Một ngọn sào cao có hơn bốn trượng chôn ngay giữa sân nội viên Khoái Lạc bảo, khoảng sân rất rộng chẳng thấy cây cỏ nào, thế nhưng lại chôn một cây sào cao thế làm gì?
Hoàng Phủ Sơn đầu tiên nhảy vào trong tường viện, chàng chính lần theo tiếng thét vừa rồi vào đây.
Tiếng khóc thét trong đêm thực làm não lòng người.
- Mẹ... mẹ đâu rồi!
Hoàng Phủ Sơn nghe tiếng khóc gọi liền ngửng đầu lên nhìn, bất giác khí huyết trong người chàng sôi lên như muốn bức ra khỏi tâm phế.
Thì ra trên đỉnh ngọn sào treo ngược một đứa bé mặc áo quần mong manh.
Chỉ nhìn Hoàng Phủ Sơn cũng nhận ra ngay chính là Thạch Tú, con trai của Thạch Trang và Thủy Tiên.
“Hu hu...” tiếng khóc vang lên như trăm nghìn ngọn dao đâm vào tâm khảm của chàng, đứa bé có tội gì mà bị ђàภђ ђạ đến thế này?
Hoàng Phủ Sơn hầu như chẳng kể gì nữa định tung người nhảy vào giữa sân, nhưng lập tức bị Biện Bất Nghi níu tay lại thì thầm bên tai :
- Chớ xung động!
Hoàng Phủ Sơn nghiến răng nói :
- Tôi chẳng phải thánh nhân!
Biện Bất Nghi nén tiếng thở dài nói :
- Ta cũng không phải thánh nhân!
Hoàng Phủ Sơn rít qua kẽ răng :
- Qua Trường Giang quá tàn nhẫn, đêm sương giá lạnh thế này mà treo ngược thằng bé trên sào, hắn...
Biện Bất Nghi nói :
- Đừng nóng vội, con trai hắn chính bị ૮ɦếƭ dưới tay ngươi!
Tiểu Tước Nhi mặt hiện lo lắng nói :
- Làm sao đây? Thằng bé ở tít trên ngọn sào!
Biện Bất Nghi ghé tai Hoàng Phủ Sơn nói :
- Lão đệ, ngươi nghe ta quyết chẳng sai!
Hoàng Phủ Sơn gật đầu nói :
- Biện đại phu cứ nói!
- Kim Thủ chỉ của ngươi còn lợi hại hơn đao kiếm, thế nhưng không biết có chém gãy nổi cây sào treo lớn bằng chiếc bát này không?
- Tôi sẽ dốc toàn lực.
- Có nắm chắc không?
- Ít ra cũng đánh đổ được nó.
Biện Bất Nghi gật gù nói :
- Thế là đủ, ngươi đánh đổ ngọn sào về hướng chúng ta. Nhớ kỹ, ngươi chỉ việc đánh gãy cây sào rồi lập tức rút ra ngoài, phải rút lui ra ngoài thật nhanh mà không được lưu lại bất cứ một giây phút nào!
Hoàng Phủ Sơn chừng như hiểu ý Biện Bất Nghi nói :
- Cung thủ trong Khoái Lạc bảo rất đông!
- Không sai, chúng ta không muốn nhìn thấy ngươi biến thành tấm bia thịt cho chúng.
Tiểu Tước Nhi nói :
- Khi cây sào đổ về phía này, tôi sẽ cứu thằng bé mang chạy đi!
Hoàng Phủ Sơn nhìn vào trong bảo một vòng, rồi quay đầu gật nhẹ thị ý đã sẵn sàng hành động. Hốt nhiên hai tay giang hờ ra, thân hình lướt nhẹ như làn khói xám vào hẳn giữa sân viện, hữu chưởng thế đao vung lên vận hết mười hai thành công lực chém xuống, tay chém phát kim quang tợ như một ngọn kim đao trảm thạch!
“Rắc rắc...”
“Ào”
Cây sào bị chém tận gốc theo đà đổ về phía bọn Biện Bất Nghi đang ẩn mình, đồng thời cùng lúc thân hình Hoàng Phủ Sơn vọt lên không lướt về một hướng khác.
“Vèo vèo...” từ trong nhiều góc độ khác nhau, bao nhiêu mũi tên bay ra nhằm theo bóng Hoàng Phủ Sơn.
Hoàng Phủ Sơn dẫn dụ đám cung thủ bắn theo mình, phía này Biện Bất Nghi và Tiểu Tước Nhi nhanh chóng nhảy xuống, ngọn sào tuy đã đổ nhưng còn cách tầm một trượng nữa mới đến đầu tường. A Tú trên đầu ngọn sào khi*p sợ khóc thét như mưa.
Phía đối diện chẳng còn thấy bóng Hoàng Phủ Sơn, chàng tránh hết đám tên bay tới như vãi trấu.
Tiểu Tước Nhi cùng Biện Bất Nghi phối hợp chặt chẽ, nàng nhảy tới đón đúng khi ngọn sào đổ xuống, tay đao thủ sẵn cắt đứt dây thừng, nắm lấy đứa bé, miệng gọi :
- Biện đại ca, đón lấy!
Rồi vung mạnh đứa bé về phía Biện Bất Nghi đứng ngay đầu tường, tiếp liền hô lên :
- Chúng ta rút thôi!
Biện Bất Nghi hai tay tiếp lấy đứa bé, nhưng phát hiện ra không có mũi tên nào bay về hướng này. Lão là người tinh tế, trong đầu kịp nghĩ là tay tung mạnh đứa bé trong tay bay ra ngoài bờ tường.
Điều này thực hết sức bất ngờ đối với Tiểu Tước Nhi, nàng thất thanh la lên :
- Biện đại phu, ném thế ૮ɦếƭ mất thằng bé!
Vừa dứt câu thì hai người cũng đã vọt ra ngoài tường bao.
Chính lúc ấy thì trong Khoái Lạc bảo tiếng phèng la trỗi lên báo động inh ỏi, người đâu từ nhiều ngóc ngách túa ra đao kiếm thành rừng đen cả sân viện, hô hoán giục nhau xông lên.
Biện Bất Nghi chân đáp xuống bảo, chẳng hề giơ tay đón thằng bé, mà cũng không để cho Tiểu Tước Nhi đón nó.
Nào ngờ, thằng bé rơi huỵch trên đất trở người đứng lên cười ha hả la lớn :
- Ngươi thật hiểm, chút nữa thì ném nát xương ta!
Biện Bất Nghi “hừ” một tiếng nói :
- Quả nhiên không phải A Tú!
Thằng bé đứng thẳng người lên mới thấy cao không quá hai xích rưỡi, thân hình lại gầy gầy. Giờ nghe giọng nói đã khác đi, đúng không phải là một thằng bé còn nhỏ tuổi, mà là một nhân vật lùn tịt.
Hai tay chống hông, nghếch mặt nhìn Biện Bất Nghi và Tiểu Tước Nhi nói :
- Trên giang hồ thực ít người có đầu óc thông minh tinh tế như ngươi, ngươi làm sao phát hiện ra hử?
Biện Bất Nghi giọng lành lạnh nói :
- Đơn giản, thứ nhất cung tên chẳng bắn về hướng chúng ta, nếu như ngươi đúng là A Tú thì bọn cung thủ chẳng khi nào để ngươi dễ dàng được cứu đi!
Lão ngừng lại định nhìn cho rõ mặt gã lùn này, lại nói :
- Thứ hai, khi bằng hữu ta ném ngươi về hướng ta, ta đón ngươi trong tay nhận ra trong người ngươi có giấu dao, đồng thời râu cằm ngươi chích vào tay ta, hừ... càng quan trọng hơn là từ người ngươi sặc mùi rượu, cho nên ta biết ngay ngươi chẳng phải là một đứa trẻ, càng không phải là A Tú!
Gã lùn vỗ tay tỏ ý thán phục, cười hềnh hệch nói :
- Ngươi quả là cơ trí cao minh, người như ngươi tất lừng danh thiên hạ, sao ta chưa từng nghe qua nhỉ?
Biện Bất Nghi nhếch mép cười nhạt nói :
- Ta chỉ là vô danh tiểu tốt!
Gã lùn vỗ bụng cười nói :
- Ngươi nếu là vô danh tiểu tốt, thì chúng ta còn là gì đây? Thôi đi, bằng hữu, nhanh khai báo tính danh đi?
Lúc này trong Khoái Lạc bảo tiếng la thét ầm ĩ, đèn đuốc nổi lên sáng rực như ban ngày.
Biện Bất Nghi lắc đầu nói :
- Ta thực chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, nhưng vừa rồi ta ném ngươi ra ngoài tường mà ngươi chẳng hề hấn gì, nếu ta nhìn không nhầm thì ngươi phải là Thù Nho Tiểu Tử Đàm Bình. Có người nói ngươi rất thích chui vào ống quần phụ nữ, hôm nay tiếc chẳng được nhìn ngươi biểu diễn, hẹn ngày hội ngộ!
Chẳng ngờ Đàm Bình cười nham nhở nhìn Tiểu Tước Nhi nói :
- Đồng bọn của ngươi rất đẹp. Hi hi... ta biểu diễn ngươi xem!
Nói rồi, ánh đao trong tay hắn loáng sáng lên, thân hình thấp nhỏ xoay như con vụ lướt nhanh tới phía dưới hai chân Tiểu Tước Nhi.
Tiểu Tước Nhi vừa nghe nói đã thấy tức, giờ thấy hắn tấn công ngay hạ bộ một cách vô sỉ thì càng tức hơn, bất giác mặt tái xanh đầy sát cơ.
Nàng thét dài một tiếng, chiếc Tỏa Long hoàn trong tay như càng bò cạp giương ra, đúng lúc ngọn đao trong tay Đàm Bình lướt tới, thì chiếc Tỏa Long hoàn cũng vừa xiết lại.
Chỉ nghe “soạt” một tiếng, cả ngọn đao bị cắt ngang, Tiểu Tước Nhi tay trái còn nhanh như chớp bồi thêm một chưởng vào mặt Đàm Bình, khiến hắn rú lên một tiếng, tay ôm mặt nhảy tưng lên như một con khỉ.
- Tỏa Long hoàn!
Đàm Bình kêu lên, thì ra hắn cũng là hành gia nên nhận biết được binh khí lợi hại này.
Tiểu Tước Nhi trầm giọng quát :
- Lần sau còn gặp ta thì cắt bay đầu ngươi!
Đàm Bình ré giọng eo éo :
- Làm sao cô nương xinh đẹp lại tàn ác đến thế, mỹ nhân, tên họ là gì?
Tiểu Tước Nhi “hừ” một tiếng lạnh lùng nói :
- Ta họ Cô, tên Bà Bà!
- Đi thôi!
Biện Bất Nghi biết chẳng thể nào lưu lại đây lâu, liền nắm lấy tay Tiểu Tước Nhi kéo chạy...
* * * * *
Lại nói, Hoàng Phủ Sơn thoát khỏi làn tên, theo kế hoạch vòng lại tụ hợp với Biện Bất Nghi, phía sau Tiểu Tước Nhi bám theo hậm hực nói :
- Gã lùn kia thực đáng ૮ɦếƭ!
Hoàng Phủ Sơn hỏi :
- Sao chứ?
Biện Bất Nghi nói :
- Chúng ta gặp phải gã lùn Thù Nho Tiểu Tử Đàm Bình!
Hoàng Phủ Sơn chau mày hỏi :
- A Tú đâu? Thằng bé chúng ta cứu...
Tiểu Tước Nhi thở phì phì còn tức anh ách nói :
- Đừng nhắc đến, chỉ khiến người ta thêm tức!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Đàm Bình là một tên hủ nho, lại là một tên sắc quỷ. Nhưng hắn không phải là đối thủ của nhị vị, rút cục chuyện thế nào?
Biện Bất Nghi cười khổ nói :
- Trên cây sào kia chẳng phải là thằng bé A Tú, mà chính là Đàm Bình, suýt nữa thì ta ăn đao của hắn nếu ta không nhanh tay!
Hoàng Phủ Sơn nghe ra thì tức nghiến răng trèo trẹo nói :
- Biện đại phu, các vị đi trước đi, tôi nhất định dùng cách của tôi để đối phó với Qua Trường Giang!
Biện Bất Nghi la lên :
- Ai dà! Ngươi định làm Thường Sơn Triệu Tử Long, một mình xông pha giữa thiên binh vạn mã phò ấu chúa!
Hoàng Phủ Sơn dứt khoát nói :
- Bằng thực lực cứu A Tú!
Tiểu Tước Nhi nói :
- Muội không đồng ý!
Biện Bất Nghi nói :
- Ta cũng không đồng ý, đa số thắng thiểu số, thiểu số phục tùng đa số!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Đây là chuyện tôi muốn làm, đại phu nói vậy là sao chứ?
Biện Bất Nghi cười cười nói :
- Trước tiên nói rõ một điều, chuyện của ngươi thì hai chúng ta cũng đã nhúng vào, cho nên chuyện của ngươi cũng là chuyện của hai chúng ta. Giờ đã thành chuyện của ba người thì do ba người quyết định, chớ quên câu “ba anh thợ da hơn Gia Cát Lượng”. Hoàng Phủ Sơn, Gia Cát Lượng chẳng ngốc chứ!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Chúng ta đã hai lần mắc lừa chúng, nhỡ như có một lần không may thì sao chứ? Chẳng bằng cứ thẳng mặt xông vào...
Biện Bất Nghi gật đầu nói ngay :
- Không sai, Qua Trường Giang chỉ muốn bắt sống ngươi, cho nên hắn không ngừng đào hố đặt bẫy, dùng hết mọi cách để bắt được ngươi. Hắn cũng từng cùng ngươi động thủ, nếu giờ đương diện đấu với nhau nữa, ta tin chắc còn có nhân vật lợi hại hơn hắn xuất hiện.
Tiểu Tước Nhi chen vào nói :
- Khoái Lạc bảo đã xuất hiện gã lùn Đàm Bình này!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Thời gian chẳng còn nhiều cho chúng ta toan tính, tôi lo lắng cho an nguy của A Tú.
Biện Bất Nghi nói :
- Qua Trường Giang dùng mưu mô xảo trá đối phó chúng ta, chúng ta cần lấy đạo người trị người, dùng mưu đấu mưu xem ai thắng ai.
Tiểu Tước Nhi nghe thì vỗ tay reo lên :
- Biện Bất Nghi mới đúng là Gia Cát tái sinh, nhanh nói xem chúng ta dùng mưu kế gì đối phó qua lại Qua Trường Giang!
Bấy giờ ba người nấp vào một hốc núi đá hậu sơn Khoái Lạc bảo, Hoàng Phủ Sơn chẳng nói gì thêm, trong đầu chàng chỉ nghĩ đến A Tú.
Thạch Trang cũng không nói, nhân vì nàng thấy Hoàng Phủ Sơn khuôn mặt cứ lo âu rầu rĩ.
Nàng rất muốn an ủi chàng vài câu, nhưng nàng sợ những lúc thế này đánh động chàng chỉ khiến chàng không vui.
Biện Bất Nghi cũng rơi vào im lặng, hai tay vò đầu hiển nhiên đang suy nghĩ rất nhiều để tìm ra mưu kế thượng sách đối phó Qua Trường Giang.
Cứ thế, thời gian trôi qua chầm chậm trong sự im lặng của ba người...
Đột nhiên, từ trên đỉnh núi có tiếng bước chân đi trên đá, Hoàng Phủ Sơn lập tức đánh mắt ra hiệu cho Biện Bất Nghi và Tiểu Tước Nhi.
Ba người ngưng thần lắng nghe, bây giờ thì đã nhận ra là tiếng bước chân người.
Biện Bất Nghi là người lão luyện giang hồ, lão nhận ra ngay tiếng chân người hay tiếng chân thú, nhân vì tiếng chân thú thường chân trước bước nhẹ nhưng chân sau bước nặng, mà còn vang lên tiếng xào xạc.
Chính lúc ba người dỏng tai nghe ngóng, thì từ phía trên núi có tiếng người nói vọng lại :
- Qua huynh, hai tên nam nữ kia thật lợi hại, suýt nữa thì tôi cũng chẳng còn, thế nhưng...