Giang Hồ Thập Tam Đao - Chương 56

Tác giả: Độc Cô Hồng

Hỗn chiến ở Lão Long đàm
Gian lương đình lửa cháy ngùn ngụt nhưng không ai la lên để cứu hỏa vì gian nhà dựng biệt lập ở hậu viện, lại nằm trong Cửu Cung đại mê trận hiện đang trong tầm tên đạn tơi bời, ai hơi đâu xông vào ૮ɦếƭ uổng?
Giữa lúc đó có mấy tiếng la thất thanh rồi tên bắn vào trận rời rạc dần.
Tiếp đó có tiếng người gọi to :
- Vưu huynh, Bộc huynh! Mau nhảy ra ngoài tường!
Đó là giọng nói của Biện Bất Nghi!
Đương nhiên Hoàng Phủ Sơn cũng xông vào trận. Chàng dùng đá nhỏ làm ám khí, bắn không thương tiếc vào bọn cung thủ mai phục xung quanh hậu viện.
Đó là kế hoạch của Biện Bất Nghi.
Lần trước y đã dùng cách đó để khống chế bọn cung thủ giải nguy cho Hoàng Phủ Sơn nên chàng mới bình yên ra khỏi mê trận.
Nhưng lần trước còn khó khăn hơn. Hiện tại do Vưu Tam Lang đốt ngôi lều cháy rừng rực nên bọn cung thủ mai phục xung quanh đều lộ diện càng làm cho mỗi viên đá của Hoàng Phủ Sơn đều ném trúng đích!
Lúc này cả Bộc Phu cũng trấn định lại.
Vưu Tam Lang hiểu ra có người chi viện, lập tức kêu Bộc Phu nhằm chỗ tường viện gần nhất nhảy ra.
Nghe tiếng Qua Trường Giang quát lên đầy tức giận :
- Mau chặn chúng lại!
Tất cả nhân mã của Khoái Lạc bảo đều xuất trận!
Qua Trường Giang phi thân nhảy ra khỏi tường viện trước tiên. Tổng quản Tề Trường Chinh bám theo Bảo chủ như hình với bóng.
Tiếp đó là Điền Phong, Trương Địch, Kim Bất Hoán, cả Triệu Đảm đang bị thương cũng không chịu bỏ cuộc.
Sau những cao thủ này là tám tên hắc y hán tử võ công thuộc hàng nhị lưu, rầm rập đuổi theo qua sông đào về hướng ngọn đồi sau bảo.
Nếu nói rằng Qua Trường Giang truy sát Vưu Tam Lang và Bộc Phu là cách nghĩ rất sai lầm.
Bởi vì mục đích chủ yếu và duy nhất của lão Bảo chủ chính là thanh Kim kiếm của vị Long Môn bảo chủ Âm Trường Sinh. Chẳng qua hai người kia chỉ là nạn nhân vì liên quan đến thanh Kim kiếm đó mà thôi.
Mọi trở lực ngăn cản không cho Qua Trường Giang đạt đến mục đích đều phải bị tiêu diệt!
Nếu có thanh Kim kiếm trong tay cùng Khấp huyết kiếm, lúc đó thiên hạ võ lâm có ai dám nhìn thẳng vào mặt vị Khoái Lạc bảo chủ đầy uy danh nữa?
Năm xưa để tranh đoạt hai vật chí bảo của Âm Trường Sinh mà biết bao người phải bỏ mạng.
Hai vật chí bảo ấy, một là Kim kiếm hay Đoạn Lưu kiếm, vật thứ hai gọi là Long giác lạt.
Bây giờ Kim kiếm xuất hiện ngay trong tầm tay, đời nào Qua Trường Giang chịu bỏ qua cơ hội ngàn vàng đó?
Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn dìu Vưu Tam Lang và Bộc Phu đi sâu vào rừng. Họ hiểu rằng hai người bị trúng nhiều mũi tên, tuy chưa đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng nhưng trong tình hình bị Khoái Lạc bảo dốc hết nhân mã truy sát, việc an toàn thoát khỏi tay chúng là vấn đề chẳng dễ dàng.
Hoàng Phủ Sơn dìu Bộc Phu, vừa đi vừa hỏi :
- Làm sao hai vị để xảy ra nông nổi này? Muốn tới Khoái Lạc bảo phải tính toán suy xét thật kỹ trước. Nên biết Qua Trường Giang chẳng phải là nhân vật dễ đố phó đâu.
Bộc Phu nói :
- Tên họ Qua hình như là người của Bạch Liên giáo, bày ra mê hồn trận để hại người. Lão tử ta sau này chẳng khi nào sa vào ma trận ấy nữa đâu!
Phía sau Vưu Tam Lang góp lời :
- Hoàng Phủ lão đệ! Qua Trường Giang bảo ta cắt lấy đầu ngươi để đổi lấy nhi nữ ta.
Hừ! Ta đời nào mắc lừa chúng chứ!
Hoàng Phủ Sơn hỏi :
- Ông có ý định cắt lấy đầu tôi không?
Vưu Tam Lang kêu lên :
- Sao lão đệ lại hỏi câu đó? Người trong giang hồ phải lấy nghĩa làm đầu. Vưu Tam Lang này há có thể hạ thủ đối với người đã từng cứu mạng mình? Trở mặt với ân nhân còn được coi là người nữa không?
Biện Bất Nghi hỏi :
- Vậy thì các ngươi chạy vào Khoái Lạc bảo làm gì?
Vưu Tam Lang cười khùng khục đáp :
- Ta cắt một cái đầu heo xách đi. Thế nhưng hắn cũng lừa ta, đưa ra một cô nương giả dạng nhi nữ ta, mang đến nhử huynh đệ ta vào mê trận. Mẹ nó! Suýt nữa thì bị hắn lừa...
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Qua Trường Giang đã hãm hai vị vào Cửu Cung đại mê trận thì đời nào chịu thả ra nữa?
Vưu Tam Lang nghiến răng hằn học :
- Món nợ đó phải được trả sòng phẳng. Lão trộm ta với tên họ Qua sẽ không cùng đứng trong trời đất!
Bốn người đi khá nhanh, chẳng bao lâu đã tới Lão Long đàm. Biện Bất Nghi đưa mắt nhìn quanh, chợt thấy người của Khoái Lạc bảo đã đuổi kịp, hiện đang triển khai thế bao vây, liền hỏi Vưu Tam Lang và Bộc Phu :
- Sắp phải động thủ rồi. Hai vị còn có thể ứng phó được không?
Trước đó hai người đã được Biện Bất Nghi sơ cứu, rút hết tên ra và tra thuốc vào. Còn may không mũi tên nào trúng yếu huyệt và máu chảy không nhiều lắm.
Tuy vậy mới qua nửa canh giờ chưa thể hồi phục ngay được.
Bộc Phu chửi đổng :
- Mẹ cha nó! Hôm nay lão phu phải khai sát giới mới được!
Vưu Tam Lang múa thanh Kim kiếm tiếp lời :
- Lão tử có Kim kiếm đây, hãy chờ xem da thịt chúng thế nào.
Y phục của Bộc Phu rách bươm, so với một tên hành khất còn khó coi hơn. Tây Lương Đao Hồn nay đã biến thành kẻ lạc hồn, làm sao lão không nổi giận?
Bốn người đứng thành một hàng bên bờ Lão Long đàm, phóng mắt đầy phẫn nộ nhìn người của Khoái Lạc bảo đang siết chặt vòng vây mỗi lúc một gần.
Qua Trường Giang xông tới bên bờ đầm trước tiên, chỉ cần nhìn vào bộ mặt méo xệch đi vì tức giận của lão đủ biết trong lòng lão đang căm hận cực điểm.
Lão nghiến răng ken két nhìn từ Vưu Tam Lang đến Hoàng Phủ Sơn sau đó quay sang Triệu Hoạt Lý Triệu Đảm hỏi :
- Đúng như ngươi nói không?
Triệu Đảm chỉ mặt Biện Bất Nghi rủa :
- Con mẹ nó! Thì ra ngươi là tên lang băm có dược hiệu ở Kim Thụ pha. Vương quả phụ đã nhận diện rành rành ngươi mà!
Biện Bất Nghi cười đáp :
- Rõ ràng ngươi lẻn vào phòng ngủ của Vương quả phụ nghe nữ yêu đó ton hót chứ gì?
Triệu Đảm càng tức, thét lên :
- Tổ họ ba đời nhà ngươi! Đồ đáng mười lần ૮ɦếƭ giẫm! Quân súc sinh! Ngươi mở cửa hiệu đối diện với cửa hàng Vương quả phụ khiến cô ta cả tháng không bán được chiếc quan tài nào.
Biện Bất Nghi mặc nhiên thừa nhận :
- Nên nói cho rõ hơn một chút. Điều đó cũng có nghĩa là đối địch với tổng hiệu quan tài Vạn Thọ của ngươi, đồng thời đối địch với chính Khoái Lạc bảo, đúng vậy không?
Triệu Đảm quay qua Qua Trường Giang nói :
- Lão đại, tiểu tử đó không đơn giản đâu! Hắn đã hai lần đại náo Khoái Lạc bảo giúp tiểu tử Hoàng Phủ Sơn đó!
Qua Trường Giang nhíu mày hỏi :
- Chẳng lẽ hắn là tên ôn vật giả dạng ma quỷ xông vào Khoái Lạc bảo giúp Hoàng Phủ Sơn thoát hiểm? Hừ! Thế càng hay! Hôm nay lão tử chỉ cần đánh một mẻ là hết!
Hoàng Phủ Sơn cười hỏi :
- Nếu được vậy thì tốt quá! Nhưng Qua đại bảo chủ dựa vào cái gì chứ?
Biện Bất Nghi thêm lời :
- Tiếc rằng đây không được bố trí Cửu Cung đại mê trận, sống ૮ɦếƭ gì cũng đều dựa vào thực lực của mỗi người thôi.
Qua Trường Giang gầm lên :
- Lão tử tin chắc rằng sẽ tóm gọn các ngươi!
Vưu Tam Lang vung thanh Kim kiếm nói :
- Qua Trường Giang thân phận ngươi không phải là vô danh, tự xưng là Đại bảo chủ hùng cứ một vùng, thế mà lại giở trò ti tiện lừa người, thật là đồ vô sỉ!
Qua Trường Giang trả miếng :
- Ngươi chỉ là quân trộm cắp không đáng bàn!
Vưu Tam Lang tức giận quát :
- Tên họ Qua kia! Nếu nhi tử ta có mệnh hệ nào, đừng mong giữ được đầu ngươi trên cổ!
Qua Trường Giang cảm thấy chấn động trong lòng.
Vưu Tam Lang là vua trộm thành danh, được tôn xưng là Bệnh Thần Thâu, không những chỉ trộm vật không ai biết mà cứa đứt cổ người mang đi mà chẳng ai hay.
Sau này phải hết sức cẩn thận mới được.
Nhưng một người tối nào cũng nơm nớp lo sợ người ta cứa mất đầu mình thì còn lúc nào được yên thân nữa?
Lão nghiến răng nói :
- Lão trộm! Ngươi chẳng còn cơ hội cứa đầu người khác nữa được đâu! Bởi vì hôm nay ngươi không thể sống mà rời khỏi đầm này!
Biện Bất Nghi cười hỏi :
- Theo ý ta thì Qua bảo chủ chỉ cần nói ra ba vị cô nương hiện đang ở đâu thì mọi người ở đây sẽ không ᴆụng đến can qua nữa. Thế nào?
Qua Trường Giang hằn học nhìn Hoàng Phủ Sơn đáp :
- Đừng nói là lão tử không biết ba vị cô nương đang ở đâu mà cho dù có biết cũng không thể để cho các ngươi sống mà rời khỏi đây được!
Lúc này Bộc Phu vẫn đứng bên bờ đầm chưa nói lời nào, tĩnh lặng điều công dưỡng tức.
Nhưng khi Qua Trường Giang nói câu đó, lão phát nộ ưỡn иgự¢ vạm vỡ quát lên :
- Tới đây! Lão tử quyết đưa mạng mình phó mặc cho may rủi, xem chúng ta ai hoành thây ở bờ đầm!
Dứt lời hành ngang thanh đại đao sẵn sàng chờ địch nhân đến.
Biện Bất Nghi đưa tay ngăn lại. Hiện tại y không thể bỏ qua hy vọng điều tra tin tức ba nữ nhân mất tích. Trong đó có Âu Dương Tiểu Thanh, người đã cùng y chỉ mới hưởng trọn một đêm tình nghĩa phu thê rồi bỗng biệt tích.
Biện Bất Nghi bước lên một bước đối diện với Qua Trường Giang nói :
- Đại bảo chủ, ngươi không thể phủ nhận có dính líu đến ba nữ nhân bị mất tích. Nếu không chịu nói, Khoái Lạc bảo từ nay đừng mong có những ngày yên ổn!
Qua Trường Giang gào lên :
- Khoái Lạc bảo không sợ các ngươi, và đừng tưởng Qua đại gia đây là người dễ hù dọa!
Biện Bất Nghi vẫn bình tĩnh nói :
- Đại bảo chủ hãy trả lời ta một câu, sau đó hãy đánh nhau cũng chưa muộn!
- Ngươi là thứ đồ vật gì mà lão tử ta cần phải trả lời ngươi chứ?
Biện Bất Nghi nghiêm mặt nói :
- Đại bảo chủ, ngươi đừng có tự tin vào võ công của mình! Ai có bản lĩnh thế nào, chúng ta đã từng có dịp hiểu rõ. Cứ yên tâm đi! Hôm nay ta sẽ không để ngươi thất vọng!
Bộc Phu chừng không chịu nổi, kêu lên :
- Không cần nhiều lời với hắn, Biện đại phu!
Biện Bất Nghi xua tay :
- Lão huynh đừng vội! Thế nào ta cũng hỏi hắn một câu mới được.
Bộc Phu hiểu rằng Biện Bất Nghi cố tình kéo dài thời gian, việc đó đối với mình và Vưu Tam Lang rất có lợi.
Vưu Tam Lang cũng biết thế nên không nói gì.
Qua Trường Giang không biết làm gì hơn đành vểnh râu nói :
- Tiểu tử, vậy ngươi hỏi đi!
- Trước hết nói đến Thủy Tiên vợ của Thạch Trang là từ Khoái Lạc bảo đưa ra ngoài. Vậy ngươi tất phải biết đã đưa cô ta đến nơi nào chứ?
Qua Trường Giang cười hắc hắc nói :
- Nữ nhân đó tuy đẹp nhưng tàn phai rồi! Cuộc sống sung sướng không ưng lại vào thâm sơn bạn với dã thú! Ta đã đưa nó cho Lương Tâm xử trí. Hắn muốn xử sự thế nào cũng mặc, ta không cần quan tâm nữa!
Biện Bất Nghi giằn giọng :
- Nói vậy Lương Tâm muốn làm gì, ngươi không có trách nhiệm gì cả sao?
Qua Trường Giang cười đểu giả :
- Vì sao ta phải có trách nhiệm? Hắn ngắm trăng thưởng hoa thế nào cũng mặc...
Tuy máu nóng đã bốc lên đầu nhưng Biện Bất Nghi vẫn cố nín nhịn hỏi thêm :
- Còn hai vị nữ nhân kia?
- Hai vị cô nương kia cũng là chuyện của Lương Tâm, chẳng liên quan gì đến ta cả.
Biện Bất Nghi đột nhiên thốt ra mấy tiếng :
- Còn Vạn Phi Điệp...
Qua Trường Giang buột miệng :
- Là đại kỹ viện tận phủ Thương Châu, hắc hắc...
Như thế là đủ!
Không những chỉ Biện Bất Nghi mà cả Hoàng Phủ Sơn và Vưu Tam Lang nghe câu đó đều biến sắc.
Thì ra câu đầy bí ẩn mà Lương Tâm thốt ra trước khi ૮ɦếƭ, Vạn Phi Điệp chính là một đại kỹ viện ở phủ Thương Châu!
Mỹ nữ và kỹ viện, đó là điều đại bất hạnh!
Biện Bất Nghi chợt hú lên một tiếng sầu thảm và đáng sợ rồi phi thân thẳng tới Triệu Đảm, hai ống tay áo phất mạnh.
Người của Khoái Lạc bảo đã chủ động từ trước, vừa thấy Biện Bất Nghi lao sang, Triệu Đảm liền cảnh giác lùi về, trong lúc đó Tiền Thông Thần Trương Địch liền bắn ra hai mũi kim tiêu nhằm thẳng vào mặt Biện Bất Nghi!
Trận đánh đã châm ngòi, Khoái Hoạt Đấu Điền Phong và Phi Đề Thần Tiên Kim Bất Hoán liền vây lấy Vưu Tam Lang. Hai tên này như có kế hoạch từ trước, mục đích là đoạt thanh Kim kiếm trên tay Vưu Tam Lang.
Vị Bệnh Thần Thâu có thể ૮ɦếƭ nhưng thanh Kim kiếm tuyệt không thể rời tay.
Sau mấy lần sa vào nguy biến ở Khoái Lạc bảo, Vưu Tam Lang đã biết rõ ý đồ của đối phương. Lão cũng là một hảo thủ trên giang hồ, đâu có thể dễ dàng nhường bảo bối cho người khác?
Còn Bộc Phu một mình đối địch với tám tên hắc y hán tử, tuy chỉ vào hàng nhị lưu nhưng võ công không nhược, lại có khả năng liên thủ rất tốt.
Tuy vậy Bộc Phu là một đại hành gia chuyên về sử dụng đao, cứ mỗi chiêu ra đều có thủ có công.
Chỉ sau mấy chiêu thăm dò, Bộc Phu ra tay vô cùng hung mãnh, phút chốc đã có ba tên nằm xuống dưới thanh đại đao uy mãnh của lão, tên thứ tu bị đánh băng thanh đao bắn tít lên trời rồi rơi xuống Lão Long đàm.
Cặp đấu khốc liệt nhất phải kể đến Qua Trường Giang với Hoàng Phủ Sơn.
Hai cừu nhân không đội trời chung này vận hết công lực và võ học, ra chiêu tàn độc không chút lưu tình.
* * * * *
Bệnh Thần Thâu Vưu Tam Lang với thanh Đoạn Lưu kiếm trong tay đừng nói Điền Phong và Kim Bất Hoán không dám tiếp cận mà trên giang hồ ai cũng phải kiêng kỵ.
Chẳng trách nào Qua Trường Giang dốc hết tam sức quyết đoạt cho bằng được thanh Kim kiếm đó.
Phi Đề Thần Tiên Kim Bất Hoán tai và cổ tay vẫn còn quấn băng. Đó là ngày trước bị thương bởi chính thanh Kim kiếm này, lúc đó nếu không được Qua Trường Giang kịp thời xuất kiếm cứu cho thì hắn đã bị chém bay đầu.
Hiện tại là lần giao thủ thứ hai. Kim Bất Hoán đã thay chiếc roi ngựa khác, và không phải một đối một như trước mà còn có thêm Khoái Hoạt Đấu Điền Phong hợp lực.
Tuy vậy ngọn roi da chỉ rít lên vun ✓út phía trên đầu mà không dám tiếp cận, nhường cho Điền Phong cận chiến.
Vưu Tam Lang hiểu rõ tiếng roi rít trên đầu chỉ để hù dọa khiến mình phân thần mà thôi, nhưng vẫn đề phòng hắn thừa cơ quấn chặt tay phải sau đó hạ thủ đoạt thanh Kim kiếm.
Thanh khoái đao của Điền Phong múa tít liên hồi kỳ trận che lấp cả ánh vàng rực của thanh Kim kiếm, tuy vậy hắn chỉ giữ một khoảng cách an toàn chứ không dám mạo hiểm chạm tới thanh bảo kiếm.
Mấy lần Kim Bất Hoán đưa mắt ra hiệu cho Điền Phong nhưng Vưu Tam Lang ma mãnh hơn nhiều, vừa đánh vừa quan sát tình hình, những lúc như thế lão cố sức vung kiếm đánh loạn lên, khiến Điền Phong phải chú tâm đề phòng, bởi thế không biết Kim Bất Hoán có ý gì.
Qua một hồi, Kim Bất Hoán ở ngoài nhân lúc Vưu Tam Lang sơ hở xuất một chiêu Độc Xà Tiên Đồng, thật không hổ danh Phi Đề Thần Tiên, chiếc roi ngựa vô thanh vô tức như con rắn quấn chặt lấy cổ tay phải Vưu Tam Lang!
Tiếp đó tên chủ sòng ngựa dùng sức giật mạnh.
Điền Phong không bỏ lỡ thời cơ, nhằm mục tiêu thật chính xác vận đủ mười hai thành công lực chém xuống một đao nhằm phạt đứt cánh tay phải của đối phương đang cầm thanh kim kiếm đang tỏa ánh vàng chói lọi hết sức hấp dẫn nhưng đã bị bất lực vì bị ngọn roi quấn tới ba vòng.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đó, Vưu Tam Lang phản ứng rất nhanh, dùng lấy bàn tay trái chộp lấy thanh bảo kiếm vung lên đón đỡ.
- Choang!
Sau âm thanh váng óc, Điền Phong hốt hoảng lùi lại, thanh khoái đao trong tay bị đứt gọn gần tới chuôi!
Vưu Tam Lang thuận thế hơi bước chếch sang trái vung kiếm chém đứt đầu roi đồng thời bàn tay phải vừa được tự do liền chộp lấy đoạn roi giật mạnh.
Kim Bất Hoán bị bất ngờ cố giằng lại nhưng bị mất đà, suýt nữa thì ngồi phịch xuống đất!
Cả Điền Phong và Kim Bất Hoán đều bị hủy mất binh khí, lập tức rút trong người ra một thanh đoản đao nhỏ tiếp tục xông vào vây lấy Vưu Tam Lang.
Tuy nhiên bỏ sở trường để dùng sở đoản thì lại càng bất lợi, hơn nữa thanh Kim kiếm của Vưu Tam Lang chém sắt như chém bùn, vì thế cả hai chú tâm phòng ngự không dám tiếp chiêu, hoàn toàn sa vào thế hạ phong.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc