Biện Bất Nghi nhếch mép cười nhạt nói tiếp :
- Ngươi định chuồn đấy ư?
Lương Tâm nói :
- Nói vậy là sao, tiệm cầm đồ của ta trong trấn, còn chạy đi đâu được chứ? Nhị vị cứ yên tâm mà đi trước một bước!
Chàng đã sớm chuẩn bị ra tay, xưa nay chàng chưa hề dụng đến cơ trí để đối phó với người khác, bất cứ chuyện gì hễ thấy đáng làm thì làm mà chẳng bao giờ ân hận.
Chàng cứu cả gia đình Thạch Trang cũng như thế, chuyện thành công rồi khiến chàng trong lòng rất khoan khoái bởi vì đây chính là hành vi của một hiệp sĩ.
Lúc này chàng trừng mắt nhìn Lương Tâm, rồi bức tiến lên một bước, giọng lạnh lùng nói :
- Họ Lương kia, ngươi chớ nên quên con mắt của ngươi kia vì sao bị mù đấy chứ?
Nhắc đến chuyện này thì lửa hận trong lòng Lương Tâm càng sôi lên, thế nhưng lúc này hắn thừa hiểu phải nên bình tĩnh, cốt nhất phải dẫn dụ được Hoàng Phủ Sơn và Biện Bất Nghi về lại Hòa Khí Đương Phố thì may ra có kế hạ đối phương.
Ánh mắt độc nhất của Lương Tâm hằn lên nét căm hận, giọng lành lạnh nói :
- Ta làm sao quên được mối hận tận xương tủy này? Hoàng Phủ Sơn, nghe lý ra không nên hỏi câu này, bởi vì ta chẳng bao giờ bỏ qua bất cứ một cơ hội báo thù nào, bởi vì ta là người ân đền oán trả. Trên đời này có rất nhiều người như ta, mối thù con mắt này ai có thể quên được?
Hoàng Phủ Sơn lãnh đạm nói :
- Thế thì ta phải nhắc nhở ngươi nên cẩn thận với con mắt còn lại, coi chừng con mắt độc nhất kia mất luôn thì ngươi sống cũng như ૮ɦếƭ!
Lương Tâm tức giận nghiến răng nói :
- Ngươi hù dọa Lương mỗ đấy ư?
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Ta đang nhắc nhở ngươi thôi!
Lương Tâm gằn giọng hỏi :
- Mục đích của ngươi là gì?
Hoàng Phủ Sơn chỉ vào chiếc bao gai hỏi :
- Trong chiếc bao kia là gì?
Lương Tâm hơi chột dạ nói :
- Chẳng liên quan gì đến ngươi.
Hoàng Phủ Sơn giọng trầm lãnh cảm đầy uy lực :
- Có liên quan đến ta!
Lương Tâm phẫn nộ thét lên :
- Mẹ kiếp, ngươi biết trong này là gì chứ?
Hoàng Phủ Sơn vẫn giọng lạnh lùng nói :
- Đơn giản, mở ra thì biết!
Lương Tâm nói :
- Chỉ là hai con chồn, mở ra chúng chạy mất, hai vị muốn chuộc lại người thì nhanh về trấn trước!
Hoàng Phủ Sơn cất tiếng cười...
Biện Bất Nghi cũng cười theo, cười đến nỗi cả người lão rung lên.
Hai người này tợ hồ như bị trúng phong, tự nhiên vỗ vào vai nhau mà cười lên ha hả.
Lương Tâm trong lòng lạnh lại, một cảm giác nặng nề đè lên tâm trí hắn theo tiếng cười, hắn đã hiểu ra một câu nói vừa rồi thực chẳng thông minh chút nào.
Một lúc Hoàng Phủ Sơn thu liền tiếng cười nói :
- Ông chủ, Hoàng Phủ Sơn này năm nay hai mươi bảy tuổi chứ chẳng phải đứa trẻ bảy tuổi, có lý nào chỉ vì hai con chồn mà ngươi đêm hôm khuya khoắt chạy ra tận hoang sơn này!
Biện Bất Nghi tiếp lời nói :
- Hoàng Phủ Sơn, ta đoan chắc trong chiếc bao này là một người!
Hoàng Phủ Sơn lắc đầu nói :
- Điều này thì tôi chẳng dám đánh cuộc, trong bao này đã chẳng phải là vàng hay bạc thì nhất định là người hắn định hại!
Lương Tâm thấy tình hình đã đến đường cùng, hắn nghiến răng rồi vung tay ném mạnh chiếc bao xuống vực núi.
Biện Bất Nghi chẳng hề nhúc nhích, nhưng Hoàng Phủ Sơn thì chẳng để yên.
Hoàng Phủ Sơn vốn để mắt đến chiếc bao ngay từ đầu, lúc này thấy chiếc bao vừa tuột khỏi tay Lương Tâm bay ra ngoài rơi xuống vực sâu, Hoàng Phủ Sơn thân hình như làn khói vọt tới vừa kịp chộp lấy chiếc bao. Bằng một thế Thuận Lưu Tung Thuyền hắt ngược chiếc bao vào lại, miệng thét lớn :
- Bắt lấy!
Biện Bất Nghi nhanh như chớp nhảy người tới vừa kịp đón lấy chiếc bao gai.
Trong bóng đêm chỉ thấy cả người Hoàng Phủ Sơn hẫng hụt rơi xuống vực, may chàng có chủ động nên đã đề khí khinh thân giảm tốc độ lại.
Nhìn thấy bóng Hoàng Phủ Sơn rơi xuống vực, Lương Tâm nhếch mép cười nhạt, thầm rủa :
- Mẹ kiếp, ngươi anh hùng lắm, cứ để ngươi rơi xuống rồi ông sẽ xuống lấy mắt ngươi!
Bên dưới nghe “bùm” một tiếng, hẳn là thân hình Hoàng Phủ Sơn vừa chạm đáy vực.
Biện Bất Nghi đón lấy được chiếc bao liền đặt xuống, bước tới một bước hỏi lớn :
- Hoàng Phủ Sơn, rơi đau chứ?
Bên dưới liền nghe giọng Hoàng Phủ Sơn nói vọng lên :
- Rơi nhằm hố nước, chỉ thấy lạnh một chút chứ chẳng đau!
Lương Tâm cúi đầu nhìn, trong lòng cả kinh buột miệng nói :
- Chí ít cũng phải sâu hai mươi trượng, hắn rơi xuống mà không ૮ɦếƭ!
Biện Bất Nghi cười hì hì nói :
- Hắn có luyện qua Cân Đẩu Vân của Tôn Ngộ Không, làm sao rơi xuống ૮ɦếƭ được?
Lương Tâm tuy biết lão ta chỉ nói phét, nhưng chừng ấy cũng đủ cho hắn đổ mồ hôi lạnh cả người.
Ngày đông mà xuất lãnh hẳn đa phần là do sợ, hắn giơ tay lên gạt mồ hôi trên trán nói :
- Bằng hữu, các người rút cục là anh hùng phương nào, vì sao cứ muốn đối đầu với Lương mỗ?
Biện Bất Nghi liếc Lương Tâm một cái lạnh lùng nói :
- Ai cần đối đầu với ngươi, chúng ta chỉ đến chuộc lại con gái!
Lương Tâm hạ giọng nói :
- Vậy thì xin chớ nhúng tay vào chuyện trước mắt, bằng hữu, ta xin nhượng bộ!
Biện Bất Nghi “hừ” một tiếng nói :
- Nhượng bộ, nghe sao dễ nhỉ?
- Người hành tẩu giang hồ cốt nhất kết nhiều bằng hữu, đầu lạ sau quen, nếu như nhị vị muốn làm ăn trong một vùng Thái Tường phủ này thì ta xin bảo đảm!
Biện Bất Nghi cười nhạt hỏi :
- Hoàng Phủ Sơn Gi*t ૮ɦếƭ con trai độc nhất của Qua Trường Giang, ngươi bảo đảm được chứ? Và còn cả con mắt bị mù kia của ngươi thì sao?
Lương Tâm im lặng, trong đầu hắn đang suy tính rất lung.
Hắn nghĩ đến bảo vật hắn thu thập được Long Giác thích, nếu như hắn lấy Long giác ra thì hắn tin rằng hai người này chẳng sống nổi!
Đương nhiên, hắn chẳng bao giờ hiểu được Long Giác thích đã nằm trong người Biện Bất Nghi từ lâu.
- Biện Bất Nghi, lão huynh còn đó không...
Vừa đúng lúc ấy nghe giọng Hoàng Phủ Sơn nói nghe gần hơn.
Thì ra chàng bám theo dây leo ven miệng vực núi mà lên, chỉ thấy chàng tung người nhảy lên, quả nhiên cả người bị lấm lem bùn đất.
Biện Bất Nghi cười khà khà vẫn một giọng hóm hỉnh nói :
- Hoàng Phủ Sơn, ngươi chẳng tiến bộ hơn chút nào, lần trước đi từ trên lầu rơi xuống cũng là cả đít rơi phịch trên đất!
Hoàng Phủ Sơn nhún vai nói :
- Lầu cao bảy trượng, tôi lăn mấy vòng, lần này cao đến hai mươi trượng, lại trời tối chẳng thấy gì!
Lương Tâm càng kinh hơn la lên :
- Ái... thì ra các ngươi đồng bọn, ta...
Biện Bất Nghi cười nói :
- Chúng ta còn ăn chung cơm một nồi mà cùng lớn lên nữa kia!
Hoàng Phủ Sơn giơ tay chộp lấy chiếc túi gai, một ngón tay vận chỉ lực đâm vào, bao gai dù chắc đến đâu thì cũng dễ dàng rách toạc theo ngón tay của chàng.
“Soạt” một tiếng, chiếc bao rách một đường dài, bên trong lộ ra một người - một lão già người nhỏ thó co rút lại, mà xem chừng như đã tuyệt khí!
Biện Bất Nghi nhảy người tới, điều đầu tiên lão làm theo thói quen nghề nghiệp giơ tay lên mũi lão già, bỗng thất thanh la lên :
- Trời, người này bị ném ૮ɦếƭ rồi!
Lương Tâm nghe thế thì trong lòng hơi nhẹ đi, chậm rãi nói :
- Thực chẳng giấu gì hai vị, tên này đột nhập vào tiệm của tôi, nhị vị nghĩ xem hắn đột nhập có tha được hay không chứ?
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Cho nên ngươi Gi*t ૮ɦếƭ người này?
Lương Tâm gật đầu nói :
- Lão phu ghét nhất là loại người này!
Biện Bất Nghi nói :
- Lương Tâm, ngươi quả là giỏi ném người, chỉ một cái ném mà khiến cho người này tắt thở!
Lương Tâm cố lờ đi chuyện này nói :
- Tôi định thanh toán xong tên ăn trộm này rồi về giao lại lệnh ái cho lão huynh, nào, giờ thì mời nhị vị nhanh về trấn!
Nói rồi hắn định quay người đi, nhưng Biện Bất Nghi cản lại nói :
- Chậm, để ta cứu sống người này rồi nói chuyện!
Lương Tâm giật mình nói :
- Người ૮ɦếƭ rồi, làm sao cứu sống lại được?
Biện Bất Nghi cười hì hì nói :
- Lương chưởng quầy, ta nếu như chẳng cứu được người này thì còn đâu ngoại hiệu danh tiếng của ta!
Lương Tâm nghe một câu này thì kinh ngạc, trố mắt nhìn Biện Bất Nghi từ đầu đến chân hỏi :
- Ngươi... thực ra là ai?
Biện Bất Nghi chậm rãi nói :
- Trên giang hồ có một người được gọi là Y Tử Nhân, người đó chính là tại hạ vậy!
Nói đến đó Biện Bất Nghi chỉ tay vào mũi mình cười hỏi :
- Sao, thấy được chứ?
Lương Tâm thực chẳng thể ngờ tới gặp Y Tử Nhân Biện Bất Nghi ngay nơi này, lại càng không thể ngờ vị đại phu trên dốc Kim Thụ lại ẩn tàng võ công tuyệt luân như thế. Có thể dùng bốn chữ “thân tàng bất lộ” để gán cho con người cổ quái Biện Bất Nghi này!
Thế nhưng lão có thể khiến hắn chẳng thấy sợ, trong võ lâm giang hồ người có võ công cao cường chưa hẳn đã là người đáng sợ, mà là người có thế lực thì mới thực sự đáng sợ!
Sau một hồi suy tính, Lương Tâm nói :
- Y Tử Nhân, ngươi đã thổ lộ lai lịch thì nên hiểu hậu quả, ngươi nên đóng cửa là vừa, lão tiểu tử!
Biện Bất Nghi cười cười nói :
- Đóng cửa chẳng quan trọng, cho dù các ngươi đốt sạch tiệm thuốc của ta cũng chẳng sao, ngược lại để mất mạng sống thì mới là điều đáng để nói!
Lương Tâm “hừ” một tiếng nói :
- Ai mất mạng?
Biện Bất Nghi ướm mắt nhìn hắn hỏi lại :
- Ngươi cho rằng ai mất mạng?
Vừa nói lão vừa lôi người trong bao ra, hiển nhiên người này chính là Bệnh Thần Thâu Vưu Tam Lang. Biện Bất Nghi nhìn thì nhận ra lão ta, nhưng cố giữ yên chẳng hề có biểu hiện gì.
Lương Tâm ngược lại trong lòng chẳng tin Biện Bất Nghi có thể cứu sống được Vưu Tam Lang. Bởi vì Vưu Tam Lang trúng phải Tiên Nhân Mê Lộ Thảo, trong thiên hạ chưa từng có người nào cứu trị nổi trừ phi đích thân kẻ chế ra loại độc dược này.
Thế nhưng giờ trước mắt nhìn thấy Y Tử Nhân Biện Bất Nghi định ra tay cứu chữa cho Vưu Tam Lang, thì trong lòng Lương Tâm chẳng khỏi có chút thấy lo lắng.
Biện Bất Nghi còn đòi lại con gái lão ta mới chỉ là chuyện càng đau đầu hơn, lão tự nhiên cảm thấy tức giận Lỗ Đại, hắn xưa nay làm việc gì cũng rất gọn gàng dứt khoát, thế mà lần này để xảy ra chuyện không đáng có này!
Hoàng Phủ Sơn lên tiếng nói :
- Đi, chúng ta trở lại Thanh Phong trấn, lão huynh chuộc lại con gái rồi còn cứu người này!
Biện Bất Nghi gật nhẹ đầu rồi đứng lên bế nổi người Vưu Tam Lang bước đi phía trước, kế đến là Lương Tâm, sau cùng Hoàng Phủ Sơn đi theo sát Lương Tâm như đề phòng lão ta chuồn mất.
Lương Tâm vừa đi trong đầu vừa tính toán, chiếc bàn tính của lão ta giờ đã cất vào trong người, nếu như giờ mà còn cầm trên tay thì đúng chẳng phải tay hiểu biết giang hồ!
Đã biết đánh không thắng người thì tốt nhất nên cất binh khí vào, thế mới gọi là hiểu biết!
Nếu như là người trầm tĩnh có bản lĩnh trong tình cảnh này còn hiện một nụ cười nhẹ, phải hiểu câu tục ngữ “giang tay chẳng đánh người cười”.
Lương Tâm tuy còn lại một con mắt, khi cười càng thấy khó coi, thế nhưng hắn vẫn cất tiếng cười “hắc hắc” nói :
- Đại phu, người ૮ɦếƭ thì đã ૮ɦếƭ từ lâu, hà tất phải cứu một tên ăn trộm? Nhanh trở về chuộc lấy con gái của lão đi!