Đưa mắt nhìn cô gái đang nằm trong lòng, ánh mắt Lãnh Thiên Dục lúc này đầy kiên định.
Cô bé này hẳn là mệt muốn ૮ɦếƭ rồi, nhìn cô ngủ say như vậy cơ mà! Nhưng ngay sau đó, ánh mắt Lãnh Thiên Dục cũng hiện lên tia tự trách và ảo não...
૮ɦếƭ tiệt thật! Thế nào mà hắn lại quên mất!
Vừa rồi hắn đã làm gì với cô vậy? Vì cô dịu dàng mềm nhũn nằm dưới thân hắn khiến hắn không thể kìm chế được, ham muốn chiếm hữu cô cứ lớn dần trong đầu hắn khiến hắn muốn cô hết lần này đến lần khác...
Thượng Quan Tuyền đang có thai, làm sao có thể chịu đựng được sự đòi hỏi vô độ của hắn chứ?
Lúc này Lãnh Thiên Dục hận không thể tự tay Gi*t ૮ɦếƭ chính mình!
Vì sức khỏe của cô, hắn nghĩ đến việc cho bác sĩ gia đình đến ở trong biệt thự, hàng ngày báo cáo tình trạng của cô cho hắn biết.
Nghĩ tới đây, Lãnh Thiên Dục cúi xuống khẽ hôn lên trán cô... xem ra sau này hắn bị cấm dục rồi! Hắn bất đắc dĩ cười cười, nhưng trong mắt lại hiện lên sự hạnh phúc khó có thể phát hiện.
Cánh tay ôm chặt cô vào lòng, đặt cô nằm thoải mái lên giường...
“Ưm...”. Khi vừa được đặt người xuống giường, Thượng Quan Tuyền vô thức kêu nhẹ một tiếng. Rồi cô trở mình, coi chiếc gối trên đầu như cái gối ôm, ôm vào trong иgự¢.
“Cô bé ngốc, ngủ cũng giống như một đứa trẻ vậy!”. Lãnh Thiên Dục nở nụ cười, đưa tay lấy cái gối cô đang ôm trong иgự¢ ra để sang một bên khiến lọn tóc đen dài đang xõa trên bờ vai cô hơi tung ra...
Bờ vai trắng mịn màng như ngọc được Lãnh Thiên Dục thu hết vào tầm mắt, hắn cũng nhìn thấy thứ kì lạ trên vai cô...
Đây là cái gì?
Khi thấy trên vai cô có một hình xăm, Lãnh Thiên Dục hơi nhíu mày lại, đôi mắt chim ưng sắc bén lóe lên tia nghi hoặc...
Đầu ngón tay khẽ xoa lên vai Thượng Quan Tuyền, hắn không biết hình xăm này rốt cuộc là như thế nào nhưng... sao trên người cô lại tự dưng xuất hiện một hình xăm?
Trước kia không hề có hình xăm này!
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục càng thêm nặng nề, rõ ràng là hình xăm này được xăm rất tỉ mỉ.
Hắn suy nghĩ một lúc, có lẽ từ sau khi Thượng Quan Tuyền từ Hy Lạp trở về mới có hình xăm này.
Vậy thì rốt cuộc trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì?
Không biết tại sao, khi Lãnh Thiên Dục nhìn thấy hình xăm này thì trong lòng lại dâng lên sự đề phòng và cảm giác bất an.
Hắn cẩn thận quan sát hình xăm, tuy không thể nhìn rõ lắm tổng thể và màu sắc của hình xăm nhưng qua những đầu châm thì có thể thấy kỹ thuật xăm cực kì công phu và thành thục, càng nghiệm chứng sự hoài nghi trong lòng Lãnh Thiên Dục.
Hình xăm trên người Thượng Quan Tuyền không phải là hình xăm bình thường khác mà như là một loại dấu hiệu nào đó. Người khác không thể nhìn ra được tổng thể và những hoa văn trên hình xăm, rõ ràng là người xăm đã chọn công cụ và chất liệu rất đặc biệt, đây là thủ đoạn mà các tổ chức thường sử dụng.
Lãnh Thiên Dục liền nghĩ ngay tới Niếp Ngân!
Nếu thật sự là thế thì đây hẳn là dấu hiệu của tổ chức BABY-M. Có lẽ khi có điều gì đó xảy ra thì chính hình xăm trên đầu vai Thượng Quan Tuyền sẽ phát huy tác dụng nào đó. Mà người có thể xăm hình lên người cô cũng chỉ là Niếp Ngân!
Chỉ có hắn mới có loại hình xăm thế này!
Đây là lần đầu tiên Lãnh Thiên Dục thấy kiểu hình xăm thế này. Sở dĩ hắn biết hình xăm này kì lạ vì cha hắn là Lãnh Diệc Thiên, cũng là giáo phụ Lãnh Ưng đã từng nói với hắn. Lúc đó, Lãnh Diệc Thiên cũng bỏ công sức ra nghiên cứu kĩ thuật xăm trổ kiểu đó.
Bởi vì kỹ thuật xăm trổ này dường như đã biến mất.
Nhưng đáng tiếc rằng chưa kịp nghiên cứu rõ ràng thì ông đã bị người ám sát.
Lúc này, hình xăm kiểu này lại xuất hiện trên người Thượng Quan Tuyền, rốt cuộc là có ý nghĩa gì?
Lãnh Thiên Dục nghĩ mãi cũng không ra, mà lúc này Thượng Quan Tuyền lại đang mất trí nhớ khiến hắn không tìm ra chút manh mối nào.
Hắn vỗ nhẹ lên mái tóc cô, sự bình tĩnh trong mắt dần được thay thế bằng sự lo lắng và khẩn trương đối với Thượng Quan Tuyền.
*****
Đêm dài qua đi, mặt trời lên cao chiếu sáng khắp nơi, cơn gió nhẹ mang theo hương hoa thoang thoảng len lỏi vào hơi thở của Thượng Quan Tuyền khiến cô tỉnh lại...
Ưm... mệt quá, cả người cô như rã rời cả ra, cô cũng không biết mình đã ngủ bao lâu rồi.
Nhưng lúc cô nhạy cảm nghe được tiếng kéo khóa quần của Lãnh Thiên Dục, cô lập tức ngồi bật dậy...
“Dậy rồi à?”
Âm thanh trầm thấp của Lãnh Thiên Dục vang lên, sau đó hắn nhẹ nhàng hôn lên vầng trán vẫn càng đang nhíu lại của cô, nói: “Nếu mệt thì em cứ ngủ tiếp đi, dì Trần sẽ mang cơm trưa lên cho em sau”.
Thượng Quan Tuyền nghe vậy thì hơi kinh ngạc, cất cao giọng hỏi: “Giờ đã là giữa trưa rồi à?”
Lãnh Thiên Dục vuốt nhẹ chiếc mũi của cô, ánh mắt như đang cười đùa hỏi ngược lại cô: “Chẳng lẽ em cho rằng giờ vẫn còn là sáng sớm sao? Thấy em ngủ ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt như thế nên anh không nỡ đánh thức em”.
Nghe mấy lời ái muội của hắn, Thượng Quan Tuyền xấu hổ đến mức muốn chui vào một cái lỗ nào đó. Hắn đúng là đồ đáng ghét! Nhưng khi thấy Lãnh Thiên Dục đã mặc quần áo chỉnh tề, cô không nhịn được liền hỏi: “Anh chuẩn bị ra ngoài à?”
Cô biết Lãnh Thiên Dục bận rộn nhiều công việc nhưng trong lòng vẫn có cảm giác mất mát nho nhỏ...
Tuy cô che giấu rất nhanh nhưng Lãnh Thiên Dục cực kì nhạy cảm vẫn biết tất cả.
“Hôm nay có một cuộc họp quan trọng, anh sẽ nhanh chóng xử lý mọi chuyện rồi về với em”.
Lãnh Thiên Dục ngồi xuống bên giường thấp giọng nói, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve gương mặt cô, tham lam hưởng thụ cảm giác dịu dàng.
“Em có bảo anh về sớm đâu...”. Thượng Quan Tuyền phát hiện tâm tư của bản thân bị hắn nhìn thấu, cô cố chấp lên tiếng.
“Là anh muốn về sớm với em, được chưa?”. Lãnh Thiên Dục ôm cô vào lòng, khẽ hôn lên tóc cô.
Thượng Quan Tuyền mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát vào Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp của hắn. Cô nghe thấy tiếng tim đập quen thuộc, cảm thấy Lãnh Thiên Dục còn chưa đi mà bản thân cô đã bắt đầu thấy nhớ rồi...