nhẫn. Khi cô thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Vận Nhi, cô liền bước nhanh tới, đỡ cô ấy ngồi xuống gốc cây gần đó.
Lãnh Thiên Hi nghe Lôi nói vậy, ánh mắt nhìn về phía Thượng Quan Tuyền… d»iendannnleeequy»d»on
- Cô nhi viện có hai người phụ trách, anh khẳng định anh tôi chỉ muốn gặp Thượng Quan Tuyền?
- Đúng, Lãnh tiên sinh chỉ muốn gặp cô Thượng Quan Tuyền! – Lôi kiên định nói.
Trong mắt Lãnh Thiên Hi ánh lên tia nghi ngờ…
- Thiếu gia Thiên Hi, cô nhi viện lấy danh nghĩa của Lãnh thị ra làm đảm bảo, Lãnh tiên sinh muốn gặp người phụ trách cũng là chuyện bình thường! – Lôi khẽ mỉm cười giải thích.
Lãnh Thiên Hi không phải không biết điều này. Nhưng dù là nói như vậy, tại sao anh cả lại chỉ muốn gặp Thượng Quan Tuyền? Hành động này khiến anh cảm thấy hơi khó hiểu.
- Lúc nào? – Lãnh Thiên Hi điềm nhiên hỏi.
- Tối nay có tổ chức một bữa tiệc từ thiện, Lãnh tiên sinh muốn gặp cô gái này ở đó. Cho nên hy vọng thiếu gia Thiên Hi đưa cô ấy đến! – Lôi từ tốn trả lời. d»iendanleq»uydoooon
Lãnh Thiên Hi suy tính một lát, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Tôi sẽ nói với cô ấy, các anh về trước đi”.
- Vâng, thiếu gia Thiên Hi! – Lôi cung kính khom người, đưa thuộc hạ rời khỏi cô nhi viện Mary.
Lãnh Thiên Hi vẫn đứng yên ở đó, chỉ có ánh mắt phức tạp nhìn về phía hai cô gái, cuối cùng tầm mắt rơi vào người Thượng Quan Tuyền.
Tại sao anh cả nhất định phải gặp Thượng Quan Tuyền? Còn nữa, tại sao thân thủ của Thượng Quan Tuyền lại xuất sắc đến vậy, cái này không giống mấy chiêu võ bình thường để phòng thân chút nào. diღendanleqღuydoooon
Anh hít sâu một hơi. Thật ra vấn đề quan trọng lúc này không phải thân phận thật sự của Thượng Quan Tuyền, mà là tối nay kìa. Anh không biết có nên nói thật thân phận của mình với Thượng Quan Tuyền hay không.