Giang Hồ Thập Tam Đao - Chương 30

Tác giả: Độc Cô Hồng

Điệu hổ ly sơn
Trời tối dễ hành sự, trong võ lâm xưa nay bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa đều xảy ra trong đêm tối, há chẳng phải bóng tối đồng lõa với tội ác đó ư!
Nói như thế không có nghĩa tất cả những chuyện xảy ra trong đêm tối đều là chuyện xấu, Hoàng Phủ Sơn chẳng hề làm chuyện gì thẹn với người đời. Chàng phải hành động trong đêm tối, vì chàng không thể đơn thương độc mã giữa thanh thiên bạch nhật xông vào Khoái Lạc bảo, tục ngữ có câu: “Mãnh hổ nan địch quần hồ”, huống gì chàng không thể ra tay sát tận cả trăm mạng người trong Khoái Lạc bảo, vì mục đích của chàng chẳng phải là Gi*t người, mà chính là muốn cứu A Tú!
Ăn uống nghỉ ngơi một hồi lâu, Hoàng Phủ Sơn đứng lên định đi, nhưng chàng bị Biện Bất Nghi níu tay lại nói :
- Chưa đến canh ba, đợi trăng lên quá đỉnh đầu rồi đi!
Lúc này sương khuya đổ đầy phủ trên đất, trên cây cỏ long lanh dưới ánh trăng như muôn vàn tinh tú, mảnh trăng chẳng gợn bóng mây, không khác gì vừa được tẩy gội sạch dưới sông lên.
Từ xa nhìn về hướng Khoái Lạc bảo, chỉ thấy lâu viện nguy nga chìm trong màn sương, tịnh không một ánh đèn, thảng hoặc mới nhìn thấy một vài ánh hồng mờ nhạt hắt ra từ một cửa sổ nào đó, nhưng trông rất yếu ớt. Cả Khoái Lạc bảo đã chìm sâu vào giấc ngủ say!
Biện Bất Nghi là người dễ ngủ, chỉ nhắm mắt là nghe tiếng ngáy, nhưng Hoàng Phủ Sơn ngược lại chàng không làm sao chợp mắt, trong đầu chàng cứ nghĩ cách làm sao để cứu được A Tú?
Tiểu Tước Nhi thì ngồi tựa đầu bên vai chàng, nhìn chàng chỏng mắt nhìn về hướng Khoái Lạc bảo, nàng thỏ thẻ an ủi :
- A Sơn ca, chúng ta nhất định cứu được A Tú, huynh yên tâm!
Hoàng Phủ Sơn chẳng nói gì, nhưng trong đầu chàng rất lung loạn, vì chàng nếu như không cứu được A Tú thì sẽ giày vò dằn vặt chàng suốt đời.
Hoàng Phủ Sơn choàng tay sang ôm nhẹ lấy bờ vai mảnh mai của Tiểu Tước Nhi, chỉ một cái ôm vai không lời nào, nhưng với Tiểu Tước Nhi như thế là quá mãn nguyện.
Tiểu Tước Nhi thấy ngọt ngào trong lòng, cho rằng mình gặp may hơn Tiểu Ngọc Nhi. Tuy bọn họ cả ba đều cùng nhau lớn lên bên cạnh Đại lão lão trên Bách Linh cương, nhưng trong tình cảm thì tợ hồ như hai người thắm thiết hơn!
Tiểu Tước Nhi chẳng nói tiếng nào, nàng đang hưởng thụ cánh tay ấm áp đầy sức sống của chàng ôm ghì lấy vai mình, mà chàng ôm rất chặt!
Thực tế, Tiểu Tước Nhi nào biết chàng chẳng phải luyến ái nàng hơn Tiểu Ngọc Nhi, mà trong đầu chàng lúc này vẫn nghĩ đến A Tú, chàng nghĩ đến lần ấy đưa A Tú từ Bạch Mã trấn về Đại Hoang sơn, chàng đã ôm ghì A Tú như thế!
Hoàng Phủ Sơn suy nghĩ nhất định phải tìm lại được A Tú, và chàng sẽ ôm ghì cứng A Tú, vĩnh viễn không để nó bị người ta bắt đi lần nữa, chàng sẽ bảo bọc cho nó...
- Ái!
Đột nhiên Tiểu Tước Nhi thất thanh la lên một tiếng, quay mặt nhìn Hoàng Phủ Sơn nói :
- A Sơn ca, huynh ôm ghì nát cả vai muội!
Hoàng Phủ Sơn giật mình sực tỉnh, hiểu ra vừa rồi mình mải suy nghĩ đến thất thần, bèn cười xòa nói :
- Tiểu Tước Nhi, ta thật vô ý!
Tiểu Tước Nhi nói :
- Muội chẳng trách huynh. A Sơn ca, huynh ôm muội khiến muội rất sung sướng!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Ta nghĩ đến A Tú, càng lo lắng cho Tiểu Ngọc Nhi, không biết cả hai giờ đang thế nào?
Tiểu Tước Nhi ánh mắt rạng lên nói :
- Hy vọng Tiểu Ngọc Nhi cũng ở trong Khoái Lạc bảo, như thế chúng ta một lúc cứu cả hai ra thì tiện!
Hoàng Phủ Sơn khẽ buông tiếng thở dài nói :
- Chớ đánh giá thấp tên kiêu hùng bá đạo Qua Trường Giang, hắn thực chẳng đơn giản chút nào!
Tiểu Tước Nhi chau mày nhìn chàng hỏi :
- A Sơn ca, theo huynh nghĩ thì Tiểu Ngọc Nhi có gặp nguy hiểm gì không?
- Ta chỉ lo lắng một điều không biết Tiểu Ngọc Nhi có trúng loại Tiên Nhân Mê Lộ Thảo như Thủy Tiên hay không? Biện đại phu nói người trúng phải mê dược đó thì tâm thần mê loạn, chỉ nghĩ chuyện bậy bạ nam nữ. Ài... thật đáng sợ!
Tiểu Tước Nhi nghe thế thì nghiến răng ken két nói :
- Cũng quá tàn nhẫn, nếu Tiểu Ngọc Nhi đúng bị như thế, ta nhất định diệt tận người Khoái Lạc bảo. Mà bọn người của Lương Tâm trong Hòa Khí Đương Phố cũng chẳng tha!
Hoàng Phủ Sơn hít sâu một hơi trầm tĩnh nói :
- Gi*t người là kế sách cuối cùng, ta chỉ nghĩ cần nhanh chóng cứu bọn họ hai người ra khỏi nanh vuốt của chúng!
Nói rồi chàng vươn vai, nhìn trời thấy trăng đã chếch về tây, giơ chân đạp nhẹ vào người Biện Bất Nghi đang ngáy ngủ gọi :
- Biện đại phu, dậy đi!
Biện Bất Nghi bị đánh thức, vươn vai ngáp dài một cái nói :
- Đến giờ rồi nhỉ!
Tiểu Tước Nhi nói :
- Biện đại phu thật khéo ngủ, chỉ sợ không thức dậy thì làm một giấc đến tận sáng!
Biện Bất Nghi vụt đứng lên cười nói :
- Ta rất yên tâm, vì biết tính tình Hoàng Phủ Sơn, mỗi khi gặp chuyện cứu người mà cứu chưa được thì lão đệ ta chẳng sao ngủ được!
Rồi nhìn Hoàng Phủ Sơn hất hàm hỏi :
- Đúng không chứ, Hoàng Phủ lão đệ?
Một câu này khiến Hoàng Phủ Sơn dở khóc dở cười, chàng thầm hiểu con người Biện Bất Nghi rất tinh tế sâu sắc. Trên Bách Linh cương là một vị lang trung thành danh, đến Đại lão lão cũng ngưỡng mộ đủ biết con người lão chẳng phải hữu danh vô thực. Do vậy mà Đại lão lão phó thác cho lão mở Trường An dược hãng ở dốc Kim Thụ.
Đại lão lão sớm nhận ra trại hòm đối diện với Trường An đường mỗi lần xuất chuyển quan tài là có vấn đề, cho nên bảo Biện Bất Nghi lưu ý. Nhưng một điều hết sức bất ngờ là bao nhiêu quan tài của các tiệm Thái Tường phủ đều xuất phát từ một nơi - tiệm quan tài Vạn Thọ.
Bấy giờ, Biện Bất Nghi chỉ tay về phía Khoái Lạc bảo xa xa nói :
- Hoàng Phủ Sơn, giờ ngươi định thế nào?
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Chủ ý thì do đại phu đưa ra, hành động là chuyện của tôi!
Biện Bất Nghi nói :
- Trước khi xâm nhập Khoái Lạc bảo, hai người mỗi người nên uống một viên “Khứ độc đan”.
Tiểu Tước Nhi chau mày hỏi :
- Vì sao?
Biện Bất Nghi nói :
- Chúng ta đã biết đối phương chuyên dụng Tiên Nhân Mê Lộ Thảo, đó là một loại độc thảo đốt lên tạo thành một khói nhẹ mang theo hương thơm, chỉ cần ngửi phải là mê man thần trí, tôi không muốn nhị vị mắc phải cạm bẫy nào của đối phương!
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Sau đó thì thế nào nói nhanh đi!
Biện Bất Nghi nói :
- Chớ nôn nóng, nên biết trời gấp có mưa, người gấp có họa, trước tiên uống viên thuốc này vào rồi ta nói cho hai người nghe.
Vừa nói lão vừa chìa ra hai viên đan dược màu hồng, Hoàng Phủ Sơn và Tiểu Tước Nhi mỗi người phục một viên. Biện Bất Nghi cũng không ngoại lệ, lão tự mình cũng uống một viên rồi mới nói :
- Hoàng Phủ Sơn, ngươi đi tiền trạm thâm nhập vào Khoái Lạc bảo nắm tình hình, ta và Tiểu Ngọc Nhi theo sau chi viện.
Ngừng lại một chút, Biện Bất Nghi nói tiếp :
- Nếu như cứu được A Tú thì ngươi cứ việc rút lui, lúc ấy ta và Tiểu Tước Nhi trở thành đi đoạn hậu.
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Nhỡ như chúng phát hiện ra tôi thì sao?
- Ta và Tiểu Tước Nhi sẽ gây rối đối phương, khi cần thiết thì đến tên nào Gi*t tên đó, thậm chí phóng hỏa thiêu luôn Khoái Lạc bảo!
Tiểu Tước Nhi gật đầu nói :
- Tôi vốn cũng nghĩ như vậy.
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Nếu như tôi sơ ý trúng vào cơ quan mai phục của chúng thì sao?
Tiểu Tước Nhi nghe thế nghiến răng nói ngay :
- Muội sẽ Gi*t chúng, Gi*t cho đến khi nào bọn chúng chịu thả huynh ra mới thôi!
Biện Bất Nghi nhún vai thè lưỡi nói :
- Tiểu cô nương, hẳn cô nương nghĩ người của Khoái Lạc bảo đều là người giấy cả sao? Một người cô thì sức bao lăm chứ?
Hoàng Phủ Sơn nhíu mày dứt khoát nói :
- Nếu như tôi trúng cơ quan mai phục rơi vào tay chúng, hai người phải nhanh chóng trở về Bách Linh cương gặp Đại lão lão xin nói rằng tôi có lỗi lớn với bà bà!
Biện Bất Nghi giọng có vẻ không vui nói :
- Nói vậy là sao chứ, có lý nào bỏ mặc ngươi không quản?
Tiểu Tước Nhi giọng lạc đi nói :
- A Sơn ca, nếu như huynh tráng liệt thì muội cũng chẳng tiếc gì mà hy sinh!
Biện Bất Nghi nhăn mặt gắt lên :
- Í... chưa ᴆụng địch mà đã nói điều bất lợi, các ngươi nhanh nhổ một người ba bãi nước bọt!
Tiểu Tước Nhi hỏi :
- Để làm gì?
Biện Bất Nghi nói :
- Trừ đi xui xẻo, nhổ!
Hoàng Phủ Sơn và Tiểu Tước Nhi chẳng ai tin điều nhảm nhí ấy, nhưng đều nhổ nước bọt rồi cùng nhìn nhau cười phá lên...
* * * * *
Bấy giờ cả bọn ba người trong lòng tuy khẩn trương, nhưng bên ngoài vẫn nhẹ nhàng bình thản cùng nhau đi về hướng Khoái Lạc bảo.
Khi vừa đến đầu chiếc cầu đá Long Hổ, từ hướng Khoái Lạc bảo một tiếng rú lanh lảnh vang lên, nghe tiếng rú này khiến cả bọn đều ngơ ngác.
Một đầu cầu lúc ấy có bốn gã đại hán ngồi chuyện phiếm với nhau.
Hoàng Phủ Sơn nhìn thấy liền ghé đầu nói khẽ với Biện Bất Nghi :
- Bắt một tên bức vấn xem ra cũng hay đấy chứ!
Biện Bất Nghi nói :
- Ngươi nghĩ rằng bọn chúng sẽ nói thực à?
- Không nói thực thì ăn khổ đầu.
Biện Bất Nghi lắc đầu nói :
- Không động thủ mà có thể cứu người là thượng sách, ngầm xâm nhập cứu người thì hay hơn cả, càng tránh đổ máu càng hay!
Hoàng Phủ Sơn cười nói :
- Quả đúng là giọng điệu của Đại lão lão.
Biện Bất Nghi nói :
- Đại lão lão chỉ bảo chúng ta điều tra huyết án của Mai Hoa sơn trang, tuyệt không dặn chúng ta sinh sự nhiều chuyện.
Hoàng Phủ Sơn nói :
- Chỉ là tôi làm liên lụy ba người!
Biện Bất Nghi nói :
- Khổ luyện võ công để làm gì chứ nếu không phải là để hành hiệp trượng nghĩa, chuyện này nếu như gặp ta thì Biện Bất Nghi ta cũng sẽ nhúng tay vào!
Tiểu Tước Nhi chen vào nói :
- Lúc này là lúc nào mà nói ra những điều ấy?
Biện Bất Nghi nghe thế nhe răng cười nói :
- Hai người chờ ở đây, xem ta!
Hoàng Phủ Sơn đã biết con người Biện Bất Nghi đa mưu lắm trí, nên lúc ấy chỉ im lặng chẳng nói gì thêm.
Biện Bất Nghi đi nhanh lên đến giữa cầu, phía bên kia bốn gã đại hán vẫn chưa phát hiện.
- Ê! Các vị huynh đệ, nơi này có phải gọi là Khoái Lạc bảo không?
Bốn gã đại hán thật nhanh nhẹn, vừa nghe có tiếng người lạ quát hỏi lập tức chộp đao nhảy lên cầu, trong nháy mắt vây lấy Biện Bất Nghi vào giữa. Một gã đại hán cao lớn sấn tới kề đao ngay cổ Biện Bất Nghi gằn giọng hỏi :
- Thâm canh bán dạ ngươi đến đây làm gì?
Biện Bất Nghi nói :
- Bốn vị huynh đệ, tôi chỉ là một thầy lang chữa dạo, chuyên đi trị bệnh cho người trong xóm. Bất luận là nội thương ngoại cảm, trật đả sang thương, hay là phong thấp bại xụi đều chữa trị, hôm nay đi cả ngày không thấy thôn xóm nào, chẳng ngờ đi nhầm đến đây!
Gã đại hán kề đao trên cổ Biện Bất Nghi lại nói :
- Khá lắm, lang băm lắm mồm lắm miệng kia. Hừ... Ngươi có gì chứng minh ngươi là thầy thuốc chữa dạo không?
Biện Bất Nghi nói ngay :
- Tôi mang theo rất nhiều thuốc chữa bệnh đây, nếu như các vị không tin xin cứ xem. Trong người tôi chẳng mang theo đao kiếm.
Một gã khác liền hỏi :
- Ngươi mang theo thuốc gì?
Biện Bất Nghi liền lấy từ trong áo ra năm bình thuốc nhỏ, tay vặn nút bình miệng nói :
- Loại thuốc này của tôi, các vị chỉ cần ngửi vài hơi thì tinh thần phấn chấn gấp trăm lần, ba ngày ba đêm không ngủ cũng chẳng thấy mệt mỏi!
Gã đại hán nghe nói thế thì thâu đao liền, nhoẻn miệng cười nói :
- Nào, ngươi để ta thử xem sao!
Nói rồi cúi mãi xuống mà ngửi một hồi, tợ hộ như ngửi mùi thơm tho trên thân mỹ nhân, tít mắt cười khen :
- Thơm tuyệt, thơm tuyệt!
Ba tên còn lại nghe nói thế cũng liền tranh nhau ngửi.
Biện Bất Nghi nói :
- Sao, tôi không lừa các vị đấy chứ?
Bốn tên đại hán cất tiếng cười tít mắt...
Cười ngặt nghẽo một lúc rồi đao trên tay rớt xuống đất lúc nào chẳng hay, bốn thân hình mềm nhũn ngã xuống nằm vắt vẻo trên đất mà ngủ, trên môi tên nào vẫn còn hiện nụ cười.
Biện Bất Nghi đậy nút bình lại, gật gù cười nói :
- Làm gì có ba ngày ba đêm không ngủ, chỉ có ngủ liền ba ngày ba đêm thôi. Các vị huynh đệ, ngủ ngon nhé, lão huynh ta cũng chẳng phải (...) ru các vị vài câu đâu!
Nói rồi lão giơ tay phẩy thật mạnh ra hiệu, lập tức Hoàng Phủ Sơn và Tiểu Tước Nhi từ trong bóng tối nhảy tới.
Tiểu Tước Nhi cười nói :
- Biện đại phu dụng kế thật kỳ diệu.
Biện Bất Nghi nói :
- Thủ đoạn này ta rất ít khi dùng, nhưng chúng đã dùng với Tiểu Ngọc Nhi, chúng ta tại sao lại không dùng?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc