Trình Tranh không nói, chỉ khẽ cong môi.
Nhìn biểu cảm lo lắng của cô, thật đáng yêu làm sao!
" Trình Tranh! Bà nội của anh đang ở đâu vậy? " Tiêu Lạc hỏi.
" Trong xe! "
"...!Hay là chúng ta đừng qua đó nữa! Bà nội của anh...!ác quá, có thể ép ૮ɦếƭ người đấy! Đừng để tôi qua đó! "
Trình Tranh bật cười thành tiếng, thả người cô xuống, xoa xoa mái tóc cô.
" Không sao! Bà ấy không trách phạt em, ngược lại là tôi, em nên biết ơn khi tôi vẫn chưa giam em lại trong nhà đi! "
" Không được! Cả nhà anh toàn là những người xấu hết rồi! Biết thế tôi đã không đồng ý kết hôn với anh, bây giờ chạy liệu còn được hay không? "
Cô cười với anh, cười đến dịu dàng vô tư, anh không hề để ý, thứ khiến anh quan tâm đến là câu nói của cô.
" Em dám chạy, tôi dám chặt chân em! "
"...!Không dám "
...
" Tiểu nha đầu Lạc Lạc, mau vào trong xe ngồi với ta nào! "
Trình lão phu nhân mỉm cười, nhìn thấy cô bên cạnh Trình Tranh đang bước tới.
Tiêu Lạc có chút hoang mang, lạnh cả sống lưng.
Đây...!lẽ nào là nụ cười trước khi xử lý mình?!
" Bà kêu em làm gì thì cứ nghe theo đi! " Trình Tranh lại lần nữa xoa đầu cô.
Cô trừng mắt nhìn anh, ngoan ngoãn chui vào trong xe, ngồi cạnh Trình lão phu nhân.
Tiêu Lạc mỉm cười ngây ngô, đưa tay gãi đầu không dám nhìn bà ấy.
Không khí có phải...!hơi...!ngột ngạt khó thở?
" Trình lão phu nhân, con...!" Tiêu Lạc thấy tình thế bất ổn, cúi gằm mặt xuống lên tiếng.
" Sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao? "
Trình lão phu nhân quay sang, lo lắng hỏi cô.
" Người không giận con ư? Con đánh người ta...!"
" Hoá ra là chuyện này à? Tiểu nha đầu Tiêu Lạc, ta đương nhiên là giận con.
Con nhìn kìa, con yếu như thế mà lại đánh người để tay đỏ lên hết, ai...!"
" Trình lão phu nhân, người...!Giận con vì lí do này ạ?! " Cô ngơ ngác không hiểu, chẳng phải vị Trình lão phu nhân này nổi tiếng nghiêm khắc, sống theo lối truyền thống nho nhã sao?
Lẽ nào là cô nghe nhầm?
" Con muốn đánh người ta mặc kệ, nhưng mà cũng không thể làm bản thân mình đau chứ! Người chị em tốt của ta nuôi con khôn lớn, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, từ một cô bé gầy trơ xương, đến bây giờ mới có da có thịt một chút, ta sao lại có thể để con chịu thiệt thòi ở Trình gia chứ! "
Trình lão phu nhân tức giận nhìn cô
" Cái cô tên Trương Nguyệt đó đúng là không biết tốt xấu, dám sai người hại con, đáng đánh lắm! Còn mẹ ruột của con, cứ để ta và mẹ Trình Tranh xử lý, con không cần lo gì cả! "
Cô không tin vào tai mình nữa rồi, đây là tình huống gì vậy?
Cô xúc động, im lặng không nói gì, là cô chẳng hiểu gì về Trình lão phu nhân, chẳng biết tâm ý của người như thế nào.
Người giống như bà nội, luôn bảo vệ yêu thương cô, là vầng hào quang rực rỡ sưởi ấm cô.
...
...
" Hai người các con đi đăng ký kết hôn chưa? " Trình lão phu nhân mỉm cười hỏi chuyện.
"...!"
Tiêu Lạc vừa mới bước chân vào nhà, ngồi xuống ghế còn chưa được hai phút nghỉ ngơi đã bị một câu hỏi làm cho bật ngửa.
Trình Tranh nhìn cô, sau đó mới từ từ trả lời, chưa đi đăng ký.
" Ngày mai đi đi! " Trình Tranh đón lấy tách trà nóng từ tay người giúp việc, đặt nhẹ xuống bàn đề nghị.
" Ngày mai không được, con còn phải lên trường học.
" Tiêu Lạc vội vàng từ chối.
" Hả? Chẳng phải mai là con được nghỉ tết dương lịch sao? Trường con không được nghỉ? "
Cô suýt nữa thì quên mất rằng ngày mai sẽ là mùng một đầu năm.
Nhưng trường cô không được nghỉ lễ tết dương lịch, cô chỉ biết lắc đầu cho qua chuyện.
" Vậy là phải đợi đến khi nghỉ tết Nguyên Đán rồi! "
...
Sau khi Trình lão phu nhân quay về Trình gia, Trình Tranh có việc phải lên công ty, cô ở nhà cùng giúp việc.
Cô đang đi loanh quanh ở sân nhà thì Lục Thư Nhã đến, tay cầm theo một túi đồ ăn vặt mà cô thích.
Cô vừa nhìn thấy mẹ đã vội lao tới, cười hì hì.
" Sao hôm nay mẹ lại rảnh rỗi đến đây thế ạ? "
Lục Thư Nhã nhìn cô, sau đó vội cốc vào đầu cô một cái " Ranh con dám chui vào bar, có biết nguy hiểm không hả? "
" Mẹ biết rồi? Thế ba có biết không? " Cô trưng ra bộ mặt cún con nhìn mẹ, hai tay đưa ra xách đồ giúp.
" Vẫn chưa, nhưng chắc sắp biết rồi đấy! Con từ từ mà chuẩn bị tinh thần! "
" Mẹ...!"
" Thôi đi, vào trong cất đồ rồi đi chơi với mẹ "
Tiêu Lạc cười tươi cất đồ vào trong nhà, thay quần áo rồi tung tăng đi chơi.
Cứ tưởng chỉ có mỗi Lục Thư Nhã và cô đi chơi, nào ngờ Trình phu nhân cũng đi theo, đợi sẵn trước cổng nhà rồi.
Sau khi mua sắm khắp các cửa hàng xong, mẹ của cô và Trình phu nhân nói rằng mình còn có hẹn, bảo cô cứ đi chơi thoải mái, đồ sẽ được mang đến nhà cho.
Cô hơi khó hiểu nhưng cũng chỉ cười, lễ phép chào hai người rồi rời khỏi cửa hàng, đi loanh quanh khắp thành phố.
Tiêu Lạc dừng lại ở một khu vui chơi giải trí, ngồi ngẩn ngơ trên cây xích đu, đung đưa qua lại.
Không bận tâm những gì xảy ra bên ngoài, cô ngồi nhìn đám trẻ em nô đùa cùng nhau vui vẻ
Thật khiến cho ngườì ta cảm thấy yên bình..