Giang Hồ Thập Tam Đao - Chương 27

Tác giả: Độc Cô Hồng

Biện Bất Nghi nói :
- Hài tử, cha biết sai rồi, cha không phải trong chuyện này, nhưng con tha thứ cho cha, tạm ở lại đây vài ba hôm...
Cha con nói chuyện với nhau mấy câu đã thấy một tờ giấy và một cây 乃út từ trong quầy chìa ra theo ô cửa nhỏ, gã mặt ngựa nhe răng cười nói :
- Tiên sinh, xem qua nội dung trong chấp ước thư này, nếu đồng ý thì ký vào đây.
Biện Bất Nghi hai tay phát run đón lấy tờ giấy và cây 乃út, trên giấy viết gì mà chỉ thấy lão xem lướt qua hai hàm răng nghiến chặt.
Lão chẳng xem hết, đặt 乃út xuống vẽ ngay hai nét thành hình chữ “Thập”!
Gã mặt ngựa cũng rất nhanh nhẹn, thấy Biện Bất Nghi ký xong liền chìa ra bốn mươi xâu tiền nói :
- Một xâu năm mươi lượng, bốn xâu vị chi hai trăm lượng, tiên sinh xin cầm lấy!
Tiếp rồi lại nghe tiếng bàn tính kêu lên lách cách.
Biện Bất Nghi đặt tờ giấy và 乃út lên quầy, hai tay run run nắm lấy bốn xâu bạc, mắt nhìn thấy một gã hán đinh từ trong bước ra.
Gã ta tỏ ra có lễ mạo với Tiểu Ngọc Nhi, cúi đầu chìa tay mời :
- Cô nương, xin mời vào trong rửa mặt ăn cơm, nghỉ lại dây một vài hôm chẳng can hệ gì!
Tiểu Ngọc Nhi nhìn thấy Biện Bất Nghi giơ tay lên lau nước mắt, liền khóc gào lên :
- Cha, ba ngày thôi nhé, cha phải đến đón con sớm!
Biện Bất Nghi gật đầu lia lịa nói :
- Con gái tội nghiệp, con yên tâm ở lại đây, nhớ ăn uống ngủ nghỉ cho khỏe, chỉ ba hôm thôi cha sẽ đến đón con mà!
Tiểu Ngọc Nhi nói :
- Thiên hạ đùa cha con ta thật khổ, cha đừng đến sòng bạc nữa, được chứ?
Biện Bất Nghi lại gật đầu nói :
- Cha nhất định nghe theo lời con, hài tử, nếu ta có đến sòng bạc nữa thì xem như cũng một lần này!
Nói rồi quay người bước nhanh ra cửa, mặc cho Tiểu Ngọc Nhi giậm chân tức giận khóc lên.
Trong điếm hai hán tử nhìn nhau cười phá lên ha hả, gã mặt đen nói :
- Lỗ Đại, ta nói mà... khi nào chó lại chê cứt!
Gã mặt ngựa họ Lỗ liền gật đầu cười kha khá, chẳng nói gì thêm quay người đi vào trong.
Trong nháy mắt bước ra trên tay nắm theo một bình rượu, cười lớn nói :
- Lão Thạch, quên mất biếu vị tiên sinh kia một bình rượu uống!
Gã mặt đen họ Thạch mặt hơi nhăn lại nói :
- Cho một bình rượu ta chẳng phản đối, đi đi!
Biện Bất Nghi đã đi vừa xuống hết bậc cấp, bỗng nghe sau lưng có tiếng người gọi giật lại :
- Tiên sinh, chờ một chút!
Biện Bất Nghi dừng chân nhưng vẻ uể oải chẳng muốn quay đầu lại nói :
- Còn chuyện gì nữa?
Lỗ Đại nhanh chóng đưa bình rượu rồi nói :
- Tặng tiên sinh bình rượu này uống cho vui, trời đổ tuyết thế này đi đường có chút rượu trong bụng chống lại được cái lạnh đấy!
Biện Bất Nghi nhìn hắn, thoáng một chút do dự mới đón lấy bình rượu nói :
- Các vị ở đây không ngờ lại tốt, lão hủ xem ra yên tâm lắm lắm!
Nói rồi quay người thủng thẳng bước chân đi tiếp nhằm theo hướng con đường lớn bên ngoài Thanh Phong trấn.
Lỗ Đại còn chưa quay vào trong, hắn đứng đó nhìn theo Biện Bất Nghi, há miệng ngáp dài một làn hơi trắng bay ra, trời chuyển lạnh nhiều.
* * * * *
Biện Bất Nghi ra khỏi Thanh Phong trấn, tay nắn nắn chiếc túi tiền nghe ra nằng nặng, hai trăm lượng tức là hơi hai mươi cân, nếu như một người chi tiêu dè xẻn cũng đủ cả năm trời chứ chẳng ít chút nào.
Đi chừng năm bảy dặm, bất chợt nhận ra trời chuyển u ám nhiều mây, đồng thời cũng phát hiện sau lưng mình hình như đang có người bám theo.
Biện Bất Nghi cười thầm trong bụng, vừa khéo lúc ấy đến dưới một gốc tùng già ven đường, Biện Bất Nghi dừng lại như nghỉ chân, tiện tay giơ bình rượu lên, tay trái mở nút bình, men rượu thơm nồng bay ra nghe thơm thơm dễ chịu, chẳng chút trù trừ liền giơ bình lên miệng nốc một ngụm rượu.
Một ngụm rượu vào miệng, nhưng chưa xuống bụng đã khiến Biện Bất Nghi chau mày nhăn mặt, rồi phun xuống đất lẩm nhẩm chửi đổng lên :
- Mẹ nó, rượu này không ổn rồi!
Vừa đúng lúc này, quả nhiên từ xa xuất hiện một bóng người đến gần.
Biện Bất Nghi nhanh trí dốc hết bình rượu xuống đất, rồi người nghiêng ngả, cuối cùng thì nằm vật bên gốc cây bất động, bình rượu không lăn lóc bên cạnh.
Bóng người kia hơi dừng lại, chăm chú nhìn Biện Bất Nghi, rồi rảo bước nhanh đến dưới gốc tùng, tay xoa xoa vào nhau cười ha hả. Trên khuôn mặt béo trục của hắn các thớ thịt cứ rung lên từng hồi theo tiếng cười, hắn cười đắc ý, cười đến toác mang tai!
Trong tiếng cười, hắn giơ chân đá hất ngửa người Biện Bất Nghi ra, nhìn thấy Biện Bất Nghi bên mồm rỉ máu, mắt trợn trừng trắng dã, khi ấy mới yên tâm cúi xuống lục lấy hai trăm lượng bạc trong túi Biện Bất Nghi. Khi sắp đi còn nhổ toẹt một bãi nước bọt vào người Biện Bất Nghi nói một câu :
- Đừng đi Đại Gia Lạc Đổ Phường làm gì vô ích, ngươi đi chầu Diêm Vương thì hơn! Hắc hắc...
* * * * *
Biện Bất Nghi chờ đến khi trời tối hẳn mới trở người ngồi dậy.
Đương nhiên lão không hề ૮ɦếƭ, mà giả ૮ɦếƭ thật hết sức tài tình.
Đưa tay lên chùi chút máu dính bên mồm, đó chính là do lão tự cắn vào môi cho bật máu ra, nhìn lại bình rượu bên cạnh lắc đầu nói :
- Chút nữa thì ta bị lỡm!
Trời tối mịt, đêm nay hẳn có mưa. Biện Bất Nghi quay trở lại Thanh Phong trấn, lão không đến Hòa Khí Đương Phố, lão cùng với Tiểu Ngọc Nhi đã bàn bạc kế hoạch với nhau, cho nên cũng không phải lo lắng gì cho nàng.
Tìm tới một khách điếm thuê phòng nghỉ lại, vào phòng là đóng cửa cài then ôm gối ngủ khì, chẳng thiết gì bên ngoài đường trong Thanh Phong trấn này rất náo nhiệt.
Những người võ công cao cường trong giang hồ, có thể ở trên giường bảy ngày bảy đêm cũng chẳng sao, nhưng khi gặp chuyện thì ba ngày ba đêm liên không chợp mắt cũng là bình thường.
Biện Bất Nghi ở lý trong phòng chính là tịnh dưỡng thần trí, chuẩn bị cho một việc hết sức quan trọng sắp làm.
* * * * *
Ngày thứ hai.
Bấy giờ đã quá ngọ, trên đường xe qua lại ồn ào, Biện Bất Nghi vừa ăn xong bữa trưa định quay về phòng nghỉ, đột nhiên nghe tiếng ngựa hí dài ngay phía trước đường, lão ghé mắt nhìn xuống cửa sổ, trên mặt bất giác hiện lên một nụ cười...
Đó là một nụ cười đắc ý, vì ông nhìn thấy dưới đường hai con tuấn mã phóng nhanh ngang qua, trên ngựa có một đại nhân vật chính là Hòa Khí Đương Phố chủ nhân - Lương Tâm!
Biện Bất Nghi trong lòng nghĩ :
- Họ Lương từ Khoái Lạc bảo trở về rồi!
Mừng thì mừng, nhưng lo cũng không ít, thấy Lương Tâm trở về thì Biện Bất Nghi chẳng còn ngủ được. Lão cứ suy nghĩ không biết cái đêm giả quỷ đại náo Khoái Lạc bảo, bọn họ Lương mấy người có nhận ra chuyện ấy là do lão làm hay không? Nếu như họ Lương nhận ra Tiểu Ngọc Nhi, thì chuyện không ổn!
Nghĩ thế nên bắt đầu lo lắng cho Tiểu Ngọc Nhi, lão gọi thêm một hồ rượu ngồi xuống bàn lại vừa uống vừa suy nghĩ ௱ôЛƓ lung.
Độc chước độc ẩm bên cạnh cửa sổ, ánh mắt Biện Bất Nghi nhìn xuống đường, vừa khéo quan sát được người qua kẻ lại trên đường.
Ngồi rồi nhàn tản thời gian qua nhanh, chẳng mấy chốc hoàng hôn đổ xuống, trên đường đây đó đã lên đèn, các thương điếm đã thấy ít nhiều nơi đóng cửa. Duy nhất những khách điếm tửu lâu thì đèn hoa rực rỡ, người vào kẻ ra tấp nập hơn ban ngày, vì đây mới chính là thời gian làm ăn chính của họ vậy!
Biện Bất Nghi nốc cạn chén rượu cuối cùng, thanh toán tiền rượu rồi dứt khoát đứng lên rời khách điếm ra đường đi về hướng Hòa Khí Đương Phố. Chân còn cách Hòa Khí Đương Phố khá xa, đột nhiên Biện Bất Nghi nhìn thấy từ trong Hòa Khí Đương Phố một người phóng ra đường, Biện Bất Nghi nép người vào mọt góc tối theo dõi, chỉ thấy bóng người kia chạy rất nhanh về hướng bắc trấn, dáng bộ rất vội vã.
Biện Bất Nghi vốn định thâm nhập vào phía sau hậu viện Hòa Khí Đương Phố xem Tiểu Ngọc Nhi ăn ở thế nào, nhưng lúc này còn chưa đến canh hai, chưa đến thời gian hành động.
Nửa đêm đột nhập Hòa Khí Đương Phố, chẳng khác gì lần trước đột nhập Khoái Lạc bảo, lão lại định làm quỷ một lần nữa!
Cách đây vừa ba hôm, lão bị bọn chúng dùng độc tửu lừa “૮ɦếƭ”, cho nên giờ hiện hồn thành “quỷ” quấy chúng thất kinh hồn vía một phen cũng thật khéo!
Biện Bất Nghi thả chân bước chậm rãi bên đường lân la gần Hòa Khí Đương Phố, nhưng không đến quá gần. Bỗng nhiên trên đường, một chiếc kiệu do hai gã đại hán khiêng từ hướng bắc chạy lại, chạy phía trước chẳng ai khác mà chính là người vừa rồi chạy từ trong Hòa Khí Đương Phố phóng chạy ra.
Hai gã khiêng kiệu theo chân gã hán tử chạy trước thẳng một hơi vào trong Hòa Khí Đương Phố, Biện Bất Nghi giật thót người thầm nghĩ trong lòng :
- Chẳng là Tiểu Ngọc Nhi xảy ra chuyện gì?
Biện Bất Nghi thò tay vào trong túi sờ tấm ngân phiếu, tự nhiên suy nghĩ khác len lén trỗi lên, hay là trước tiên đem tiền đến chuộc người, sau đó tính kế hoạch khác hành động?
Chính đang lúc lão còn trù trừ chưa tính, hai cánh cửa Hòa Khí Đương Phố bỗng mở rộng, chiếc kiệu vừa rồi từ trong chạy ra, theo sau chính là bản thân Hòa Khí Đương Phố chủ nhân Lương Tâm. Chỉ thấy lão ta tay nắm chiếc bàn tính rảo chân bước nhanh, lão ta có chuyện gì vội vàng mà theo kiệu, đến ngựa cũng không cưỡi?
Người ngồi trong kiệu là ai?
Biện Bất Nghi trong lòng hết sức hoài nghi, lão vốn đầu óc linh mẫn, ứng xử nhạy bén, thế mà lúc này đây vẫn bế tắc chẳng sao đoán ra nổi.
Vì sao Lương Tâm đích thân áp giải chiếc kiệu này ra khỏi Thanh Phong trấn?
Biện Bất Nghi vốn tính trong đầu bám theo Lương Tâm xem thế nào, nhưng lại lo Tiểu Tước Nhi vẫn còn trong Hòa Khí Đương Phố!
Chỉ một lúc do dự thì người và kiệu đã đi xa, cuối cùng Biện Bất Nghi quyết định vào Hòa Khí Đương Phố xem thế nào.
Lão bước chân đến trước cửa Hòa Khí Đương Phố, bước chân lão nặng nề như người già hết sức.
Giơ tay lên gõ cửa, mà gõ cũng rất nhẹ, cất giọng yếu ớt như người đau lâu ngày mới khỏi :
- Mở... cửa...
Thương điếm thường đến tối là cửa đóng kín mít, chỉ nghe bên trong có tiếng người gắt gỏng hỏi vọng ra :
- Ai?
Biện Bất Nghi nói :
- Ta đến chuộc lại con gái!
Từ ô cửa một khuôn mặt xuất hiện, nhưng rồi có tiếng người hét một tiếng thất thanh, lại có ai đó rú gào lên :
- Quỷ!
Tiếp liền đó là tiếng kêu la và tiếng chân người chạy thình thịch, nhưng chẳng ai mở cửa.
Biện Bất Nghi đấm tay vào cửa gọi lớn :
- Mở cửa nhanh!
Khi ấy bên trong cửa mới nghe một giọng thô thô chừng như bình tĩnh hơn cả hỏi :
- Là người hay... quỷ?
Biện Bất Nghi hắng giọng nói :
- Lấy đâu ra quỷ chứ? Ta là người!
Cuối cùng thì cửa cũng mở ra, đi đầu là Lỗ Đại, theo ngay sau lưng chính là tên mặt bị thịt, vừa nhìn thấy Biện Bất Nghi thì người hắn run lên ấp a ấp úng :
- Ông... chẳng phải ông... đã ૮ɦếƭ?
Biện Bất Nghi lạnh giọng nói :
- Ngươi hại ૮ɦếƭ ta?
Gã bị thịt vội lắc đầu nói :
- Tôi không hại ૮ɦếƭ ông, tôi đi ngang nhìn thấy ông nằm ૮ɦếƭ bên đường, miệng dính đầy máu.
Biện Bất Nghi bước chân vào cửa gật gù nói :
- Ta vẫn còn sống sờ sờ ra đây!
Lão mặt đen họ Thạch lúc này cũng bước ra, nhìn thấy Biện Bất Nghi cười “hì hì” hỏi :
- Lão huynh đã uống bình rượu ta tặng cho chưa?
Biện Bất Nghi nói :
- Đừng nhắc lại bình rượu của ngươi, ta có tiền trong túi đánh chén một trận, nhưng cũng chẳng quên nốc luôn bình rượu của ngươi. Nào ngờ đi đến gốc cây tùng bên đường thì mắt hoa đầu choáng ngã lăn bên đường, đến lúc tỉnh lại thì thấy bình rượu lăn một bên, còn tiền trong túi thì cũng không biết bị tên thiên lôi quỷ sứ ૮ɦếƭ đâm nào cuỗm mất!
Gã bị thịt bị chửi đến xịu cả mặt. Lỗ Đại ngược lại ánh mắt hung tợn trừng nhìn lão.
Hắc Tâm Lão Thạch chen ngang nói :
- Tiên sinh, tiền mất rồi thì làm sao chuộc người?
Biện Bất Nghi nói :
- Sáng nay ta chạy về quê định lấy tiền lên đây chuộc con, nào ngờ dọc đường gặp một người thân cho ta một tấm ngân phiếu!
Vừa nói lão vừa móc tấm ngân phiến ba trăm lượng đặt lên quầy, lại nói tiếp :
- Thối lại cho ta bốn mươi lượng, rồi nhanh dẫn con gái ta ra đây.
Lỗ Đại cười ha hả nói :
- Tiên sinh, con gái ông chẳng còn trong tệ điếm!
Biện Bất Nghi chộp lại tấm ngân phiếu, trừng mắt hỏi :
- Nó đi đâu?
Lỗ Đại nhìn nhanh Hắc Tâm Lão Thạch một cái nói :
- Cô ta được đưa đến một gia phủ lớn đầu trấn rồi, để ta đưa tiên sinh đến đó tìm cô ấy!
Biện Bất Nghi tỏ ra vô cùng nôn nóng nói :
- Nhanh, ta muốn mang con gái về quê tức khắc. Ài... con gái đáng thương của ta!
Lỗ Đại liền khoát chân bước ra cửa, Biện Bất Nghi bám theo bên cạnh, đến Hắc Tâm Lão Thạch cũng đi theo. Hai cánh cửa lớn của Hòa Khí Đương Phố đóng “ầm” lại ngay sau lưng họ...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc