Một giọng người khác nói :
- Đàm huynh, ta rất cảm ơn huynh!
Hoàng Phủ Sơn hai răng nghiến chặt lại thì thầm :
- Qua Trường Giang!
Biện Bất Nghi nắm cứng tay chàng lắc nhẹ đầu, lão rất sợ Hoàng Phủ Sơn không kiềm chế nổi xông ra thì hỏng.
Tiểu Tước Nhi cũng níu cứng tay Hoàng Phủ Sơn không buông ra.
Phía trên kia lại nghe giọng Đàm Bình vọng lại :
- Qua huynh, nha đầu mà tôi phát hiện kia cũng chẳng tệ, nên nghĩ cách bắt nó!
Tiểu Tước Nhi nghe một câu này thì tức lên, định vùng đứng dậy, nhưng lại bị Biện Bất Nghi chộp giữ cứng.
Biện Bất Nghi trong lòng phát hoảng lên, vì tay phải nắm Hoàng Phủ Sơn, tay trái lại giữ Tiểu Tước Nhi, lão lắc đầu ngao ngán.
Đàm Bình lại nói :
- Cái ૮ɦếƭ của Ngụy ma ma và Hải Đường Thu Thiền thật là kỳ quái, đến hiện tại vẫn chưa biết được ai hạ thủ, sau này huynh cần phải hết sức thận trọng đề phòng!
Qua Trường Giang trầm giọng nói :
- Đàm huynh, xin bẩm báo lên một tiếng, tôi đã ngầm phái người dò thám, hễ một khi tìm ra con tiện nhân Thủy Tiên kia tôi nhất định huyệt sát ngay chứ chẳng chừa!
Đàm Bình nói :
- Nỡ nào đồ sát mỹ nữ chứ? Bắt được thì cứ tống giải về ngay, trong thiên hạ này thử hỏi có người nào có thể giải được mê dược trong người nó!
Qua Trường Giang liền ứng thanh đáp :
- Xin nghe theo Đàm huynh, nếu bắt được nó tôi sẽ lập tức nhớ thông báo ngay.
Ngừng lại một chút, hắn nói tiếp :
- Nữ nhân mà Lương Tâm giải đến có vấn đề, tôi cảm thấy chừng như nó chính là nữ tử lần trước giải cứu cho Hoàng Phủ Sơn trên dốc Bạch Mã.
Đàm Bình nói :
- Cho dù là người nào lợi hại hơn nữa, chỉ cần trúng độc chúng ta thì thần trí chẳng còn hay biết gì nữa. Thời gian càng lâu thì thần trí càng mê muội, khiến nó đến ngay bản thân mình cũng không biết là ai, Hắc hắc... chuẩn bị xong rồi thì nhanh đưa đến nơi giao nhận!
Qua Trường Giang nói :
- Chúng ta thống nhất như thế, Đàm huynh đi mạnh khỏe!
Chỉ nghe phía trên giọng Đàm Bình vọng lại :
- Bọn Hoàng Phủ Sơn ba tên kia cũng cần phải truy cho ra lai lịch của chúng, đáng tiếc đêm nay chúng chạy thoát mất, lần sau có cơ hội phải bắt sống được chúng mới thôi!
Tiếp đó liền nghe tiếng chân đi xa dần, hẳn bọn chúng chia tay nhau.
* * * * *
Hoàng Phủ Sơn tức anh ách trong lòng, nhìn Biện Bất Nghi nói :
- Tại sao cứ giữ tay tôi chẳng buông ra?
Biện Bất Nghi bấy giờ mới thả tay chàng ra, đồng thời cũng buông tay Tiểu Tước Nhi, thở phào một hơi nhẹ nhõm nói :
- Ta nếu như buông tay cho các người xông lên đánh nhau với chúng một trận thì làm sao có thể biết được trên đầu Qua Trường Giang còn có người khác điều khiển hắn?
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Tôi chẳng cần biết ai điều khiển hắn, mục đích chúng ta chỉ cần cứu được A Tú và Tiểu Ngọc Nhi!
Biện Bất Nghi nói :
- Ta nghĩ quan hệ giữa Qua Trường Giang và Đàm Bình chẳng đơn giản, nói không chừng có liên quan đến huyết án của Mai Hoa sơn trang.
Tiểu Tước Nhi nói :
- Đại phu thông minh quá độ!
Biện Bất Nghi nói :
- Chẳng phải chính hai ngươi cứu Thủy Tiên ngay trong Mai Hoa sơn trang là gì? Tại vì sao không phải là một nơi nào khác?
Hoàng Phủ Sơn chau mày hỏi :
- Biện đại phu, thực ra huynh đã nghĩ được kế sách nào hay chưa chứ?
Biện Bất Nghi gật đầu đáp ngay :
- Đã nghĩ ra từ lâu.
Hoàng Phủ Sơn nghe thì lập tức ghé sát người lao ra hỏi gấp :
- Nói nhanh đi!
Biện Bất Nghi cười cười, mắt nhìn Tiểu Tước Nhi nói :
- Tiểu Tước Nhi, sau này cô cần cẩn thận hơn, chớ để người khác tóm được!
Tiểu Tước Nhi “hừ” một tiếng nói :
- Tiểu Ngọc Nhi chính bị huynh đưa vào Hòa Khí Đương Phố, nếu như nó xảy ra chuyện gì thì để xem huynh trở về ăn nói thế nào với Đại lão lão.
Tiểu Ngọc Nhi kể từ khi vào Hòa Khí Đương Phố đến giờ chẳng thấy xuất hiện, quả nhiên bị Lương Tâm áp giải đến Khoái Lạc bảo.
Hoàng Phủ Sơn trong lòng nôn nóng giục :
- Biện đại phu, huynh có kế gì thì nhanh nói ra đi chứ?
Biện Bất Nghi mắt nhìn hai người, trước khi lão nói ra kế hoạch của mình còn thận trọng căn dặn hai người :
- Các người thâm nhập Khoái Lạc bảo chỉ nên cứu thằng bé A Tú, tuyệt đối không nên cứu Tiểu Ngọc Nhi, nhớ cho kỹ!
Tiểu Tước Nhi hỏi :
- Vì sao?
Hoàng Phủ Sơn cũng chẳng nghĩ như thế, bèn hỏi :
- Nếu như có cơ hội, thì nhất định ra tay cứu cô ta!
Biện Bất Nghi lắc đầu nói :
- Tuyệt đối không nên cứu, Tiểu Ngọc Nhi chẳng xảy ra chuyện gì đâu. Điều quan trọng hơn cả là nhờ cô ta bị bắt mà chúng ta có thể lần ra được manh mối huyết án của Mai Hoa sơn trang!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Có lúc tôi cũng cảm thấy con người Đại lão lão kỳ quái. Trang chủ Mai Hoa sơn trang Thiên Diện Thái Tuế Kha Phương Đạt thực tình chẳng phải nhân vật quang minh chính trực, thân chính nổi danh trong làng hắc dạo, lão ta kiêu hùng nhất phương. Hai năm trước còn thấy có người bỏ công truy tìm hung thủ, nhưng một năm lại đây chẳng còn ai nhắc đến chuyện này nữa. Đại lão lão ngược lại, chẳng bỏ qua, vẫn theo đuổi truy hung phá án!
Biện Bất Nghi nhún vai đáp :
- Chỉ vì hai chữ “Chính nghĩa” mà thôi!
Tiểu Tước Nhi chen vào nói :
- Thế nào chứ?
Biện Bất Nghi nói :
- Hành đạo chính nghĩa chẳng phải phân biệt hắc bạch, xưa nay hắc bạch lưỡng đạo đều hiểu chính nghĩa là chân lý. Chớ nghĩ Kha Phương Đạt là nhân vật trong làng hắc đạo, nếu như chỉ cần nhắc lại vài chuyện nổi tiếng của lão ta thì cũng đủ thấy kinh thiên động địa!
Hoàng Phủ Sơn chau mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói :
- Thôi cũng được, chúng ta chỉ cứu A Tú!
Chàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
- Nếu như A Tú có mệnh hệ gì, ta quyết chẳng tha cho Qua Trường Giang!
Biện Bất Nghi nói :
- A Tú chỉ là miếng mồi của Qua Trường Giang, nhất thời hắn chưa thể Gi*t thằng bé.
Tiểu Tước Nhi nói :
- Con trai độc nhất Qua Trường Giang bị Gi*t ૮ɦếƭ, khiến lão ta nổi tính hung hăng tàn bạo, tôi thật sự lo lắng cho A Tú.
Hoàng Phủ Sơn nghe thì chẳng khỏi hốt hoảng, nhìn Biện Bất Nghi giục :
- Biện đại phu, kế hoạch huynh như thế nào thì nói ra nhanh đi!
Biện Bất Nghi gật gù nói :
- Cách Khoái Lạc bảo mười dặm có một ngọn núi gọi là Ô Nha sơn, trên dốc núi trọc lốc, hôm trước đổ tuyết chính đang tan chảy trên mặt đất đầy nước với bùn. Giờ chúng ta hẹn với Qua Trường Giang quyết đấu tại đó, hắn nhất định sẽ đến!
Tiểu Tước Nhi tiếp lời nói ngay :
- Đồng thời cũng mang theo rất nhiều cao thủ!
Hoàng Phủ Sơn chừng như hiểu ra bèn hỏi :
- Bao giờ?
Biện Bất Nghi nói :
- Ngày mai khi mặt trời lặn, ai không đến là hạng tiểu cẩu bé gan!
Hoàng Phủ Sơn hai tay xoa xoa vào nhau, nghĩ câu khích này cũng hay, gật đầu nói :
- Được, chúng ta làm như thế!
Tiểu Tước Nhi nói :
- Hai người đúng là đồ đần!
Biện Bất Nghi cười hắc hắc nói :
- Tiểu cô nương, ngươi chửi chúng ta đấy à?
- Ai bảo hai người quyết đấu với hắn chứ?
- Hì hì... đương nhiên đó chỉ là trò lừa, hắn đi nhưng chúng ta chẳng đi. Đợi sau khi Qua Trường Giang mang theo nhân mã đắc lực đi hết rồi, chúng ta đột nhập Khoái Lạc bảo há chẳng phải cứu A Tú dễ như trở bàn tay...
Nói đến đó lão ta xoa cằm nheo mắt cười chế giễu Tiểu Tước Nhi nói :
- Chỉ đơn giản như vậy, chẳng lẽ cần giải thích thêm?
Tiểu Tước Nhi nhoẻn miệng cười nói :
- Thì ra là kế “điệu hổ ly sơn”!
Hoàng Phủ Sơn cười nhạt nói :
- Lấy đạo người trị người, quy luật nhân quả mà thôi!
Biện Bất Nghi nói :
- Không sai, ai bảo hắn ác nhân thất đức, hoành hành bạo ngược nhất định phải trả giá!
* * * * *
Mặt trời từ từ ngả về tây trên đỉnh Ô Nha sơn vốn trống lốc thảng hoặc mới có một vài gốc tùng già cằn cỗi, đàn quạ bay lượn trong ráng chiều đỏ ối như hối hả nhau về.
Quanh đó còn có nhiều ngọn núi khác, nhưng kỳ lạ là không nhìn thấy lũ quạ bay đến đó, xa hơn có một ngọn núi gọi là Thê Phụng Sơn, lũ quạ lại càng kỵ đến nơi ấy!
Nguyên nhân tại sao?
Chính vì trong Khoái Lạc bảo có nhiều tay thiện xạ chuyên săn quạ, tương truyền rằng trên núi này có một đôi phụng hoàng bay đến, nhưng bị lũ quạ tấn công. Người trong Khoái Lạc bảo liền bắn đuổi bầy quạ đi, để cho đôi phụng hoàng cư ngụ trên núi!
Đương nhiên quạ thì khó mà sánh được với phụng hoàng, Khoái Lạc bảo từ đó thù ghét lũ quạ, mà nhất là tiếng quạ kêu đêm.
Lại nói, lúc này trước chiếc cầu gỗ Long Hổ đối diện Khoái Lạc bảo phía bên kia sông xuất hiện một người, người này vuốt râu thủng thẳng bước lên cầu...
Bốn gã đại hán giữ cầu nhìn thấy có bóng người liền xông lên, một tên thét hỏi :
- Làm gì đây?
Người kia cười nói :
- Tôi đến đưa tin, xin các vị nhanh thông báo!
Gã đại hán đi đầu trầm giọng quát hỏi :
- Tin gì?
- Mấy hôm nay trong Khoái Lạc bảo chẳng được khoái lạc, có người đến quấy nhiễu, đúng không?
Gã đại hán đi đầu hoành ngang đầu hăm he nói tiếp :
- Vì sao ngươi biết?
Người kia cười khùng khục nói :
- Vì chính ta là người đã đến đây quấy nhiễu! Hắc hắc...
Bốn gã đại hán nghe thế giật mình, đao vung lên xông tới!
Thì ra, người kia chính là Biện Bất Nghi, lão xua tay nói nhanh :
- Chớ nên xung đột, nếu như các ngươi thông mình hiểu biết thì chớ nên để ăn đòn!
Bốn gã đại hán quả nhiên nghe nói thì ngừng tay lại.
Một gã nói :
- Đêm trước, có phải ngươi ra tay đánh mê bốn người trực ban kia không?
Biện Bất Nghi nói :
- Ta nhìn thấy họ đều mệt mỏi, nên bảo họ ngủ một giấc!
Một tên khác thét lớn :
- Đến bây giờ mà bốn người kia còn chưa tỉnh lại!
Biện Bất Nghi cười cười nói :
- Cứ yên tâm, qua thêm một ngày nữa thì chúng sẽ tự tỉnh lại thôi mà!
Gã đứng đầu bọn nghe thế liền bảo ba tên đồng bọn bịt mũi lại rồi hất hàm hỏi :
- Ê, ngươi định làm gì?
Biện Bất Nghi nói :
- Nhanh vào trong chuyển tin, bọn chúng ta ba người thách đấu với chủ nhân các ngươi Qua Trường Giang trên đỉnh Ô Nha sơn khi mặt trời lặn. Hắn nếu như có giỏi, tự xưng là anh hùng hào kiệt thì đến đó, chúng ta quyết không gặp không về, còn nếu hắn không đến thì tổ mẹ hắn là thứ cẩu tạp chủng sinh ra trong quần lũ gái lầu xanh kỹ viện!
Bốn gã đại hán nghe thì trừng trừng mắt đầy tức giận, nhưng Biện Bất Nghi nói xong là quay người đi ngay.
Bỗng nghe sau lưng tiếng đao múa lên sinh phong “vù vù”, Biện Bất Nghi lạnh lùng nói :
- Muốn sống thì chớ nên đánh lén!
Gã đi đầu đao đã chém xuống, nghe thế thì giật mình vội thâu đao lại, rồi quay đầu thét lớn :
- Đi, nhanh vào trong báo cho Bảo chủ biết!
* * * * *
Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn sóng vai nhau đứng trong khu rừng tùng chẳng ai mở tiếng nói câu nào, thế nhưng Tiểu Tước Nhi sốt ruột bèn lên tiếng :
- Qua Trường Giang là con cáo già, hắn chẳng bao giờ mắc lừa chúng ta!
Biện Bất Nghi nói vẻ chắc chắn :
- Thế nào cũng bị lừa, không tin ngươi cứ đợi xem.
Tiểu Tước Nhi bĩu môi nói :
- Đợi! Hừ... đợi đã cả canh giờ rồi!
Hoàng Phủ Sơn nhíu đôi mày kiếm nói :
- Họ Qua nhất định có sắp đặt, chẳng khi nào hắn dễ dàng mắc lừa.
Biện Bất Nghi nói :
- Một người thường hay lừa người khác, thì cũng sợ mình mắc lừa. Nhưng ta cho rằng Qua Trường Giang nếu không đi thì hắn có một lý do khác!
Hoàng Phủ Sơn và Tiểu Tước Nhi chẳng hiểu lời lão chỉ điều gì, Biện Bất Nghi cứ trầm tư im lặng, hai mắt thì cứ chăm chăm nhìn về hướng chiếc cầu đá Long Hổ.
Hốt nhiên, lão vỗ nhẹ tay một cái, mỉm cười tỏ ra rất đắc ý.
Hoàng Phủ Sơn nhìn thấy thế nghĩ hẳn trong đầu lão ta đã nghĩ ra một kế gì tuyệt diệu!
Tiểu Tước Nhi nói :
- Biện đại phu, nếu như Qua Trường Giang không mắc lừa, thì chúng ta có nên xông vào đại náo Khoái Lạc bảo một trận không?
Biện Bất Nghi lắc đầu nói :
- Chúng ta đã đại náo một trận rồi, giờ chẳng thể tiếp lần nữa.
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Nơi này kín đáo chứ?
Biện Bất Nghi nói :
- Kín đáo không chưa đủ, mà còn phải thuận lợi để quan sát mọi động tĩnh của đối phương.
Lão hơi ngừng lại rồi nói tiếp :
- Mẹ kiếp! Qua Trường Giang chính đang đấu trí với chúng ta, nhất định không sai!
Hoàng Phủ Sơn hỏi :
- Đấu trí? Nói vậy là sao?
- Đấu trí mà ngươi không biết ư? Hoàng Phủ Sơn, ngươi nhất thân tuyệt học, nhưng luận tâm cơ trí huệ thì còn kém lắm. Ngươi cần phải nhớ, một nhân vật võ công tuyệt đỉnh không nhất định sẽ sống lâu dài, nhưng một người trí huệ siêu nhân thì có thể đứng trên đầu người khác. Ngươi có biết kẻ đang đứng trên đầu người khác là hạng nhân vật thế nào không?
Tiểu Tước Nhi nói :
- Đương nhiên là kẻ ác bá chuyên khi Hi*p người khác!
Biện Bất Nghi lắc đầu nói :
- Người mà đứng được trên đầu người khác, thường thường sống lâu bền hơn kẻ có võ công siêu tuyệt!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Đại lão lão đã nói thế với tôi.
Biện Bất Nghi nói :
- Nào, giờ thì nhanh theo ta, chúng ta ẩn nấp bên đường!