Tô Tiêu Lạc– con gái út của Tô gia, năm nay vừa tròn mười chín tuổi.
Sống trong một gia đình có gia thế, từ nhỏ cô đã không nhận được tình yêu đầy đủ của cha mẹ, hai người li hôn, cha kết hôn với người phụ nữ khác năm cô mười hai tuổi.
Cô không có ý kiến phản đối gì, cô sớm đã không còn thiện cảm gì với người mẹ ruột ấy, vốn dĩ là bà ta đã phản bội cha.
Sau khi ba kết hôn, cô chuyển sang sống với người bà nội luôn yêu thương, chiều chuộng cô.
Tính ra cũng gần bảy năm nay, Tiêu Lạc đang học tại đại học A, theo ngành công nghệ thông tin, trong trường không ai là không biết cái tên Tô Tiêu Lạc, nữ sinh được tuyển thẳng vào đại học với số điểm khủng, đúng là người đứng đầu khoa toàn khối năm hai.
Ngoài ra Tiêu Lạc là một trong những hoa khôi của trường đại học A, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt xinh đẹp không tì vết, đôi mắt sâu có hồn, long lanh.
Rất nhiều người muốn lao đầu vào đại học A chỉ để nhìn ngắm con người tên Tiêu Lạc, chẳng cần phải nói cũng biết sức ảnh hưởng của cô lớn đến cỡ nào, đại học A cũng muốn dựa vào cô để tuyển chọn những sinh viên xuất sắc vào trường.
Tiêu Lạc vốn dĩ trải qua những năm học đại học không mấy bình thường, được người khác gửi một mớ thư tình để dưới ngăn bàn làm cô cảm thấy khó chịu.
Hôm nay lại phát hiện ra một chuyện động trời khiến cô cảm thấy khó chịu gấp trăm lần.
Tô Tư Hà– người chị gái lớn hơn cô ba tuổi của cô.
Sau khi cha và mẹ ruột li hôn, Tư Hà sống với mẹ ruột, không muốn ở với cô.
Bây giờ lại một mình quay về ở với cha, Tiêu Lạc không đã định không buồn để tâm đến việc chị mình về vì lý do gì.
Nhưng Tô Tư Hà lại muốn cô gả thay cho mình, Tô gia và Trình gia có một mối liên hôn từ mười mấy năm trước cho Tô Tư Hà và con trai của Trình gia– Trình Tranh, nghe nói hắn ta là một tên máu lạnh, ngang tàn.
Hoá ra là vì vậy mà chị ấy quay về, suy cho cùng thì là cô ấy muốn em gái phải dâng mạng thay cho mình.
Hừ, chị quá đáng lắm!
" Không được! Em không gả! " Cô nhất quyết phản đối.
" Lạc Lạc! Chị xin em, em giúp chị lần này được không? " Tô Tư Hà nắm lấy tay cô, nước mắt tuôn trào ra, nghẹn ngào " chị đã kết hôn, chị có thai rồi "
Choang!
!!!
Chiếc cốc thủy tinh trên tay cha rơi xuống, tất cả đều ngạc nhiên không chỉ mình cô.
Lúc nhỏ, cô được chị gái chăm sóc mỗi khi cha mẹ không ở nhà, thương yêu cô hết mực.
Không ngờ, mười năm chưa gặp lại chị, chị lại cho cô một bất ngờ quá lớn.
Cha nhìn Tư Hà, không giấu nổi cảm xúc
" Con làm cha quá thất vọng!"
Rồi lại nghiêng mắt nhìn về phía Tiêu Lạc, tuy không sống với nhau nhiều năm nhưng ông vẫn hiểu tính cách của Tiêu Lạc, cho dù Tư Hà có cúi đầu quỳ xuống van xin thì Tiêu Lạc chưa chắc đã đồng ý, con bé này rất cố chấp, lại yêu thích sự tự do không bị ràng buộc.
Từ nhỏ đến lớn vẫn không thể thay đổi.
Ông không muốn ép con gái mình, nhưng với cuộc liên hôn này, Tô gia không phải là bên yêu cầu liên hôn mà là Trình gia.
Nếu như Tư Hà đã không liên hôn được thì người gả thay cho Tư Hà chính là Tô Tiêu Lạc.
" Lạc Lạc, chị xin em, nể tình chị em chúng ta, chị muốn sinh đứa trẻ này! Chị xin em, Lạc lạc! "
Tiếng khóc nghẹn ngào và câu nói của Tư Hà làm cô ngồi đờ ra không biết bao lâu.
" Lạc Lạc, ba không muốn ép con, nhưng chuyện này không phải nói hủy hôn là hủy được! Ba mong con hãy suy nghĩ kĩ! "
Lần này đến cả cha cô cũng nói, cô chỉ có thể gật đầu, nói sẽ suy nghĩ.
Cô nắm chặt lấy tay của Tư Hà, dựa đầu vào vai chị gái như hồi bé, cố gắng không để những giọt nước ở khóe mắt trào ra ngoài.
Cho cô thời gian suy nghĩ cũng vô ích, đây vốn không phải là lựa chọn của cô, càng không phải Tô gia nói như thế nào cũng được.
Trình gia là một gia tộc có tiếng tăm, đứng đầu giới kinh doanh không chỉ ở mỗi đất nước mình và các quốc gia lân cận.
Tiêu Lạc chỉ vừa mới mười chín tuổi, vẫn còn đang đi học, cả tương lai tươi đẹp của cô còn đang ở phía trước.
Hôm qua cô vẫn còn ung dung đi xem phim với mấy đứa bạn, hôm nay đã chịu một đả kích lớn như vậy, tâm lý nhỏ bé của cô sao đỡ nổi chứ!
Tiêu Lạc– âm thanh phiêu diêu, khiến lòng người lạc quan, tự tại, yên ổn.
Sao cô cứ cảm thấy cái tên này thật sự không hợp với mình một tí nào, cô còn có một dự cảm chẳng lành.
Có khi nào cô sẽ bị tên máu lạnh Trình Tranh kia hại cho thịt nát xương tan không?.
Hay là bị nhốt trong phòng tối?
Từ nhỏ Tiêu Lạc đã sợ tối, sợ đến mức có một thời gian cô không dám tắt đèn đi ngủ, hễ có ai tắt đèn là y như rằng tối đó không ai được đi ngủ..