Vạch mặt hung thủHai nhân ảnh lao về phía hậu viện, thân pháp cực nhanh, chứng tỏ khinh công của họ cao tuyệt.
Lúc đó chừng cuối canh tư. Trăng hạ huyền mới mọc lên độ con sào không đủ tỏa ánh sáng xua đi bầu trời xám xịt nhưng cũng nhận rõ bóng người.
Hoàng Phủ Sơn suýt bật cười thành tiếng khi nhận ra hai nhân ảnh kia giả trang thành quỷ.
Họ quay qua hậu sảnh, đáp xuống hành lang rồi biến ngay vào bên trong, dáng phiêu lãng như bóng ma thật.
Nhưng Hoàng Phủ Sơn biết đó là người. Hơn nữa hai người đó tầm vóc không cao.
Riêng người bận y phục màu vàng đất đã thấp lại còn đội chiếc mũ rộng vành màu vàng nên nhìn lại càng thấp hơn.
Đương nhiên không đến nỗi lùn như phu thê Đàm Bình!
Khi hai người biến mất vào hậu sảnh, Hoàng Phủ Sơn ẩn mình trên hành lang, không cần truy tiếp.
* * * * *
Biện Bất Nghi quả nhiên từ sau bình phong lao ra.
Y không nói một lời, lao vào nhân ảnh đi đầu vung trảo chộp tới.
Người kia lùi lại.
Vưu Tam Lang xuất hiện từ bên tả, cất tiếng rủa :
- Con mẹ nó! Lão tử chờ đây lâu rồi! Ra ngay!
Hút!
Hút!
Âm thanh như quỷ khóc.
Bên hành lang phía phải, Bộc Phu vừa vung đao chém vừa quát nhặng lên :
- Dám giả thần mạo quỷ! Lão tử sẽ lột da các ngươi!
Đại đao nhằm nhân ảnh thấp hơn đội mũ rộng vành chém xuống, thế đao vô cùng ác liệt, rít lên veo véo.
Nhưng người này chợt 乃úng mình lao ✓út lên, khéo léo tránh khỏi thế đao.
Người cao bận áo hoa tránh ngay được một kiếm của Vưu Tam Lang lại bị ép vào trước Biện Bất Nghi, cách hai cỗ quan tài hú lên một tiếng như trước.
Không ngờ sau lưng ánh vàng lóe lên.
Kim Thủ chỉ của Hoàng Phủ Sơn đã xuất.
Chàng không chộp vào yết hầu đối phương mà chộp vào lưng.
Người kia kêu lên một tiếng kinh hãi rồi quay người lại, lao ngay vào lòng Hoàng Phủ Sơn!
Chàng không sao ngờ tới biến cố này!
Tuy vậy, đề phòng địch nhân giở trò ngụy trá, chàng lại xuất Kim Thủ chỉ hướng vào vai trái đối phương.
Chợt người kia kêu lên :
- A Sơn ca!
Hoàng Phủ Sơn thu ngay chỉ về, kinh hãi kêu lên :
- Tiểu Tước, cô đấy ư?
Không sai, chính là Tiểu Tước Nhi!
Và không những chỉ một mình Tiểu Tước Nhi mà cô ta còn mang theo vị tiểu huynh đệ của Hoàng Phủ Sơn là Kỳ Quái Đồng Tử.
Kỳ Quái Đồng Tử Đồng Tam tuy không phải là anh em ruột của Hoàng Phủ Sơn nhưng hai người còn thân thiết hơn cả ruột thịt.
Biện Bất Nghi kêu to :
- Đừng đánh nữa! Người nhà cả mà!
Tiểu Tước Nhi gọi Đồng Tam, người đội mũ vàng rộng vành :
- Kỳ Quái Đồng Tử! Mau lại đây, có A Sơn ca ở đây!
Chỉ ba cú nhảy, Đồng Tam đã lướt tới trước mặt Hoàng Phủ Sơn rồi quay lại chỉ Bộc Phu hỏi :
- Người to lớn này là ai? Thanh đao của ông ta hình như còn nặng hơn đao của đệ đệ tới mấy cân!
Kỳ Quái Đồng Tử năm nay mười hai tuổi, người gầy đét trông như da Bộc xương nhưng khinh công thì hết chê, còn nhanh nhẹn linh hoạt hơn cả loài vượn.
Vưu Tam Lang và Bộc Phu cũng vây lại.
Biện Bất Nghi vỗ vỗ vào chiếc nón rộng vành của Đồng Tam, cười nói :
- Hai năm không gặp oa nhi ngươi, thế sao vẫn gầy như củi cũng chẳng lớn thêm chút nào!
Đồng Tam cười đáp :
- Lớn hay không quan trọng gì? Công phu tăng tiến là được!
Hoàng Phủ Sơn tiếp lời :
- Nhất định hắn ở Bách Linh cương luyện võ quên ૮ɦếƭ chứ gì?
Tiểu Tước Nhi cười đáp :
- Lão lão chỉ thị cho hắn cũng phải thực hiện ba cấp, khảo sát xong mới chấp nhận cho tới đây tìm huynh đó!
Hoàng Phủ Sơn thích chí nói :
- Đồng Tam, đệ thật giỏi! Xin chúc mừng!
Bộc Phu nhíu mày hỏi :
- Cái gì mà khảo sát ba cấp?
Biện Bất Nghi giải thích :
- Bách Linh cương có quy định một người muốn hạ sơn thì ít nhất phải đủ khả năng hộ mệnh vì thế mới gọi là ba cấp.
- Đó là những cấp gì?
- Tránh đao kiếm, tránh ám khí và tránh truy đuổi.
Bộc Phu nói :
- Chẳng lẽ hắn vừa khéo nhảy lên tránh đao của ta...
Đồng Tam cười ngắt lời :
- Ông có chém mười đao cũng chẳng trúng được tôi đâu! Tuy nhiên đao của ông hơi nặng đòn thật!
Bộc Phu cười vang!
Hoàng Phủ Sơn hỏi :
- Tiểu Tước, cô mang nó tới đây làm gì? Nguy hiểm lắm! Hơn nữa chúng ta đang dự định quay về Bách Linh cương...
Ít ra Biện Bất Nghi cũng dự định trở về Bách Linh cương thỉnh giáo với Vu lão lão mấy vấn đề, đồng thời trình bày rõ những phát hiện mới ở đây để Vu lão lão quyết định.
Biện Bất Nghi nói :
- Hai người tới đây thật đúng lúc, không gì tốt bằng!
Tiểu Tước Nhi nghe vậy rất mừng vì nàng rất muốn ở bên cạnh Hoàng Phủ Sơn.
Vừa đưa Thủy Tiên và Thạch Tú về Bách Linh cương xong, nàng muốn trở lại đây ngay, nhưng vì Đồng Tam mà chậm lại mấy ngày khiến nàng nóng lòng như lửa đốt.
Tiểu Tước Nhi vội hỏi :
- Biện đại phu, ý huynh là tôi phải đến đây sớm hơn chứ gì? Lẽ ra tôi đã đến sớm vì nhớ A Sơn ca không chịu nổi, chỉ vì thằng nhóc này mà chậm đi mất mấy ngày...
Trước mọi người cả quen cả lạ mà Tiểu Tước Nhi nói câu đó thật tự nhiên không chút ngượng ngùng.
Biện Bất Nghi nói :
- Sớm hơn cũng không tốt. Chỉ lúc này là vừa khéo.
Tiểu Tước Nhi ngạc nhiên hỏi :
- Sao thế?
- Có cấp sự cần thỉnh thị Lão lão. Bây giờ cô tới đây thì hãy thay chúng ta về Bách Linh cương báo với lão nhân gia.
Tiểu Tước Nhi nghe vậy liền giậm chân phản đối :
- Tôi không đi! Tôi đâu phải là kẻ công sai truyền tin cho huynh chứ?
Biện Bất Nghi kéo Tiểu Tước Nhi tới góc nhà thì thầm một lúc, chẳng biết chàng đã nói những gì, đôi khi chỉ tay về phía Hoàng Phủ Sơn nữa.
Tiểu Tước Nhi nói to, giọng không được vui :
- Biện đại phu, huynh không lừa dối tôi đấy chứ?
- Không đâu!
Y lấy trong túi ra một vật một cách hết sức cẩn thận đưa cho Tiểu Tước Nhi, căn dặn :
- Hãy đưa cho Vu lão lão xem, đừng quên chuyện Kim kiếm Long giác. Chúng ta sẽ chờ ở đây mấy ngày, có thể còn phát hiện được những manh mối khác.
Tiểu Tước Nhi cũng hiểu rằng việc vô cùng quan trọng nên không từ chối nữa, đến gần Hoàng Phủ Sơn nàng nói :
- A Sơn ca, muội bị Biện đại phu thuyết phục rồi, phải trở về Bách Linh cương.
Hoàng Phủ Sơn gật đầu :
- Cứ nghe lời Biện đại ca đi, y nói có lý đấy!
Nàng kéo tay Hoàng Phủ Sơn hỏi :
- Chưa tìm được Tiểu Ngọc Nhi ư?
- Chưa! Còn có Vưu Nhị Thư và Âu Dương Tiểu Thanh nữa.
Chàng nhìn Biện Bất Nghi cười nói thêm :
- À... ta quên chưa báo cho các ngươi, Biện đại ca có gia thất rồi. Y lấy một cô nương xinh đẹp như hoa đấy!
Tiểu Tước Nhi mở tròn mắt hỏi :
- Thật ư? Vậy Biện đại tẩu đâu rồi?
Hoàng Phủ Sơn nhìn Biện Bất Nghi vì chàng không tiện nói ra.
Biện Bất Nghi cười khổ đáp :
- Cô ấy cũng như Tiểu Ngọc. Phu thê chúng tôi chỉ gần nhau một đêm rồi mất tích.
- Nhưng Biện đại tẩu là người nào chứ?
Lúc này Tiểu Tước Nhi vẫn còn cao hứng, kéo tay Hoàng Phủ Sơn nói :
- Muội sẽ về báo lại cho Vu lão lão hỷ sự này!
Biện Bất Nghi nói :
- Cô nương đừng nói lại chuyện đó với Lão lão! Cứ chờ ta tìm được nàng rồi cùng nhau về Bách Linh cương thông báo cũng không muộn.
- Nhưng tỷ ấy tên là gì?
- Âu Dương Tiểu Thanh, nhi nữ của Âu Dương Ngọc Hoàng.
Tiểu Tước Nhi nhún mình lao đi, người đã ở trên không còn cười khúc khích nói :
- Âu Dương Tiểu Thanh... Hi hi hi...
* * * * *
Bây giờ bọn Hoàng Phủ Sơn lại tăng thêm một người nữa là Kỳ Quái Đồng Tử Đồng Tam.
Hoàng Phủ Sơn chợt hỏi :
- Đệ có sợ ma không?
Thiếu niên cười hỏi :
- Ma là thứ gì?
Hoàng Phủ Sơn sửng sốt.
Vưu Tam Lang hỏi :
- Cả ma quỷ mà ngươi cũng không biết sao!
- Tôi chưa từng thấy ma quỷ. Ông thấy chưa?
Vưu Tam Lang mở to mắt, trả lời :
- Người ૮ɦếƭ rồi thì biến thành quỷ mà!
Lại chỉ vào mấy chiếc quan tài trong sảnh, nói thêm :
- Trong này nhiều quỷ lắm, oa nhi ngươi nhớ cẩn thận đấy!
Đồng Tam hỏi :
- A Sơn ca đánh thắng được quỷ không?
Vưu Tam Lang trả lời thay :
- Quỷ là đánh người mà chỉ dọa thôi.
- Người ૮ɦếƭ chỉ biến thành bộ xương chứ ma quỷ gì? Tôi không tin!
Biện Bất Nghi đột nhiên vỗ tay reo lên :
- Các vị! Sắp tới năm mới rồi. Chúng ta sao không đến Long Môn bảo một chuyến? Tôi từng có dịp được gặp Âm Trường Sinh! Chắc sẽ thú vị lắm!
Vưu Tam Lang lắc đầu :
- Các vị đi đi! Tôi không đi.
Trong người lão trộm còn giữ thanh Kim kiếm là di vật trấn bảo của Long Môn bảo.
Nếu lão mang thanh bảo kiếm này tới đó, lỡ lộ ra thì rất phiền phức.
Đương nhiên Biện Bất Nghi hiểu ý đồ của Vưu Tam Lang liền cười hỏi :
- Vưu huynh, bây giờ cứ tạm giao thanh Kim kiếm cho tôi, khi rời Long Môn bảo tôi sẽ trả lại. Thế nào?
Hoàng Phủ Sơn nói thêm :
- Tô sẽ đảm bảo việc này.
Biện Bất Nghi thuyết phục :
- Hiện tại chúng ta cần phải tập trung lực lượng. Vưu huynh! Lệnh ái vẫn chưa tìm được...
Biện Bất Nghi quả là người biết cách thuyết phục.
Chỉ cần nhắc tới Vưu Nhị Thư, Vưu Tam Lang liền lấy thanh kiếm ra ngay, trao cho Biện Bất Nghi nói :
- Tôi hoàn toàn vì tiểu nữ và cũng tín nhiệm Biện huynh.
Như vậy là lão đồng ý đi Long Môn bảo.
Biện Bất Nghi nói :
- Đã phát hiện được Kha Phương Đạt chưa ૮ɦếƭ và tất cả nạn nhân ở đây đều không phải là người của Mai Hoa sơn trang. Nếu bí mật này một khi được truyền ra giang hồ thì tất nhiên sẽ làm chấn động toàn võ lâm. Bắt đầu từ bây giờ chúng ta phải hết sức thận trọng, mỗi bước đi đều có thể phạm sai lầm. Theo tôi suy đoán thì hung thủ phải nên xuất hiện rồi!
Hoàng Phủ Sơn hỏi :
- Đại ca định khi nào đi Long Môn bảo?
- Ngay lập tức!
Đồng Tam chợt hỏi :
- A Sơn ca có đi không? Đệ đệ cũng đi!
Hoàng Phủ Sơn đáp :
- Tất cả chúng ta cùng đi!
Biện Bất Nghi lắc đầu :
- Không, Đồng Tam nên ở lại đây.
Hoàng Phủ Sơn phản đối :
- Không thể được. Đồng Tam chưa tới mười ba tuổi, chưa có kinh nghiệm hành khứ giang hồ, ở lại đây một mình sẽ rất nguy hiểm.
Biện Bất Nghi nói :
- Hoàng Phủ Sơn! Xông pha vào cuộc chiến thì để ngươi đi đầu, nhưng việc bày bố kế hoạch thì ngươi phải nghe ta!
Lại quay sang Đồng Tam nói :
- Ngươi ở lại đây, nhưng cần nhớ kỹ là tuyệt đối không được lộ diện. Nếu không sẽ phải cùng địch nhân động thủ. Thấy điều gì khác thường thì phải nhớ cho kỹ, chờ khi chúng ta trở về báo lại.
Đồng Tam hỏi :
- Tôi phải trốn trong cả trang viện rộng lớn này sao?
- Ngươi không sợ quỷ mà!
- Nhưng tôi sợ người. Lão lão thường nói người ta nhiều khi còn đáng sợ hơn tất cả.
Vưu Tam Lang hỏi :
- Ngươi sợ người sao?
- Không! Người tôi cũng không sợ, quỷ tôi cũng không sợ!
Biện Bất Nghi cười nói :
- Đồng Tam, ngươi hãy ẩn mình cho kỹ. Còn về khinh công của ngươi thì nếu có gặp bất trắc cũng không có gì đáng lo cả.
Hoàng Phủ Sơn dặn thêm :
- Đệ đệ hãy cẩn thận. Ta không thể ở lại đây nên hãy tự chiếu cố lấy mình.
Đồng Tam cười nói :
- A Sơn ca cứ yên tâm, đệ đệ tự lo liệu được!
Biện Bất Nghi dặn dò Đồng Tam mấy việc xong thì trời cũng vừa sáng, liền cùng ba người kia rời Mai Hoa sơn trang hành trình về hướng nam.
* * * * *
Long Môn bảo cách sơn khẩu núi Long Sơn chừng vài dặm, nhìn về trước xa xa là con sông rộng tới núi Long Sơn thì uốn ngoặc lại nên cũng gọi khúc sông đó là Long Môn Loan.
Long Môn bảo cách Mai Hoa sơn trang chưa tới bảy mươi dặm, từ khi xảy ra huyết án ở Mai Hoa sơn trang, Long Môn bảo đột nhiên thay đổi hẳn, đến nỗi không đi lại với bằng hữu trên giang hồ nữa.
Bảo chủ Xích Long Âm Trường Sinh tuyên bố thoái xuất giang hồ, cả Long Môn bảo cũng không quan hệ gì với các môn phái khác.
Phía trước bảo có một chiếc cầu gỗ bắc qua con sông lớn, nhưng sau khi tuyên bố thoái xuất giang hồ, để tỏ rõ ý chí tuyệt giao với mọi môn phái, Âm Trường Sinh đã phá hủy chiếc cầu đó, vì thế ai có việc qua khúc sông đó phải đi thuyền.
Lúc này bốn người Biện Bất Nghi đang đứng trên một tảng đá lớn bên bờ sông.
Đó chính là bến đò, tảng đá vừa đủ chỗ cho khách lên xuống.
Đò đậu ở bên kia sông không qua rước khách vì Biện Bất Nghi không thể xin được giấy mời.
Lý do là ngày mai đã ba mươi Tết, Long Môn bảo không lưu khách.
Biện Bất Nghi rất lấy làm kỳ quái.
Vụ đại huyết án ở Mai Hoa sơn trang làm Âm Trường Sinh sợ đến nỗi bế môn tỏa cảnh, thật là điều vô lý và trái với bản tính xưa nay của lão.
Âm Trường Sinh vốn là người hiếu khách, và theo dư luận chung thì lão được coi là một bậc anh kiệt.
Đã là bậc anh kiệt sao đột nhiên lại biến thành tiêu cực đến thế?
Đợi một hồi lâu, chợt có hai hán tử đến đứng chờ đò, tay phất một lá cờ vàng.
Chỉ chốc lát đã có thuyền từ bên kia sang đón.
Biện Bất Nghi hỏi hai tên hán tử :
- Hai vị là người của Long Môn bảo?
Hai tên kia nhìn bốn người đầy ác cảm, đáp :
- Phải!
Một tên hỏi lại :
- Bốn vị định đến bổn bảo ư?
Biện Bất Nghi đáp :
- Chúng tôi tiện đường ghé thăm. Vốn có chút quen biết với quý Bảo chủ.
Một tên trầm giọng :
- Bằng hữu, đi đi! Bảo chủ đã ba năm nay không gặp bằng hữu trên giang hồ nữa. Vì lão nhân gia đã mất hết lòng tin vào bằng hữu rồi.
Đò cập bến, hai tên hán tử bước lên thuyền.
Biện Bất Nghi chắp tay nói :
- Xin chư vị báo cho một tiếng, có Biện Bất Nghi ở Kim Thụ pha tiện đường bái phỏng!
Tên lái đò hừ một tiếng, nói :
- Nói thẳng một câu, Bảo chủ chúng ta nguội lòng rồi! Nhân gì? Nghĩa gì? Toàn là loài chó má!
Biện Bất Nghi nghiêm giọng :
- Các vị đối đãi với bằng hữu của quý bảo như vậy sao?
- Ba năm nay chúng tôi được thừa lệnh cự tuyệt tất cả khách nhân đến quấy rầy Bảo chủ!
Hoàng Phủ Sơn nhìn sang Long Môn bảo thấy thấp thoáng trong sương trắng đền đài lầu các ngói xanh tường đỏ rất uy nghi tráng lệ nhưng im lìm tẻ lạnh, liền quay lại nhìn Biện Bất Nghi hỏi :
- Chúng ta chẳng cần đến gặp Âm Trường Sinh nữa...
Biện Bất Nghi sờ thanh Kim kiếm của Vưu Tam Lang vừa giao cho, nói :
- Có hai bảo vật của lão ta. Tôi muốn biết vì sao lão không cần đến nữa.
- Người khác vứt đồ vật không cần, đó chẳng phải là chuyện động trời gì lắm!
Bộc Phu nói oang oang :
- Đi thôi, Biện huynh! Chỗ này không lưu khách thì có chỗ khác. Nếu ở đâu cũng như chó giữ nhà cả thì vẫn còn đường mà đi. Chúng ta cần gì phải nhất thiết tới Long Môn bảo?
- Nhưng ngày mai đã ba mươi tết, chúng ta sẽ đón giao từ ở đâu?
Vưu Tam Lang nói :
- Trước hết cứ đi khỏi đây đã rồi tính sau.
Biện Bất Nghi không biết làm gì hơn đành cùng mọi người rời khỏi bến sông.
Đi được chừng vài dặm, Vưu Tam Lang chợt nói :
- Nếu lúc đó có chuyện cấp bách, chúng ta có thể vượt sông.
Biện Bất Nghi nói :
- Chẳng lẽ bơi? Sông rộng tới năm mươi trượng, giữa giá rét thế này chỉ sợ tới nửa dòng người đã đông cứng lại rồi!
- Nhưng có thể ςướק thuyền!
- Không làm thế được! Chúng ta không có lý do gì để bức Hi*p Âm Trường Sinh. Hơn nữa chưa có nguyên nhân chính đáng tới Long Môn bảo. Đã muốn bái phỏng chẳng lẽ đi ςướק thuyền người ta?
Vưu Tam Lang nói :
- Cứ lên đại, bắt buộc chúng chở sang, khi gặp Âm Trường Sinh sẽ cáo lỗi sau!
Biện Bất Nghi suy tính một lúc rồi gật đầu :
- Cách đó có thể chấp nhận được. Nào, quay lại! Chúng ta sẽ hành động theo kế hoạch đó.
Rồi nhìn Hoàng Phủ Sơn dặn :
- Chúng ta không được đả thương người ta, xuất thủ nhẹ thay một chút!
Hoàng Phủ Sơn gật đầu :
- Cứ để việc đó tôi lo liệu!
Bốn người trở lại thì vừa mang đang có thuyền chờ ở bên này, trên thuyền có hai tên hán tử chừng như đang đợi ai.
Biện Bất Nghi lên tiếng :
- Hai vị, trời sắp tối lại rét mướt thế này, xung quanh đây lại chẳng có dân cư gì, chúng tôi muốn quá giang trú một đêm ở bảo môn, sáng mai xin đi ngay. Chẳng cần báo cho quý Bảo chủ cũng được!
Tên hán tử cầm chèo nói :
- Không được!
Tên thứ hai lỗ mãng buông một tiếng :
- Cút!
Hoàng Phủ Sơn hành động như chớp.
Tiếng “cút” vừa dứt thì Kim Thủ chỉ đã điểm trúng huyệt Khí hải của hắn.
Tên thứ hai chưa kịp trở tay thì đã bị đánh một chưởng ngất đi.
Quả nhiên Hoàng Phủ Sơn đã làm đúng yêu cầu của Biện Bất Nghi, không xuất thủ quá nặng.
Hoàng Phủ Sơn cầm chèo, ba người kia xuống thuyền sang sông.
Ra giữa dòng, Vưu Tam Lang cười nói :
- Nếu Âm Trường Sinh biết chúng ta cưỡng chế người của hắn để qua sông còn đánh bị thương hai tên chèo thuyền thì nhất định trục xuất thôi.
Biện Bất Nghi nói :
- Tôi chỉ lo không gặp được lão ta.
Bộc Phu hừ một tiếng nói :
- Nếu hắn không chịu ra kiến diện thì chúng ta cứ xông bừa vào tận nơi hắn ở xem có chịu gặp không?
- Xin các vị nhớ cho chúng ta không phải tới đây để đánh nhau.
- Nhưng dù sao chúng ta cũng đã khống chế hai tên chèo thuyền rồi!
- Việc đó chúng ta có thể giải thích và xin lỗi, nói rằng mục đích tới đây trú qua đêm.
Nhưng khi thuyền vừa cập bến thì lạ thay trên bờ lại có ba tên hán tử ra nghênh đón.
Tên tráng hán đứng giữa chắp tay cười niềm nở thi lễ nói :
- Bốn vị quý khách vượt giá lạnh này tới Long Môn bảo tất có cấp sự?
Hán tử không đề cập gì đến chuyện hai tên chèo thuyền đang nằm mê man, thậm chí không nhìn chúng lấy một lần, làm như trên thuyền không có hai tên đó.
Biện Bất Nghi vội chắp tay hoàn lễ nói :
- Tại hạ là Biện Bất Nghi ở Kim Thụ pha đã từng có lần được yết kiến quý Bảo chủ. Hôm nay thuận đường ghé vào quý bảo bái phỏng cuối năm chứ không có chuyện gì khác.
Y quay nhìn hai tên chèo thuyền vẫn nằm bất tỉnh trong khoang, cười với vẻ hối lỗi :
- Hai vị này vì tận tâm với chức việc nên chúng tôi lỡ phạm tội thất kính!
Nói xong quay lại ngầm đánh mắt cho Hoàng Phủ Sơn.
Chàng hiểu ý liền giải khai huyệt đạo cho chúng.
Tên hán tử chèo thuyền vừa tỉnh lại thì quát to một tiếng, nhưng khi trông thấy thái độ lễ phép của ba tên hán tử đứng trên bờ, hắn liền ngập ngừng nói :
- Bối tổng quản, bọn này...
Thì ra tên hán tử là Tổng quản của Long Môn bảo, họ Bối.
Bối tổng quản trầm giọng :
- Ta biết chắc các ngươi quá lời xúc phạm tới quý khách!
Rồi lại quay sang bốn người Biện Bất Nghi ôm quyền nói :
- Đã thượng môn tất gọi là khách. Xin bốn vị theo tại hạ!
Biện Bất Nghi bụng thầm mừng.
Chỉ cần gặp được Âm Trường Sinh thì mọi việc dễ dàn xếp.
Liền dẫn đầu ba người nhảy lên bến.
Nhưng những lần nữa nhìn lại tên Tổng quản, Biện Bất Nghi nhận ra hắn không đơn giản.
Đôi mắt hắn có vẻ gì thần bí và giảo hoạt.
Biện Bất Nghi lập tức cảm thấy không được thoải mái, sắc diện cũng trở nên lãnh đạm hơn.
Tên họ Bối dẫn bốn người vào bảo môn rồi rẽ sang trái tới một phòng khách lớn, trần thiết khá cầu kỳ, trong phòng đặt hai chiếc giường lớn và bốn năm chiếc chăn gấm.
Giữa phòng kê một bộ bàn ghế bằng gỗ đàn hương.
Tên họ Bối sai hai tên tùy hành mang trà tới.
Bốn người cùng tên Tổng quản ngồi ngay vào bàn.
Biện Bất Nghi nhấp một ngụm trà còn bốc khói, thành khẩn nói :
- Bối tổng quản xin hãy dẫn chúng tôi đến bái yết Âm bảo chủ! Thượng môn bái phỏng mà không gặp được quý Bảo chủ thì thật...
Bối tổng quản cười đỡ lời :
- Nếu tại hạ không nói thì chắc bốn vị chưa biết. Bảo chủ chúng tôi không những không tiếp khách mà ngay cả người trong bảo cũng rất ít khi gặp được. Hôm nay đã là cuối năm, bản thân tại hạ vào mấy lần vẫn không gặp được.
Biện Bất Nghi bụng không được vui, nghĩ rằng tên họ Bối này là một kẻ cáo già!
Tên Tổng quản sai chuẩn bị cơm rượu, chắp tay cúi mình nói thêm :
- Bốn vị thứ lỗi! Nếu tôi đưa bốn vị vào chẳng những không được gặp mà chức vị Tổng quản của tôi cũng mất!
Hắn lại lướt mắt nhìn khách một lượt, nói tiếp :
- Các vị chỉ là thuận đường bái phỏng. Tôi sẽ chờ cơ hội thuận tiện đem việc này bẩm lại với Bảo chủ.
Biện Bất Nghi không nói gì, chỉ trầm ngâm nghĩ ngợi.
Lát sau hai tên hán tử mang cơm rượu tới.
Chủ khách tiếp nhau cùng thù tạc.
Rượu qua ba tuần, Bối tổng quản mở lời :
- Chúng ta uống rượu mà không nói tới chuyện giang hồ. Long Môn bảo đã đoạn tuyệt không giao du với người trên võ lâm ba năm nay rồi.
Biện Bất Nghi hỏi :
- Tổng quản có thể cho biết vì sao không?
Tên họ Bối trầm giọng :
- Vụ huyết án ở Mai Hoa sơn trang đó, đã mấy người trên giang hồ dám vỗ иgự¢ xuất hiện điều tra hung thủ? Thế mới biết nhân nghĩa đạo đức trên giang hồ không đáng một xu!