Cửu Cung mê trận
Hoàng Phủ Sơn thấy Biện Bất Nghi đã đi trước về hướng Khoái Lạc bảo, đành ra hiệu cho Tiểu Ngọc Nhi cùng đi theo.
Biện Bất Nghi trao cho chàng một túi nhỏ nói :
- Ngươi cứ tự nhiên xông thẳng vào trận. Đây là thứ Mê hồn phấn, nếu lúc chó xông tới thì cứ việc rắc nó ra.
Hoàng Phủ Sơn cầm chiếc túi hỏi :
- Công hiệu chứ?
Biện Bất Nghi cười đáp :
- Ta không những trị bệnh mà còn có thể khống chế được ác cẩu, và khi cần thiết cũng có thể hại người.
Thật ra sau khi biết Khoái Lạc bảo thiết lập Cửu Cung đại mê trận và bố trí mười con chó dữ, Biện Bất Nghi mới về Trường An Hiệu chế ra thứ Mê hồn phấn này.
Trên giang hồ có nhiều thứ thuốc mê không phải dùng cho người mà dùng để mê súc vật.
Hiển nhiên Biện Bất Nghi biết rõ điều này.
Thủ hạ của Vu lão lão có nhiều kỳ nhân dị sĩ. Biện đại phu là một trong những nhân tài như vậy.
Y là một người rất giỏi về y lý, phải nói là kỳ nhân xuất chúng.
Còn Hoàng Phủ Sơn chuyên tâm luyện võ, với thiên bẩm võ học, tuy còn trẻ nhưng tu vi đã đạt đến thượng thừa cảnh giới.
Biện Bất Nghi vừa đi vừa nói :
- Ta nghĩ rằng ngươi chưa chắc đã tiếp cận được tới chiếc cũi sắt. Nên chọn lúc nào trăng sáng...
Hoàng Phủ Sơn ngạc nhiên hỏi :
- Sao lại cần phải như thế?
- Vì nếu gặp trường hợp bất trắc không thể xác định được phương hướng thì vẫn có thể căn cứ vào vị trí của mặt trăng để xác định.
Hoàng Phủ Sơn gật đầu :
- Nói vậy cũng có lý.
Tiểu Ngọc Nhi cau mày hỏi :
- Biện Bất Nghi, tôi được phân công làm việc gì chứ?
Biện Bất Nghi đáp gọn :
- Cô sẽ phụ trách phóng hỏa.
Tiểu Ngọc Nhi lộ vẻ bất bình :
- Chỉ phóng hỏa thôi sao? Thật là không biết dụng nhân tài.
Biện Bất Nghi giảng giải :
- Không phải chỉ đốt nhà không thôi đâu. Cô sẽ đốt xung quanh khu vực cho thật nhiều vào khiến bọn chó hoảng sợ mất đi khả năng đánh hơi và người của Khoái Lạc bảo tiềm phục cũng không thực hiện đúng dự định...
Tiểu Ngọc Nhi lo lắng hỏi :
- Còn A Sơn ca...
- Đương nhiên là cô sẽ phải chừa ra một hai cửa để làm lối thoát cho Hoàng Phủ Sơn, biết chứ?
Tiểu Ngọc Nhi cười, nhìn Hoàng Phủ Sơn nói :
- Biện đại phu bây giờ biến thành quân sư rồi!
Biện Bất Nghi hỏi :
- Cũi sắt đương nhiên có khóa. Ngươi đã nghĩ cách nào để mở nó chưa?
Hoàng Phủ Sơn đáp :
- Khóa dù chắc thế nào cũng không chịu nổi Kim Thủ chỉ của tiểu đệ đâu!
- A... ta quên mất...
Dừng một lúc, lại nói thêm :
- Nếu tình hình bất lợi, ngươi hãy theo hiệu lệnh của ta mà rút ra ngoài.
- Còn đại ca sẽ làm gì?
- Ta có hoạt động bí mật của mình, nhất định có hiệu quả. Tới lúc đó ngươi sẽ biết.
Tiểu Ngọc Nhi hỏi :
- Biện đại ca bảo tôi phóng hỏa. Nhưng khi nào sẽ bắt đầu? Phải có hiệu lệnh thế nào chứ?
- Chỉ cần thấy Hoàng Phủ Sơn mở được cũi sắt cứu hai người ra là ngươi phóng hỏa ngay.
- Vì sao phải chờ lâu như thế?
Biện Bất Nghi đáp :
- Ta cho rằng Cửu Cung đại mê trận bố trí vào thì dễ nhưng khi ra lại rất khó cũng như những trận đồ khác. Khi Hoàng Phủ Sơn bắt đầu cứu người, tất cả các cơ quan mai phục của Khoái Lạc bảo mới lộ diện. Chỉ lúc đó mới là thời cơ phóng hỏa khiến chúng hỗn loạn. Nếu không chúng nghĩ cách đối phó trước, chúng ta sẽ bất lợi.
Hoàng Phủ Sơn nhíu mày nói :
- Nhưng các vị nên làm thế nào để hạn chế thương vong. Tôi chỉ nhằm mục đích cứu người chứ không muốn Gi*t người.
Tiểu Ngọc Nhi tỏ vẻ không hài lòng :
- Chúng ta đâu phải là hạng hiếu sát? Nhưng bất đắc dĩ cũng nên hạ thủ diệt đi mấy tên. Qua Trường Giang tìm trăm phương ngàn kế nhằm Gi*t huynh, thế mà huynh còn từ bi với hắn, như vậy công bằng ở chỗ nào chứ?
Hoàng Phủ Sơn nhẹ giọng :
- Thực tình ta với hắn không thù không oán, vậy mà ta đã Gi*t nhi tử độc nhất của hắn...
Tiểu Ngọc Nhi ngắt lời :
- Huynh xem hắn tàn hại Thạch gia thế nào? Chẳng lẽ tội ác của hắn còn chưa đáng ૮ɦếƭ.
Hoàng Phủ Sơn nín lặng.
Biện Bất Nghi nói giọng dàn hòa :
- Nhiều năm nay Khoái Lạc bảo thế lực rất lớn, thao túng cả phạm vi mấy trăm dặm xung quanh Thái Tường phủ. Thủ hạ của Khoái Lạc bảo, nhất là Qua Ngọc Hà cậy thế làm càn, hà Hi*p dân lành, tác oai tác quái, gây không biết bao nhiêu tai họa. Hắn ૮ɦếƭ là đáng, có gì mà ngươi phải ân hận?
* * * * *
Dưới Lâu Phụng sơn hùng vĩ, thấp thoáng trong những khu rừng đào mai, có một con sông đào bao quanh một khu vực khá rộng, bên trong con sông đào ngập nước là tường thành cao ✓út rất kiên cố, bốn góc thành có bốn tháp canh với trống điếm canh vang xa tới ba bốn dặm vẫn nghe rõ.
Trên mặt sông đào ngay ở chính diện có tới hai chiếc cầu đá, đầu cầu này tạc hình đầu rồng, cầu kia tạc hình đầu hổ bằng đá thanh thạch.
Trong tường thành san sát lầu các vôi tường đỏ ngói xanh trông vô cùng tráng lệ.
Đó chính là Khoái Lạc bảo.
Vầng trăng bôn nguyệt lơ lửng trên đỉnh Lâu Phụng sơn soi tỏ mấy hành nhân thoắt ẩn thoắt hiện đi về phía bảo môn.
Những hành nhân đó hiển nhiên là Hoàng Phủ Sơn, Biện Bất Nghi và Tiểu Ngọc Nhi.
Họ dừng lại giây lát trước long hổ thạch kiều.
Đột nhiên một nhân ảnh lao ✓út qua cầu, chân như không chạm đất chỉ chớp mắt đã mất hút trong bóng đêm.
Lát sau lại một nhân ảnh thứ hai nhún mình bay qua cầu tới thẳng bảo môn, thân pháp thật huyền diệu.
Bóng đen này dừng trước hai cánh cổng lớn màu son khép kín, lớn tiếng gọi :
- Ê! Mau gọi Qua Trường Giang ra đây đáp từ!
Như thế là người kia ra mặt thách thức, quả thật là nhân vật hào hùng!
Vào lúc đó, bóng người cuối cùng lao nốt qua cầu dọc theo bên ngoài tường thành vòng ra hậu bảo.
Không lâu, từ lầu canh phía trước có người xách ngọn đèn Ⱡồ₦g ra hướng xuống chân tường quát hỏi :
- Kẻ nào làm náo loạn dưới kia đó?
Bóng đen trước bảo môn chỉ tay lên lầu canh quát lại :
- Lão tử đến tìm Qua Trường Giang! Các người sao không mau vào bẩm báo để hắn chạy quàng ra? Nếu chậm, ta sẽ xông vào bảo tàn sát không sót một tên!
Từ lầu canh có tới năm tên đại hán thò mặt ra. Nghe đối phương nhục mạ chủ nhân, chúng tức giận chửi rủa :
- Con mẹ mày! Bán dạ thâm canh còn dám tìm đến thượng môn. Ngươi đã chán sống hay là kẻ điên khùng thế?
Bóng đen vẫn quát mắng :
- Quân khốn kiếp! Trả quan tài lại cho ta!
Câu đó lập tức có công hiệu. Cả năm tên hán tử trên chòi canh cùng ngẩn người mở tròn mắt nhìn xuống!
Một tên cố thét to :
- Mẹ kiếp! Ngươi là người hay quỷ?
Bóng đen dướn người cao tới hai trượng, cất giọng lạnh lùng như từ cõi u minh :
- Trả quan tài cho ta! Các ngươi thật là đồ thất đức!
Từ lầu canh một tên run giọng nói :
- Tám phần là quỷ rồi! Hãy mau vào bẩm với Bảo chủ!
Bên dưới bảo môn, bóng đen kia vừa kêu khóc, chửi rủa vừa đi vòng quanh, không ai có thể xác định được đó là người hay ma quỷ thật!
Quanh đó chỉ có một người ẩn mình trong bóng tối cố ôm bụng nhịn cười. Đó là Tiểu Ngọc Nhi.
Nàng thấy Biện Bất Nghi giả thần mạo quỷ như vậy mà có tác dụng nên dừng lại một lát, sau đó mới lẩn ra sau bảo.
Nàng không thể cùng Biện Bất Nghi giả dạng quỷ như ở Mai Hoa sơn trang được, vì nàng có nhiệm vụ mai phục ở hậu bảo để chờ cơ hội phóng hỏa.
Chỉ chớp mắt, trước Khoái Lạc bảo cảnh tượng thật huyên náo.
Khấp Huyết Kiếm Qua Trường Giang cùng rất nhiều thủ hạ tiền hô hậu ủng đi ra bảo môn rồi bước thẳng lên lầu canh.
Qua Trường Giang thương thế đã lành, vẫn giữ vẻ đạo mạo uy phong như trước.
Bên cạnh lão gồm Sinh Tử Đương Lương Tâm, Khoái Hoạt Đấu Điền Phong, Tiền Thông Thần Trương Địch và Phi Đề Thần Tiên Kim Bất Hoán.
Lương Tâm ở mắt trái còn buộc một tấm băng che kín.
Hàng phía sau còn mười mấy hắc y hán tử, đều là những cao thủ của Khoái Lạc bảo, trong số đó có cả Bạch Hà Thập Tam Đao Tề Trường Chinh.
Sau khi lấy được mười lăm cỗ quan tài về bảo, Tề Trường Chinh được thăng làm Tổng quản thay thế cho Đại Đao Phiến Tử Vương Hóa Nam ૮ɦếƭ trước đó ít lâu.
Qua Trường Giang ra lệnh :
- Hạ thấp cả hai ngọn đèn xuống, để coi ma quỷ ngoài kia có hình dạng thế nào?
Hai ngọn đèn Ⱡồ₦g được hạ thấp xuống.
Chỉ thấy ánh đèn soi sáng một nhân ảnh bận hắc y rộng thùng thình, hai ống tay áo rủ dài tận đất, tóc tai rũ rượi phủ lòa xòa che lấp gần hết khuôn mặt, chỉ nhận ra chiếc cổ gầy nhom dài ngoẵng.
Bóng đen vừa quay tròn vừa gào lên :
- Trả quan tài cho ta!
Việc Qua Trường Giang sai người đến Mai Hoa sơn trang trộm quan tài chính là chủ ý của Bạch Hà Thập Tam Đao Tề Trường Chinh.
Giá như lúc đó mười lăm chiếc quan tài được phân tán về chín hiệu quan tài xung quanh khu vực thì không ai phát hiện ra Khoái Lạc bảo chủ mưu trong vụ này.
Ngoài ra nếu thực hiện rải rác mỗi đêm vài cái, có lẽ không ai phát hiện được quan tài bị mất trộm. Như vậy không những tiết kiệm được tiền bạc.
Nếu kế hoạch chu đáo như vậy, tất nhiên Tề Trường Chinh càng được Qua Trường Giang tín nhiệm hơn nhiều.
Đêm nay thật xúi quẩy, Qua Trường Giang gặp quỷ thượng môn. Bất giác lão đưa mắt nhìn Tề tổng quản, giọng hơi xẵng :
- Tề tổng quản!
Tề Trường Chinh vội bước lên, cung giọng :
- Dạ!
Qua Trường Giang hỏi :
- Tử thi chôn kỹ không?
- Dạ! Tử thi chôn sâu tới một trượng tám thước. Chỉ cần dưới đất đến một trượng là không ma quỷ nào còn có thể đội đất chui lên tác oai tác quái, làm sao tên này lại tìm đến thượng môn?
Qua Trường Giang hừ một tiếng nói :
- Nhất định là vì các ngươi lười biếng, không chịu chôn sâu. Chúng ta lại không có điều kiện tìm đạo sĩ hòa thượng để siêu sinh tịnh độ nên ma ủy mới tìm đến thượng môn.
Sinh Tử Đương giương cao chiếc mâm sắt phát ra âm thanh vù vù, chửi đổng :
- Mẹ nó! Rủi thật! Lúc này không có Triệu Hoạt Lý ở đây. Nếu không thì hắn nhất định nhìn ra tên kia có đúng là quỷ hay không.
Tiền Thông Thần Trương Địch nói :
- Lương huynh! Chúng ta cứ xuống đó xem sao! Là quỷ hay không chẳng khó gì mà không phân biệt được!
Sinh Tử Đương Lương Tâm hoang mang hỏi :
- Trương huynh... định thế nào?
Trương Địch đáp :
- Hai chúng ta xuống thành mà không trực diện giao thủ với hắn. Chỉ dùng ám khí thử xem chân tướng hắn thế nào, được chứ?
Lương Tâm gật đầu :
- Thế cũng được. Nhưng nếu tình hình có gì không ổn, chúng ta có thể chạy thật nhanh!
Nói xong đưa tay sờ vào tấm băng trên mắt trái có vẻ ngần ngại.
Qua Trường Giang quan thiết nói :
- Hai vị huynh đệ thụ thương chưa khỏi xin hãy hết sức cẩn thận! Nếu gặp chuyện bất trắc thì cứ gọi một tiếng, chúng ta ở đây sẽ lập tức chi viện.
Tề tổng quản chợt đề xuất chủ ý :
- Bảo chủ, thuộc hạ sẽ cho người chuẩn bị hai chậu máu chó đen, nếu quỷ dám đuổi tới nhất định phải hiện nguyên hình.
Rồi không chờ Qua Trường Giang bảo, ba tên hán tử liền rời khỏi lầu canh chạy ngược về bảo.
Đó là những tên vừa được Tề Trường Chinh sai về Gi*t chó đen lấy máu trừ quỷ.
Qua Trường Giang dặn dò Lương Tâm :
- Hãy chờ thật chính xác mới hạ thủ. Nên nhớ rằng quỷ sợ ác nhân, đừng bị chúng dọa đấy!
Qua Trường Giang nói câu ấy vô hình trung đã tự nhận đồng bọn là ác nhân.
Và thật ra chẳng khó gì phải thừa nhận việc đó, vì chính lão xưa nay là tên ác bá một phương.
* * * * *
Sinh Tử Đương Lương Tâm giơ cao chiếc mâm sắt phát ra tiếng loảng xoảng lạ tai rồi từ chòi canh đi xuống bảo môn, cứ mỗi bước thấy tim mình đập mạnh hơn một ít.
Tuy vậy hắn vẫn cố ra vẻ can đảm tiến lên.
Bên cạnh hắn, Tiền Thông Thần Trương Địch cũng ở trạng thái tương tự.
Hai tên nắm chặt hai bên cánh cửa nhẹ nhàng mở chốt rồi cùng giật mạnh ra!
Đồng thời cả hai cùng phi thân ra cửa.
Lương Tâm phi thân nhảy lên cao tới ba trượng. Miệng thét lớn :
- Là người hay là quỷ cũng phải nếm thử của ta mấy mũi châm!
Cùng với tiếng thét như hổ gầm, năm mũi châm từ chiếc mâm sắt nhằm bóng đen bắn xuống vèo vèo.
Đồng thời từ bên tả, Trương Địch cũng nhằm quái nhân bắn ra mấy mũi kim tiêu vàng chóe.
Bóng ma với thân pháp huyền diệu chưa từng thấy, từ lơ lửng giữa không trung cách mặt đất hơn trượng nhẹ nhàng xoay người mấy vòng, đầu tóc bù xù phất mấy cái đã đánh lạc tất cả những mũi ám khí rơi loảng xoảng xuống đất.
Lương Tâm thét lên :
- Không phải quỷ. Hắn là người!
Trương Địch hỏi :
- Làm sao Lương huynh nhận ra thế?
Lương Tâm đáp :
- Tôi nghe có tiếng hô hấp, y phục lại loạt xoạt. Nếu quỷ thì chỉ biến đi như u linh rồi xuất hiện chứ đâu có phản ứng như thế?
Trương Địch nghe có lý liền gào lên như sấm :
- Mẹ nó! Giả dạng quỷ để dọa người... Mi phải ૮ɦếƭ!
Ngay lúc đó Qua Trường Giang, hét to một tiếng từ chòi canh phi thân nhảy xuống, chỉ trường kiếm vào bóng đen quát :
- Bằng hữu! Hãy lộ diện mục thật ra, đừng trang thần mạo quỷ nữa!
Bóng đen ngửa mặt cười to một tràng mới nói :
- Xem ra các ngươi đúng là chủ mưu vụ trộm quan tài ở Mai Hoa sơn trang rồi! Ta đã nghe rõ cả, bây giờ còn phủ nhận nữa không?
Qua Trường Giang ngăn hai tên Lương Tâm và Trương Địch còn định xuất thủ lần nữa, cười nham hiểm :
- Bằng hữu từ đâu tới?
- Hắc hắc! Là người trong giang hồ!
Qua Trường Giang tiến lên hai bước vận hết nhãn lực quan sát, nhưng chỉ thấy mặt mũi đối phương xám ngắt không rõ hình thù thế nào. Biện Bất Nghi dùng dược phẩm bôi lên mặt, đương nhiên không thể nhận ra dung mạo.
Qua Trường Giang hỏi :
- Bằng hữu có quan hệ gì với vụ huyết án ở Mai Hoa sơn trang?
Biện Bất Nghi đáp :
- Cái đó nên để ta hỏi ngươi mới phải!
- Nói thật, giữa Mai Hoa sơn trang và Khoái Lạc bảo chúng ta ít nhiều có mối giao tình. Bằng hữu! Ngươi thâm nhập vào hiện trường vụ huyết án đó có ý đồ gì?
Biện Bất Nghi đanh giọng :
- Đêm nay ta đến đây là vì mười mấy oan hồn bị ςướק mất quan tài vừa vào huyệt chung mà đòi công đạo chứ không phải để đàm luận đến đại huyết án của Mai Hoa sơn trang. Tên họ Qua kia, ngươi thật là tàn bạo và vô lương tâm, cũng là kẻ tiểu nhân hạ đẳng! Người của ngươi bị Gi*t mà không chịu sắm quan tài lại đi trộm của người ૮ɦếƭ. Nếu tin này truyền ra giang hồ thì ngươi còn mặt mũi nào nữa?
Qua Trường Giang cười hắc hắc nói :
- Bằng hữu! Đêm nay đáng ra ngươi đừng tới đây giả dạng thành ma quỷ thì hơn.
Biện Bất Nghi phất tay áo rộng thùng thình đáp :
- Lẽ ra ta phải đến sớm hơn, nhưng bây giờ cũng vừa dịp.
- Chỉ sợ ngươi có đến mà không về!
- Các ngươi chẳng Gi*t nổi ta đâu!
- Ngươi biết ngay thôi mà!
Biện Bất Nghi nói :
- Cho dù ngươi có giữ được ta thì còn có người không khỏi; ở Mai Hoa sơn trang biết chuyện ngươi tới đó trộm quan tài, chẳng làm sao bưng bít được đâu!
Qua Trường Giang mắt lấp lánh hàn quang, quát to :
- Tề tổng quản! Tới đây!
Tề Trường Chinh vốn đã đứng ngay ở bảo môn từ trước, sau lưng hắn còn nhiều thuộc hạ khác của Khoái Lạc bảo.
Nghe gọi, Tề Trường Chinh bước ra khúm núm thưa :
- Bảo chủ đừng nghe hắn lừa bịp!