Biện Bất Nghi giả vờ hoảng hốt :
- Có chuyện bí mật ư? Nếu vậy thì xin các vị đừng nói...
Tên kia nói :
- Phải kể ra thì thầy lang mới biết rõ chuyện Biện Bất Nghi miễn cưỡng gật đầu :
- Thôi được! Các ngươi đã thành tâm như thế thì ta buộc lòng phải nghe xem thế nào vậy!
Tên hán tử khỏe nhất thấp giọng :
- Chúng tôi là người của Khoái Lạc bảo phụng mệnh đến Mai Hoa sơn trang để chuyển một số quan tài.
Biện Bất Nghi ngạc nhiên hỏi :
- Mai Hoa sơn trang? Chẳng lẽ ở đó có quan tài?
Tên hán tử đáp :
- Có! Không những có mà còn có tới mấy chục chiếc.
Biện Bất Nghi lại càng kinh ngạc :
- Mai Hoa sơn trang chuyên làm quan tài hay sao?
Tên hán tử lên giọng kẻ cả :
- Xung quanh khu vực Thái Tường phủ này đến sáu bảy trăm dặm vuông quanh đây chỉ có một hiệu duy nhất chuyên kinh doanh mặt hàng quan tài.
Biện Bất Nghi đương nhiên biết trong khu vực mấy trăm dặm vuông chỉ có Vương quả phụ và những kẻ móc nối hoặc liên quan đến bà ta thao túng hết nghề kinh doanh quan tài trong khu vực, tuy vậy vẫn làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi :
- Trong mấy trăm dặm vuông mà chỉ có một nhà kinh doanh quan tài thôi sao? Đó là ai vậy?
Tên hán tử trả lời :
- Đó là Triệu gia ở Thái Tường phủ có cửa hiệu rất lớn gọi là Vạn Thọ Quan Tài Lão Điếm thao túng hết tất cả các hiệu kinh doanh quan tài trong khu vực bao gồm chín hiệu nhỏ ở các trấn lân cận.
Đương nhiên Biện Bất Nghi biết mạng lưới đó, cả Vương quả phụ ở đối diện với hiệu thuốc của y cũng nằm trong mạng lưới này.
Tuy vậy vẫn dò hỏi :
- Nhưng tất cả những tiểu hiệu đó đều thuộc về đầu mối của ai?
Tên hán tử thành thật đáp :
- Khắp mấy phủ huyện quanh đây nghề kinh doanh quan tài do vị Đại chưởng quầy Triệu Đảm độc quyền, nhưng vị đó lại nằm dưới sự kiếm soát của Khoái Lạc bảo.
Biện Bất Nghi biết rằng mình đã điều tra đúng chỗ, nhưng biết còn khai thác được nhiều nên chỉ nói :
- Các huynh đệ, vì phải tận tâm cứu các người nên ta cũng mệt, tuy vậy cũng muốn các ngươi có gì cứ thổ lộ ra hết để khỏi ảnh hưởng đến căn bệnh...
Tên hán tử nói ngay :
- Nhưng chúng tôi chỉ nói thật...
Biện Bất Nghi thừa cơ hỏi dồn :
- Khoái Lạc bảo chủ đã khai trương nhiều hiệu quan tài độc quyền một khu vực rộng lớn như vậy sao còn chở quan tài về thêm làm gì?
Tên hán tử thách đố :
- Nếu tôi không nói thì đương nhiên thầy lang sẽ không biết...
Biện Bất Nghi làm cao :
- Nhưng nếu ngươi không nói thì thôi vậy! Ta chẳng có nhu cầu phải biết những chuyện lôi thôi đó...
Tên hán tử thứ hai tỏ ra mạnh dạn hơn :
- Có thể bộc bạch hết cho thầy lang cũng không sao, vì nếu không có thầy lang thì chúng tôi nhất định ૮ɦếƭ ở đây...
- Ta không hiểu ngươi nói gì...
Tên đại hán thấy đối phương không mặn mà gì với câu chuyện, hơn thế nữa hình như chỉ là kẻ chẳng có chút quan tâm gì đến việc đời, càng trở nên sôi nổi hơn nói :
- Thầy lang chưa biết, vừa rồi ở bổn bảo ૮ɦếƭ không ít người...
Biện Bất Nghi đã nghe Hoàng Phủ Sơn kể về những kẻ bị mình Gi*t trước sau có tới mười mấy người, nhưng liền giả vờ hỏi :
- Vì sao quý bảo ૮ɦếƭ nhiều người như vậy? Và do đâu mà chư vị biết ở Mai Hoa sơn trang lại có quan tài...
Tên đại hán hăng lên, nhổm người dậy nói :
- Sao lại không biết? Tất cả những quan tài ở Mai Hoa sơn trang vốn được mua từ những cửa hiệu của chúng ta trong khu vực lân cận mà...
Biện Bất Nghi nhận xét :
- Phải là người rất thông minh mới đề xuất được chủ ý đó!
Tên hán tử không khỏi tự hào :
- Người đề ra chủ ý này chính là vị Đại quản sự của bổn bảo tên là Tề Trường Chinh vừa đi với chúng tôi đó!
Biện Bất Nghi hỏi :
- Chắc vị Bảo chủ của các ngươi rất tin tưởng vì Tề quản sự này?
- Chứ sao nữa! Mỗi cỗ quan tài ít ra phải tới hai ba mươi lạng bạc. Lần này chúng ta mang về mười lăm cỗ quan tài, tổng trị giá phải hơn ba bốn trăm lạng đâu phải là ít? Một gia đình làm ăn bình thường có khi phải mất nhiều năm mới kiếm được số tiền lớn như vậy...
* * * * *
Biện Bất Nghi không ngờ mình khai thác được những tin tức quan trọng như vậy, và cảm thấy không có gì cần phải tìm hiểu thêm, đành nói :
- Khi trời sáng là các ngươi có thể tự trở về nhà được. Ta không thể chờ tiễn các ngươi, bây giờ thì chúng ta nên chia tay.
Ba tên hán tử không khỏi sửng sốt vì thấy vị thầy lang từ biệt đột ngột như vậy mà không đòi tiền công gì.
Biện Bất Nghi bỏ đi được mấy bước thì quay lại nói :
- Tiền khám bệnh mỗi người phải trả mười lượng bạc. Các ngươi về báo với vị Quản sự họ Tề lúc nào rảnh ta sẽ tới lấy.
Ba tên hán tử xúc động đứng cả lên.
Biện Bất Nghi dừng lại, cười nói thêm :
- À phải. Ta cần phải tự giới thiệu...
Rồi từ từ đến trước ba tên hán tử thong thả nói :
- Ta là Biện Bất Nghi, mở dược hiệu ở Kim Thụ pha! Nếu quý vị có dịp tới đó, ta sẽ rất hoan nghênh. Ngoài ra người đời mệnh danh cho ta một cái tên Y Tử Nhân, ha ha...
Một tên hán tử kêu lên :
- Ngài là Y Tử Nhân? Nghĩa là khiến bệnh nhân của mình đều ૮ɦếƭ cả hay sao?
Biện Bất Nghi lắc đầu cười đáp :
- Không phải thế. Chỉ những thầy lang ௱ôЛƓ Cổ mới làm như vậy. Còn ta thì trái lại, chữa trị cho những người đã ૮ɦếƭ sống lại. Cũng như các ngươi sắp ૮ɦếƭ, chỉ nhờ mấy viên thuốc của ta mà sống lại đó thôi... Cứ yên tâm!
Tên hán tử thứ hai nói :
- Thầy lang mở hiệu dược ở Kim Thụ pha ư? Ở đó có một hiệu quan tài là Vương quả phụ cũng có quan hệ với bổn bảo...
- Hiệu quan tài của Vương quả phụ ư? Mụ ấy biết ta rất rõ. Các ngươi có thể đến đó hỏi thì biết.
Rồi không chờ ba tên hán tử nói gì thêm, Biện Bất Nghi liền bỏ đi ngay.
Chỉ chốc lát đã khuất trong bóng đêm, tuy vậy y có bỏ đi thật hay không thì chẳng ai biết được.
Sau đó chừng nửa khắc, đột nhiên cả ba tên hán tử cùng ôm bụng kêu đau rồi lăn lộn xuống đường, mồ hôi toát ra ướt đẫm.
Một tên kêu lên thảm thiết :
- Biện đại phu... Hãy cứu chúng tôi với!
Tên khác thất vọng bảo :
- Đi xa rồi...
Không ngờ đúng lúc ấy có một người từ trong rừng bên đường hiện ra: chính là thầy lang Biện Bất Nghi!
Ba tên hán tử vừa trông thấy đã mừng rơn. Một tên hán tử nhổm lên ôm bụng ՐêՈ Րỉ.
Biện Bất Nghi nói :
- Các ngươi thật may mắn. Lẽ ra ta đã đi xa rồi, nhưng mới tới rừng thì có việc... Đại tiện! Bởi thế nên mới nghe tiếng các ngươi, lại có chuyện gì vậy?
Một tên hán tử ôm bụng nói :
- Biện đại phu! Chúng tôi đau bụng quá... không sao chịu nổi...
Biện Bất Nghi cười nói :
- Đau bụng là phải rồi. Đó là do những chất độc tụ lại cần được thải ra. Chỉ cần đại tiện xong là khỏi!
- Nhưng... trong bụng chúng tôi có gì nữa đâu? Đã một ngày đêm không ăn uống gì...
Đúng thế! Cả ba tên đã tháo hết ruột gan ở Mai Hoa sơn trang rồi, và đến nay đâu có ăn uống thêm được gì!
Biện Bất Nghi nhíu mày :
- Nếu vậy... thì nguy hiểm thật!
Cả ba tên hán tử cùng quỳ xuống kêu lên :
- Biện đại phu! Ngài là Y Tử Nhân có thể làm người ૮ɦếƭ sống lại... Xin hãy cứu... chúng tôi với... Chúng tôi van ngài...
Biện Bất Nghi lắc đầu :
- Ta cứu được những người ૮ɦếƭ sống lại là do một loại thuốc tự chế, nhưng nay thì không còn nhiều nữa. Muốn chế được thứ dược này không phải chuyện dễ... Mà các ngươi lại không có tiền...
Ba tên hán tử quỳ sụp xuống khẩn cầu :
- Biện đại phu! Sau này chúng tôi xin đến Kim Thụ pha hậu tạ, nhất định sẽ mang tiền đến không thiếu xu nào... Xin cắn rơm cắn cỏ lạy ngài cứu giúp...
Biện Bất Nghi cắn môi nói :
- Để ta nghĩ xem...
Y đi đi lại lại một lúc rồi chợt nói :
- Có chuyện này ta muốn biết rõ. Nếu các ngươi chịu nói thật thì ta sẽ cố hết sức chữa trị cho các ngươi mà không đòi tiền thuốc.
Cả ba tên đồng thanh đáp :
- Ngài cứ hỏi!
- Cách đây mấy hôm ta chữa trị cho một hán tử. Theo lời hắn thì vợ tên đó bị người của Khoái Lạc bảo các ngươi bắt đi mất. Chuyện đó có thật không?
Một tên nghi ngại nói :
- Biện đại phu, ngài hỏi chuyện đó làm gì?
Biện Bất Nghi cười đáp :
- Người ta đều có tính hiếu kỳ. Làm nghề thầy thuốc như ta càng hiếu kỳ hơn, vì thế ta muốn hỏi cho biết.
Tên hán tử cảnh giác hơn hỏi :
- Nhưng tên đó với ngài có quan hệ như thế nào?
- Quan hệ gì đâu? Chẳng qua cũng như đối với các ngươi thôi!
- Vậy thì xin... Xin ngài đừng hỏi đến chuyện đó...
Biện Bất Nghi lạnh giọng hỏi :
- Vậy là các ngươi nhất định không chịu nói?
Cả ba tên cúi thấp đầu không đáp.
Biện Bất Nghi không chịu buông tha :
- Các ngươi sẽ không hối hận chứ?
Ba tên hán tử lo sợ kêu lên :
- Biện đại phu...
Biện Bất Nghi nhạt giọng :
- Ta đành chịu thôi...
Dứt lời phất tay áo bỏ đi.
Một tên hán tử nhổm dậy hỏi với theo :
- Biện đại phu! Xin quay lại, tôi sẽ nói hết...
Biện Bất Nghi quay lại thật, đến bên ba tên hán tử nói :
- Nào! Ta vốn rất hiếu kỳ, muốn được các ngươi kể lại thật tường tận...
Một tên hán tử liếc nhìn Biện Bất Nghi một cái rồi nói :
- Quả thật Khoái Lạc bảo có giữ hai mẹ con...
Biện Bất Nghi hỏi :
- Họ tên thế nào?
Câu đó chứng tỏ rằng Biện Bất Nghi không có quan hệ gì sâu sắc với bệnh nhân được chữa trị.
Tên hán tử đáp :
- Nghe nói cha của đứa trẻ họ Thạch.
Biện Bất Nghi hỏi :
- Vì sao các ngươi không Gi*t hai mẹ con chúng đi? Như thế chẳng phải không bị phiền phức?
Câu hỏi thật thông minh.
Quả nhiên tên hán tử bị mắc lừa, vội đáp :
- Hai mẹ con họ không quan trọng. Chủ yếu là tên hán tử họ Thạch đó. Hơn nữa...
Hắn ngập ngừng dừng lại.
Biện Bất Nghi hiểu ngay, liền tra vấn :
- Còn có chuyện gì nữa sao?
Tên hán tử nhìn quanh một lúc mới nói :
- Quả thật có chuyện phiền phức khác...
- Chuyện gì?