Dừng một lúc, lại hỏi :
- Bây giờ hắn ở đâu?
Tiểu Ngọc Nhi đáp :
- Ta không thể nói cho ngươi biết được.
Tên Bạch đại đầu đứng bên trái quan tài nói :
- Nha đầu, ngươi biết Triệu chưởng quầy của chúng ta ngoại hiệu thế nào không?
- Không biết!
Bạch đại đầu chưa kịp đáp thì Trương Bát đã ςướק lời :
- Triệu Hoạt Lý! Đó là danh hiệu đại chưởng quầy của chúng ta.
Trương Bát vốn là kẻ nỏ mồm. Đã nhiều lần cái miệng hành tội thân hắn mà vẫn không chừa được thói bẻm mép.
Biện Bất Nghi sớm đã đoán ra trung niên nhân mặt xám ngoét như người mắc trọng bệnh mà bọn Trương Bát gọi là Triệu đại chưởng quầy chính là Triệu Đảm.
Triệu Đảm nói, giọng hách dịch :
- Nha đầu! Hãy đưa Triệu gia đi tìm tên tiểu tử đó, ta sẽ tha cho tên thầy lang chó ૮ɦếƭ kia được toàn mạng lần này.
Biện Bất Nghi mừng rỡ nói :
- Cô nương, hãy giúp tôi với, mang họ đi đi! Xin tha lỗi tôi không thể làm gì được...
Tiểu Ngọc Nhi giả bộ giận dỗi :
- Ta đã cho ngươi mười lượng bạc, sao bây giờ lại nói thế? Nhận tiền mà không trị bệnh, ngươi...
Biện Bất Nghi mặt buồn thiu, thò tay vào túi lấy ra hai nén bạc nói :
- Xin cô nương thứ lỗi, mười lạng bạc này xin hoàn lại cho cô nương.
Dứt lời liền né mình quay về dược hiệu.
Tiểu Ngọc Nhi ngẩn người, tay cầm hai thỏi bạc tần ngần một lúc rồi cất vào túi.
Trên bậc thềm trước cửa hiệu quan tài, Triệu Đảm nói với Vương quả phụ :
- Hãy cứ trở về trong hiệu chờ. Sau khi chúng ta thịt tên tiểu tử kia sẽ quay lại tìm tên thầy lang chó ૮ɦếƭ ở đây.
Vương quả phụ trở nên dịu dàng :
- Triệu gia, chàng hãy mau trở lại nhé!
Từ đôi làn thu ba lộ ra vạn ý tình. Thái độ của nữ nhân đó thay đổi thật nhanh!
Triệu Đảm chờ cho Vương quả phụ vào cửa hiệu rồi mới lệnh cho bốn tên đại hán :
- Tóm cổ nha đầu kia bắt nó dẫn đường!
Hai tên đại hán vứt chiếc đáy quan tài xuống đất, chừng như sắp xông vào dược hiệu, còn Trương Bát và Bạch đại đầu lăm lăm binh khí, sẵn sàng thi hành lệnh của tên đại chưởng quầy.
Tiểu Ngọc Nhi hỏi :
- Nếu ta không chấp nhận dẫn các ngươi đi tất các ngươi quyết không buông tha vị thầy lang kia, đúng không?
Triệu Đảm gật đầu :
- Không sai!
Chợt Vương quả phụ từ trong hiệu quay trở ra, một tay chống nạnh kêu lên the thé :
- Đồ mặt mẹt! Ta nhớ ra rồi! Ngày đó nha đầu này mang đến đây một đứa dở sống dở ૮ɦếƭ, máu me đầy mình, dám đoán hắn là...
Tiểu Ngọc Nhi nghe vậy phát hoảng, ngay cả Biện Bất Nghi trong dược hiệu nghe câu đó cũng kinh hãi giật mình.
Triệu Đảm trừng mắt hỏi :
- Thật vậy không?
Tiểu Ngọc Nhi chợt lóe lên một ý nghĩ, gật đầu đáp :
- Không sai! Người đó được tôi mang tới, nhưng vì mất quá nhiều máu, vết thương lại nặng nên ở đây không an toàn nên tôi mới mang đi nơi khác. Nếu hôm nay vị thầy lang này vẫn không chữa trị được thì coi như hết sách...
Triệu Đảm mừng rơn nói :
- Quả nhiên đúng là tiểu tử đó. Ngươi mau dẫn chúng ta đi!
Tiểu Ngọc Nhi miễn cưỡng gật đầu :
- Thôi được! Hy vọng các ngươi không Gi*t anh ấy, cũng đừng gây phiền phức cho tôi. Tôi vốn sợ máu tanh lắm!
Trương Bát và Bạch đại đầu vốn sợ Tiểu Ngọc Nhi bỏ chạy mất. Cả bốn tên vây tròn lấy nàng, có Triệu Đảm đi đoạn hậu, cùng rời khỏi Kim Thụ pha.
Dọc đường, Tiểu Ngọc Nhi không khỏi lo lắng, một tay nắm chặt chiếc đoản côn bằng đoạn mây song trong túi.
Đi được hơn một khắc, nàng chợt mỉm cười hỏi :
- Triệu gia, nghe nói xung quanh phủ Thái Tường suốt bảy trăm dặm chỉ có hiệu quan tài Vạn Thọ chiếm độc quyền. Vậy ngài có tất cả mấy tiểu hiệu?
Triệu Đảm đắc ý trả lời :
- Khắp ba huyện bảy trấn quanh đây, các cửa hiệu quan tài lớn nhỏ đều là của lão phu, tất cả gồm có chín cửa hiệu.
Tiểu Ngọc Nhi tỏ vẻ thán phục :
- Độc quyền nghề kinh doanh như vậy, Triệu gia quả là nhân vật sành sỏi! Tất là một phú gia...
- Có thể nói là như vậy!
Tiểu Ngọc Nhi thêm :
- Đây là nghề vừa không lo ế ẩm, vừa góp công đức. Trên đời hằng ngày có biết bao nhiêu người ૮ɦếƭ? Tỷ như ở Mai Hoa sơn trang đó, chỉ một đêm ૮ɦếƭ tới bảy mươi hai người... Chỉ chừng đó, Triệu gia đã phát tài không ít.
Triệu Đảm vượt lên hỏi :
- Ngươi cũng biết vụ huyết án ở Mai Hoa sơn trang sao?
- Trên giang hồ ai mà không biết vụ đó?
- Nhưng người do đâu mà biết chứ?
- Tôi nghe người ta đồn đại...
- Hãy giữ lấy mồm miệng, không thì rước họa vào thân đó!
Tiểu Ngọc Nhi đáp :
- Quả thật tôi đã mang phải tai họa rồi mà!
Triệu Đảm chú mục nhìn Tiểu Ngọc Nhi, hừ một tiếng hỏi :
- Ngươi là môn hạ của người nào?
Tiểu Ngọc Nhi đưa mắt nhìn phía trước, ở đó là bãi cỏ rộng, cứ một tên mục đồng đang chăn thả bò, chợt cười đáp :
- Xin đừng hỏi tôi là môn hạ của ai. Hình như mọi việc hỏng bét mất rồi!
Triệu Đảm quát :
- Nha đầu! Ngươi đừng hòng che được mắt ta! Triệu gia này không dễ bị lừa đâu!
Tiểu Ngọc Nhi vẫn bình tĩnh nói :
- Các ngươi không chịu tin ta sao?
* * * * *
Triệu Đảm đưa mắt nhìn.
Phía trước, giữa bãi cỏ rộng, chỉ có một tên mục đồng với ba con trâu, ngoài ra không có gì khác lạ.
Trương Bát cùng Bạch đại đầu đưa mắt nhìn nhau rồi chợt bổ tới vây lấy Tiểu Ngọc Nhi.
Hai tên hán tử khác rút đại đao cầm tay.
Tiểu Ngọc Nhi cười khanh khách hỏi :
- Các ngươi định Gi*t ta sao?
Triệu Đảm trầm giọng :
- Mau chỉ ra tên tiểu tử đó ở đâu, chúng ta sẽ tha mạng cho!
Tiểu Ngọc Nhi hỏi :
- Ta biết rằng nếu ta không chỉ nơi chàng nấp, nhất định các ngươi không chịu để ta đi, đúng vậy không?
Triệu Đảm đáp :
- Không sai!
Tiểu Ngọc Nhi giả bộ lo lắng :
- Thế nhưng... quả thật là ta không biết...
Triệu Đảm đứng phắt lại, mắt mở to.
Trương Bát chợt bước lên nói :
- Đại chưởng quầy, chúng ta bị nha đầu kia lừa rồi!
Triệu Đảm quát :
- Thế nào?
Trương Bát trả lời :
- Tiểu tử đó nhất định còn ở trong Trường An dược hiệu. Nha đầu này cố ý dẫn chúng ta tới đây chẳng qua để đánh lạc hướng. Nó đã lừa chúng ta!
Triệu Đảm chỉ tay vào mặt Tiểu Ngọc Nhi, quát to :
- Nha đầu hỗn láo xấu xa kia! Nếu quả thật ngươi dám bày trò khỉ gió lừa bịp Triệu đại gia thì ngươi tới số rồi!
Hắn nói xong vung tay, chiếc ᴆục sắt ngọt dài hai thước chỉ thẳng tới diện môn đối phương.
Triệu Đảm chực động thủ, cả bốn tên thủ hạ cũng vây chặt lấy thiếu nữ, νũ кнí lăm lăm trong tay.
Tiểu Ngọc Nhi vẫn thản nhiên cười nói :
- Ta bảo rằng cơ sự hỏng bét là vì ta quên hỏi lấy thuốc ở thầy lang, còn nói rằng quả thật không biết là không biết lấy gì mà điều trị. Nay thầy thuốc đã không tới, ta phải quay lại cầu dược mới xong.
Triệu Đảm hơi yên tâm hơn, nói :
- Đừng lãng phí thời gian và tiền bạc nữa! Tiểu tử đó không cần thuốc men làm gì nữa đâu!
Tiểu Ngọc Nhi hỏi :
- Nếu lỡ ra các ngươi không Gi*t nổi anh ấy, há ta lại chẳng mất công quay trở về Kim Thụ pha cầu được thêm lần nữa?
Triệu Đảm ngơ ngác hỏi :
- Ngươi chẳng đã nói rằng tiểu tử đó đã bị trọng thương mà?
Tiểu Ngọc Nhi đáp :
- Đúng là anh ấy bị trọng thương nằm liệt giường không sao dậy nổi. Nhưng sau khi được Bất đại phu chữa trị đã đỡ rất nhiều.
Triệu Đảm chợt nhớ lần ở đồi Bạch Mã, tiểu tử kia bị bốn năm cao thủ vây sát, tuy mang rất nhiều vết thương vẫn chống trả ngoan cường ngay cả vị Qua bảo chủ vẫn hoàn toàn tráng kiện với kiếm pháp thặng thừa Khấp Huyết Kiếm, chẳng những không làm gì được hắn mà còn bị tiểu tử đó làm trọng thương.
Trương Bát chen lời :
- Cho dù tiểu tử đó có bình phục, nhưng chúng ta có tới năm người thì lo gì không thịt được hắn?
Triệu Đảm có ngoại hiệu là Triệu Hoạt Lý là từ một câu chuyện thảm khốc.
Trước đó người ta biết hắn là chủ nhân của chín cửa hiệu quan tài lớn nhỏ độc quyền kinh doanh mặt hàng này trong ba huyện chín thành xung quanh khu vực Thái Tường phủ tới sáu bảy trăm dặm. Có những người hấp hối vẫn chưa đoạn khí cũng bị hắn sai thủ hạ nhét vào quan tài đem chôn.
Hơn thế nữa trong một cuộc ước đấu trên khu đồi gần phủ Thái Tường, hắn đánh trọng thương một lúc năm người. Điều kỳ quái là đến hôm sau không ai tìm thấy năm tử thi hoặc một người nào sống sót.
Về sau người ta đồn rằng năm người kia đã bị hắn chôn sống.
Danh hiệu Triệu Hoạt Lý nghĩa là Triệu Chôn Sống chính là từ hai chuyện đó mà ra.
Triệu Đảm không phản đối danh hiệu người ta đặt cho mình. Vô luận thế nào, người ta nghe đến ba chữ Triệu Chôn Sống đều kinh hồn bạt vía.
Trên giang hồ phần lớn người ta đều muốn kẻ khác kinh sợ oai danh của mình.
Triệu Đảm cũng là người như vậy.
Danh hiệu đáng sợ hay không thì phải căn cứ vào thực lực mới xác định rõ.
Triệu Đảm đã từng tiếp xúc một lần nên sợ thực lực của Hoàng Phủ Sơn.
Lúc này nghe Trương Bát nói, hắn chỉ trừng mắt nhìn tên thủ hạ với ánh mắt đe dọa.
Trương Bát hoảng hốt lùi lại mấy bước.
Hắn sợ Triệu Đảm là điều đương nhiên, nhưng không hiểu sao vị chưởng quầy này lại tỏ ra kiêng kỵ một tên tiểu tử bị thương sắp ૮ɦếƭ như vậy, dù hắn có bình phục một vài phần chăng nữa.
Hắn lại càng không sợ gì Tiểu Ngọc Nhi. Với thiếu nữ xinh đẹp mảnh mai này, chỉ cần hắn thò tay ra là có thể chộp cứng và Ϧóþ nát cánh tay mỹ miều đó...
Triệu Đảm tới gần Tiểu Ngọc Nhi đang bị bốn tên đại hán vây quanh, trầm giọng hỏi :
- Tiểu tử đó trốn ở đâu?
Tiểu Ngọc Nhi hỏi lại :
- Các ngươi nhất định quyết tìm anh ta sao?
Triệu Đảm tức giận quát :
- Hỏi thừa!
Tiểu Ngọc Nhi vẫn bình thản :
- Ta cũng đang muốn tìm chàng!
Triệu Đảm gầm lên :
- Nha đầu đáng ૮ɦếƭ! Dám trêu chọc vào Triệu gia này! Ta sẽ lột da ngươi!
Trương Bát lên tiếng, nhưng lại hướng sang Triệu Đảm :
- Đại chưởng quầy! Xin ngài hãy đứng một bên thưởng thức, cứ để bốn chúng tôi thịt hắn cũng đủ.
Đôi mắt Triệu Đảm đỏ ngầu, hắn thét lạc cả giọng :
- Ta không muốn để hắn ૮ɦếƭ ngay mà phải chôn sống nha đầu hỗn lão đó!
Bạch đại đầu tiếp lời :
- Chúng tôi quyết không để lại chưởng quầy phải thất vọng!
Trương Bát trầm giọng bảo hai tên hán tử :
- Các ngươi hãy đi đào hố sẵn đi!
Rồi quay sang Bạch đại đầu :
- Ta và ngươi chuẩn bị!
Hai tên đại hán được lệnh của Trương Bát liền lùi ra cách đó mấy trượng, bắt tay đào hố ngay.
Quả thật chúng đang muốn chôn sống đối phương.