Giang Hồ Thập Tam Đao - Chương 07

Tác giả: Độc Cô Hồng

Kim Bất Hoán sượt qua người đối thủ, tay trái chợt lắc mạnh, một chùm ám khí từ ống tay áo bay ✓út ra.

Trong tiếng ám khí vù vù, Kim Bất Hoán lại biến chiêu, một đoản đao lại nhắm vào hậu tâm đối phương đâm tới.

Hoàng Phủ Sơn vốn đã đề phòng, khi thấy ám khí lao tới, chàng phất mạnh tay áo chấn lực toàn bộ ám khí thì cũng vừa lúc mũi đao truy sát của Kim Bất Hoán đã đâm sát tới sau lưng, chàng vội nhún mình lao lên, rồi ngay giữa quay ngoắt lại, trông thân pháp vô cùng ngoạn mục, đáp người rơi xuống.

Chàng không để ý đến vết thương ở đùi, chỉ lạnh lùng phóng nhãn quan sắc như dao nhìn địch nhân.

Kim Bất Hoán trầm giọng :

- Ngươi thật giảo hoạt!

Hoàng Phủ Sơn bình tĩnh nói :

- Câu đó ta phải dùng với ngươi mới đúng! Tên họ Kim kia, ngươi bí mật giấu lưỡi dao ở ngọn roi nhằm mục đích đánh lừa để ám toán, trên võ lâm không ai hèn hạ và giảo hoạt hơn!

- Chỉ tiếc rằng chưa đâm đổ ruột ngươi!

Hoàng Phủ Sơn cười nhạt :

- Ngươi sẽ không còn cơ hội đâu!

- Lời nói đó lẽ ra phải để Kim đại gia này nói mới đúng!

Chưa dứt câu, tay trái lại phất mạnh, một chùm ngân quang lại bay ra loang loáng, lần này dày đặc hơn trước nhiều.

Đó là tuyệt chiêu ám khí của Kim Bất Hoán với bảy mươi hai mũi phi đao.

Hoàng Phủ Sơn cười nhạt nói :

- Lần này không còn bất ngờ như trước nữa đâu!

Dứt lời tay trái phất mạnh, đồng thời người dấn lên hai bước. Bảy mươi hai mũi phi đao đều chấn rụng. Kim Bất Hoán chỉ thấy ánh kim quang lóe lên trước mặt, run giọng kêu lên :

- Kim Thủ chỉ!...

Nhưng chưa dứt lời thì “hặc” một tiếng, cổ họng bị tắc nghẹn, từ đó một vòi máu tuôn ra.

Hoàng Phủ Sơn lau vết máu dính trên ngón tay vào tà áo, thờ ơ nhìn Kim Bất Hoán lùi về rồi lảo đảo ngã xuống.

Sinh Tử Dương Lương Tâm nhảy hai bước hiện ra trước mặt Hoàng Phủ Sơn, trầm giọng nói :

- Tiểu tử, không ngờ ngươi thân hoài tuyệt học Kim Thủ chỉ, chẳng trách nào...

Hoàng Phủ Sơn cười nhạt đáp :

- Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Cho dù khi ngươi phải nằm lại vĩnh viễn ở đây cũng đừng ngạc nhiên. Bởi vì thế nhân vẫn lắm điều bất ngờ còn khó tin hơn...

Lương Tâm cười lên hắc hắc hai tiếng, bộ mặt gầy guộc đanh lại, hỏi :

- Mới rồi ngươi có đề cập đến nha đầu Phong Tiểu Thanh, nhi nữ của Phong Tân Niên. Tên họ Phong đó đối với ngươi quan hệ thế nào?

Hoàng Phủ Sơn đáp :

- Không thân không sơ.

- Đã không thân không sơ thì ngươi nhắc đến họ làm gì?

Hoàng Phủ Sơn chợt hỏi :

- Lương lão chủ, ngươi muốn biết vì sao không?

- Ta đã hỏi thì rất muốn biết.

- Ở phía Đông nam Thanh Phong trấn có một nơi gọi là Mai Sơn, đúng vậy không?

Lương Tâm gật đầu :

- Không sai! Cách Thanh Phong trấn bảy mươi hai dặm phía Đông nam có một chỗ gọi là Mai Sơn.

Hoàng Phủ Sơn lại hỏi :

- Mới đây Phong Tân Niên lão nhi đã tự thắt cổ ૮ɦếƭ trên cành liễu ở Mai Sơn, ngươi biết chứ?

- Biết, nhưng điều ấy có quan hệ gì đến ta?

- Rất có quan hệ!

Lương Tâm dằn giọng hỏi :

- Vì sao ngươi nói thế?

Hoàng Phủ Sơn bình thản đáp :

- Phong Tân Niên sau khi đem nữ nhi mình bán cho Hòa Khí Đương Lâu của ngươi, không ngờ ngay sau đó ngươi đã đem bán cô ta làm kỹ nữ cho kỹ nữ viện, liền trở về bán hết gia sản rồi tự treo cổ...

Lương Tâm cười nhạt nói :

- Ta không thể bỏ phí mất một mối hời. Ngươi không có quyền trách ta, bởi vì đó là quy luật...

- Ngươi không thể rũ bỏ trách nhiệm! Sau khi bà vợ của Phong Tân Niên biết chuyện đến gặp ta kể hết xong cũng tự đâm đầu vào gốc cây tự vẫn... Tên họ Lương kia, chẳng lẽ ngươi không nhận thấy trách nhiệm của mình?

Lương Tâm cười hô hô nói :

- Việc này chỉ nên trách Phong lão nhi. Ai bảo lão thích đến Đại Gia Lạc làm gì chứ?

Hoàng Phủ Sơn ngạc nhiên hỏi :

- Đại Gia Lạc là gì vậy?

Lương Tâm ngửa mặt cười to một tràng mới nói :

- Không ngờ ngươi biết không ít nhân vật trên giang hồ như tất cả chúng ta đây mà không biết Đại Gia Lạc là gì! Thôi được, ta sẽ nói cho ngươi rõ... Từ đây theo hướng đông ba trăm dặm là đến Thương Câu Phủ. Tuy ở đây dân cư không nhiều nhưng trong một con phố phía đông thành lại có một sòng bạc rất lớn thu hút khách đánh bạc hàng mấy tỉnh gọi là Đại Gia Lạc. Tiểu tử ngươi theo ý ta thì kiến thức không hẹp, làm sao không biết một nơi nổi tiếng ăn chơi phù phiếm đó?

Dừng một lúc lão lại nói :

- Phong lão nhi mang tới đó năm mươi xe lương thực, ngoài ra còn rất nhiều vàng bạc, vậy mà chỉ trong một đêm đã nướng sạch số hàng hóa và tiền bạc đó... lẽ ra lão ta biết như vậy là đủ, nếu nghĩ đến gia đình, nhất là tương lai của nhi nữ... Ai ngờ sau khi hết sạch tiền nong và hàng hóa, lão ta không cam chịu... đem bán luôn con gái mình.

Hoàng Phủ Sơn hỏi :

- Vậy chính ngươi đã làm trò mua bán bỉ ổi đó?

Lương Tâm hoàn toàn không để ý đến vẻ phẫn nộ trong câu hỏi của đối phương, thản nhiên đáp :

- Chỉ có cửa hiệu của ta mới thu mua người, đặc biệt là những nữ nhân trẻ đẹp! Ngươi có bán ở đâu cũng chịu!

Hoàng Phủ Sơn bĩu môi, mai mỉa :

- Thì ra ngươi đã làm việc tốt cho người đời! Thế nhưng trên thực tế ngươi đã làm một việc thất đức, hại ૮ɦếƭ một lúc ba người!

Lương Tâm trầm giọng :

- Tiểu tử! Ngươi là cái thá gì chứ. ૮ɦếƭ đến nơi mà còn lên giọng dạy đời.

Hoàng Phủ Sơn lại nở nụ cười cố hữu, khiến người ta cảm thấy có gì cao thâm khó lường.

Lương Tâm vung lên một chiếc mâm thép phát ra âm thanh xoèn xoẹt lạ tai, sấn tới từng bước ngắn, mắt nhìn chòng chọc Hoàng Phủ Sơn không chớp, miệng gầm gừ :

- Tiểu tử! Ngươi phải đặc biệt cẩn thận! Bởi vì ta xuất thủ hết sức nhanh, ta tin rằng, ngươi chưa từng gặp đối thủ nào xuất thủ nhanh được như vậy!

Hoàng Phủ Sơn không đáp, vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.

Vào thời điểm đó mà vẫn cười được thì thật là quái lạ!

Qua Trường Giang không nén được, bật ra câu chửi :

- Con mẹ nó, lúc này mà hắn vẫn cứ cười!

Lương Tâm đã phát chiêu.

Quả nhiên hắn xuất thủ thật thần tốc, thoạt nhìn vào cứ tưởng chừng như hắn chưa hề cử động, chỉ thấy đột ngột hiện ra ngay trước địch thủ chỉ cách có ba thước.

Chiếc mâm thép không phát ra tiếng xoèn xoẹt như trước nữa mà nghe veo một tiếng, từ những mép hình răng cưa bỗng dương lên ba mươi bảy mũi đao ngọn hoắc!

Hoàng Phủ Sơn đã vận công vào Kim Thủ chỉ, mắt đăm đăm nhìn chiếc mâm đầy cảnh giác.

Một thứ binh khí kỳ dị chưa từng thấy.

Hoàng Phủ Sơn lập tức biến chỉ thành chưởng, cả song chưởng đánh thẳng vào chiếc mâm thép.

Một luồng kình lực uy mãnh khiến chiếc mâm thép rời khỏi tay Lương Tâm rơi xuống đất.

Nhưng chính lúc tưởng chừng như đắc thủ thì từ chiếc mâm thép những mũi đao bắn ✓út ra!

Còn may mà chiếc mâm thép bị đánh rơi đã lệch hướng, nếu không với khoảng cách và phương vị lúc đầu, Hoàng Phủ Sơn nhất định khó tránh khỏi thụ thương.

Chàng không ngờ chiếc mâm thép lại có tính năng kỳ diệu đến thế, vội vàng thoái lui, tuy vậy vẫn trúng một mũi đao vào cánh tay trái.

Hoàng Phủ Sơn còn loạng choạng chưa kịp đứng vững thì Qua Trường Giang đã xuất chiêu phía sau hơi chếch bên phải.

Đồng thời Lương Tâm với mũi dao nhọn dài ba thước đâm thẳng tới иgự¢ Hoàng Phủ Sơn nhanh như ánh chớp.

Hoàng Phủ Sơn nổi giận, phất mạnh tay phải.

Một tia chớp lóe lên, Lương Tâm ôm lấy mặt rống to kinh hoàng.

Nguyên hắn bị một mũi đao cắm ngập vào mắt trái, chính là mũi đao của chiếc mâm thép đã làm Hoàng Phủ Sơn bị thương ở cánh tay trái, chàng vừa rút được ra thì đúng lúc Lương Tâm lao tới xuất chiêu sát thủ liền nổi giận phản thủ bằng chính binh khí của địch nhân.

Lương Tâm rú lên lùi lại nhưng Hoàng Phủ Sơn không truy sát, vẫn đứng nguyên tại chỗ ghé miệng vào vết thương hút ra một 乃úng máu nhổ xuống đất.

Tiền Thông Thần Trương Địch lẫn Khoái Hoạt Đấu Điền Phong cùng đâm bổ tới.

Những ánh vàng lóe lên.

Đó là Kim Tiền Tiêu lừng danh bách phát bách trúng của Tiền Thông Thần Trương Địch!

Hiển nhiên đã dùng đồng vàng làm phi tiêu để sát hại địch nhân, điều đó không những nói lên rằng hắn rất giàu có mà hẳn là chưa mấy khi trật đích.

Một tên chưởng quầy vào hạng lớn của Tứ Thông tiền trang nhất định phải có nhiều tiền.

Trương Địch thét lớn :

- Tiểu tử mạng ngươi tới rồi!

Cả Triệu Hoạt Lý Triệu Đảm cũng xuất hiện giữa đấu trường.

Những ánh chớp vàng của những mũi phi tiêu lao ✓út như những vệt sao băng, nhưng không biết bằng thân pháp thế nào, Hoàng Phủ Sơn chỉ chao mình là tránh được!

Cả bốn người quan sát đấu trường đều đứng sững.

Trương Địch nghiến răng nói :

- Tiểu tử! Ta chưa bao giờ dùng đến nhiều mũi phi tiêu như vậy để đối phó với một địch nhân, thế mà ngươi vẫn tránh được. Rõ ràng ngươi là một kẻ rất có danh đầu!

Hoàng Phủ Sơn cười đáp :

- Chỉ vì ta cũng như ngươi, chỉ có một mạng sống!...

Triệu Đảm góp lời :

- Chính thế! Nếu như ngươi cũng giống như linh miêu có tới bảy mạng thì hiệu quan tài của chúng ta tất đã đóng cửa đại cát từ lâu! Hắc hắc...

Hoàng Phủ Sơn nói :

- Ở tiểu trấn Kim Thụ pha cũng có một hiệu quan tài Vạn Thọ Hiệu. Nếu ta đoán không sai thì ngươi và mụ chủ ở đó cùng có quan hệ làm ăn?

Triệu Đảm lại cười hắc hắc nói :

- Trong khu vực năm sáu trăm dặm xung quanh Lâu Phụng sơn, Vạn Thọ Hiệu có tới chín cơ sở buôn bán quan tài. Bằng hữu, nghề bán quan tài thích lắm, chẳng buồn như người ta nghĩ đâu! Trong thiên hạ ngày nào chả có kẻ toi mạng? Đã vậy thì cho dù tiểu tử ngươi có thần thông quảng đại thế nào cũng không sao thoát khỏi số mệnh và chính là hôm nay đây!

Điền Phong lạnh giọng tiếp lời :

- Tiểu tử ngươi chỉ sợ ngay cả quan tài cũng không có cơ hội sắm nổi! Và thực ra cũng chẳng cần, bởi vì ngươi sẽ bị lột da lấy xương nấu cao mất rồi!

Hoàng Phủ Sơn cười đáp :

- Tôi đoán được kết cục của mình thế nào chứ! Chư vị! Vừa rồi các ngươi không xuất thủ chẳng qua là vì có sự tính toán của mình, nhất định phải có cách Gi*t người độc đáo. Vì thế khi Lương Tâm dùng chiếc mâm thép phóng ra mấy chục mũi phi đao có thể làm ta ૮ɦếƭ ngay, điều đó khiến chư vị không hài lòng, vì thế...

Trương Địch ngắt lời :

- Im mồm! Tuy vậy ta không thể không công nhận rằng ngươi rất thông minh vì đã đoán đúng. Nhưng ngươi đừng mong có một cơ may nào vì không thể thoát được ba chúng ta liên thủ vây sát đâu!

- Trong trường hợp đó tại hạ xin tận lực chống đỡ! Chư vị! Xưa nay tại hạ chưa bao giờ cúi đầu trước số phận. Một người đã không chịu khuất phục trước số phận thì lại càng không bao giờ chịu khuất phục trước kẻ thù. Các vị cứ việc xuất thủ đi, tại hạ sẵn sàng hầu giáo!

Trương Địch lại vung tay!

Không hiểu hắn có bao nhiêu vàng, lần trước đã phát ra không biết bao nhiêu phi tiêu bằng vàng, nhưng lần này lại càng nhiều hơn, thật là một người phóng túng.

Đồng thời Triệu Hoạt Lý Triệu Đảm đứng bên hữu Hoàng Phủ Sơn với cái ᴆục to dài hai thước trong tay, thứ dụng cụ không thể thiếu của những hiệu bán quan tài cũng vung lên nhằm Hoàng Phủ Sơn liên thủ tấn công.

Khoái Hoạt đấu không chút chậm trễ, cũng phóng ra mười mấy đao liên hoàn yểm trợ.

Hoàng Phủ Sơn lần này vẫn đỉnh lập bất động vững như bàn thạch chờ đến lúc mấy thứ binh khí từ ba phía ập tới người đột nhiên thét to lên một tiếng, khắp người trở nên vàng rực, từ có thể như có hàng trăm ngàn hạt nhỏ màu vàng phát ra khiến cho khoảng không gian bao quanh sáng rực và vang lên hàng loạt âm thanh lanh canh nghe thật vui tai.

Ba người Tiền Thông Thần Trương Địch, Triệu Hoạt Lý Triệu Đảm và Khoái Hoạt Đấu Điền Phong liên hợp thủ công, cùng là những nhân vật thành danh với những binh khí đặc thù làm giang hồ nghe danh phải khi*p đảm, khi liên thủ đối địch tất nhiên uy lực phải kinh nhân, thế thắng tất nhiên không làm ai nghi ngờ.

Hoàng Phủ Sơn đưa song thủ lên, ánh màu vàng trên hai bàn tay và cánh tay ban đầu còn nhạt, chỉ chốc lát đã đậm hẳn lên biến thành vàng chóe.

Trong lúc đó sắc mặt chàng mỗi lúc mỗi trắng bệch ra giống như được quét một lượt sáp.

Thực ra tất cả những diễn biến đó xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt.

Liên hoàn đao, ᴆục, phi tiền... đồng thời ập tới.

Hoàng Phủ Sơn đột ngột lao thẳng tới trước mặt Triệu Hoạt Lý Triệu Đảm, chỉ một chưởng đã đánh bay chiếc ᴆục trong tay hắn, Triệu Đảm đang luống cuống thì Hoàng Phủ Sơn nhảy thốc lên, vừa tránh được mười mấy mũi đao liên hoàn của Khoái Hoạt Đấu Điền Phong đồng thời chớp ngay lấy chiếc ᴆục nhằm thẳng иgự¢ trái Điền Phong phóng ✓út tới.

Khoái Hoạt Đấu Điền Phong tuy bị bất ngờ nhưng vẫn kịp nghiêng người tránh sang bên.

“Phập” một tiếng, lưỡi ᴆục to dài hai thước trúng vào bả vai trái mạnh đến nỗi vỡ tan cả xương bả vai xuyên sang phía sau lưng.

Điền Phong lảo đảo ngã xuống, cố sức để khỏi kêu lên nghiến răng rút thanh ᴆục ra khỏi vai.

Trong lúc đó Triệu Hoạt Lý Triệu Đảm cũng lảo đảo suýt ngã, tay phải bị trúng chưởng gãy lìa ôm cánh tay ngồi phịch xuống.

Hoàng Phủ Sơn liền hai chiêu khống chế được hai đối thủ, còn chưa kịp quay lại thì nghe từ phía sau có tiếng xé gió.

Nhất định là Kim Tiền Tiêu bắn tới!

Hoàng Phủ Sơn quay ngoắt lại, vung chưởng chấn rụng những mũi kim tiêu, đồng thời xuất Kim Thủ chỉ lao cả người vào đối phương dùng hai ngón tay vàng rực kẹp ngay lấy cổ tay hắn vận lực xoay mạnh.

Rắc...

Cánh tay phải Tiền Thông Thần Trương Địch lập tức rũ xuống.

Đúng lúc số phận của hắn đang được định đoạt thì Hoàng Phủ Sơn cảm thấy có tiếng binh khí chém xuống vai mình.

Chàng hiểu ngay chính thanh trường kiếm của chính tên Khoái Lạc bảo chủ Qua Trường Giang đã xuất chiêu.

Hoàng Phủ Sơn vội vàng buông ngay Trương Địch nhảy sang trái tránh ngay được chiêu kiếm hiểm ác.

Qua Trường Giang không chút nhân nhượng, lại biến chiêu tấn công dồn dập.

Tiền Thông Thần Trương Địch bây giờ chỉ cách Hoàng Phủ Sơn chưa tới hai thước, cổ tay phải bị gãy, liền nghiến răng vung tay trái bắn ra hai chiếc Kim Tiền Tiêu tối hậu.

Còn may chỉ có hai chiếc, và Trương Địch đã lại bị thương không thể sử dụng được bàn tay phải, nếu không kết cục của Hoàng Phủ Sơn sẽ còn bi thảm hơn nhiều!

Vì phải phát huy hết tinh lực để đối phó với thế kiếm hiểm ác của Qua Trường Giang, hơn nữa khoảng cách giữa chàng với Trương Địch lại quá gần mà còn ở sau lưng, vì thế Hoàng Phủ Sơn nhận luôn hai mũi kim tiêu, một chiếc vào cánh tay trái, một cái vào sườn phải!

Hoàng Phủ Sơn vừa kịp rút hai mũi kim tiêu thì ánh kiếm lại lóe lên trước mặt.

Đó là Khấp Huyết kiếm của Qua Trường Giang.

Lão vừa chém xuống, vừa rít lên :

- Tiểu tử, ta đã đánh giá sai về ngươi!

Hoàng Phủ Sơn đã bị thương ba chỗ, một ở đùi trái do phi đao của Lương Tâm, còn mới đây lại thêm hai mũi kim tiêu của Tiền Thông Thần Trương Địch.

Tuy chàng sức lực đã mất đi khá nhiều nhưng nếu so sánh lực lượng thì đối phương chỉ còn một mình lão Bảo chủ Khoái Lạc bảo Qua Trường Giang là chưa thụ thương.

Chàng lướt sang bên tránh chiêu kiếm, cười đáp :

- Đánh giá sai về địch nhân là việc rất nguy hiểm đấy!

Qua Trường Giang nghiến răng nói :

- Súc sinh tuy nguy hiểm, nhưng lúc này ngươi đừng hòng thoát được tay lão phu!

- Cái đó chờ sau này sẽ biết.

Qua Trường Giang gào lên :

- Ngươi sẽ biết! Biết ngay bây giờ!

Hoàng Phủ Sơn biết rằng mình ở tình thế vô cùng nguy hiểm, chàng vận công lực và biết hiện tại có vận hết cũng chỉ đạt tới năm thành so với trước đây.

Trong lúc đó đối phương vẫn còn tới bốn người vẫn còn sức giao chiến, trong đó Qua Trường Giang chưa hề hấn gì.

Nếu muốn duy trì được, nhất định cần khống chế tên Bảo chủ, việc này mà không làm được thì bại cục là điều không thể tránh.

Qua Trường Giang bắt đầu cử động, vừa múa kiếm vừa xoay xung quanh Hoàng Phủ Sơn.

Chốc lát Hoàng Phủ Sơn không thấy bóng dáng Qua Trường Giang đâu chỉ thấy bao phủ quanh mình chỉ toàn kiếm ảnh. Chàng hiểu rằng kiếm pháp Khấp Huyết Hoàn Lưu của Qua Trường Giang, so với nhi tử Qua Ngọc Hà của lão ta còn cao minh hơn nhiều.

Cũng nhờ đối địch với Qua Ngọc Hà mà chàng đã đúc rút được ít nhiều kinh nghiệm.

Còn một khó khăn không nhỏ là những vết thương trên người chàng vẫn tiếp tục chảy máu, công lực so với trước đây chỉ còn một nửa, trong khi võ học của Qua Trường Giang so với Qua Ngọc Hà còn lợi hại hơn rất nhiều.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc