Đoàn viên cộng hỷPhía sau Khoái Lạc bảo nuôi rất nhiều ác khuyển, Qua Trường Giang chính dùng lũ chó này để bày binh bố trận. Trong Cửu Cung đại mê trận của lão ta dưỡng đến mười con chó hung dữ.
Lúc này dưới áp lực của Tiểu Tước Nhi, buộc lòng lão thái bà phải theo nàng đến một động tối đen sau hậu bảo, chưa đến nơi mà đã nghe từ trong động tiếng chó tru lên từng hồi man dại.
Qua Trường Giang nuôi chó có đến hai mươi năm, hàng ngày lão lệnh cho người mang thức ăn đến cho lũ chó, nhưng mỗi ngày chỉ một lần vào ban đêm. Lũ chó vào giờ này đã ăn no, đến khi bày trận thì chúng không bị địch nhân tiềm nhập dùng thức ăn dụ chúng hoặc đánh độc.
Trong ngoài động cách nhau bằng cánh cửa song sắt, Tiểu Tước Nhi nhìn vào trong động tối om cất tiếng gọi lớn :
- A Tú, A Tú, ngươi vẫn khỏe chứ?
Nghe tiếng người lạ la bên ngoài, lũ chó lập tức chồm lên thi nhau sủa inh ỏi. Tề Trường Chinh thấy thế cười đắc ý nói :
- Ta đã nói hắn lọt vào bụng chúng từ sớm rồi!
Tiểu Tước Nhi trợn mắt rít lên :
- Nếu như A Tú mà ૮ɦếƭ, thì các ngươi cũng chuẩn bị chôn lão thái thái của các ngươi!
Qua lão thái thái nghe thấy thế thì tức giận thét lên :
- Ngươi dám!
Tề Trường Chinh nói :
- Để ta lấy đèn cho ngươi xem, nếu như đã ૮ɦếƭ thì ngươi có Gi*t lão thái thái chúng ta có ích gì!
Tiểu Tước Nhi trầm giọng nói :
- Nhanh lấy đèn!
Tề Trường Chinh liền phái người lấy một ngọn đuốc đốt lên, rồi tự mình bước đến trước động chó soi vào trong xem, bất giác buột miệng la lên :
- Thằng nhóc mạng lớn thật, hắn nằm ngủ trong động chó kia kìa!
Tiểu Tước Nhi nghe thì vui mừng reo lên :
- Xin chúc mừng bà, lão thái thái, bà chẳng ૮ɦếƭ đâu!
Lão thái thái chẳng hề lên tiếng, nhưng miệng thì cứ “hừ hừ” liên tục.
Tề Trường Chinh liền sai người đến mở cánh cửa sắt ra, người nuôi chó vào đương nhiên chúng rất quen nên chẳng sủa, người kia bế một đứa bé trên tay bước ra khỏi động, giọng đầy kinh ngạc thốt lên :
- Trời ơi! Thằng bé này mạng thật lớn, chó chẳng ăn thịt nó!
Tề Trường Chinh nhìn thấy thằng bé đã được mang ra khỏi động, liền nói với Tiểu Tước Nhi :
- Nhanh vào ẵm thằng bé mà đi đi!
Dưới ánh đuốc cháy sáng, Tiểu Tước Nhi cẩn thận nhìn cậu bé. Đương nhiên lần trước đã bị mắc lừa một lần, lần này không thể không thận trọng.
Tiểu Tước Nhi tay trái đưa ra đón lấy đứa trẻ, rồi “soạt” một tiếng chiếc Tỏa Long hoàn rời khỏi cổ lão thái thái, đồng thời Tiểu Tước Nhi tiện tay hất tung cậu bé lên không trung bay ra ngoài xa tối tăm...
Hành động bất ngờ này của nàng khiến cho đối phương tại trường đều chấn động lẫn kinh ngạc vô cùng.
Tề Trường Chinh há hốc miệng chẳng hiểu vì sao Tiểu Tước Nhi lại vứt đứa bé bay ra ngoài kia.
Hắn vốn tính trong đầu, chỉ chờ khi Tiểu Tước Nhi thả lão thái thái ra, thì lập tức lệnh cho thuộc hạ vây lại tấn công. Nhưng một hành động hết sức đột ngột này của Tiểu Tước Nhi, khiến hắn nhất thời ngớ người quên mất cả chuyện nên làm!
Chỉ trong khoảnh khắc ấy cũng quá đủ, đến khi hắn quay lại thì bóng Tiểu Tước Nhi đã khuất trong màn đêm như một vệt khói mờ.
Tề Trường Chinh như sực tỉnh, vội tung người nhảy về phía cậu bé vừa được ném rơi xuống, thế nhưng đến nơi hắn tìm quanh chẳng thấy gì cả, cậu bé biến mất!
Chỉ nghe giọng lão thái thái hậm hực nói :
- Tìm gì nữa chứ, thằng bé đã được người mang đi từ lâu rồi.
Tề Trường Chinh hiểu ra, lập tức huơ tay múa chân thét lên :
- Nhanh đến đỡ lão thái thái vào trong nghỉ, các ngươi chỉ là lũ ăn hại!
Hắn lúc này chỉ còn biết chửi kẻ dưới mình là đồ ăn hại, đương nhiên cũng chỉ là để ra uy giữ thể diện trước mặt lão thái thái, hắn tự coi mình cao hơn đám người kia một bực!
Mười lăm tên kia vây lại vừa chửi đổng vừa an ủi lão thái thái, tháp tùng đưa bà ta vào trong nhà.
Lão thái thái vừa uống xong chén nước sâm với yến sào cho lại tinh thần thì bên ngoài đã nghe tiếng vó ngựa dồn dập chạy vào, đương nhiên phải là bọn người Qua Trường Giang trở về.
Bấy giờ, biết hết sự thể, Qua Trường Giang giận bầm gan tím ruột.
Đương nhiên cũng không tránh khỏi quở mắng Tề Trường Chinh, cũng không khỏi chửi lại Tề Trường Chinh một câu “đồ ăn hại”!
* * * * *
Lại nói, theo kế hoạch, Hoàng Phủ Sơn nấp trong bóng tối tiếp lấy cậu bé do Tiểu Tước Nhi ném ra. Chàng cũng như Tiểu Tước Nhi, lần này nhìn cậu bé xem có đúng là A Tú hay không, bởi vì lần trước đã mắc mưu đối phương, mà suýt chút nữa thì Biện Bất Nghi ăn đao của Thù Nho Tiểu Tử Đàm Bình.
Vừa nhìn, Hoàng Phủ Sơn lập tức trống иgự¢ thình thịch, chàng mừng không tưởng, vì cậu bé trong tay chàng đích thực là A Tú.
Lúc này A Tú vẫn mê man chưa tỉnh, cả người quần áo lấm lem bụi đất lại thêm mùi hôi của chó. Một người ở chúng với động chó, tất nhiên người nghe mùi chó.
Ba người bám theo nhau phóng như bay rời khỏi Khoái Lạc bảo, rồi biến mất nhanh vào trong một khu rừng.
Chạy một hồi, Tiểu Tước Nhi ngoái nhìn không thấy bị truy đuổi, thở phào cười nói :
- A Sơn ca, đừng chạy nữa, nên xem thằng bé có thương thế gì không?
Biện Bất Nghi theo thói quen y thuật, giơ tay lên mũi cậu bé rồi reo lên :
- Vẫn thở đều.
Hoàng Phủ Sơn ôm A Tú trong lòng, gấp giọng hỏi :
- Làm thế nào cho nó tỉnh lại, chẳng lẽ trúng loại độc gì?
Biện Bất Nghi nói :
- Nó chẳng phải trúng độc, Hoàng Phủ Sơn, ngươi nghĩ xem Qua Trường Giang ném thằng bé vào trong động cho lũ chó quý của hắn ăn, lẽ nào hắn không nghĩ cho đàn chó của hắn?
Tiểu Tước Nhi nói :
- Hay là nó bị đánh hôn mê?
Biện Bất Nghi nghe nói liền kiểm tra đầu mình cậu bé, lắc đầu nói :
- Không nhìn thấy dấu vết bị đánh...
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Vậy thì vì sao nó chẳng tỉnh lại? Biện Bất Nghi, nên nghĩ xem có cách gì không?
Biện Bất Nghi liền nắm lấy tay trái A Tú, ba ngón tay lão đặt lên uyển mạch cậu bé một lúc, thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi phán :
- Thằng bé chỉ mệt lả ngất đi mà thôi!
Hoàng Phủ Sơn chau mày hỏi :
- Sao chứ?
- Theo ta nghĩ thì hắn bị đẩy vào trong động chó, lũ chó dữ trước hết sủa toáng lên khiến thằng bé phát hoảng mà khóc ré lên, lũ chó càng sủa nó càng khóc, cuối cùng mệt lả người mà thi*p đi!
Hoàng Phủ Sơn gật đầu nói :
- Nghe ra cũng có lý, nhớ hồi nhỏ tôi có lần luyện công suốt liền mấy ngày, đến canh tư khi quá mệt nằm xuống định chợp mắt một lúc. Nào ngờ, đặt lưng xuống là ngủ say như ૮ɦếƭ, đến khi có người gọi tỉnh dậy cứ ngỡ mới chỉ qua canh năm, nào ngờ mới biết là canh năm của ngày hôm sau rồi. Ài... A Tú nhất định mệt lả người!
Tiểu Tước Nhi chen vào nói :
- A Tú thật tội nghiệp, còn nhỏ thế này mà đã bị ђàภђ ђạ, xem ra lũ chó trong Khoái Lạc bảo còn tốt hơn chủ nhân của chúng, chúng chẳng ăn thịt thằng bé!
Biện Bất Nghi nói :
- Lũ chó tuy hung dữ, nhưng thường vẫn tấn công với người lớn và kẻ địch làm hại chúng, huống gì là chó nuôi phải gặp khi đói quá đến xâu xé lẫn nhau, thì chúng mới ăn thịt người. Có lẽ vì A Tú quá nhỏ, chẳng nguy hại gì chúng nên chúng mới không tấn công.
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Giờ trước mắt nhanh nghĩ cách làm cho A Tú tỉnh lại!
Biện Bất Nghi nói :
- Không cần, ngươi cõng nó lên vai, chúng ta nhanh trở về khách điếm rồi nói chuyện!
* * * * *
Thạch Trang thương tích trong người khá hơn nhiều.
Kể từ khi Thủy Tiên được cứu về thì thương tích anh ta càng chóng lành hơn, hẳn tinh thần quyết định một phần lớn. Phu phụ bọn họ hai người nghỉ trọ trong Thanh Phong khách điếm, chẳng hề bước ra khỏi cửa nửa bước.
Hoàng Phủ Sơn trở thành đại ân nhân của gia đình họ, nhất là Biện Bất Nghi càng khiến Thạch Trang cảm kích vô cùng. Bởi vì Biện Bất Nghi chẳng những cứu anh ta thoát khỏi tay tử thần, mà còn cho một nắm ngân phiếu đến hai nghìn lạng.
Khi Hoàng Phủ Sơn hai tay ẵm A Tú bước vào phòng, Thạch Trang và Thủy Tiên tợ hồ như không thể tin vào mắt mình.
Thủy Tiên khóc òa lên, chạy tới ôm chầm lấy A Tú, Thạch Trang sung sướng cũng không cầm được nước mắt.
Tiếng khóc của nàng chừng như đánh tỉnh A Tú, thấy cậu bé mở đôi mắt chưa tỉnh thần trí ngơ ngác nhìn.
Thấy A Tú đã tỉnh lại, Thạch Trang nắm lấy tay Hoàng Phủ Sơn giọng nghẹn lại vì xúc động :
- Huynh đệ, huynh đệ đã cứu cả nhà chúng ta, ta...
Hoàng Phủ Sơn cười vui vẻ nói :
- Tôi tự nguyện. Thạch huynh, chúc mừng cả nhà huynh đoàn tụ.
Thủy Tiên ẵm A Tú trong tay nhìn Hoàng Phủ Sơn nói :
- Hoàng Phủ huynh đệ, chúng tôi suốt đời không quên ơn huynh!
Thạch Trang xem qua A Tú thấy nó không hề thương tổn gì, bèn kéo đến trước người, chỉ tay vào Hoàng Phủ Sơn nói :
- A Tú, nhanh thay mặt cha mẹ đến bái lạy tạ ơn Hoàng Phủ thúc thúc, chúng ta chẳng biết lấy gì đền đáp ân đức này!
Biện Bất Nghi xua tay cười nói :
- Chỉ là tục lệ, bất tất câu nệ như thế!
Tiểu Tước Nhi đã kéo giữ A Tú lại, cười tươi nói :
- Miễn đi, miễn đi, A Sơn ca tôi cũng chẳng thích A Tú bái lạy!
A Tú cũng chẳng đến bái lạy nữa, mắt cứ tròn xoe nhìn Hoàng Phủ Sơn, trong đầu cậu ta nhớ lại lần trước trong Bạch Mã trấn, cũng nhớ lần ấy suýt nữa thì Hoàng Phủ Sơn bị người Khoái Lạc bảo bắt được.
Hoàng Phủ Sơn nhìn Thạch Trang hỏi :
- Thạch huynh, giờ huynh định thế nào?
Thạch Trang có chút do dự, kiên định nói :
- Thanh Phong trấn cách núi tôi ở chừng hai trăm dặm, chúng tôi định trở về núi lại!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Tôi thì nghĩ rằng, các người tạm thời không nên đi, chỉ vài hôm nữa là qua năm mới, mà trong núi nơi các người ở đã thành tro bụi, chẳng bằng lên Bách Linh cương ở tạm một thời gian, qua Tết rồi tính. Hơn nữa, nói không chừng A Tú có duyên mà được Đại lão lão thích, nó sẽ được hấp thụ võ công chân truyền của Đại lão lão, sau này bản lĩnh không nhỏ, chẳng sợ bị ai bắt nạt!
Thạch Trang nghe thì vui mừng nói :
- Huynh đệ, ý huynh đệ chính rất hợp ý ta. Thế gian này ô trọc vẩn ᴆục, ta chẳng động đến người thế mà người chẳng để ta yên. Thiên lý ở đâu, không có bản lĩnh thì bị người ta ức Hi*p Gi*t hại, ta rất tán thành ý kiến này của huynh đệ.
Thủy Tiên liền hỏi :
- Hoàng Phủ huynh đệ, Bách Linh cương ở đâu?
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Để tôi bảo Tiểu Tước Nhi đưa các vị đi, giờ ở lại Thanh Phong trấn hôm nay, sáng mai thuê một cỗ xe ngựa lên đường.
Tiểu Tước Nhi nói :
- A Sơn ca, huynh đuổi muội à? Tiểu Tước Nhi còn chưa cứu được...
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Tiểu Tước Nhi, muội đưa họ về rồi có thể quay lại bất cứ lúc nào. Điều quan trọng nhất là muội phải đem tất cả những chuyện xảy ra ở đây bẩm cáo lại cho Đại lão lão nghe!
Tiểu Tước Nhi vẩu mồm nói :
- A Sơn ca, huynh chung quy lúc nào cũng có lý để sai khiến muội, thôi được!
Biện Bất Nghi cười nói :
- Tiểu Tước Nhi, chúng ta sẽ quay trở lại Mai Hoa sơn trang, nếu có thích thì nhanh đến giả quỷ nhé!
* * * * *
Tiểu Tước Nhi trong lòng đương nhiên biết Hoàng Phủ Sơn vì sao bảo nàng đưa gia đình Thạch Trang ba người về Bách Linh cương. Hoàng Phủ Sơn ngoài việc muốn nàng về bẩm báo lại với Đại lão lão những chuyện xảy ra trong Mai Hoa sơn trang ra, chính là còn muốn nàng bảo vệ cho gia đình họ Thạch. Vì cả một vùng Thái Tường phủ mấy trăm dặm này đều là lãnh địa của Qua Trường Giang, nếu phải gặp người của Khoái Lạc bảo thì gia đình Thạch Trang xem như chẳng toàn!
Thủy Tiên bấy giờ nhìn Hoàng Phủ Sơn bao nhiêu lời trong lòng mà chẳng nói ra được, tuy không một lời thốt lên nhưng trong ánh mắt thâm sâu ấy chứa đựng thiên ngôn vạn ngữ với chàng rồi.
Trên đời này có những đôi mắt mà khiến cho người ta chỉ nhìn một lần thì chẳng bao giờ quên được, Hoàng Phủ Sơn lần đầu tiên gặp Thủy Tiên trong Đại Hoang sơn, Thủy Tiên dùng khăn tay lau tay, đôi mắt lưu lộ nhãn quan nhìn Hoàng Phủ Sơn khiến chàng không sao quên nổi.
Những đôi mắt như thế thực không nhiều, mà thường thường có ở nữ nhân, chính đôi mắt Thủy Tiên là như thế. Lúc này đây chàng nhìn thấy lại đôi mắt ấy đang nhìn chàng, khiến chàng chỉ nhìn một chút rồi vội nhìn đi nơi khác.
Hoàng Phủ Sơn không phải không thích nhìn, thậm chí chàng nhìn ba ngày ba đêm không biết chán, nhưng sự thực chàng không dám nhìn, vì mỗi lần nhìn là tim chàng rung lên một cách vô thức. Chàng chuyển ánh mắt nhìn Thạch Trang, nhưng kỳ thực trước mắt chàng hình ảnh Thủy Tiên vẫn không biến mất được.
Cỗ xe ngựa từ từ lăn bánh rời khỏi Thanh Phong trấn, càng lúc càng xa hơn, trong lòng Hoàng Phủ Sơn như có chút gì man mác buồn.
Bỗng nghe giọng Biện Bất Nghi bên tai cắt ngang dòng suy tưởng ௱ôЛƓ lung của chàng :
- Hoàng Phủ Sơn, ngươi đã tận lực vì gia đình Thạch Trang, phải nên làm chuyện đứng đắn!
Hoàng Phủ Sơn từ từ quay lại nói :
- Những việc tôi làm đều đứng đắn, khi phát hiện ra Qua Trường Giang sai người đến trộm quan tài, tôi càng nghĩ việc mình làm là đúng.
Biện Bất Nghi nói :
- Ngươi cũng nên nghĩ đến Tiểu Ngọc Nhi.
Hoàng Phủ Sơn quay hẳn người nhìn thẳng Biện Bất Nghi nói :
- Tôi sẽ tận lực cứu cô ta, Biện Bất Nghi, huynh nên nhớ con người của Hoàng Phủ Sơn như thế nào. Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cho nên cá tính của ai như thế nào thì rất hiểu nhau!
Biện Bất Nghi cười nói :
- Ta tuy lớn hơn ngươi mươi tuổi nhưng ngươi xưa nay chẳng bao giờ nghe lời ta, mãi đến bây giờ ngươi vẫn cứ gọi thẳng cả tên ta.
Hoàng Phủ Sơn bật cười nói :
- Huynh cũng thế, nếu như huynh gọi tôi là A Sơn đệ thì có lẽ tôi chẳng hài lòng.
Biện Bất Nghi cười phá lên, lại nói :
- Hoàng Phủ Sơn, ngươi cho rằng tính mạng Tiểu Ngọc Nhi có gặp nguy hiểm gì không?
- Chính huynh đưa cô ta đến tiệm cầm đồ, giờ hỏi tôi thì tôi làm sao biết được!
Tiểu Ngọc Nhi bị Sinh Tử Đương Lương Tâm, chủ nhân Hòa Khí Đương Phố áp giải rời khỏi Thanh Phong trấn trong đêm, Biện Bất Nghi cũng đã nghiến răng làm tiền Hòa Khí Đương Phố một vố lớn, nhưng lúc này đây nghĩ lại thì chỉ còn biết ngồi thừ người ra bên bàn!
Hoàng Phủ Sơn cũng không nói gì, vì chàng biết trong đầu Biện Bất Nghi đang nghĩ gì.
Đột nhiên Biện Bất Nghi vỗ tay mạnh xuống bàn la lên :
- Mẹ ơi, tự nhiên ta nghĩ chuyện này không ổn rồi!
Nói đến đó lão lẩm nhẩm trong miệng như nói một mình :
- Ta đúng như con khỉ già, càng lúc càng lú lẫn chẳng ra làm sao, Tiểu Ngọc Nhi...