Thủ đoạn nham hiểmVưu Tam Lang thở phào một hơi, lão cũng như Hoàng Phủ Sơn ngỡ rằng đó là một đám mây, đến lúc này nhận ra mình nhất thời hơi hoảng lúng túng ngượng ngập.
Bộc Phu nói ngay :
- Đó không phải là mây, nhất định không phải là mây!
Biện Bất Nghi hỏi :
- Bộc huynh làm sao biết đó không phải là mây?
Bộc Phu nói :
- Mây thì chẳng bao giờ có trở lực, thế mà đao của ta ra chiêu đều bị ngăn trở, lưỡi đao chém vào một vật gì rất mềm, cơ hồ chẳng có chút sức lực, chẳng biết đó là cái gì!
Vưu Tam Lang cũng nhớ lại vừa rồi ngọn câu đao của lão tợ hồ như đâm trúng vật gì rất mềm, có điều không biết đó là vật gì?
Biện Bất Nghi từ từ đi đến gần Lương Tâm nói :
- Lương lão đầu, vừa rồi thực ra là chuyện gì chứ, vì sao ngươi không né tránh?
Lương Tâm im lặng không đáp, thậm chí người cũng không hề nhúc nhích.
Biện Bất Nghi liền đến gần giơ tay vỗ nhẹ vào người Lương Tâm, nhưng lão ta bỗng giật mình thất sắc.
Hoàng Phủ Sơn nhận ra khác thường liền hỏi :
- Lão ta sao thế?
Biện Bất Nghi giọng lạc đi :
- Ngươi có bao giờ nghe thấy người ૮ɦếƭ biết nói chưa?
Vưu Tam Lang kinh động bước chân tới thất thanh la lên :
- Hắn không thể ૮ɦếƭ!
Con gái lão ta thất tích nơi nào chẳng biết, nếu Lương Tâm mà ૮ɦếƭ thì lão biết đòi con gái ở người nào chứ?
Hoàng Phủ Sơn cũng hốt hoảng. Tiểu Ngọc Nhi thất tích nhiều ngày nay, mà duy nhất Lương Tâm là mấu chốt chính, nếu như Lương Tâm ૮ɦếƭ thì việc truy tìm Tiểu Ngọc Nhi là một vấn đề đau đầu cho chàng!
Lương Tâm đáng ૮ɦếƭ, nếu như không phải vì Tiểu Ngọc Nhi và Vưu Nhị Thư thì hắn đã ૮ɦếƭ từ ngay trong Thanh Phong trấn.
Hoàng Phủ Sơn chẳng giữ được bình tĩnh la lên :
- Nhanh cứu hắn, hắn không thể ૮ɦếƭ!
Biện Bất Nghi nửa câu cũng chẳng nói, liền xem xét nhanh trên người Lương Tâm rồi ấn tay vào mạch xem xét, nhận ra ngay hắn đã trúng một loại ám khí độc. Trong đêm tối núi sâu thực khó khăn cứu trị, lão ấn tay ngay huyệt Mệnh môn cố duy trì Nhâm Đốc nhị mạch tuần hoàn.
Qua một lúc, Biện Bất Nghi cả người toát mồ hôi, thở hắt ra một hơi nói :
- Kịch độc xung tâm, thần tiên cũng khó cứu nổi, loại độc này...
Hoàng Phủ Sơn nhìn thấy Lương Tâm có cử động một chút, liền thét gào vào tai hắn chừng như sợ hắn không nghe thấy :
- Lương lão đầu, ngươi nhanh nói... hai vị cô nương ở đâu?
Lương Tâm được Biện Bất Nghi vận công lực tạm duy trì khí mạch trong người hắn, mở mắt ra lờ đờ nhìn bốn người lắp bắp được mấy tiếng :
- Không... biết...
Biện Bất Nghi đến thò tay vào người lấy đan dược cũng không kịp, hai tay cứ vận lực thôi động huyết mạch trong người Lương Tâm, chừng như chỉ cần nhấc tay ra là hắn đoạn khí ngay.
Lão trên trán giờ đổ mồ hôi như tắm, đêm núi hàn phong rét người chừng như không có tác dụng gì đối với lão, cổ họng thấy cháy khô!
Hoàng Phủ Sơn cúi sát bên tai Lương Tâm nói :
- Lương lão đầu, ngươi đã là người sắp ૮ɦếƭ, lời nói của người trước khi ૮ɦếƭ thường rất thành thực lương thiện, tóm lại ngươi nên nói một lời chân thực chứ!
Lương Tâm lại mở con mắt độc nhất ra, thế nhưng một dòng máu đen rỉ ra từ chân tóc, rỉ tới đâu thì da thịt như thối đến đó, nhìn thực khiến người ta chẳng khỏi rùng mình sởn gai ốc!
Lương Tâm đột nhiên mắt rạng lên một tia hàn quang, người cố vùng dậy nói như gào nhưng lại ngắt quãng :
- Kim mộc... thủy... hỏa... thổ...
Biện Bất Nghi vừa nghe liền chống lên :
- Kim mộc thủy hỏa thổ là “Ngũ hành”!
Trong tình cảnh này ai nhìn cũng biết ngay Lương Tâm đang ở trong tình trạng “hồi quang phản chiếu”, đó là tình trạng tỉnh táo của một người sắp trút hơi thở cuối cùng!
Quả nhiên lão ta thổ ra một 乃úng máu đen, rồi nấc lên thốt thêm được ba tiếng :
- Vạn... Phi... Điệp...
Tiếng cuối cùng vừa dứt thân hình lão trương lên rồi cứng đờ, qua một lúc thì mềm nhũn, tắt tử đương trường!
Biện Bất Nghi buông tay khỏi người Lương Tâm, lão tợ hồ như cũng đuối sức, thả thân hình ngồi phịch trên đất thở hổn hển.
Hoàng Phủ Sơn nhìn Biện Bất Nghi biết để kéo dài Lương Tâm sống thêm được thời gian một tuần trà, chỉ đủ nói ra mấy lời thì lão đã phí tận công lực của mình, giờ đây lão rất cần nghỉ ngơi điều hòa khí huyết.
* * * * *
Đêm trở nên tĩnh lặng hơn sau cái ૮ɦếƭ của Lương Tâm!
Mọi điều giờ đây như chìm đuối theo cái ૮ɦếƭ của lão ta!
Qua đi một hồi lâu, Vưu Tam Lang là người đầu tiên lên tiếng hỏi Bộc Phu :
- Bộc huynh cho rằng Lương lão đầu vì sao mà ૮ɦếƭ?
Bộc Phu nói :
- Như một màn mây đen trùm xuống, ta chẳng nhìn rõ gì cả!
Vưu Tam Lang nói :
- Đó không phải là mây, ta dám đảm bảo đó tuyệt đối không phải mây, nếu như lúc đó chúng ta không kịp xuất đao phòng vệ thì có lẽ chúng ta cũng lên đường cùng Lương Tâm rồi!
Hoàng Phủ Sơn quan tâm đến Biện Bất Nghi, chàng nãy giờ chỉ im lặng đứng ngay bên cạnh Biện Bất Nghi làm hộ pháp canh chừng.
Chàng thực tình trong lòng chẳng yên tâm hai nhân vật Bệnh Thần Thâu Vưu Tam Lang và Tây Lương Đao Hồn Bộc Phu này. Từ lời của Lương Tâm, chàng biết được bọn họ hai người đã lẻn vào đánh cắp kho báu của Lương Tâm, thanh Kim kiếm hiện tại đã nằm trong tay Vưu Tam Lang!
Chàng không yên tâm chính là vì bọn họ cũng đã biết chuyện Long Giác thích giờ nằm trong người Biện Bất Nghi, ai dám đảm bảo rằng trong lúc này bọn họ không nhân cơ hội đoạt lấy bảo bối kia đi?
Thực chẳng sai...
Vưu Tam Lang trong lòng quả nhiên có nhen nhóm ý nghĩ đó, chỉ có điều lão ta biết thế nào là lợi hại, biết cân nhắc tình thế, lúc này đây điều quan trọng nhất là lão phải cứu được con gái mình. Đừng nói là liên kết với Hoàng Phủ Sơn thì lão có lợi, mà nếu như đối đầu với chàng, thì vừa rồi Kim Thủ chỉ mà Hoàng Phủ Sơn thi thố lão ta nhìn thấy chẳng khỏi thấy ngần ngại!
Vưu Tam Lang là tay lão luyện giang hồ, đương nhiên mỗi khi thấy không chắc chắn thì lão chẳng khi nào làm, đằng nào muốn đoạt được Long Giác thích thì lão dùng sở trường thành danh của mình vẫn hay hơn nhiều, đó chính là “trộm”!
Bộc Phu bấy giờ bước đến bên xác Lương Tâm cúi xuống nhìn qua một cái, bất giác thất thanh la lên :
- Í da, mẹ ơi! Cả người hắn bầm đen!
Vưu Tam Lang rụt vai nói :
- Loại độc gì mà ghê gớm thế chứ!
Biện Bất Nghi hai mắt nhắm hờ vận khí điều hòa, chừng như chẳng nghe câu hỏi của Vưu Tam Lang chỉ im lặng.
Hoàng Phủ Sơn đứng bên cạnh Biện Bất Nghi cũng im lặng, chàng thầm hiểu con người Biện Bất Nghi, tuy không đáp lời Vưu Tam Lang, nhưng loại độc mà Lương Tâm trúng nhất định là một loại kịch độc vô cùng lợi hại, nếu không thì Lương Tâm chẳng bao giờ ૮ɦếƭ.
Biện Bất Nghi ngoại hiệu nhân xưng Y Tử Nhân, là người chuyên cứu trị người đã ૮ɦếƭ, thế nhưng Lương Tâm trúng một loại độc mà Biện Bất Nghi cũng không cứu nổi, đến loại độc này phối chế như thế nào Biện Bất Nghi cũng chẳng biết được!
Biện Bất Nghi bỗng thở dài một hơi, từ từ mở mắt ra cất tiếng giọng trầm trầm hữu lực nói :
- Đây là loại kịch độc hàm tử khí từ người ૮ɦếƭ, chẳng phải là một loại độc bình thường!
Vưu Tam Lang và Bộc Phu nhìn thấy Biện Bất Nghi đã hồi phục chân lực nhanh như vậy thì thầm thán phục, bấy giờ chỉ thấy Biện Bất Nghi nói rồi đứng lên đi đến bên xác Lương Tâm. Lão chú ý nhìn lên bộ vị trên đầu Lương Tâm, rồi đưa tay sờ sờ lên tóc lão ta.
Lão sờ rất cẩn thận, quả nhiên từ trên đầu Lương Tâm nhổ ra một ngọn ám khí, vừa đưa lên nhìn thì la hoảng :
- Lại một chiếc “hổ nha tiêu”!
Hoàng Phủ Sơn liền nói thêm :
- Mà bộ vị trúng là đầu, một loại ám khí chứa kịch độc trúng vào đầu não mà lão huynh giữ cho hắn thốt lên vài ba lời mơ hồ cũng đã là một kỳ tích!
Biện Bất Nghi cười khổ nói :
- Nếu như trúng vào nơi khác thì hắn có thể đã nói rõ ràng hơn, đây lại trúng vào đầu thì ૮ɦếƭ cực nhanh. Ài, hắn ૮ɦếƭ thì đã ૮ɦếƭ, hại chúng ta xui xẻo!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Chúng ta xui xẻo gì chứ!
Biện Bất Nghi nói :
- Mất đi đầu mối duy nhất chẳng xui là gì?
Vưu Tam Lang liền góp ý :
- Chẳng phải tên họ Lương này tay chân của Khoái Lạc bảo Bảo chủ Qua Trường Giang sao? Đã thế thì chúng ta chỉ việc tìm đến họ Qua kia quyết chẳng sai!
Biện Bất Nghi nói :
- Hai chúng ta chẳng thể đi Khoái Lạc bảo!
Vưu Tam Lang cười nhạt nói :
- Nhị vị sợ Qua Trường Giang ư?
Biện Bất Nghi mỉm cười nói :
- Hai chúng ta chẳng những không thể đi, mà còn xin nhị vị đừng nhắc đến chuyện đi tìm con gái của ta!
Vưu Tam Lang trong lòng vừa ngạc nhiên vừa hồ nghi ngưng mắt nhìn hai người hỏi :
- Vì sao?
Biện Bất Nghi nói :
- Vị huynh đệ này của ta từng Gi*t con trai độc nhất của Qua Trường Giang, mối thù hận này vĩnh viễn chẳng giải được. Nhị vị nếu như muốn đi Khoái Lạc bảo thì chúng ta tạm chia tay ở đây, thế nhưng cần phải nhắc hai vị một điều, Qua Trường Giang nếu như biết được tay chân của hắn bị ૮ɦếƭ thì nhị vị gặp nhiều phiền hà đấy. Nên biết Qua Trường Giang con người sở đoản, hắn chung quy chẳng muốn người của mình bị người khác Gi*t!
Bộc Phu trầm ngâm một lúc nói :
- Không phải ૮ɦếƭ dưới tay chúng ta!
Biện Bất Nghi nói :
- Nhưng chúng ta mang hắn đến đây!
Vưu Tam Lang trong lòng chừng như đã quyết, liền ưỡn иgự¢ nói :
- Vì con gái yêu quý của ta, dù long đàm hổ huyệt ta cũng phải vào!
Rồi lão đưa mắt nhìn Bộc Phu hỏi :
- Bộc huynh, ý Bộc huynh thế nào?
Bộc Phu đưa mắt nhìn Biện Bất Nghi rồi lại chuyển nhìn Hoàng Phủ Sơn, đoạn nặng nề gật đầu nói :
- Chúng ta đi, đến Khoái Lạc bảo!
Hai người này nói đi là đi ngay, chỉ trong nháy mắt đã mất hút trong màn đêm.
* * * * *
Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn không đi Khoái Lạc bảo, đương nhiên chẳng phải vì họ sợ Qua Trường Giang, mà chính là vì lão ta nghĩ Qua Trường Giang chẳng phải là người họ muốn kiếm. Huyết án Mai Hoa sơn trang, lực lượng của Khoái Lạc bảo chẳng đủ sức làm nổi!
Trong giang hồ một đêm Gi*t sạch bảy mươi hai người lớn nhỏ của Mai Hoa sơn trang quả chẳng phải là tầm thường, đừng nói bản thân Thiên Diện Thái Tuế Kha Phương Đạt mà đến người trong Mai Hoa sơn trang chẳng ai kém cỏi. Cho nên đối phương nhất định là một thế lực hùng mạnh, hoặc là một nhân vật bản lĩnh cao cường hơn hẳn Kha Phương Đạt rất nhiều.
Lại nói Tiểu Ngọc Nhi cũng không có trong Khoái Lạc bảo, vì chính họ phát hiện được chiếc kiệu trắng đi vào vùng núi lân cận Mai Hoa sơn trang.
Thủy Tiên tuy bị đưa từ Khoái Lạc bảo đến vùng bí mật gần Mai Hoa sơn trang, thế nhưng Qua Trường Giang không nhất định đã biết được, mà người biết phải là Lương Tâm.
Mà thậm chí đến Lương Tâm cũng có lẽ không biết đích xác nơi nào, bởi vì lần đầu khi áp giải Thủy Tiên lại là ba phụ nhân võ công cao cường, mà trong Khoái Lạc bảo rõ ràng chẳng có những người này.
Bao nhiêu lý do ấy khiến cho Biện Bất Nghi có được một suy đoán, lão nhìn Hoàng Phủ Sơn nói :
- Hoàng Phủ Sơn, chúng ta đến Mai Hoa sơn trang.
Hoàng Phủ Sơn từ đầu đến giờ chẳng nói, song trong lòng chàng vốn cũng nghĩ nên đến Khoái Lạc bảo, với chàng lo lắng nhất hiện tại là Tiểu Ngọc Nhi. Nếu như Tiểu Ngọc Nhi gặp chuyện gì thì chàng chẳng kể gì nữa mà thí mạng với Qua Trường Giang một trận.
Bấy giờ nghe Biện Bất Nghi gợi ý đi Mai Hoa sơn trang thì vẻ không vui nói :
- Đi Mai Hoa sơn trang à? Để giả ma nhát người hay sao?
Biện Bất Nghi đứng dậy nói :
- Hoàng Phủ Sơn, Đại lão lão quả là người hiểu thấu tâm tính ngươi nhất, ngươi có lúc bị “chính nghĩa” làm mê muội đầu óc, một người mà đầu óc mê muội rồi thì chuyện gì cũng mơ hồ không minh mẫn!
Hoàng Phủ Sơn cười nói :
- Tôi lại nghĩ lão huynh có lúc thông minh quá độ.
Biện Bất Nghi mỉm cười nói :
- Cho nên hai chúng ta hợp lại với nhau đồng thanh tương ứng, chuyện gì cũng dễ dàng! Ha...
Hoàng Phủ Sơn nhún vai hỏi :
- Nhanh nói ra lý do vì sao lão huynh muốn đi Mai Hoa sơn trang?
Biện Bất Nghi hỏi lại :
- Ngươi có nghe thấy tiếng cuối cùng của Lương Tâm trước khi ૮ɦếƭ không, hắn nói là...
Hoàng Phủ Sơn chẳng đợi Biện Bất Nghi nhắc liền nói ngay :
- Hắn nói kim mộc thủy hỏa thổ là “Ngũ hành”!
Biện Bất Nghi gật đầu nói :
- Không sai, là Ngũ hành!
- Lương Tâm còn nhắc đến một cái tên “Vạn Phi Điệp”, điều này thì không biết.
Biện Bất Nghi vẻ đoan chắc nói :
- Ta tin rằng đó là một tên người!
Hoàng Phủ Sơn nói thêm :
- Mà chừng như là tên một nữ nhân.
- Ài... trong giang hồ ta chưa từng nghe qua nhân vật nào tên là “Vạn Phi Điệp”.
- Đương nhiên muốn tìm một người trong giang hồ chẳng dễ dàng chút nào.
Biện Bất Nghi nói :
- Cho nên ta mới nghĩ đi Mai Hoa sơn trang mới là đúng hướng.
Hoàng Phủ Sơn giọng lo âu nói :
- Xem ra Tiểu Ngọc Nhi gặp nguy hiểm!
Biện Bất Nghi nói :
- Ta nghĩ kẻ đứng sau màn thao túng mọi chuyện này là một con đại yêu tinh, trong giang hồ thực chẳng nghĩ ra có một kẻ nào tàn bạo như vậy!
Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
- Đại ma đầu này hạ độc thủ tận diệt cả nhà tay kiêu hùng Kha Phương Đạt đủ thấy hắn đã chẳng còn nhân tính!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Kha Phương Đạt ngoại hiệu Thiên Diện Thái Tuế năm xưa tung hoành giang hồ có chẳng ít bọn ma đầu đối với lão ta “kính nhi viễn chi”, thế mà sau khi tay kiêu hùng Kha Phương Đạt bị diệt cả nhà thì đại huyết án này thành huyết án vô đầu vô chủ, nhất định là có nguyên do. Chẳng ai biết được người nào đã gây ra chuyện này!
Nói rồi ngước mắt nhìn trời, đoạn tiếp :
- Thôi được, lão huynh đã muốn đi Mai Hoa sơn trang tất có nguyên nhân, chúng ta chuẩn bị nhiều thức ăn, xem như lần này vào Mai Hoa sơn trang ôm cây đợi thỏ!
Biện Bất Nghi nói :
- Đồng thời hành động cả ngày lẫn đêm.
Hoàng Phủ Sơn thở hắt ra nói :
- Hy vọng Tiểu Ngọc Nhi chẳng xảy ra chuyện gì.
* * * * *
Hoàng Phủ Sơn và Biện Bất Nghi tiềm phục trong Mai Hoa sơn trang ròng rã liền ba ngày.
Thời gian ba ngày vốn chẳng là nhiều, thế nhưng với Hoàng Phủ Sơn trong lòng nôn nóng lo lắng cho Tiểu Ngọc Nhi thì một ngày qua đi với chàng như là một năm. Nếu như chỉ một chuyện theo lệnh của Đại lão lão thì chàng dù chờ đợi trong Mai Hoa sơn trang này ba tháng cũng chẳng sao.
Đã ba năm qua, Hoàng Phủ Sơn chưa trở lại Bách Linh cương, thế nhưng lúc này có khác, nếu như Tiểu Ngọc Nhi xảy ra chuyện gì thì với chàng là điều đau khổ và rất khó khăn.
Ban ngày, chàng cùng Biện Bất Nghi ở tạm trong một sơn động lân cận Mai Hoa sơn trang. Biện Bất Nghi là người biết tiêu khiển cho qua thời gian, lão tìm vẽ một bàn cờ trên mặt đá rồi nhặt sỏi làm những quân cờ để cùng Hoàng Phủ Sơn tiêu khiển Gi*t thời gian.
Ngoài thời gian ấy ra bọn họ ăn và ngủ để lấy sức và tinh thần cho ban đêm hành động.
Đêm nay đã là đêm thứ ba bọn họ chờ đợi đối phương xuất hiện, hai người phân công thay phiên nhau canh gác, Hoàng Phủ Sơn gác nửa đầu hôm, thời gian còn lại về sáng là do Biện Bất Nghi.
Bấy giờ vừa cuối canh ba, Hoàng Phủ Sơn chuẩn bị gọi Biện Bất Nghi đổi ca gác. Bất chợt mắt chàng sáng lên, “í” lên một tiếng khe khẽ thốt lên :
- Quả nhiên đến rồi!
Biện Bất Nghi nói ngủ nhưng thực chất cũng chỉ nhắm mắt dưỡng thần, nghe tiếng Hoàng Phủ Sơn liền bò ngồi dậy nhoài người ra ngoài miệng động nói :
- Ta xem!
Hoàng Phủ Sơn chỉ tay về phía một dốc núi sau lưng Mai Hoa sơn trang, nói :
- Hai bóng người đang di chuyển kia, huynh nhìn thấy chứ!
Biện Bất Nghi chẳng đáp, lão hành động thay cho lời nói, “vèo” một tiếng người nhảy nhanh ra khỏi động, phất tay một cái rồi tung chân chạy trước về hướng Mai Hoa sơn trang.
Hoàng Phủ Sơn vừa chạy theo vừa hỏi :
- Lão huynh, chúng ta nên ra tay như thế nào?
Những lúc cấp bách khẩn trương nhất thì chàng chịu nghe theo Biện Bất Nghi, vì chàng biết lão ta là người đa mưu túc trí.
Người trên Bách Linh cương ai ai cũng biết Biện Bất Nghi thông minh từ nhỏ, chỉ mới bảy tuổi mà Biện Bất Nghi đã nhận biết được hơn trăm loài thảo dược trên núi, thực trên đời này chẳng phải có được nhiều người như Biện Bất Nghi.
Bấy giờ nghe hỏi, Biện Bất Nghi quay đầu lại khẽ giọng nói :
- Theo dõi cho sát, tuyệt đối không được manh động xuất thủ!...
- Nếu như lại bị chúng chạy thoát thì làm sao?
- Lần này thì chúng chẳng chạy thoát đâu, chúng ta chia thành hai cánh bao vây đến gần.
Vừa nói lão vừa chỉ tay vào cánh trái ra hiệu, Hoàng Phủ Sơn lập tức phóng người ẩn nhanh vào trong cánh rừng mai, động tác của chàng nhanh nhẹn như một con sơn miêu, chỉ sau mấy cái nhảy là đã không còn thấy bóng đâu nữa.
Biện Bất Nghi cũng liền theo cánh phải vòng quanh trang viên, thân thủ lão ta chẳng kém Hoàng Phủ Sơn chút nào, chỉ thấy bóng người như làn khói lướt đi không gây nên một tiếng động nhỏ.