Giang Hồ Thập Tam Đao - Chương 36

Tác giả: Độc Cô Hồng

Hắc Tâm Lão Thạch nói :
- Chúng ta thờ Trương Phi tam gia!
Biện Bất Nghi nói :
- Người ta nói “Trương Phi bán thịt”... người cứng mà thịt mềm, làm sao lại...
Hắc Tâm Lão Thạch cười nói :
- Lão huynh nói chẳng sai. Bất cứ vật gì đã đưa đến tệ điếm thì cũng giảm giá năm ba phần, vật có cứng đến đâu cũng phải mềm đi thôi!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Chỉ có lòng các ngươi là cứng thôi!
Hắc Tâm Lão Thạch cười cười nói :
- Người mở tiệm cầm đồ chung quy đều phải như thế!
Biện Bất Nghi bước đến gần bệ thờ, mắt ngưng nhìn hai câu đối hai bên thấy đề rằng :
Cầm thật cầm giả nhìn đúng hàng không mắc bẫy Cầm giả cầm thật nhận bản chất chẳng sợ lừa.
Ngay trên đầu hai câu đối còn một bức hoành ngang đề bốn chữ lớn “HÀNG XEM TẬN MÂT”.
Biện Bất Nghi đọc đi đọc lại mấy chữ “hàng xem tận mặt” bất giác chuyển ánh mắt nhìn vào chiếc hộp gỗ trên tay Hoàng Phủ Sơn.
Ồ khóa trên hộp đã bị Hoàng Phủ Sơn bẻ gãy, chỉ cần hất chốt cài, mở nắp hộp thì tốn bao lăm thời gian chứ?
Biện Bất Nghi trong lòng bỗng thấy bất an, tự nhiên mắt ngưng nhìn vào mắt Hắc Tâm Lão Thạch tợ hồ như muốn nhìn xuyên tâm can của hắn.
Nói thì dài, nhưng thực ra biến hóa nội tâm Biện Bất Nghi chỉ trong chớp mắt.
Biện Bất Nghi chỉ tay lên bốn chữ trên đầu bàn thờ nói :
- Hàng xem tận mặt, chúng ta cũng không ngoại lệ. Hoàng Phủ Sơn, nhanh mở hộp ra xem!
Hoàng Phủ Sơn đặt chiếc hộp xuống bàn, Hắc Tâm Lão Thạch liền đè tay lên nắp hộp nói :
- Không thể mở được, nhị vị!
Biện Bất Nghi liền đánh mắt cho Hoàng Phủ Sơn.
Hoàng Phủ Sơn đối với mọi hành động cử chỉ của Biện Bất Nghi chàng hiểu rất rõ, lập tức nhảy lui sau lưng Hắc Tâm Lão Thạch.
Biện Bất Nghi nói :
- Tiểu tử, mở hộp ra đi, hàng xem tận mặt, chúng ta cũng chẳng để bị lừa!
Đương nhiên lão đã nhận ra chiếc hộp này có vấn đề, chính vì từ ngôn ngữ và thái độ, nhất là ánh mắt của Hắc Tâm Lão Thạch khiến lão càng sinh nghi hơn.
Lão vốn là người tâm cơ, chẳng khi nào chịu thua trí đối phương, những chuyện như thế này, Hoàng Phủ Sơn rất hiểu con người Biện Bất Nghi!
Hai người tuy cùng luyện võ nghệ trên Bách Linh cương, thế nhưng Biện Bất Nghi rất thích nghe Đại lão lão cùng với mấy vị giang hồ tiền bối nói chuyện thị phi trong võ lâm.
Người trẻ tuổi ai cũng thích những chuyện như thế, nhưng có điều Biện Bất Nghi nghe thì ghi nhớ rất nhiều. Có những điều thậm chí như ăn sâu vào trong tâm khảm của lão, khiến lão vô hình chung trở thành một tay lão luyện giang hồ.
* * * * *
Hắc Tâm Lão Thạch hai tay vẫn đặt cứng trên chiếc hộp nói :
- Nhị vị, nhanh mang Long giác đi đi, nếu không thì...
Biện Bất Nghi nói :
- Tiểu tử, ngươi cứ mở hé ra cho chúng ta xem thì có mất gì thời gian chứ?
Hắc Tâm Lão Thạch đã nhìn thấy trên trán rịn mồ hôi, giờ thì trong người chẳng còn chút say rượu nào!
Giọng hắn giờ đã lạc hẳn đi, gần như giọng của một người van cầu :
- Lão Thạch ta cúi đầu cầu xin nhị vị!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Lão Thạch, ngươi nhất định có âm mưu!
Biện Bất Nghi lạnh giọng :
- Ta đã sớm nhận ra, cho nên ta nhất định phải để hắn tự mở hộp, lúc ấy hắn chẳng còn chối cãi!
Hắc Tâm Lão Thạch như có gì nghẹn lại trong cổ họng, hai giọt lệ rưng rưng trong mắt, lại nói :
- Nhị vị nếu như đã không tin thì đến đây, đến đây... Ta mở ra cho nhị vị xem!
Rồi tay trái nắm chiếc hộp lên, tay phải mở then đưa miệng nắp hộp về phía Hoàng Phủ Sơn và Biện Bất Nghi nói tiếp :
- Xích lại gần một chút, chẳng phải nhị vị muốn xem cho rõ!
Nói dứt lời tay phải liền mở nắp hộp ra...
Đúng lúc ấy, Biện Bất Nghi thét lên :
- Nhảy tránh ra!
Hoàng Phủ Sơn cũng đã có đề phòng, vừa thấy biến thì thân hình nhảy nhanh lùi sau cùng một lúc với Biện Bất Nghi.
Chỉ thấy từ trong hộp chùm sáng xanh bay nhanh ra lướt ngang qua đầu rồi biến mất, cùng lúc tiếng Hắc Tâm Lão Thạch rú lên thất thanh.
“Bộp...”
Hắc Tâm Lão Thạch tay buông chiếc hộp rơi lăn lóc trên đất, thân hình lảo đảo chừng như trúng thương.
Biện Bất Nghi nhảy lùi tránh ám khí, rồi bổ nhào người tới chộp lấy cổ áo Hắc Tâm Lão Thạch thét lớn :
- Ngươi muốn ૮ɦếƭ!
Hắc Tâm Lão Thạch cười thảm :
- Ngươi... ngươi tinh thật!
Hoàng Phủ Sơn định thần bước tới ngạc nhiên nói :
- Đây là loại ám khí gì chứ, sao phản lại tự đả thương mình?
Biện Bất Nghi cũng chẳng hiểu thế nào, hai mắt hung hung dữ tợn cứ nhìn chăm chăm vào mặt Hắc Tâm Lão Thạch.
Hắc Tâm Lão Thạch nói :
- Chiếc hộp này ba năm trước... do chưởng quầy mang về, chỉ nghe Lương chưởng quầy nói... nó là một loại ám khí bá đạo. Nhưng... bản thân ta cũng chẳng biết mở như thế nào, bảo ta cứ cất giữ... ngươi không biết mà mở ra thì... cầm chắc cái ૮ɦếƭ...
Biện Bất Nghi lập tức kéo áo Hắc Tâm Lão Thạch lên xem, mới thấy có ba ngọn phi tiêu xanh sáng nhỏ như lông trâu ghim ngay giữa иgự¢ Hắc Tâm Lão Thạch.
Hắc Tâm Lão Thạch lại nói :
- Ta vốn thấy hết đường nên... định cùng ૮ɦếƭ với các ngươi, thế nhưng... ta...
Biện Bất Nghi liền lấy trong người ra một viên dược hoàn nhét vào mồm Hắc Tâm Lão Thạch nói :
- Ta biết ngươi không muốn ૮ɦếƭ.
Hắc Tâm Lão Thạch nuốt viên thuốc xuống cười khổ nói :
- Chỉ sợ ngươi không cứu nổi.
Biện Bất Nghi xuất thủ thật nhanh, rút ba ngọn phi tiêu ra khỏi иgự¢ Hắc Tâm Lão Thạch, rồi dùng mũi dao rạch ngay chỗ trúng ám khí.
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Lão huynh sao lại cứu hắn?
Biện Bất Nghi nói :
- Tự ngươi nên biết vì sao ta lại cứu hắn Hoàng Phủ Sơn đương nhiên biết Biện Bất Nghi vốn cứu người không phân biệt địch hay bạn huống gì một người cầm chắc cái ૮ɦếƭ thì càng ra sức cứu.
Biện Bất Nghi càng thích nhất một người sắp ૮ɦếƭ, nếu không thì tại sao lão có được ngoại hiệu Y Tử Nhân.
Hắc Tâm Lão Thạch vốn đã rơi vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê, cái ૮ɦếƭ xem ra gần kề, lúc này nhận ra Biện Bất Nghi cứu mình thì nhìn lão bằng ánh mắt mơ hồ nói :
- Ngươi... cứu... ta!
Biện Bất Nghi nói :
- Bởi vì ta là người tốt!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Cứu hắn thì có ích gì cho chúng ta?
Biện Bất Nghi nói :
- Ta hành nghề y chẳng thể thấy người ૮ɦếƭ không cứu...
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Chẳng qua lão huynh muốn cứu người ૮ɦếƭ để thi thố tài năng của mình thôi!
Hắc Tâm Lão Thạch hai mắt nhắm nghiền lại, chừng như tính toán gì trong đầu.
Hoàng Phủ Sơn lại nói :
- Tên họ Thạch này vốn định cùng ૮ɦếƭ với chúng ta, con người hắn chẳng phải tầm thường, sao huynh còn nghĩ hắn đáng thương hại để cứu hắn?
Biện Bất Nghi cười nói :
- Đó cũng chỉ là bệnh nghề nghiệp của ta mà thôi.
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Nói đi nói lại, huynh cũng chỉ vì ngoại hiệu Y Tử Nhân của mình mà tế độ cho hắn!
Hắc Tâm Lão Thạch vừa nghe thế thì tròn mắt ngưng nhìn Biện Bất Nghi la lên :
- Thì ra... các ngươi là người... Trường An dược hãng trên đồi Kim Thụ!
Biện Bất Nghi mặt lạnh lại nói :
- Phải, chính ta là Y Tử Nhân Biện Bất Nghi!
Hắc Tâm Lão Thạch mặt đầy cảm kích nói :
- Thế thì tôi chẳng ૮ɦếƭ được, Biện đại phu, ông đúng là Hoa Đà tái thế!
Biện Bất Nghi chẳng nói gì thêm, cúi xuống nhặt chiếc hộp lên xem, mới thấy rõ bên trong quả nhiên có một vật hình như chiếc Long giác, dài tám thốn rộng năm thốn. Nắp hộp liên kết với một chiếc lò xo, ngoài ra còn có thêm hai chiếc bẫy khác mà chỉ có người sử dụng nó mới biết khống chế như thế nào. Bởi vì chính khi nắp hộp mở ra sẽ động đến Long giác, sẽ khởi động cơ quan khiến cho những ngọn ám khí nhỏ xanh từ bên trong bay ra theo ba mươi chiếc lỗ nhỏ li ti bày theo hình cánh cung.
Hoàng Phủ Sơn nhìn rồi nói :
- Đúng là bá đạo!
Biện Bất Nghi nói :
- Sinh Tử Đương Lương Tâm cũng không dám mở ra!
Hoàng Phủ Sơn gật đầu nói :
- Vì hắn chẳng biết sử dụng.
Biện Bất Nghi chau mày suy nghĩ rồi lẩm nhẩm tự hỏi một mình :
- Trong giang hồ nhân vật nào sử dụng vật này nhỉ?
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Có lẽ Đại lão lão...
Chàng nói nửa chừng thì nín bặt quay đầu nhìn Hắc Tâm Lão Thạch.
Nhưng chỉ thấy Hắc Tâm Lão Thạch nhắm mắt im lặng, tuy thế câu chuyện giữa hai người thì hắn nghe rất rõ.
Biện Bất Nghi hiểu Hắc Tâm Lão Thạch đang lắng nghe chuyện của mình, bèn bước đến gần hắn cười nói :
- Lão Thạch, mạng của ngươi được ta cứu, đúng chứ?
Hắc Tâm Lão Thạch nói :
- Nếu như tôi sống, thì ông đúng là ân nhân cứu mạng!
Biện Bất Nghi gật gù nói :
- Thế ngươi có biết trên đầu Sinh Tử Đương Lương Tâm còn người nào khống chế sai khiến hắn?
Hắc Tâm Lão Thạch lắc đầu nói :
- Chưởng quầy chúng tôi xưa nay tự đi tự về một mình!
Biện Bất Nghi nói :
- Ta nói cho ngươi biết, Sinh Tử Đương Lương Tâm là người của Khoái Lạc bảo, hắn chịu quyền dưới tay Qua Trường Giang.
Hắc Tâm Lão Thạch mở mắt ra nhìn Biện Bất Nghi hỏi :
- Lời ông nói là thật ư?
Biện Bất Nghi cười nói :
- Xem ra ngươi hiểu biết cũng chẳng bao nhiêu!
Hắc Tâm Lão Thạch cười khổ nói :
- Những gì tôi biết đều đã nói ra.
Biện Bất Nghi nói :
- Có một chuyện ngươi vốn chẳng nên biết!
Hắc Tâm Lão Thạch ngớ người ra hỏi :
- Chuyện gì?
- Ngươi không nên biết ta là Biện đại phu trên dốc Kim Thụ.
Hắc Tâm Lão Thạch vội nói :
- Tôi vốn không hề biết, thế nhưng...
Biện Bất Nghi nói :
- Người trong giang hồ ai cũng thế, ai cũng muốn biết nhiều hơn một chút mặc dù hiểu rằng biết càng ít càng được bình yên, âu cũng chỉ là lòng hiếu kỳ mà thôi. Lão Thạch, ta nói vậy đúng chứ?
Hắc Tâm Lão Thạch chừng như nhận ra nguy hiểm liền nói :
- Tôi tuy đã biết ông là Biện đại phu trên dốc Kim Thụ, nhưng tôi sẽ kín miệng, chẳng bao giờ hé môi với người khác!
Biện Bất Nghi cười cười nói :
- Ngươi đương nhiên chẳng bao giờ nói với người khác, vì một người đã ૮ɦếƭ không biết nói.
“Ộc...”
Lão ta ra tay cực nhanh, chỉ thấy quay người nửa vòng liền nghe Hắc Tâm Lão Thạch hự lên một tiếng rồi im bặt, hai mắt trợn tròng như văng ra khỏi hố mắt, mồm hộc máu tươi tắt tử đương trường.
Hoàng Phủ Sơn nhìn thấy rất rõ, khi Biện Bất Nghi quay người thì tay lão nhổ nhanh một ngọn ám khí vừa rồi bắn ghim trên tường.
Ngọn độc châm ghim ngay chính giữa huyệt My tâm, thì càng ghê gớm lợi hại hơn vừa rồi bay từ trong hộp ra ghim vào иgự¢.
Biện Bất Nghi bình thản cứ như không có chuyện gì xảy ra, tay nắm chiếc hộp lên định gỡ đám kim châm ra.
Hoàng Phủ Sơn la lên :
- Lão huynh cần những thứ này làm gì?
Biện Bất Nghi cười nói :
- “Cách vật trí tri”, cái gì cũng phải biết tường tận đến nơi đến chốn, điều này ngươi hiểu chứ? Huống gì chúng ta còn chưa biết rõ lai lịch của món đồ chơi này?
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Huynh định trở về Bách Linh cương?
- Về nghe chửi à?
- Sao chứ?
- Sao ngươi chóng quên thế, Tiểu Ngọc Nhi hiện tại còn chưa biết thất lạc nơi nào, ngươi bảo ta về Bách Linh cương ăn nói thế nào với Đại lão lão?
Hoàng Phủ Sơn sực nhớ ra gật đầu nói :
- Lão huynh nói không sai, Tiểu Ngọc Nhi nếu như có mệnh hệ gì thì cả hai chúng ta đều mang tội lớn!
Biện Bất Nghi phất tay giục :
- Đi, chúng ta tìm cách cứu Tiểu Ngọc Nhi.
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Tôi nghĩ rằng chúng ta chẳng cần đi đâu cả, cứ ở lại ngay trong tiệm này.
Biện Bất Nghi cười hì hì nói :
- Làm gì? Chẳng lẽ định làm công cho Sinh Tử Đương Lương Tâm?
Hoàng Phủ Sơn thờ ơ đáp :
- Làm cũng được chứ sao!
- Ừ, làm thì làm. Chờ họ Lương kia về nói chuyện!
Bấy giờ hai người quyết định chẳng đi đâu tìm cả, mà ở lại ngay trong Hòa Khí Đương Phố chờ đợi Lương Tâm quay về, vì chính lão áp tải Tiểu Ngọc Nhi đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc