Giang Hồ Thập Tam Đao - Chương 05

Tác giả: Độc Cô Hồng

Cuộc chiến trên đồi

Trường An dược phố cửa đóng chặt.

Trong phòng khách sau cửa thứ hai, Hoàng Phủ Sơn đặt Thạch Trang xuống giường.

Biện Bất Nghi đằng hắng một tiếng rồi hỏi :

- Huynh đệ xảy ra chuyện gì vậy?

Hoàng Phủ Sơn lau mồ hôi trán rồi chỉ tay vào Thạch Trang nói :

- Biện huynh, xin hãy nhanh chóng cứu chữa cho anh ấy, đừng để anh ta ૮ɦếƭ!

Biện Bất Nghi áp tai vào miệng Thạch Trang nghe ngóng kỹ một hồi, lại lật đôi mi mắt Thạch Trang đang nhắm chặt lên xem, sau dụng lực đè mạnh lên иgự¢ nạn nhân khá lâu, cuối cùng mới đổ vào miệng Thạch Trang một bát nước thuốc, bấy giờ mới thở phào một hơi.

Hoàng Phủ Sơn lo lắng hỏi :

- Có thể sống được không?

Biện Bất Nghi đáp :

- Tiểu tử này căn cơ rất tốt, huynh đệ lại khống chế huyệt đạo cho hắn nên giữ được chút nguyên khí duy nhất cuối cùng khỏi bị thất tán nên sẽ cứu được thôi! Hắn không ૮ɦếƭ đâu!

Hoàng Phủ Sơn lấy chiếc bình trên tay Biện Bất Nghi lắc lắc xem còn nhiều hay ít rồi hỏi :

- Trong này còn nhiều không? Đủ dùng cho đến khi chế được thứ khác chứ?

Biện Bất Nghi cười đáp :

- Tuy ít vậy nhưng không bao giờ hết cả, vì không có được vật đó thì không sao cứu được người. Huynh đệ biết không, hai năm nay làm cho Vương quả phụ ở cửa hiệu đối diện không bán được cỗ quan tài nào, đang tức uất lên được ấy!

Hoàng Phủ Sơn nói :

- Bà ta còn muốn tôi vào đó mua quan tài nữa vì chắc mẩm thế nào nạn nhân cũng ૮ɦếƭ. Hừ...

Biện Bất Nghi bắt đầu trị thương cho Thạch Trang.

Trên người Thạch Trang có năm sáu vết đao. Một người có thể chịu được từng đó nhát đao mà còn chưa ૮ɦếƭ là lớn mạng lắm, lại còn mất quá nhiều máu nữa, mặt trắng như sáp, vốn màu ngăm đen nay không còn chút huyết sắc nào.

Tra thuốc vào các vết thương cẩn thận, băng bó xong Biện Bất Nghi mới hỏi :

- Kẻ nào hạ thủ tàn độc như thế?

Hoàng Phủ Sơn không đáp, bỗng nhiên à một tiếng nói :

- Có một việc quan trọng mà quên mất...

Biện Bất Nghi vội hỏi :

- Việc gì thế?

Hoàng Phủ Sơn hướng ra cửa đáp :

- Đừng hỏi nhiều, hãy chờ lúc nữa tôi trở về sẽ nói cho Biện huynh biết.

Biện Bất Nghi ngạc nhiên hỏi :

- Huynh đệ lại đi nữa ư?

- Tôi cần phải đi đón vợ và nhi tử của nạn nhân.

- Thế nào? Hắn còn vợ và nhi tử nữa?

Hoàng Phủ Sơn gật đầu :

- Chính thế anh ta có cuộc sống hạnh phúc êm đềm hơn chúng ta.

Biện Bất Nghi chợt nhìn lại Thạch Trang, ánh mắt trở nên thiếu thiện cảm, lạnh lùng hỏi :

- Chắc hắn có của cải và thế lực?

Hoàng Phủ Sơn lắc đầu :

- Anh ấy nghèo lắm và chẳng có thế lực gì, tuy vậy vẫn hạnh phúc. Nụ cười không dành riêng cho bọn giàu có và thế lực, thậm chí người nghèo nụ cười còn thoải mái hơn, vô tư hơn...

Biện Bất Nghi hỏi :

- Tiểu tử này không phải người trong võ lâm sao?

- Hình như không phải. Anh ta nghèo nhưng gia đình sống êm ả trong núi, gồm hai phu thê và hai con trai còn nhỏ sống thanh đạm bằng nghề săn bắn.

- Vậy thì tại sao lại bị chém?

- Người khác cố tình bức Hi*p anh ta. Thôi đừng hỏi nữa, huynh cố cứu sống anh ấy đi, tôi phải đi đón họ ngay.

Hoàng Phủ Sơn nói xong vội vàng ra khỏi Trường An Dược Phổ đã thấy Vương quả phụ đứng trước cửa hiệu quan tài vẫy tay nói liến thoắng.

- Tiên sinh, thế nào? Người ૮ɦếƭ rồi chứ? Chắc thế còn sống làm sao được? Tôi biết trước mà! Vì thế mở cửa sẵn cho tiện! Cứ mua một cỗ quan tài chôn xuống là xong. Người ta đều thế cả mà, cấm ai thoát được! Chỉ là vì bằng hữu, hãy mua một chiếc hạng khá...

Hoàng Phủ Sơn cười đáp :

- Chỉ sợ làm bà chủ thất vọng!

- Cái gì?

Hoàng Phủ Sơn không đáp đi ra khỏi cửa thành rồi nhằm đường cũ quay lại, mặc cho Vương quả phụ chửi bới sau lưng.

* * * * *

Hoàng Phủ Sơn trở lại theo đường cũ, vừa đi vừa căng mắt quan sát kỹ, tuy đã để ý nhìn thật kỹ, Hoàng Phủ Sơn vẫn không thấy bóng Thủy Tiên và Thạch Tú đâu.

Lúc này trời đã tối đen, hai mẫu tử đi vào thời gian này không phải không nguy hiểm.

Hoàng Phủ Sơn đã chuẩn bị sẵn những lời an ủi, nhưng cũng là sự thực mà Thủy Tiên và Thạch Tú đang khao khát: đó là Thạch Trang đã thoát khỏi cơn nguy hiểm.

Thế nhưng không thấy mẹ con họ đâu.

Hoàng Phủ Sơn phát hoảng, quay lại lần nữa, vừa tìm kiếm vừa gọi vang cả núi rừng nhưng vẫn vô hiệu.

Hiển nhiên Thủy Tiên và Thạch Tú đã gặp chuyện gì bất trắc!

Nghĩ vậy, Hoàng Phủ Sơn liền đâm bổ tới gian lều cũ của Thạch Trang.

Lửa đã tắt từ lâu, gian nhà tranh đầm ấm nay thành đống tro tàn, trông quá thê lương.

Hoàng Phủ Sơn nhớ lại những ngày vừa qua mình được tiếp xúc với gia đình Thạch Trang, từng ao ước có cuộc sống đầm ấm thanh bình như vậy, thế mà bỗng chốc trở thành trúc chẻ tro bay, phu thê thất tán, ai còn ai mất hiện còn chưa biết, nghĩ tới đó mà lòng đau như xát muối.

Hoàng Phủ Sơn vốn có cấp sự đi ngang qua đây với ý định lỡ đường trọ lại một đêm, thế mà tai ương đổ xuống đầu gia đình Thạch Trang. Chàng không thể nhắm mắt làm ngơ đành ra tay can thiệp.

Nếu lúc này mà chàng bỏ mặc họ thì nhất định sẽ bị lương tâm dằn vặt suốt đời.

Nhìn cảnh hoang tàn hồi lâu, Hoàng Phủ Sơn sau khi cân nhắc tình hình liền quết định đến Bạch Mã trấn, cho rằng đó là nơi có nhiều hy vọng dò la được manh mối nào về mẫu tử Thủy Tiên.

Còn về sự an nguy của Thạch Trang, chàng tin vào tài nghệ và nhiệt tâm của Biện Bất Nghi mà không cần lo lắng.

Như vậy là hôm đó Hoàng Phủ Sơn phải đi mất chặng đường hơn ba trăm dặm, khi tới được Bạch Mã trấn thì đã hửng sáng.

Chàng mệt mỏi lê chân vào Vương Gia tửu điếm.

Vương điếm chủ thấy chàng thì giật mình, lòng đầy kinh hãi nhưng cố trấn tĩnh bước ra nghênh tiếp, thốt hỏi :

- Tiên sinh đã phải đi suốt đêm hay sao? Trên người lại còn vết máu nữa?

Hoàng Phủ Sơn gật đầu, trả lời qua loa :

- Đúng thế thật! Điếm chủ sửa soạn giùm cho mọt phòng, hôm nay ta sẽ nghỉ lại đây.

* * * * *

Quả nhiên Hoàng Phủ Sơn ở lại Vương Gia tửu điếm suốt ngày hôm đó, thậm chí ngày sau vẫn chưa định rời khỏi Bạch Mã trấn, ngày nào cũng đi quanh quẩn ở các phố chính đến nỗi nhiều người nhìn thấy chàng gật đầu chào hỏi như đối với người quen.

Trưa ngày thứ ba, Hoàng Phủ Sơn ngồi trong Vương Gia tửu điếm gọi một bình rượu à mấy đĩa thức ăn ngồi nhấm nháp, trông dáng rất ung dung.

Nhưng kỳ thực trong lòng chàng đầy rối ren, tưởng chừng muốn gào lên cho bớt niềm phẫn uất.

Uống được mấy chén, mắt chàng chợt sáng lên.

Tuy vậy Hoàng Phủ Sơn vẫn ngồi nguyên tại chỗ, mắt vẫn điềm nhiên nhìn xuống bàn.

Bấy giờ có một hán tử bận thanh y rụt rè đi vào Vương Gia khách điếm.

Hắn ngập ngừng trước cửa một lúc rồi bước đến bên bàn Hoàng Phủ Sơn dừng lại ở đó.

Tuy không nhìn lên nhưng lúc đầu vừa thoạt trông chàng đã nhận ra hắn là ai. Thanh y hán tử chính là kẻ đã đưa một tên đồng bọn bị thương chạy khỏi ngôi nhà Thạch Trang bị đốt cháy.

Hôm đó Hoàng Phủ Sơn đã Gi*t ૮ɦếƭ Đinh Bất Hối và Mã Thông Thiên, cả tên Qua thiếu bảo chủ của Khoái Lạc bảo cũng không thoát ૮ɦếƭ, nhưng chàng cho rằng chỉ cần Gi*t bọn chủ hung là đủ mà bỏ qua cho hai tên hán tử tay chân, không cần truy tận sát tuyệt.

Không ngờ do lòng nhân từ mà mẫu tử Thủy Tiên đã gặp tai họa, bởi vì chỉ có hai tên hán tử này báo tin cho người của Khoái Lạc bảo đuổi theo họ.

- Bằng hữu...

Cuối cùng thanh y hán tử lên tiếng với giọng run run, hiển nhiên đang cố ghìm cơn sợ.

Hoàng Phủ Sơn ngẩng đầu lên nhìn đối phương, đột nhiên nhếch mép cười, nụ cười khiến ai nhìn vào cũng phải lạnh xương sống!

Bất giác thanh y hán tử cũng bật cười, tuy mặt tái đi.

Trong hoàn cảnh đó thật không có gì đáng cười, nhất là hai người đứng ở lập trường hoàn toàn đối nghịch nhau.

Hoàng Phủ Sơn không có lý do gì để cười, thanh y hán tử lại càng không được cười mới phải, thế mà cả hai lại cười mới lạ!

Hình như thanh y hán tử không chịu nổi căng thẳng đó, thốt lên :

- Bằng hữu, tôi đến đây không phải để gây xung đột.

Hoàng Phủ Sơn vẫn cười, giọng lạnh lùng :

- Thì ra ngươi không đến nỗi quá ngu ngốc!

Thanh y hán tử vội nói :

- Tôi đến để đưa tin...

- Nói đi!

- Bảo chủ của chúng ta sai tôi báo tin rằng chủ nhân đang chờ bằng hữu ở đồi Bạch Mã phía tây trấn thành.

Hoàng Phủ Sơn hỏi :

- Qua Trường Giang ư?

Thanh y hán tử gật đầu :

- Qua bảo chủ.

- Hắn muốn phục cừu cho nhi tử ư? Rất tốt! Dẫn đường!

Thanh y hán tử vội vã quay người đi ngay.

Hoàng Phủ Sơn đặt một nén bạc lên bàn rồi bước theo hắn.

Quả nhiên ra khỏi cửa thành phía tay đã nhìn thấy quả đồi thấp bên đường.

Thanh y hán tử dẫn Hoàng Phủ Sơn đi thẳng lên đồi.

Trên sườn đồi đầy cỏ dại um tùm, thỉnh thoảng có một khóm rừng nhỏ.

Hoàng Phủ Sơn dừng lại ở chân đồi.

Thanh y hán tử chỉ tay lên đồi nói :

- Bằng hữu, lên đi! Bảo chủ của chúng ta đang chờ trên đó.

Hoàng Phủ Sơn nhìn lên đồi nhíu mày nói :

- Dẫn đường!

- Bây giờ đã đến nơi rồi bằng hữu đi một mình cũng được, cần gì ta phải dẫn đường.

Hoàng Phủ Sơn vẫn hằm hằm nhắc lại :

- Dẫn đường!

Thanh y hán tử phản đối :

- Bằng hữu, Bảo chủ chỉ hạ lệnh ta dẫn ngươi đến đây là thôi...

Hoàng Phủ Sơn bất ngờ vung tay nhanh như chớp chộp lấy cổ áo đối phương, trầm giọng quát :

- Dẫn đường!

Thanh y hán tử cố giãy giụa nhưng không sao thoát khỏi bàn tay cứng như thép của Hoàng Phủ Sơn, tức giận kéo lên :

- Ngươi muốn làm gì thế?

Hoàng Phủ Sơn chỉ tay lên đồi bảo :

- Khi nào gặp được Bảo chủ các ngươi rồi ta sẽ thả!

Sắc mặt tên hán tử xám như tro, nhưng Hoàng Phủ Sơn lại nở nụ cười bí hiểm, nụ cười không làm cho tên hán tử cảm thấy thoải mái chút nào.

Chàng dụng lực kéo xềnh xệch thanh y hán tử đi thẳng lên đồi. Quả đồi tuy không cao lắm nhưng rất dốc, gió núi thổi vù vù, cỏ dại cao tới đầu người, phủ gần như không thấy đường mòn nữa.

Đi chừng nửa dốc, vượt qua một cây cổ thụ mọc chênh chếch với nhiều cành lá rườm rà, tên thanh y hán tử đột nhiên dùng hết sức giãy giụa nhưng vô hiệu, bị Hoàng Phủ Sơn càng nắm chặt hơn.

Đột nhiên chàng cảm thấy dưới chân mình thụt xuống, ngay lúc ấy thanh y hán tử cố sức đẩy chàng thật mạnh.

Hoàng Phủ Sơn hiểu ngay chuyện gì, nhìn ngay xuống chân thấy một cái hố rất sâu được ngụy trang bằng lá cài khéo léo nay đã lộ ra một phần.

Vừa trượt một chân xuống, chàng dụng lực kéo mạnh tên hán tử xuống hố rồi đẩy dúi hắn xuống thật mạnh, dựa lực đó mà buông tay phóng lên được miệng hố, lại nhún chân nhảy ✓út lên không tung mình ra ngoài ba trượng.

Chính lúc đó thanh y hán tử rú lên kinh hoàng, tiếp đó từ đáy hố rộng hơn trượng vuông nơi hắn rơi xuống chợt vang lên một loạt tiếng rào rào.

Thanh y hán tử rú lên thảm thiết, chẳng bao lâu tất cả bỗng im bặt.

Hoàng Phủ Sơn vừa đáp xuống đất liền quay lại nhìn, cảnh tượng trước mắt thật rùng rợn.

Một miệng hố rộng chừng hai trượng vuông lộ hẳn ra, bên trên gác bằng cành cây phủ thêm lá khô nên không sao nhận ra được.

Hố chỉ sâu tầm đầu người, khi thanh y hán tử rơi xuống lập tức phát động cơ quan, bao nhiêu cung nỏ bố trí quanh miệng hố đều bắn cả ra, tên bay rào rào cắm cả đầy thân tên hán tử.

Thương hại thay cho tên thế mạng, khắp vai, иgự¢, cả mặt mũi cắm đầy tên, chỉ lăn lộn một lúc rồi gục xuống bất động.

Hoàng Phủ Sơn nhìn lại hiện trường lần nữa rồi đột nhiên quay phắt sang trái, nhìn lên đồi.

Quả nhiên giữa đám quái thạch có một lão nhân bận cẩm bào dáng uy mãnh đưa mắt nhìn xuống.

Hoàng Phủ Sơn nhún mình lao ✓út lên không đáp xuống một tảng đá trước mặt lão nhân, lướt mắt quan sát chung quanh.

Đỉnh đồi là một bãi cỏ khá rộng và tương đối bằng phẳng, mé bên tả có một ngôi lều cỏ, cách ngôi lều một quãng về bên hữu có bốn cây đại thụ.

Lão nhân bận áo cẩm bào đưa mắt quan sát Hoàng Phủ Sơn hồi lâu rồi bỗng “hừ” một tiếng.

Với dáng gầy gò, vẻ mặt khô khan và nụ cười lãnh đạm, hai cánh tay khẳng khiu nhưng ánh mắt sắc lạnh, nhìn Hoàng Phủ Sơn có cái gì đó rất thần bí.

Cuối cùng lão nhân áo cẩm bào lên tiếng hắng giọng hách dịch :

- Tên họ ngươi là gì?

Hoàng Phủ Sơn cười khinh khỉnh :

- Việc đó có cần thiết không?

Mắt lão nhân đanh lại, nói :

- Tất nhiên là cần thiết. Lão phu cần biết thân phận của ngươi. Dám Gi*t nhi tử của lão phu, nhất định không phải là kẻ bình thường.

Hoàng Phủ Sơn ôm quyền hỏi :

- Chắc rằng các hạ là Khoái Lạc bảo chủ Qua Trường Giang?

Lão nhân áo gấm không đáp, chỉ hét lên :

- Gi*t người phải đền mạng! Huống chi người đã Gi*t ૮ɦếƭ con trai duy nhất của ta!

Giọng lão run lên vì phẫn nộ.

Hoàng Phủ Sơn bình thản nói :

- Bảo chủ nói đúng, Gi*t người tất phải đền mạng. Tuy nhiên phải xác định trong trường hợp nào. Nhi tử của các hạ không những Gi*t người mà còn cưỡng Hi*p vợ người ta, lại còn phóng hỏa đốt nhà họ, như thế phải nói sao?

Khoái Lạc bảo chủ Qua Trường Giang đanh giọng :

- Việc này không đơn thuần như nghĩ. Lão phu biết ngọn ngành từ tám năm trước, nhà nó đã nhận đồ sính lễ của chúng ta, nhưng chỉ vài ngày sau thì chạy trốn. Gần đây nhi tử của ta mới tìm được nữ nhân đó, bởi thế giáo huấn để nữ nhân kia biết lễ độ. Nhi tử ta chưa Gi*t người, còn ngươi...

Hoàng Phủ Sơn ngắt lời :

- Nếu không gặp ta thì cả nhà Thạch Trang nhất định sẽ không ai thoát ૮ɦếƭ, kể cả hài nhi mới bảy tuổi...

Qua Trường Giang gầm lên :

- Ngươi là ai?

- Tại hạ là Hoàng Phủ Sơn gia nhân của Thạch Trang.

Qua Trường Giang trừng mắt quát :

- Gia nhân của một tên tiều phu hạ tiện?

- Đơn giản là tại hạ ăn cơm nhà Thạch Trang.

Giọng Hoàng Phủ Sơn thản nhiên đến nỗi giống như chức vị gia nhân là công việc xứng đáng với mình và chàng hài lòng với việc đó.

Qua Trường Giang càng nổi khùng.

Quên mất thân phận mình, lão gầm lên :

- Con mẹ mày! Nhi tử của ta ૮ɦếƭ bởi một tên hạ nhân vô danh tiểu tốt thật oan ức quá!

- Các hạ nói không sai, nhi tử của ngươi ૮ɦếƭ thật oan uổng. Tiền đồ hắn rất tươi sáng, tương lai sẽ là Khoái Lạc bảo chủ, bá chủ một phương. Chỉ tiếc là thiếu giáo dục nên làm càn, đánh mất lương tâm, tàn hại người lành, làm những chuyện người trời cùng phẫn nộ. Lẽ ra hắn không đáng phải nhận kết cục như vậy...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc