- Kim kiếm!
Vưu Tam Lang từ trên đà nhà tung người nhảy xuống đất, hoành ngang thanh kiếm vàng trước иgự¢ giọng còn đầy kinh ngạc lẫn vui mừng :
- Chẳng lẽ đây chính là thanh Kim kiếm của Long Môn bảo?
Bộc Phu nói :
- Thanh Kim kiếm bảo vật trấn môn của Long Môn bảo chủ Âm Trường Sinh, Bộc mỗ từng được nhìn thấy qua một lần, không hiểu làm sao nó lại xuất hiện nơi này!
Vưu Tam Lang nói :
- Trên giang hồ chưa từng nghe nói đến chuyện Âm bảo chủ bị mất thanh Kim kiếm trấn môn, chẳng lẽ thanh kiếm này là giả?
Bộc Phu tiếp lấy thanh kiếm xem qua một lúc gật đầu nói :
- Đây đúng là thanh Kim kiếm thật, Vưu huynh, hay là chúng ta mang thanh kiếm này trả lại nguyên chủ?
Vưu Tam Lang nói :
- Ta nghĩ trước khi chưa có chứng cứ rõ ràng, thì tốt nhất tìm cho được Lương Tâm truy ra lai lịch đích thực của thanh kiếm.
- Có phải huynh sợ Long Môn bảo truy vấn trách nhiệm, phát hiện ra chuyện chúng ta đột nhập trộm của Hòa Khí Đương Phố thì sinh lòng nghi ngờ?
Vưu Tam Lang nói :
- Ta biết Long Môn bảo và Khoái Lạc bảo chỉ vì chuyện tranh nhau nguồn nước mà chẳng hòa khí với nhau, trong giang hồ ai cũng biết chuyện này, sau được Mai Hoa sơn trang chủ đã ૮ɦếƭ là Kha Phương Đạt đứng ra hòa giải. Hiện tại nước trong con sông nhỏ trước Khoái Lạc bảo cũng chính là nước sông chảy ngang Long Môn bảo.
Bộc Phu nói :
- Nghe nói hai nhà giảng hòa, tránh đi một trường huyết chiến!
- Không biết thế nào, nhưng Kha Phương Đạt ngược lại gặp đại nạn, toàn gia Mai Hoa sơn trang lớn nhỏ bảy mươi hai người lại bị tuyệt diệt.
Nói đến đó, Vưu Tam Lang vỗ nhẹ tay vào thanh Kim kiếm nói tiếp :
- Thanh kiếm này nằm trong đà nhà Hòa Khí Đương Phố, mà Lương Tâm là tay chân của Qua Trường Giang!
Bộc Phu nói :
- Nói lui nói tới, nói một hồi tôi chẳng hiểu gì cả, thực ra nội tình bên trong là thế nào chứ? Theo tôi nghĩ thì tốt nhất chúng ta nên đi Long Môn bảo một chuyến, Âm Trường Sinh cũng là người cương trực khí khái, đáng để cho chúng ta đến đó!
Vưu Tam Lang nói :
- Ta đồng ý lời của huynh đệ nói, thế nhưng trước hết cần tìm cho được con gái ta Vưu Nhị Thư, rồi chúng ta cùng đi một lượt!
Bộc Phu nhìn Vưu Tam Lang nói :
- Thanh Kim kiếm này không có vỏ, chúng ta tìm vải bố bọc nó lại, sau đó về khách điếm chờ bọn họ trở về.
Bọn họ chờ đương nhiên là chờ Vưu Nhị Thư trở lại. Cũng chẳng thể biết Biện Bất Nghi đã nói thế nào với Vưu Tam Lang mà lão ta rất yên tâm để Vưu Nhị Thư vào trong Hòa Khí Đương Phố, rồi còn lại để cho bọn Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn bám theo chân Sinh Tử Đương Lương Tâm.
* * * * *
Trong núi thấy có động tĩnh khiến Hoàng Phủ Sơn tinh thần phấn chấn hẳn lên, Biện Bất Nghi liền ghé sát người chàng thấp giọng nói :
- Tuyệt đối không được ra tay, cứ bám chắc hắn là được!
Vừa lúc ấy liền thấy xuất hiện một chiếc kiệu vải trắng, kiệu chạy còn nhanh hơn cả kiệu trong tay Lương Tâm, chỉ trong nháy mắt đã thấy kiệu vượt qua đỉnh núi.
Lương Tâm đẩy chiếc kiệu quay trở lại, nhìn phương hướng thì hắn đúng là quay trở về lại Thanh Phong trấn.
Lương Tâm cùng chiếc kiệu chạy nhanh ngang qua nơi bọn Hoàng Phủ Sơn hai người nấp, nhưng đương nhiên hoàn toàn không mảy may hay biết.
Trong đầu hắn nghĩ thâm canh bán dạ đi trong đường núi này thì chẳng có người nào bám theo. Và hiển nhiên hắn đã áp tải kiệu đi như thế chẳng biết bao nhiêu lần rồi đều bình yên vô sự, cho nên hắn chẳng hề cảnh giác.
Lương Tâm đi xa rồi, Hoàng Phủ Sơn và Biện Bất Nghi liền nhảy ra rồi phóng chân chạy lên đỉnh núi hướng ngược lại, mục đích của họ chính là truy đuổi theo chiếc kiệu kia.
Lần trước tại Mai Hoa sơn trang chàng đã từng phát hiện thấy chiếc kiệu trắng này, thế nhưng đáng tiếc là cả ba nữ nhân áp giải kiệu đều đã ૮ɦếƭ.
Lần này thì cẩn thận hành động tỉnh táo thông minh hơn, nhất định cần nhìn cho đúng hướng kiệu vừa đi. Trong giang hồ những chuyện thần mật vốn chẳng thiếu, thế nhưng chuyện đưa mỹ nhân vào trong một vùng hoang sơn thế này thì đúng là ly kỳ ít nghe. Huống gì cho đến lúc này Tiểu Ngọc Nhi mất tích nơi nào vẫn còn chưa hay biết, không biết hiện tại cô ta như thế nào.
Hoàng Phủ Sơn nôn nóng hốt hoảng nhất là chuyện Tiểu Ngọc Nhi mất tích, nếu như Tiểu Ngọc Nhi đúng là xảy ra chuyện gì thì chẳng riêng chàng mà cả Biện Bất Nghi xem như sống dở ૮ɦếƭ dở.
Hai bóng người phi nhanh như hai làn khói xám, vượt qua sơn đạo liền nhìn thấy xa xa một khối trắng vừa xuống hết đường núi khuất vào trong một sơn cốc, Biện Bất Nghi liền chỉ tay nói với Hoàng Phủ Sơn :
- Không sai, ra khỏi sơn cốc này là con đường đến hướng Mai Hoa sơn trang.
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Trong Mai Hoa sơn trang tràn đầy quỷ khí, chúng làm sao lại đưa người vào đó, chẳng lẽ trong Mai Hoa sơn trang có vấn đề?
Biện Bất Nghi gật đầu cười nói :
- Nơi đặt quan tài mà lại đến bảy mươi hai chiếc quan tài thực sự người ta tránh xa còn chẳng kịp, ai lại đến gần đó. Thế nhưng, với người có manh tâm thì lại là chuyện khác!
Hoàng Phủ Sơn chau mày nói :
- Lão huynh nói là có người lợi dụng Mai Hoa sơn trang hoang vu lạnh lẽo với đống quan tài kia để che đậy?
Biện Bất Nghi nói :
- Ta chỉ suy nghĩ như vậy, nhưng vì ba năm trước, sau khi xảy ra Mai Hoa sơn trang, tại hiện trường không để lại một dấu vết gì của hung thủ!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Hôm ấy còn nhớ vị phu nhân dẫn kiệu có truy vấn đến một “cung” gì đó, chẳng lẽ lân cận Mai Hoa sơn trang còn có cung điện gì chăng?
- Đây chính là nguyên nhân chủ yếu chúng ta cần truy cho ra, có lẽ... huyết án Mai Hoa sơn trang còn treo lưng đó có liên quan gì đến “cung” gì đó chăng?
Đột nhiên Hoàng Phủ Sơn chỉ tay về phía xa xa nói :
- Nhanh nhìn kìa, lại thêm một chiếc kiệu trắng khác xuất hiện!
Biện Bất Nghi đương nhiên cũng đã nhìn thấy, chỉ thấy hai chiếc kiệu đến hợp lại với nhau. Trong nháy mắt thấy một chiếc chạy nhanh rời khỏi sơn cốc, chiếc kiệu đầu tiên chẳng biết giờ đi hướng nào!
Khi Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn truy theo đến nơi thì họ chẳng còn phát hiện gì nữa.
Hoàng Phủ Sơn kinh ngạc vô cùng nói :
- Đúng là gặp phải quỷ!
Biện Bất Nghi nén tiếng thở dài nói :
- Loại quỷ này đáng sợ hơn nhiều, đây là một đám người rất bí ẩn. Theo ta thấy, Lương Tâm nhất định phải biết rõ!
Hoàng Phủ Sơn gật đầu tiếp lời :
- Qua Trường Giang cũng phải biết!
- Qua Trường Giang tự nhận mình độc bá nhất phương, hắn tự nhiên chẳng khi nào chịu thừa nhận có dính dáng gì đến huyết án Mai Hoa sơn trang!
- Không thừa nhận là một chuyện, biết hay không biết lại là một chuyện khác, họ Qua tất sẽ biết quy luật mà miệng câm như thóc.
Nói đến đó chàng nhìn Biện Bất Nghi nói một cách dứt khoát :
- Biện Bất Nghi, chúng ta không thể để vuột mất chiếc kiệu này!
Biện Bất Nghi nói :
- Đương nhiên, nếu không thì ăn nói thế nào với Bệnh Thần Thâu Vưu Tam Lang?
Hoàng Phủ Sơn cười khổ nói :
- Để mất Vưu Nhị Thư, Vưu Tam Lang nhất định sẽ liều mạng với chúng ta, lúc ấy thì huyết án chẳng những không lần ra được chút manh mối nào mà trước tiên gây thêm một đại địch!
Biện Bất Nghi nói :
- Ta thấy rằng Tây Lương Đao Hồn Bộc Phu chẳng dễ chơi, thân hình vạm vỡ tay chân rắn chắc, thêm thanh đại đao trong tay hắn một nhát có thể chém bay đầu một con bò mộng. Nghe nói hắn xông lên núi trở bọn thảo khấu ςướק đường, chém đối phương như chém chuối trong vườn!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Người có tính tình cương liệt thì đao pháp cũng rất dũng mãnh!
Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn lần qua ba ngọn núi, xa xa chân trời đã thấy ráng hồng ửng lên, trời sắp sáng.
Vừa lúc ấy cũng nhìn ra phía trước một trang viện nổi bật lên giữa những cánh rừng mai đang độ bắt đầu khai hoa.
Biện Bất Nghi nói :
- Hoàng Phủ Sơn, vòng qua ngọn núi này đã là Mai Hoa sơn trang, chúng ta nhanh tiếp cận.
Chiếc kiệu vải trắng phía trước xa bỗng nhiên rẽ vào một cánh rừng, đến khi bọn họ hai người đến nơi thì chỉ thấy rừng xanh um cản trở bước đi, chẳng còn nhìn thấy kiệu đâu.
Trước mặt một khe núi nhỏ hai bên bờ cây cối um tùm, Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn giơ tay vạch cây đi xuống khe núi. Chẳng ngờ khe núi hoàn toàn không sâu, chỉ mấy bước nhảy là đã đến đáy khe, bất giác ngớ người đưa mắt nhìn quanh.
Hoàng Phủ Sơn thở dài nói :
- Hỏng rồi, chúng ta đuổi nhầm đường!
Biện Bất Nghi nói :
- Nhất định chỉ quanh quẩn đâu đây trong khe núi này, chúng ta tìm cẩn thận xem!
Hai người bấy giờ lùng sục trong khe núi, khe núi chẳng mấy lớn nên chỉ một chốc cơ hồ như họ đã giẫm nát cả khe, nhưng vẫn không nhìn thấy động tĩnh nào cả.
Đúng lúc bọn họ thất vọng, đột nhiên cuối đuôi mắt Hoàng Phủ Sơn nhận ra một điểm trắng lướt nhanh qua, chàng vội vàng gọi Biện Bất Nghi nói :
- Ở đây!
Biện Bất Nghi quay đầu cũng nhìn thấy, chẳng đợi nói liền tung chân phóng chạy đuổi theo, vừa chạy vừa chỉ tay về phía trước nói :
- Hoàng Phủ Sơn, kia chẳng phải Mai Hoa sơn trang sao, mẹ ơi... đúng là có vấn đề!
Lần này thì bọn họ hai người giở hết khinh công chạy chừng như chân không chạm đất truy theo hướng Mai Hoa sơn trang, nào ngờ hai người vừa đuổi một đoạn thì bóng trắng kia lại chẳng nhìn thấy đâu!
Trời đã sáng, nhìn về hướng Mai Hoa sơn trang mái ngói tường hồng lẩn khuất trong những cánh rừng mai đang rộ vàng thật là một cảnh sắc tuyệt đẹp, thế nhưng nếu ai biết đó giờ là một nấm mồ hoang chứa bảy mươi hai chiếc quan tài thì chẳng khỏi tránh xa!
Biện Bất Nghi chạy đuổi đến dưới một gốc cây già mới dừng lại tựa người vào thân cây thở dốc.
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Biện Bất Nghi, nếu như không tìm lại được Vưu Nhị Thư, nhỡ Vưu Tam Lang đòi con gái thì lão huynh nói thế nào đây?
Biện Bất Nghi thở hắt ra một hơi dài nói :
- Ngươi cũng chịu một phần!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Chính huynh đưa ra chủ ý!
Biện Bất Nghi đưa tay lên vỗ mạnh vào đầu mình, nhìn nét mặt lão ta lúc này thì đúng là đang hối hận, thiểu não nói :
- Ta sao lại quên nhỉ, lẽ ra ta nên nói với nha đầu kia... Ài, ta thật đáng ૮ɦếƭ!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Huynh đang hối hận vì chủ ý tồi của mình đấy à?
- Không, chủ ý của ta hoàn toàn chính xác, chỉ có điều ta quên bảo Vưu Nhị Thư thận trọng đề phòng trúng Tiên Nhân Mê Lộ Thảo của Sinh Tử Đương Lương Tâm. Hoàng Phủ Sơn, ta xem thì Tiểu Ngọc Nhi nhất định cũng đã trúng mê dược này của chúng!
Hoàng Phủ Sơn chau mày nói :
- Vưu Nhị Thư tất nhiên là trúng Tiên Nhân Mê Lộ Thảo, tình hình thế này xem ra chúng ta chỉ còn cách thẳng mặt hành động!
Biện Bất Nghi nói :
- Còn sớm, còn sớm, chúng ta tuy biết dê vào miệng hổ, nhưng còn chưa biết được con hổ kia là ai. Nếu như chỉ tóm được bọn tay chân hay người trung gian thì chỉ sợ đả thảo động xà. Ngươi quên rằng đối phương tàn độc ác hiểm, đến ngay người của mình mà còn ra tay.