Lão ta nói là nhắc lại chuyện đêm trước Hoàng Phủ Sơn gặp chiếc kiệu trắng lân cận Mai Hoa sơn trang vô tình cứu được Thủy Tiên, nhưng đối phương đã ra tay diệt khẩu hai nữ nhân kia, đủ thấy tổ chức này rất nguy hiểm và tàn bạo.
Nhất là hai ngọn ám khí hình răng hổ kia lại rất độc, trúng là tắt tử không nói thêm được một tiếng nào.
Biện Bất Nghi đưa mắt nhìn quanh Mai Hoa sơn trang một vòng. Chỉ thấy mai nở một màu vàng tươi đung đưa cành lá trong gió xuân, quả là một cảnh sắc bình yên tuyệt đẹp.
Đáng tiếc là bao nhiêu cỗ quan tài chứa trong trang viện, khiến cho những cánh rừng mai và trang viện xinh đẹp này ba năm rồi trở thành hoang phế, chẳng người đến thưởng cảnh.
Hoàng Phủ Sơn giọng trở nên âu sầu nói :
- Biện Bất Nghi, chúng ta có nên vào trong trang viện truy tìm không? Có lẽ...
Biện Bất Nghi lắc đầu nói :
- Trong trang viện đều là người ૮ɦếƭ, chúng ta sẽ không phát hiện ra gì đâu, theo ta thấy...
Lão ngưng lại bước chân tới trước mấy bước, đưa mắt nhìn chung quanh bốn phía một lúc nói tiếp :
- Ta cho rằng quanh đâu đây nhất định có đường ngầm, có điều đương nhiên chẳng dễ dàng để người khác phát hiện ra mà thoi!
Hoàng Phủ Sơn gật nhẹ đầu nói :
- Tôi cũng đã sớm nghĩ đến điều này nhưng có điều là quanh đây không nhìn thấy một dấu vết nào khả nghi!
Biện Bất Nghi ánh mắt ngưng lại ở một nơi sơn phong xa hơn nói :
- Chẳng nhìn thấy sơn động nào, đến một hang sói cũng chẳng thấy!
Nói đến đó lão nghiến chặt răng nói :
- Đại lão lão nói đúng, huyết án của Mai Hoa sơn trang quả chẳng đơn giản, Thiên Diện Thái Tuế Kha Phương Đạt là người thế nào, vậy mà toàn trang lớn nhỏ đều bị tận diệt, hung thủ đồ tể này là kẻ nào chứ?
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Kha Phương Đạt vốn cũng là một nhân vật quái kiệt giang hồ năm xưa hưng phong tác lãng chẳng ít, ai dám động đến lão ta chứ! Thế mà...
Biện Bất Nghi nói :
- Đây chính là nguyên nhân Đại lão lão cần chúng ta truy cho ra.
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Có lẽ tìm ra được nơi mà chiếc kiệu trắng kia ra vào thì có thể lần ra được manh mối nội tình!
Biện Bất Nghi vẻ bực tức quay bước trở lại bên gốc cây già, giơ tay đấm vào cây một cách vô tình, bất chợt nghe thân cây rung lên, cành lá lào xào.
Biện Bất Nghi chau mày ngước mắt nhìn lên, thấy thân cây lớn lấn hai người ôm, cành lá lại thưa thớt hẳn là những ngày cuối đông lá rụng trơ cành thành ra như thế.
Hoàng Phủ Sơn thấy Biện Bất Nghi cứ ngưng mắt nhìn lên tán cây già bất giác bật cười nói :
- Lại suy nghĩ hoang tưởng gì nữa chăng, Biện Bất Nghi, chẳng lẽ lão huynh cho rằng gốc cổ thụ này có vấn đề?
Biện Bất Nghi mắt vẫn cứ ngưng nhìn tán cây cao đến năm trượng, lẩm bẩm nói :
- Đáng để lên đó xem xét!
Hoàng Phủ Sơn chẳng nhịn được bật cười nói :
- Biện Bất Nghi, coi chừng thần kinh huynh có vấn đề rồi, tán cây thưa thớt thế này chẳng giấu nổi chiếc kiệu đấy chứ?
Biện Bất Nghi chẳng nói gì, đột nhiên tung người lên không, chân vừa đứng trên tán cây trọc bỗng buột miệng la lên :
- Í, một hốc cây thật lớn!
Hoàng Phủ Sơn nghe nói thì liền tung người nhảy lên theo, nhìn thấy ngay đầu tán cây trọc một hốc cây đen ngòm lớn cả người chui vào được, buột miệng nói :
- Nếu như thân hình nhỏ bé thì chui vào trong thì chẳng khó khăn gì!
Biện Bất Nghi vẫn không chịu bỏ ý nghĩ trong đầu mình nói tiếp :
- Chỉ đáng tiếc thân cây cong ngoằn không thể nhìn thấy rõ, ta nghĩ vấn đề chính là dưới gốc cổ thụ này...
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Thôi đi, đằng nào thì một chiếc kiệu cũng không thể nào chui lọt vào được, chúng ta nhanh đi tìm Lương Tâm đòi hắn giao người ra!
Biện Bất Nghi nói :
- Tóm được tên họ Lương bức hắn khai ra chiếc kiệu trắng kia đưa đi đâu, chính ta đã nghĩ điều này từ khuya!
Hoàng Phủ Sơn cười nói :
- Đương nhiên, trước mắt ngoài việc đi tìm Lương Tâm thì chẳng còn cách nào khác!
Biện Bất Nghi lắc đầu nói :
- Ta không muốn đi tìm Lương Tâm tất nhiên là có nguyên nhân.
- Nguyên nhân gì?
Biện Bất Nghi ngưng mắt nhìn vào hướng Mai Hoa sơn trang, vừa lúc ấy thấy một đàn chim sẻ ríu rít theo nhau bay trong nắng mai vào hướng trang, trong đầu lão thoáng lên một suy nghĩ, Có người nói, chim sẻ thành đàn thường không ở xa con người, nếu trong thâm sơn cùng cốc không dấu chân người thì làm sao nhìn thấy chim sẻ?
Chỉ một ý nghĩ ấy đủ cho lão ta nhận định trong Mai Hoa sơn trang này nhất định có người ở!
Đương nhiên trong tình hình này thì bất cứ một dấu hiệu nào khả nghi cũng đáng để cho lão ta chú tâm suy nghĩ, lão đúng là một con người tỉ mỉ tinh tế.
Hoàng Phủ Sơn thấy Biện Bất Nghi chẳng đáp lời mình, bèn hỏi lại :
- Biện Bất Nghi, tôi hỏi lão huynh vì sao không đi tìm Lương Tâm, sao chẳng đáp chứ?
Biện Bất Nghi thâu ánh mắt nhìn Hoàng Phủ Sơn một cái nói :
- Sao ngươi không nghĩ xem chúng ta dù tóm được Lương Tâm thì hắn nhất định sẽ trả lời là không biết, mà ta cũng tin tưởng Lương Tâm chẳng hề biết. Nếu như chúng ta tức giận mà thịt mất họ Lương, thì manh mối duy nhất của huyết án này xem như tuyệt đoạn, ta thì chẳng hy vọng như thế!
Hoàng Phủ Sơn chau mày lo lắng nói :
- Nhưng thời gian càng lâu thì càng nguy hiểm cho Tiểu Ngọc Nhi!
Biện Bất Nghi cười khổ nói :
- Còn cả Vưu Nhị Thư, vị cô nương kia là bảo bối thiên kim của Bệnh Thần Thâu Vưu Tam Lang.
- Ài, thế thì lão huynh càng phiền hà to!
- Hắc! Ngươi cũng không tránh khỏi trách nhiệm đâu!
Hoàng Phủ Sơn phất tay một cái nói :
- Đi! Chúng ta cứ vào Mai Hoa sơn trang truy tìm xem, biết đâu lần ra được manh mối nào!
Lần này thì Biện Bất Nghi chẳng phản đối, đương nhiên đầu óc vốn thông minh tỉnh táo của lão giờ cũng lú lẫn cùng đường, chỉ còn cách theo chân Hoàng Phủ Sơn vào Mai Hoa sơn trang một chuyến, coi như là thử vận may!
* * * * *
Trong Mai Hoa sơn trang vẫn hoang vu vắng lạnh, cỏ cây cứ chen nhau mọc lên trong những tia nắng ấm đầu xuân. Lá cây rụng xuống đã ba thu không ai quét dọn đóng thành lớp trên mặt đất, mùi ẩm mốc nhẹ thoảng lên càng tăng thêm nét hoang phế.
May mà những hàng mai vốn được cố chủ của nó trồng ngay hàng thẳng lối và cắt tỉa công phu, nên vẫn còn giữ được vẻ đẹp cố hữu của nó.
Trời đã sáng hẳn nhưng trong Mai Hoa sơn trang vẫn còn âm u tối tăm, ba tòa đại viện chứa đầy các cỗ quan tài lớn nhỏ giờ phủ đầy bụi, đèn Ⱡồ₦g tang treo lâu ngày giờ rách nát, màu giấy bạc phếch, mọi cái tồn tại và biến đổi theo thời gian một cách tự nhiên, chẳng hề nhận ra một dấu vết gì xáo trộn khác thường.
Biện Bất Nghi đi một mạch từ trước viện đến sau viện, mới quay đầy hỏi Hoàng Phủ Sơn :
- Hoàng Phủ Sơn, Thiên Diện Thái Tuế Kha Phương Đạt sinh thời gây không biết bao nhiêu thù địch, nên có lắm người muốn lấy mạng lão ta, ngươi nghĩ xem lão ta gặp tai họa dưới tay địch nhân nào chứ?
Hoàng Phủ Sơn dừng lại bên một chiếc quan tài, nói :
- Vấn đề này tôi đã từng thảo luận nhiều với Đại lão lão, giờ nhắc lại há chẳng thấy thừa lắm sao?
Biện Bất Nghi nói :
- Nhưng đây chẳng phải là năm bảy mạng người, mà một loạt đến bảy mươi hai mạng lớn nhỏ toàn gia Mai Hoa sơn trang, ta cho rằng chúng ta đã đi lệch hướng rồi chăng!
Hoàng Phủ Sơn chau mày hỏi :
- Thế nào chứ?
- Ta nghĩ Mai Hoa sơn trang trên giang hồ có tiếng tăm, mà chủ nhân của nó Thiên Diện Thái Tuế Kha Phương Đạt cũng là một tay kiêu hùng nhất phương, cho nên huyết án này theo ta thì không thể do một nhà nào hạ thủ nổi, mà khả năng nhiều phương hợp lại hành động!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Đại lão lão ngược lại không nghĩ như thế, gây ra đại huyết án diệt môn này càng ít người càng tốt. Bởi vì đáng ngại nhất là miệng lưỡi thiên hạ về sau, chỉ cần lộ ra thì kể như chuốc đại họa vào thân ngay!
Biện Bất Nghi vỗ tay vào một chiếc quan tài nói :
- Trong giang hồ võ lâm chuyện thị phi hư thực xưa nay lẫn lộn bất nhất, có lắm chuyện người ta nghĩ không thể như vậy, nhưng người tâm trí thì lại thực hiện để qua mắt thiên hạ. Hơn nữa, chuyện gây ra phải hết sức bất ngờ thì càng thuận lợi, cho nên ta nghĩ đại huyết án này chẳng thể xảy ra như thường tình như trong suy nghĩ cố hữu của mọi người!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Lão huynh quá ư ảo tưởng! Đi thôi, ở đây có tìm đi tìm lại thì cũng không gì ngoài mấy chiếc quan tài này!
Biện Bất Nghi nói :
- Đám quan tài này nếu như không đóng kín thì thối um trời!
Bọn họ hai người vừa đi vừa nói chuyện, nhưng khi vừa ngang qua gian viện thứ ba thì bỗng nghe “bốp” một tiếng.
Âm thanh tuy rất nhỏ, nhưng trong tòa trang viện to lớn yên lặng thế này thì nghe rất rõ.
Biện Bất Nghi bất giác quay đầu nhìn lại, buột miệng kêu lên :
- Kỳ quái!
Hoàng Phủ Sơn cũng nghe thấy, chàng cùng Biện Bất Nghi liền quay trở lại đại viện, chỉ thấy ở một cỗ quan tài bên dưới rỉ ra một dòng nước đùng ᴆục.
Nước rỉ ra không nhiều, cứ từng giọt một mà thời gian cách nhau có đến một tuần trà.
Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn liền ngồi xuống xem, Biện Bất Nghi đầu mày nhíu lại nói :
- Nước rữa ra từ tử thi rất độc, không thể để chạm vào người dược!
Ngừng lại giây lát lão nói tiếp :
- Cơ thể con người tối độc, cho nên con người cũng là loài “động vật” yếu kém nhất, có người chỉ đi trượt té cũng để bị thương chẳng nhẹ; nhưng con thú rơi trên cao xuống chẳng quan trọng gì. Có điều, cơ thể con người có hai loại độc là độc sống và độc ૮ɦếƭ!
Hoàng Phủ Sơn hếch hếch hai cánh mũi hỏi :
- Làm sao lão huynh biết được?
Biện Bất Nghi cười nói :
- Chớ quên ta chuyên tâm nghiên cứu y thuật đấy nhé!
Hoàng Phủ Sơn đã thấy khó chịu giơ tay bịt mũi lại hỏi tiếp :
- Thế nào gọi là độc sống, độc ૮ɦếƭ?
Biện Bất Nghi nói :
- Cái gọi là độc sống, chính là độc tiết ra khi con người ta còn sống. Con người ta ăn ngũ cốc tạp lương, còn ăn thịt trâu bò dê lợn, lại ăn chim muông tôm cá, thậm chí có người còn ăn cả rắn chuột côn trùng. Chung quy con người ta ăn lắm thứ mà lẽ ra không nên ăn, cho nên trong người tích lắm thứ độc. Những loại độc này nếu tiết ra ngoài được thì may còn sống thêm được dăm ngày, còn nếu như không tiết ra được thì cầm chắc cái ૮ɦếƭ, bởi thế nên gọi loại độc tiết ra được này chính là độc sống!
Hoàng Phủ Sơn nghe lão ta lý giải thì hơi phục nói :
- Có lý, thế lão huynh nói xem thế nào là độc ૮ɦếƭ?
Biện Bất Nghi chỉ tay vào đám nước rỉ ra kia nói :
- Con người ta ૮ɦếƭ đi, bao nhiêu độc tích tụ trong máu huyết cơ nhục do thối rữa mà chảy ra gọi là độc ૮ɦếƭ. Ngươi nhìn kia, chính là độc ૮ɦếƭ, thứ nước ấy mà chậm vào tay thì tay bị độc xâm nhập có thể thối rữa!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Nơi đây có nhiều tử độc như thế, ai dám đến nơi này chứ?
- Chúng ta đến được!
- Ý lão muốn nói là người khác cũng đã đến!
- Mà chúng ta cũng đã phát hiện.
Hoàng Phủ Sơn gật đầu nói :
- Đương nhiên người khác cũng phát hiện chúng ta!
Biện Bất Nghi cười lớn nói :
- Không sai, ta tin rằng huyết án này chẳng bao lâu nữa thì phơi bày ra ánh sáng!
Hoàng Phủ Sơn cười khổ nói :
- Đã ba năm rồi, chúng ta cũng mất ngần ấy thời gian để truy tìm, nhưng đến hiện tại vẫn chưa một chút đầu mối.
Biện Bất Nghi trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi bước lui sau đại sảnh, lão bỗng nhận ra một miệng giếng trong rừng mai, liền tung chân phóng chạy nhanh đến đó.
Lão cúi đầu nhìn xuống giếng, nhận ra bóng người nhưng đương nhiên là bóng của Hoàng Phủ Sơn, chàng cũng chạy sát theo bên lão ta đến đó.
- Mặt nước không một gợn sóng.
Hoàng Phủ Sơn đứng bên cạnh nhìn xuống giếng.
Biện Bất Nghi đầu mày nhíu chặt lại nói :
- Ta có linh cảm, nơi này nhất định có người!
Hoàng Phủ Sơn phì cười nói :
- Nơi này chỉ có quỷ!
Biện Bất Nghi nói :
- Trên đời này vốn chẳng có quỷ, nơi này thì càng không thể có quỷ!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Đương nhiên trên thế gian này chẳng bao giờ có quỷ, quỷ mà tôi nói đây chính là đám người lén lén lút lút giấu mặt bên trong không xuất hiện kia. Người mà giấu thân bí ẩn thì xem ra còn nguy hiểm hơn quỷ, ác tính trong con người chính là quỷ dữ!
Biện Bất Nghi mỉm cười nói :
- Không sai, chúng là lũ quỷ đê tiện, lũ quỷ bỉ ổi, lũ quỷ chẳng còn chút tính người...
Lão chửi một hơi, rồi cùng Hoàng Phủ Sơn cười phá lên, đoạn hai người sóng vai bên nhau rời khỏi Mai Hoa sơn trang.
Biện Bất Nghi nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Sơn nói :
- Hoàng Phủ Sơn, giờ làm thế nào?
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Tiểu Tước Nhi đưa gia đình Thủy Tiên về Bách Linh cương, tôi nghĩ chúng ta trước tiên nên trở lại Thanh Phong trấn gặp Vưu Tam Lang và Bộc Phu. Đông người cùng nghị sự bàn bạc thì vẫn dễ hơn, lão huynh thấy thế nào?
Biện Bất Nghi nói :
- Đúng ý ta nghĩ, đi, về Thanh Phong trấn!