Quỷ ma ác đấu
Thương thế Thạch Trang rất nặng.
Sau ba ngày Hoàng Phủ Sơn có thể ngồi dậy được nhưng Thạch Trang vẫn phải nằm liệt giường.
Dù sao chàng ta sống được đã là kỳ tích rồi.
Đến ngày thứ tư, trong lúc Thạch Trang ngủ say, Hoàng Phủ Sơn bí mật rời khỏi Trường An dược hiệu.
Chàng biết tính Thạch Trang rất nóng nảy, vì lo cho vợ con mà không thiết gì đến mạng sống của mình.
Bởi thế Hoàng Phủ Sơn muốn trước khi Thạch Trang dậy được khỏi giường, mình có thể mang về tin tức tốt lành nào đó.
Hoàng Phủ Sơn đi rồi, thậm chí không nói cho hai tên giúp việc của Biện Bất Nghi biết.
Vì nếu công khai nói rõ, nhất định chúng tìm cách ngăn cản vì hai tên đó cũng là người của Bách Linh cương, vừa làm nhiệm vụ giúp việc cho Biện Bất Nghi, nhưng cũng ngầm giám sát chàng và hiển nhiên chúng theo chỉ thị của Vu lão lão khiến chàng không thể hành động một cách tùy tiện.
Biện Bất Nghi cũng đoán biết sau ba bốn ngày nhất định Hoàng Phủ Sơn sẽ trốn đi nên đã căn dặn hai tên giúp việc phải giám sát chàng thật cẩn thận không cho đi đâu chờ Biện Bất Nghi trở về.
Hai vị sư huynh muội trở về đúng vào ngày hôm đó.
Chưa tới cửa Tiểu Ngọc Nhi đã lên tiếng gọi Hoàng Phủ Sơn, nhưng chỉ có hai tên giúp việc ra cửa nghênh đón.
Nàng sửng sốt hỏi :
- A Sơn ca đâu?
Một tên luống cuống trả lời :
- Từ mờ sáng đã không thấy nữa. Chắc trốn đi vào khoảng canh tư.
Biện Bất Nghi tức giận nói :
- Tính ra hắn đến đây mới hơn bốn ngày. Thật là loại ngu ngốc!
Tiểu Ngọc Nhi phản đối :
- Nói gì thì anh ấy cũng đã đi rồi, bây giờ có chửi mắng cũng có ích gì?
Biện Bất Nghi càng cáu :
- Phải mắng chửi chứ! Nếu có hắn ở đây ta còn tế cho một trận nên thân nữa ấy! Cô biết đấy, thương thế trên mình hắn ít ra phải mất mười ngày mới bình phục. Muốn cứu người thì cần phải có sức khỏe và bản lĩnh chứ đâm đầu vào chỗ ૮ɦếƭ như con thiêu thân thì chẳng phải là đồ ngu ngốc hay sao?
Tiểu Ngọc Nhi lo lắng hỏi :
- Bây giờ chúng ta nên làm thế nào?
Biện Bất Nghi thở hắt ra :
- Ta cũng không biết nữa...
Tiểu Ngọc Nhi trở nên cay cú :
- Thôi đừng vùng vằng nữa... Có tức giận gì thì cũng phải dẹp để đối phó với tình hình trước mắt chứ? Nhỏ nhen như thế mà cũng là đại trượng phu sao?
Biện Bất Nghi phân trần :
- Cô sao nóng nảy thế? Ta không biết thật mà! Chỉ biết một điều là Hoàng Phủ Sơn của cô đang gặp nguy hiểm.
Tiểu Ngọc Nhi gấp giọng hỏi :
- Nguy hiểm gì vậy? Có phải chàng tới Mai Hoa sơn trang không?
- Hắn không tới Mai Hoa sơn trang mà chắc là đang xong tới Khoái Lạc bảo để cứu vợ con Thạch Trang. Mối hiểm họa đang chờ hắn ở đó...
Tiểu Ngọc Nhi kêu lên :
- Nếu thế tôi phải đi giúp A Sơn ca mới được! Phiền đại ca nói giúp với Vu lão lão.
Dứt lời quày quả chạy ra khỏi phòng.
Biện Bất Nghi quát :
- Đứng lại!
Tiểu Ngọc Nhi hơi chậm bước, ngoái lại nói :
- Đại ca không cản được tôi đâu!
Biện Bất Nghi đanh giọng :
- Cô cũng là kẻ càn rỡ vậy sao?
- Nhưng A Sơn ca một mình vào hang hổ, tôi không sao yên tâm được...
Biện Bất Nghi giọng đã mềm mỏng hơn :
- Ta còn lo lắng hơn cô nữa khi biết rằng Khoái Lạc bảo chủ đã thiết lập Cửu Cung đại mê trận ở sau bảo, giữa trận giam giữ vợ con Thạch Trang trong chiếc Ⱡồ₦g sắt lớn, ngoài ra còn mười con chó dữ mai phục sẵn sàng lao vào cắn xé người nào mắc vào trận. Nếu Hoàng Phủ Sơn biết vợ con Thạch Trang bị giam giữ ở đó nhất định phải mắc trong trận và thành mồi ngon cho bầy chó dữ!
Tiểu Ngọc Nhi giậm chân hỏi :
- Biện đại cả đã biết thế sao còn ngăn cản tôi đi cứu chàng?
Biện Bất Nghi đáp :
- Không phải ta ngăn cản, chỉ muốn cô chờ ta một chút...
- Thế nào? Đại ca cũng muốn đi cứu chàng sao?
- Chính thế!
- Vậy đại ca còn chờ gì nữa?
- Trước hết ta cần phải xem xét thương thế của Thạch Trang thế nào đã, sau đó phải chế cho hắn ít thuốc. Cô cũng biết đấy, nếu Thạch Trang ૮ɦếƭ, lúc đó dù cứu được mẹ con Thạch Tú thì được tích sự gì?
Tiểu Ngọc Nhi công nhận lời Biện Bất Nghi nói đúng.
Không những thế nếu Thạch Trang ૮ɦếƭ, nhất định A Sơn ca phải ân hận suốt đời.
Kỳ thực Biện Bất Nghi cũng lo lắng không kém gì Tiểu Ngọc Nhi. Hiển nhiên đối với Biện Bất Nghi, tính mạng của Hoàng Phủ Sơn quan trọng hơn nhiều. Nếu Hoàng Phủ Sơn phát sinh sự cố hoặc có mệnh hệ nào, y biết ăn nói ra sao với Vu lão lão?
Bởi vì họ cùng nhiệm vụ chung khi rời khỏi Bách Linh cương.
Vì vụ huyết án ở Mai Hoa sơn trang mà họ ngấm ngầm tra xét suốt ba năm nay.
Bây giờ khó khăn lắm mới dò được một vài manh mối nhỏ, chẳng lẽ không cố sức làm thế nào để bảo vệ cho được Hoàng Phủ Sơn để dốc lòng lần theo manh mối đó?
Bởi thế chỉ chưa tới thời gian một tuần trà, Biện Bất Nghi đã thay băng, tra thuốc mới và chế thêm một vài thứ thuốc công hiệu giao cho hai tên giúp việc, dặn dò chúng cách chăm sóc và điều trị tiếp.
Vì không muốn Thạch Trang tỉnh lại nên điểm Thùy huyệt cho nạn nhân ngủ say trong lúc chữa trị.
Mọi việc xong xuôi, Biện Bất Nghi và Tiểu Ngọc Nhi nhanh chóng rời khỏi Trường An dược hiệu.
Nào ngờ vừa ra khỏi cánh cổng làm bằng chiếc quan tài không đáy dựng đứng chợt thấy bốn tên đại hán tướng mạo dữ dằn đứng chờ sẵn.
Phía bên kia đường, Vương quả phụ đứng dưới bậc thềm trước cửa hiệu quan tài của mình, bên cạnh mụ còn một trung niên nhân chừng bốn mươi tuổi, da mặt xám ngoét như đang mắc trọng bệnh.
Trung niên nhân không chú ý đến Biện Bất Nghi mà nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngọc Nhi, một lúc mới hỏi :
- Nha đầu, hình như ta đã từng gặp ngươi!
Tiểu Ngọc Nhi thản nhiên đáp :
- Ai nhớ được...
Trung niên nhân lại hỏi :
- Có phải ngươi từng đến đồi Bạch Mã không?
Tiểu Ngọc Nhi bụng thầm kinh hãi, lần đến cứu A Sơn ca nàng vì quá vội nên không kịp nhìn rõ bọn đối địch với Hoàng Phủ Sơn ở trên đồi. Chẳng lẽ người này...
Tuy vậy với óc thông minh và tài ứng biến, nàng không trả lời trung niên nhân mà nhìn Biện Bất Nghi hỏi :
- Người kia bảo tôi đã từng đến đồi Bạch Mã. Vậy đại ca thấy rằng rồi đi tới đó chưa?
Biện Bất Nghi hiểu ý cười đáp :
- Ta biết cô đi nhiều nơi nhưng chưa hề tới đồi Bạch Mã. Chắc hẳn tên lẳng lơ đó vẽ chuyện để tán tỉnh cô đó thôi. Bọn mặt thớt thường có thói lăng nhăng vậy mà!
Vương quả phụ nóng mặt gầm lên :
- Y Tử Nhân! Ngươi ςướק nghề làm ăn của lão nương, hôm nay nhất định ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ!
Biện Bất Nghi cười nhạt hỏi :
- Ngươi tìm mấy kẻ đó định gây chuyện với ta ư?
Vương quả phụ đáp :
- Cần phải cho thứ súc sinh ngươi biết rằng hiệu quan tài Vạn Thọ không dễ dây vào đâu!
Biện Bất Nghi bình thản nói :
- Vương quả phụ! Sao lại bảo ta dây vào ngươi chứ? Đó chẳng qua nghề làm ăn của chúng ta là một điều nghịch lý. Chẳng lẽ ngươi bắt ta để mặc cho bệnh nhân ૮ɦếƭ càng nhiều càng tốt để nghề làm ăn của ngươi sinh lợi làm ta mất âm đức đi ư?
Vương quả phụ giấm dẳng :
- Y Tử Nhân! Hôm nay giọng lưỡi ngươi sao mềm mỏng thế? Ngày thường ngươi tha hồ khích bác, mỉa mai cay độc, thậm chí còn chửi rủa lão nương nữa! Sợ rồi chứ gì?
Rồi một tay chống nạnh, tay kia chỉ vào chiếc quan tài không đáy dùng làm cửa nói :
- Cánh cổng này quả thật là một kiệt tác của ngươi đấy! Cả Kim Thụ pha này ai lại không biết cỗ quan tài đó có ý gì? Hắc hắc... Hôm nay ngươi chỉ sợ ra khỏi chiếc quan tài đó để chui vào một chiếc quan tài có nắp khác...
Biện Bất Nghi bấy giờ mới để ý bốn tên đại hán đứng hai bên, hai tên cầm một chiếc đáy quan tài, hai tên khác cầm 乃úa và đinh, cười hỏi :
- Thì ra các ngươi định biến chiếc cửa của ta thành chiếc quan tài có đáy hẳn hoi.
Vương quả phụ cười the thé nói :
- Nhất định chiếc cửa độc đáo của tiểu tử ngươi phát minh sẽ cũng theo ngươi xuống đất, đào sâu chôn chặt là xong?
Biện Bất Nghi làm ra bộ sợ hãi :
- Ui chao! Thì ra các ngươi cần cái mạng ta. Vương quả phụ, sao ngươi hôm nay không chửi mà toàn nói những câu độc địa như thế? Nếu ta ૮ɦếƭ đi thì ai sẽ cứu trị những người sắp ૮ɦếƭ?
Chợt nghe tên trung niên nhân trầm giọng :
- Ngươi ૮ɦếƭ thì có ai mất gì chứ? Ngược lại các cửa hiệu quan tài làm ăn càng phát đạt!
Biện Bất Nghi chú mục vào bộ mặt xám ngoét của trung niên nhân hỏi :
- Các hạ là cao nhân từ đâu tới?
Một tên đại hán đứng bên phải, cầm đinh thay lời quát lên :
- Tiểu tử ngươi thật không có mắt, ngay cả Đại đương gia của chúng ta Triệu đại gia mà cũng không biết, thật là ếch ngồi đáy giếng.
Biện Bất Nghi vẫn đứng trong chiếc quan tài không đáy ngay trước Tiểu Ngọc Nhi, hiểu rằng một khi bước ra khỏi chiếc cổng đặc biệt đó là đối phương tấn công ngay.
Y không muốn động thủ.
Khắp vùng Kim Thụ pha và một số nơi lân cận biết Y Tử Nhân có y thuật rất cao minh, nhưng còn chưa ai biết rằng y còn biết võ công nữa.
Lúc này Biện Bất Nghi không thể cùng bọn này động thủ, bởi vì càng giữ mình bí mật được lâu bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu, khi còn chưa lần ra manh mối của địch nhân thực thụ.
Y đã biết trung niên nhan mặt xám ngoét đứng bên Vương quả phụ họ Triệu, đang cố nghĩ xem lai lịch và bản lĩnh của hắn thế nào? Thì một tên đại hán thét lên :
- Tiểu tử, sao ngươi không chịu ra?
Tên đại hán đứng trước bên phải nói :
- Trương Bát, kéo hắn ra!
Trương Bát giận dữ nói :
- Bạch đại đầu, ngươi làm gì mà nhặng lên thế? Có đại chưởng quầy ở đây, há ngươi có thể phách láo?
Tiểu Ngọc Nhi suýt nữa cười to thành tiếng :
- Thì ra ba tên lấy cắp quan tài ở Mai Hoa sơn trang bây giờ lại xuất hiện ở đây.
Đêm đó chúng do Bạch Hà Thập Tam Đao lãnh suất cùng mười mấy tên hắc y hán tử khác tới Mai Hoa sơn trang, giờ mới biết Trương Bát và Bạch đại đầu là thủ hạ của Vạn Thọ Hiệu.
Khoái Lạc bảo cần quan tài, được những thủ hạ lành nghề của hiệu quan tài tận lực giúp đỡ thì quá thuận lợi rồi.
Mà chắc không chỉ giúp đỡ, Khoái Lạc bảo và hiệu quan tài Vạn Thọ Hiệu nhất định có mối quan hệ mật thiết.
Lúc đầu Tiểu Ngọc Nhi chỉ chú ý đến tên trung niên nhân đứng bên kia đường với Vương quả phụ. Nay biết có thêm Trương Bát và Bạch đại đầu ở đây, nàng không khỏi ngạc nhiên.
Bấy giờ Vương quả phụ đắc ý nói :
- Tên họ Biện kia! Chẳng lẽ ngươi cứ ở mãi trong quan tài!
Biện Bất Nghi đáp :
- Không! Trái lại ta sẽ ra khỏi đây ngay để đi cứu người.
Vương quả phụ nói mỉa :
- Trước hết ngươi cố tự cứu mình đi đã!
Đột nhiên trung niên nhân mặt xám ngoét đứng bên Vương quả phụ kêu lên :
- Lão phu nhớ ra rồi! Nha đầu này đêm trước xuất hiện trên đồi Bạch Mã để cứu tiểu tử kia... Thế mà hắn đã lừa lão phu!
Tiểu Ngọc Nhi điềm nhiên đáp :
- Tên kia! Ngươi chẳng qua như chó cắn càn, muốn nói gì thì ai thèm chấp...
Tên trung niên nhân tức giận quát lên :
- Con khốn kiếp!
Tiểu Ngọc Nhi nói :
- Tuy vậy ta không phủ nhận mình có đến đồi Bạch Mã, chỉ là không nhận ra tên mặt mẹt ngươi thôi. Hôm đó song phương đánh nhau loạn xạ, tên nào cũng bị thương máu thịt lầy nhầy. Vì sợ các ngươi tận diệt lẫn nhau nên bổn cô nương mới xuất thủ ngăn lại chứ đâu có bênh ai? Các ngươi nên biết ơn ta mới phải chứ sao lại chửi rủa nhặng lên thế?
Trung niên nhân mặt xám ngoét hừ một tiếng nói :
- Nha đầu, trước mặt lão phu không được mồm loa mép giải! Còn tiểu tử kia có phải là chủ nhân của dược hiệu này không?
Dứt lời phất mạnh ống tay áo, lập tức bàn tay đã nắm chắc một cái ᴆục sắt ngọt dài hai thước.
Hiện trong dược hiệu không có Hoàng Phủ Sơn nhưng lại có Thạch Trang, cũng là một nhân vật bị Khoái Lạc bảo quyết tìm diệt. Nếu bị người của Khoái Lạc bảo phát hiện được thì tình hình rất nghiêm trọng.
Biện Bất Nghi nhìn Tiểu Ngọc Nhi nói :
- Xem tình cảnh ta không thể cùng cô đi cứu vị bằng hữu đó của cô được rồi, ta rất sợ phải đánh nhau.
Tiểu Ngọc Nhi hiểu ý, nhưng vẫn cố tình hỏi :
- Đã là thầy thuốc mà còn sợ đánh nhau sao?
- Thầy thuốc vốn là người rất sợ đánh lộn.
- Vì sao thế?
- Bởi vì khi tiếp xúc với người bị nạn, thấy họ bị nát thịt tan xương máu me nhoe nhoét đã thấy đáng sợ rồi. Người thầy thuốc chứng kiến cảnh đó là quá đủ, không muốn chính mình cũng phải chịu cảnh ấy. Ta không đi nữa đâu! Nếu vị bằng hữu mà cô định cứu đã ૮ɦếƭ thì hãy đến cửa hiệu quan tài đối diện đây mua một chiếc, thế là cô đã tận tâm tận ý rồi, không có gì đáng phải ân hận nữa!
Tên trung niên nhân mặt xám ngoét giằn giọng :
- Nha đầu! Người mà ngươi định cứu nhất định là tên tiểu tử mà ngươi cứu đi ở đồi Bạch Mã hôm trước. Nếu hôm đó ngươi đừng thọc gậy bánh xe thì hắn đã ૮ɦếƭ trong tay chúng ta rồi, đỡ rách việc hơn không? Chỉ là do người đa sự...