Đồng Tam gật đầu :
- Đại lão lão! Có một buổi sáng tinh mơ Tam nhi phát hiện có một người từ Mai Hoa sơn trang lén lút chạy ra khu rừng bên phải sơn trang. Tam nhi đuổi theo đến một cây đại thụ thì người đó biến mất.
Biện Bất Nghi hỏi :
- Ngươi tin chắc rằng hắn không chạy khỏi khu vực đó chứ?
- Không đâu! Đồng Tam theo đến rất gần, nếu hắn đi đâu phải thấy chứ. Hơn nữa trên mặt tuyết vẫn còn dấu chân, cách khu vực đó mười trượng không còn dấu vết nào khác. Trên thân cây đó có một hốc lớn.
Vu lão lão ra lệnh :
- Dẫn chúng ta tới đó!
Đồng Tam dạ một tiếng rồi đưa đoàn người đi về hướng bên phải sơn trang rồi dừng lại trước một thân cây cổ thủ ngàn năm trụi lá và đã khô đi một nửa cách Mai Hoa sơn trang chừng ba dặm.
Cây cổ thụ nằm trong khu rừng già đã trụi hết lá nhưng xung quanh nó mươi trượng không có cây nhỏ nào.
Quả thật ở thân cây cách mặt đất chừng hơn trượng ở phía trên một nhánh lớn chìa ra có một hốc rộng chừng hai thước, phải leo lên đó mới phát hiện được.
Bộc Phu không nói năng gì, cầm chặt thanh đại đao ba mươi hai cân bổ thẳng vào thân cây mấy nhát.
Cây cổ thụ đổ rầm xuống vang động cả khu rừng.
Quả nhiên thân cây rỗng ruột thẳng xuống đất.
Vu lão lão nhìn Hoàng Phủ Sơn nói :
- A Sơn xuống trước xem sao!
Nguyên thân cây rỗng ruột tới mặt đất, còn bên dưới là một mật đạo rộng rãi, một nửa số rễ cây bị chặt đứt tạo thành đường hầm có xây cả tường đá ngăn và cửa ngầm, vì thế cây cổ thụ mới khô mất một nửa.
Hoàng Phủ Sơn vào một lúc thì quay ra bảo mọi người cùng vào.
Mật đạo càng vào càng rộng, có cả thạch cấp ăn sâu mãi vào trong núi.
Đi chừng ba mươi trượng thì đoàn người thấy trước mặt là một đại động, phía trên động khẩu viết hai chữ lớn: Kim Cung.
Vu lão lão đi trước, Hoàng Phủ Sơn tiếp ngay sau thấp giọng nói :
- Như vậy là đường ngầm này có cả thảy năm cung: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ!
Đoàn người mới tiến vào Kim Cung thì bỗng đâu có mười hai tên đại cước nữ nhân bổ tới vây lấy bốn mặt.
Bọn nữ nhân này tay cầm trường xiên như đàn chó đã phát dại múa xiên đâm tới tấp.
Cứ xem động tác của chúng thì bọn đại cước nữ nhân này võ công đều không nhược, lại rất hung dữ.
Người có võ công cao khi đã phát điên thì càng đáng sợ.
Vu lão lão không có ý Gi*t người, nhưng đối phương không nói năng gì đã tấn công mãnh liệt như vậy nên không có cơ hội phân giải nữa đành phải ứng chiến.
Bọn đại cước nữ nhân xem chừng có thân phận như nhau không ai lãnh đạo, nghiến răng lao vào đối thủ giống như trước mặt chúng là cừu nhân có mối thâm thù huyết hận nào đó không bằng.
Mười hai chiếc trường xiên lóe lên tới tấp.
Hoàng Phủ Sơn và Biện Bất Nghi chia nhau đứng bên tả hữu Vu lão lão đón đỡ những mũi xiên đâm vào.
Nhưng Vu lão lão song chưởng cũng đánh ra một lúc đánh bạt khỏi tay đối phương ba chiếc xiên, đồng thời ba tên đại cước nữ nhân cũng vô lực ngã gục xuống.
Vu lão lão đến bên một nữ nhân cúi xuống nhìn rồi bóc ra lớp diện cụ cùng mớ tóc giả.
Nguyên đại cước nữ nhân này là nam nhân.
Nam nhân đóng giả nữ nhân là việc rất dễ dàng, khó nhất là chân nam nhân thường lớn không có cách gì làm nhỏ lại được.
Như thế xem lại tất cả những đại cước nữ nhân ở đây đều là nam đóng giả.
Hoàng Phủ Sơn cũng gỡ lớp tóc giả và mặt nạ của hai tên kia, lẩm bẩm :
- Chẳng trách nào mà mấy tên đại cước nữ nhân khiêng kiệu chạy vù vù như vậy, so với nam tử còn nhanh hơn. Thì ra bọn chúng đều là tráng hán cả...
Lúc này Vưu Tam Lang và Bộc Phu đã Gi*t ૮ɦếƭ ba tên ở sát vách tường.
Bộc Phu nói oang oang :
- Chẳng trách bọn này hung hăng như thế, khi quá chiêu mới biết đều là giặc ςướק.
Chỉ chốc lát, cả mười hai tên tráng hán giả nữ nhân đều bị thương vong.
Vu lão lão đi đến cuối động quan sát một lúc rồi nói :
- Tây Hà Hắc Hổ Sư Thiên Hạo nhất định ở trong động này. Hắn đã phát động tấn công rồi.
Biện Bất Nghi tới gần nói :
- Đại lão lão! Tên họ Sư sở trường dụng độc, lấy thi độc làm nguyên liệu chế độc dược làm ám khí, còn có Tiên Nhân Mê Lộ Thảo nữa. Nếu chúng ta tiến vào thì coi chừng bị mắc lừa...
Vu lão lão cười đáp :
- Tất cả mọi loại độc trong thiên hạ đều được ghi lại trong bách độc phổ. Tiên Nhân Mê Lộ Thảo thì chỉ cần dùng rượu mà giải, ngươi quên rồi sao?
- Đại lão lão, Thủy Tiên cô nương là do đồ nhi dùng rượu cứu tỉnh lại đó.
Quả thật, lúc vợ của Thạch Trang là Thủy Tiên bị dùng kiệu đưa tới Mai Hoa sơn trang được Hoàng Phủ Sơn cứu ra, Biện Bất Nghi đã dùng rượu mạnh làm tỉnh lại.
Vu lão lão quay lại bảo Tiểu Tước Nhi :
- Ngươi lấy Tỉnh Não Đan cho mỗi người ngậm một viên!
Biện Bất Nghi cả kinh nói :
- Đại lão lão, thứ thần dược đó của lão nhân gia luyện được không phải dễ, chúng tôi chỉ cần dùng khăn bịt mũi miệng là được rồi.
Vu lão lão lắc đầu :
- Bất Nghi, ngươi biết rằng không thể phải một lúc mà giải quyết xong việc ở đây. Thạch động còn có tới bốn cung nữa, làm thế sao được? Vừa giảm đi công lực vừa không an toàn. Tỉnh não đan tuy quý nhưng lúc này không dùng còn để làm gì? Các ngươi ngậm vào miệng thì cứ việc xuất thủ thoải mái mà không sợ gì trúng độc nữa!
Tiểu Tước Nhi lấy ra thứ dược hoàn mà Vu lão lão hết sức quý trọng đưa cho mỗi người một viên.
Ngậm Tỉnh Não Đan vào miệng, mọi người đều thấy sảng khoái hẳn lên, lại có mùi hương thơm thoang thoảng.
Vu lão lão dẫn đầu đoàn người đi sâu vào thạch động, được chừng mười trượng, thạch động lại mở rộng ra, trên động khẩu lại có hai chữ: Mộc Cung.
Ở đây đèn đóm sáng quắc.
Vu lão lão hừ một tiếng nói :
- Quân yêu ma quỷ quái chỉ có lén lút tác uy tác phúc dưới đất sâu. Chức minh chủ võ lâm há lại để cho thứ nhơ nhớp này chiếm đoạt?
Bà sấn bước vào Mộc Cung, lập tức có mười hai tên đại cước nữ nhân tay cầm khiên làm bằng mây xông ra, đến giữa đường thì nhất loạt vung tay lên.
Lập tức những chùm ám khí màu đen phóng ra dày đặc.
Đó chính là Hổ Nha Thi Độc tiêu.
Trong khi mọi người còn lo đối phó với ám khí thì mười hai tên đại cước nữ nhân tiếp tục xông ra vung đao chém.
Chiến thuật đó thật là lợi hại.
Chúng lợi dụng sau khi phóng ám khí, đối phương tất nhiên phải lo đối phó. Thừa cơ đối phương còn hoang mang thì vung đao sát thủ, việc đó rất dễ thành công.
Trận pháp như thế thường có thể chắc thắng, chỉ tiếc đối phương gồm những người mà không ai có võ công yếu kém, chỉ cần một mình Vu lão lão phất tay là đủ chấn rụng tất cả độc tiêu rồi.
Hai tên đại cước nữ nhân bị bắn ra xa tới tận tường đá bên kia, đầu vỡ tan, thân thể nát nhừ ૮ɦếƭ không kịp ngáp.
Biện Bất Nghi phất mạnh tay áo khiến chiếc khiên trong tay một đại cước nữ nhân bắn ra xa ba trượng, nữ nhân cũng ngã xuống chính trong lúc Bộc Phu đang lao tới.
Tây Lương Đao Hồn vốn đã nối giận xung thiên, quát to một tiếng bổ đao xuống làm đầu lâu đứt lìa khỏi cổ lăn đi ba bốn thước.
Tiếng la thảm khốc vang lên liên tiếp, chỉ phút chốc cả mười hai tên đại cước nữ nhân đều bị tiêu diệt nằm la liệt giữa thạch động.
Đồng Tam và Tiểu Tước Nhi luôn đi sát bên nhau. Cả hai người chưa bao giờ thấy Gi*t nhiều người đến như vậy.
Bấy giờ thậm chí Đồng Tam còn tỏ ra thích thú nữa, chỉ hơi sợ rằng mình còn run tay thôi.
Giải quyết xong bọn này, họ lại tiếp tục tiến sâu vào thạch đạo, chốc lát đã tới Thủy Cung.
Chẳng ngờ thạch động thứ ba này không một bóng người.
Biện Bất Nghi hết sức ngạc nhiên nhưng Vu lão lão đã hiểu ra cơ sự. Bà dẫn sáu người phóng nhanh tới trước, vượt qua cả Hỏa Cung và Thổ Cung đều không người theo, thạch đạo tiến sâu vào ba mươi trượng nữa mới tới một thạch động rất lớn, bên trong sáng trưng, động khẩu khắc hai chữ lớn mạ vàng: Long Đình!
Vu lão lão cười nhạt nói :
- Không những muốn làm minh chủ võ lâm mà còn muốn trở thành Hoàng đế! Dã tâm quá lớn!
Chờ bảy người đến gần, từ Long Đình bốc ra những làn khói nhạt, đồng thời sáu mươi tên đại cước nữ nhân tay cầm trường xiên hoặc đại đao, mặt đằng đằng sát khí, bộ dạng hung hăng lạ thường, như bầy dã thú giương nanh múa vuốt.
Chính giữa Long Đình có một thạch đài, trên thạch đài có tám cô nương trên người chỉ khoác y phục bằng vải the mỏng dính, có thể trông thấy cả những nét quyến rũ trong cơ thể...
Sau thạch đài có một bức màn che, chắc bên trong còn có thạch thất.
Đột nhiên bức màn được vén lên, một đại hán mặt đen từ sau màn bưng một chiếc hộp bước ra thạch đài, phóng ánh mắt rực lửa nhìn những người mới đến.
Đại hán mặt đen đúng là người vừa từ Long Môn bảo chạy trốn thoát khỏi sự truy đuổi của Hoàng Phủ Sơn.
Đại hán ngồi trên một chiếc ghế thi*p vàng chạm đầu long phượng sau thạch đài.
Tám mỹ nữ lập tức quỳ xuống tham bái.
Hoàng Phủ Sơn chợt kêu lên :
- Tiểu Ngọc Nhi!
Vưu Tam Lang gọi tiếp, giọng run run :
- Nhị Thư yêu quý, cha đây!
Tiếp đến là tiếng kêu tha thiết của Biện Bất Nghi :
- Tiểu Thanh! Tiểu Thanh! Ta đến tìm nàng đây!
Không sai! Trong tám cô nương tuyệt mỹ có cả Tiểu Ngọc Nhi, Vưu Nhị Thư và Âu Dương Tiểu Thanh.
Nhưng họ không có phản ứng gì khi nghe những tiếng gọi khẩn thiết này, họ như những kẻ thất thần.
Trung niên hán tử mặt đen ngồi trên long đầu kỷ chính là Tây Hà Hắc Hổ Sư Thiên Hạo, sư huynh của Thiên Diện Thái Tuế Kha Phương Đạt, Trang chủ Mai Hoa sơn trang.
Sư Thiên Hạo nâng chiếc hộp lên, ngửa mặt cười điên dại.
Vu lão lão đứng lặng giữa động khẩu, không ra lệnh cho thuộc hạ xuất thủ.
Gần sáu mươi tên đại cước nữ nhân vây Bộc xung quanh, hiển nhiên là nhân vật cảm tử của Sư Thiên Hạo.
Bọn này mặt trơ ra như gỗ, ánh mắt hung tàn, chuẩn bị liều mạng thí thân.
Sư Thiên Hạo cười xong chỉ tay vào mặt Vu lão lão nói :
- Không ngờ lão thái bà ૮ɦếƭ giẫm ngươi lại tự thân xuất sơn, lão tử ta đã không tính trước chuyện này.
Vu lão lão nói :
- Sư Thiên Hạo! Bỏ đao đồ tể lập địa thành phật. Nếu ngươi biết hối hận, lão thân sẽ cho ngươi một sinh lộ!
Sư Thiên Hạo nghiến răng, giọng hằn học :
- Sinh lộ ư? Một cuộc sống đọa đầy khổ ải không bằng cái ૮ɦếƭ chứ gì? Lão thái bà! Dẹp cái trò đó đi! Ba năm trước, khi lão tử ta vạch ra một kế hoạch hoàn hảo mà không tính đến trên giang hồ còn có lão thái bà ૮ɦếƭ giẫm ngươi! Sau khi Gi*t sạch lão thiếu ở Long Môn bảo mà vẫn không lấy được Long giác và Kim kiếm khiến ta buộc phải dốc toàn lực để luyện chế thi độc. Lão thái bà! Tuy rằng ngươi có võ công cái thế, được giang hồ xưng danh là Thần Bà nhưng vẫn không tránh được cái ૮ɦếƭ thê thảm thối rữa xương thịt ở đây.
Vu lão lão vẫn lạnh giọng :
- Sư Thiên Hạo! Hãy bỏ đao đồ tể của ngươi xuống!
- Hô hô hô... cứ để chúng ta cùng ૮ɦếƭ với nhau! Ta có tám mỹ nữ hợp táng, lại còn mấy chục võ sĩ đi theo, ૮ɦếƭ có gì đáng tiếc nữa? Còn các ngươi cũng đừng hòng được toàn thây. Hô hô hô...
Tiếng cười chưa dứt, tay trái cầm chiếc hộp đưa lên cao, lập tức từ trong hộp phát ra một luồng khói.
Vu lão lão lập tức xuất thủ, miệng quát :
- Theo ta!
Chỉ thấy thân ảnh bà như thanh long cuồn cuộn nhanh không sao tưởng tượng được, ✓út qua đầu bọn đại cước nữ nhân, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt Sư Thiên Hạo.
Sư Thiên Hạo buông rơi chiếc hộp giơ hai tay bưng lấy mặt.
Từ hai mắt máu chảy ròng ròng.
Vu lão lão xuất song chỉ điểm mù hai mắt Sư Thiên Hạo xong, chụp lấy chiếc hộp ném vào góc phòng, quát bảo thủ hạ :
- Phong bế hô hấp cho các vị cô nương, mang họ ra khỏi đây nhanh!
Đồng thời bà ta cũng điểm nhanh huyệt đạo cho hai vị cô nương rồi cắp vào hai tay lao đi.
Bọn Hoàng Phủ Sơn, Biện Bất Nghi, Vưu Tam Lang, Bộc Phu, Tiểu Tước Nhi và Đồng Tam vẫn bám theo Vu lão lão, lập tức theo lệnh điểm huyệt cho các cô nương rồi mỗi người cắp một người nhanh chóng lao ra thạch đạo.
Bọn đại cước nữ nhân chưa được lệnh xuất thủ đều ngẩn người nhìn theo.
Cho dù chúng muốn xuất thủ cũng không kịp.
Ra khỏi Long Đình, mọi người giải khai huyệt đạo cho tám cô nương rồi chậm bước quay nhìn vào Long Đình.
Khói từ trong hộp tản dần ra tới đâu, bọn đại cước nữ nhân gục ngã tới đó, nhưng bọn còn lại vẫn bất động, hoàn toàn không có phản ứng gì.
Chắc bọn chúng đã bị khống chế bởi Tiên Nhân Mê Lộ Thảo.
Vu lão lão nói :
- Trong hộp là thi độc, chỉ lúc nữa bọn đại cước nữ nhân giả dạng đó và Sư Thiên Hạo sẽ bị rữa nát! Đi thôi!
* * * * *
Chỉ một khắc sau đoàn người đã về tới Mai Hoa sơn trang, chỉ thấy một đoàn nhân mã đã chờ sẵn ở đó.
Mọi người rất ngạc nhiên khi nhận ra đoàn nhân mã mới rời đi của Qua Trường Giang.
Vu lão lão hỏi :
- Qua bảo chủ tới đây có việc gì?
Qua Trường Giang ra hiệu cho bọn thủ hạ xuống ngựa, đến trước mặt Vu lão lão thi lễ nói :
- Qua mỗ đến tìm lão nhân gia thỉnh cầu một việc...
- Ngươi biết chúng ta đến đây?
- Qua mỗ đoán rằng Sư Thiên Hạo ở xung quanh khu vực Mai Hoa sơn trang nhưng không biết cụ thể chỗ nào, nhất định lão nhân gia truy tìm hắn.
- Đúng thế. Hắn dựng Long Đình ngầm dưới đất...
Qua Trường Giang bĩu môi :
- Long Đình! Thì ra hắn muốn làm Hoàng đế! Bây giờ...
- Hắn định dùng thi độc để lưỡng bại câu thương. Bây giờ thi thể hắn đang rữa nát cùng mấy chục thủ hạ... Qua bảo chủ yêu cầu ta việc gì?
- Qua mỗ định trở về nhưng dọc đường nghĩ lại nên đã tới đây... Qua mỗ cầu xin Thần Bà cho phép Khoái Lạc bảo hạ táng cho những nạn nhân của Long Môn bảo!
Vu lão lão vui vẻ cười nói :
- Tốt lắm! Tốt lắm! Qua bảo chủ đã muốn làm điều nhân nghĩa như vậy thì còn nói gì nữa? Lão thân xin đại biểu cho đồng đạo võ lâm tuyên dương công đức. Chỉ có điều Bảo chủ đã muốn làm điều thiện đó thì cho chu toàn, phiền cho người mang họ trở về mai táng ở Long Môn bảo.
Qua Trường Giang gật đầu :
- Qua mỗ định thế. Tốn kém bao nhiêu tiền bạc cũng không tiếc. Với lại cũng đều là tiền bất nghĩa cả...
Hoàng Phủ Sơn rất cảm động vì sự ăn năn hối lỗi của Qua Trường Giang và thấy mình cũng có lỗi khi Gi*t đi nhi tử độc nhất của lão để lão một mình côi cút...
Chàng bước lên một bước nói :
- Qua bảo chủ, tại hạ không biết nói gì...
Qua Trường Giang lắc đầu, đôi vai so xuống trông già hẳn đi, cười khổ đáp :
- Hoàng Phủ thiếu hiệp, chỉ trách là trách lão phu lóa mắt vì đồng tiền, không câu thúc để nó tác quái, quen thói lộng hành. Mọi tội lỗi cũng do lão phu làm những việc tổn âm đức mà ra cả. Cha con lão phu chịu sự trừng phạt như thế cũng đáng!
Nói rồi từ biệt mọi người cùng bọn thuộc hạ lên ngựa phóng đi trước ánh mắt xót thương và đồng cảm của Vu lão lão và chúng nhân.
* * * * *
Vu lão lão cứu cho tám vị cô nương tỉnh lại.
Y thuật của bà ta còn cao minh hơn Y Tử Nhân Biện Bất Nghi nhiều.
Nhưng y thuật dù cao minh bao nhiêu cũng không thể chữa lành nỗi đau của con tim.
Tiểu Ngọc Nhi khóc như mưa, ngất đi trong vòng tay của Vu lão lão, chỉ chực quyên sinh.
Còn Vưu Nhị Thư dù được Vưu Tam Lang an ủi hết lời vẫn không sao xoa dịu được nỗi đau thương và tủi nhục.
Âu Dương Tiểu Thanh tỉnh lại xong đã nhất quyết đòi về ngay Thiên Sơn với mẫu thân nhưng đã bị Biện Bất Nghi giữ lại.
Đương nhiên mọi người đều hiểu lý do.
Những cô nương tuyệt mỹ như thiên tên đã bị Sư Thiên Hạo tìm trăm phương ngàn kế để ςướק về, đời nào hạng dâm đãng đó chịu bỏ qua?
Vu lão lão nói với Vưu Tam Lang :
- Hãy mang nữ nhi tới một nơi nào yên tĩnh, qua một thời gian tất sẽ bình tâm lại...
Bộc Phu gật đầu, tiếp lời :
- Vưu huynh, tôi tán thành ý kiến của Vu Đại lão lão. Tôi theo cha con huynh về Tây Lương.
Vưu Nhị Thư cũng nói :
- Cha, chúng ta trở về Tây Lương đi! Nữ nhi chợt thấy rằng không thể để cha một mình xông pha trên giang hồ hiểm ác này nữa.
Biện Bất Nghi trao thanh Kim kiếm lại cho Vưu Tam Lang :
- Thanh kiếm này xin hoàn lại cho Vưu huynh...
Vưu Tam Lang xua tay nói :
- Biện đại phu sao nói thế? Bảo vật đó tôi chỉ tình cờ lấy được. Kỳ trân dị bảo nên về tay những người có công đức. Cứ để Vu lão nhân gia giữ nó, Vưu mỗ mới yên tâm. Thêm nữa từ nay cha con tôi thoái ẩn giang hồ, giữ vật đó đâu có yên thân?
Biện Bất Nghi và Vu lão lão ép mãi nhưng Vưu Tam Lang vẫn không chịu nhận.
Bộc Phu chợt lên tiếng :
- Vu lão nhân gia đã nói rằng thần binh lợi khí nếu vào tay giang hồ nghĩa sĩ thì tạo phúc cho võ lâm, nhưng sa vào tay hạng ác bá thì tạo thành huyết kiếp. Lão nhân gia giữ vật đó là xứng đáng để thế thiên hành đạo, chỉ có Bách Linh cương vẫn một lòng quyết đòi công đạo, cuối cùng đã phá được huyết án, trừng trị thực hung, như thế chẳng phải thế thiên hành đạo? Hơn nữa nếu để Vưu huynh giữ bảo vật này nhất định không thể yên thân, lão nhân gia nhận là phải lắm.
Vu lão lão thấy không tiện gượng ép nữa, đành cảm tạ nhận kiếm.
Cha con Vưu Tam Lang và Bộc Phu từ giã mọi người lên đường trở về Tây Lương.
Vu lão lão cầm tay Tiểu Ngọc Nhi nói :
- Hài tử đáng thương của ta!
Tiểu Ngọc Nhi lại bật khóc hết sức thương tâm. Tiếng khóc của nàng khiến Biện Bất Nghi phải cúi đầu, hối hận vì mình đã quyết định đưa Tiểu Ngọc Nhi tới Hòa Khí Đương Lâu khiến nàng mắc phải tai họa.
Vu lão lão đưa mắt nhìn Hoàng Phủ Sơn.
Chàng tới trước Tiểu Ngọc Nhi, nhẹ giọng nói :
- Tiểu Ngọc! Xin nàng hãy đồng ý trở thành vợ ta! Ta sẽ tận lực bảo hộ cho nàng, không bao giờ để nàng phải chịu khổ tâm nữa!
Tiểu Ngọc Nhi mở to mắt, toàn thân run lên.
Tiểu Tước Nhi cũng trố mắt nhìn, đôi môi mấp máy chực nói gì.
Vu lão lão gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Tiểu Ngọc Nhi nói :
- Thi*p đã bị... đã bị... không, thi*p không xứng đáng với chàng nữa!
Rồi khóc lên thảm thiết.
Hoàng Phủ Sơn đến bên Tiểu Ngọc Nhi giữ lấy đôi vai nàng, dịu dàng nói :
- Tiểu Ngọc, huynh biết. Nhưng đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Chẳng nàng rất yêu huynh sao?
Tiểu Ngọc Nhi ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn chàng hỏi :
- Chàng không chê thi*p thật sao?
- Không đâu, Tiểu Ngọc. Chúng ta từ nhỏ đã lớn lên bên nhau mà. Huynh hiểu...
Tiểu Tước Nhi thừa cơ chen lời, nói to :
- A Sơn ca, cả muội cũng thế!
Vu lão lão cười, ôn tồn nói :
- Tiểu Tước, ngươi mang năm vị cô nương kia cùng trở về Bách Linh cương đi! Sư phụ hứa sẽ tìm cho ngươi một người chồng xuất sắc!
Tiểu Tước Nhi cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe.
Trong lòng nàng căm hận Biện Bất Nghi, vì mấy hôm trước chính y đã bảo đảm sẽ làm cho Hoàng Phủ Sơn trở thành của nàng, thế mà bây giờ...
Âu Dương Tiểu Thanh khóc như mưa, cố tìm cách thoát khỏi tay Biện Bất Nghi.
Tiểu Tước Nhi ngẩng lên.
Nàng chợt thấy ái ngại cho Âu Dương Tiểu Thanh, cả Tiểu Ngọc Nhi và năm cô nương đã phải chịu sự đày đọa của Sư Thiên Hạo trong cuộc sống trầm luân...
Nàng chợt thương cảm cho cả Hoàng Phủ Sơn lẫn Biện Bất Nghi và đồng tình với thái độ của Biện Bất Nghi hôm đó...
Vu lão lão vỗ vai Âu Dương Tiểu Thanh nói :
- Hài tử! Lão thân biết mẫu thân Âu Dương Ngọc Hoàng của ngươi. Ngươi có thể cùng đưa mẫu thân đến Bách Linh cương, chỉ cần nói đến Thần Bà Vu lão lão là mẫu thân ngươi nhất định đến.
Bà lại quay sang Biện Bất Nghi nói :
- Hãy đến Thiên Sơn đi! Ngươi nhớ nuôi dưỡng bà nhạc cho tốt, khi nào rảnh rỗi hãy đến Bách Linh cương gặp ta!
Biện Bất Nghi vô cùng cảm động, nhưng chợt buột miệng hỏi :
- Đại lão lão, còn dược hiệu ở Kim Thụ pha?
Vu lão lão xua tay cười :
- Huyết án đã phá xong, còn mở dược hiệu làm gì nữa? Tuy nhiên sau này lo xong bề gia thất, ta cho phép ngươi cứ tùy lòng thi thố bản lĩnh mà cứu nhân độ thế...
Biện Bất Nghi kéo tay Tiểu Thanh đến trước Vu lão lão quỳ xuống dập đầu ba cái rồi đứng lên từ biệt Hoàng Phủ Sơn, Tiểu Ngọc Nhi, Tiểu Tước Nhi và Đồng Tam, chậm bước rời khỏi Mai Hoa sơn trang nhắm thẳng hướng Thiên Sơn.
Vu lão lão mỉm cười đưa mắt dõi theo phu thê Biện Bất Nghi đi xa dần, mới quay lại nhìn Hoàng Phủ Sơn và Tiểu Ngọc Nhi nói :
- Hai ngươi cũng đi đi, chẳng cần quay về Bách Linh cương nữa. Hãy dấn bước giang hồ, ta hoàn toàn yên tâm vì hai ngươi!
Tiểu Ngọc Nhi chợt sôi nổi hẳn lên.
Cô nương một khi sôi nổi tất phải đáng yên, huống chi Tiểu Ngọc Nhi xinh đẹp như thế!
Nàng đến bên Vu lão lão, thấp giọng nói :
- Từ nay đồ nhi không còn được hầu hạ lão nhân gia nữa rồi!
Vu lão lão hiền từ nói :
- Hài tử, con hầu hạ A Sơn ca cho tốt là được rồi!
- Dạ! Đại lão lão, con tuân lệnh lão nhân gia, sẽ hầu hạ A Sơn ca thật tốt!
Hai người bái biệt Vu lão lão, chia tay với Tiểu Tước Nhi và Đồng Tam mà lưu luyến không nỡ rời xa...
Đi mới được nửa dặm, Hoàng Phủ Sơn đột nhiên quay lại phóng như bay về Mai Hoa sơn trang.
Vu lão lão cùng Tiểu Tước Nhi, Đồng Tam và năm vị cô nương vừa ra khỏi trang môn, ngạc nhiên hỏi :
- A Sơn, ngươi có việc gì?
- Đồ nhi quên hỏi gia đình Thạch Trang thế nào?
Vu lão lão cười :
- Thì ra thế! Ta cứ tưởng... Phu thê Thạch Trang chăm chỉ và rất có năng lực. Thạch Tú cũng làm ta yêu mến.
Hoàng Phủ Sơn yên tâm ngay.
Tính chàng vốn như thế, đã cứu người là phải đến nơi đến chốn.
Chàng chạy lui và chợt sửng sốt khi thấy Tiểu Ngọc Nhi ngồi khóc bên đường.
- Nàng sao thế?
Tiểu Ngọc Nhi đứng lên, lau nước mắt cười nói :
- Vậy mà thi*p cứ tưởng chàng hối hận không lấy thi*p nữa!
Hoàng Phủ Sơn cười to rồi nhấc bổng nàng lên.
Lòng chàng lúc này tràn ngập niềm vui sướng và hạnh phúc.
Gió xuân mơn mởn, tiếng chim líu ríu như hòa cùng niềm hạnh phúc của hai người.
Và ngay cả đàn chim cũng đang hạnh phúc.
Vì trời đã vào xuân...
HẾT