Mỹ nhân gây họa
Thạch Tú quấn quít bên Hoàng Phủ Sơn không rời, bên hài tử là con chó khoang nhỏ chạy tung tăng cũng vui thích như chủ nhân bé nhỏ của nó.
Cậu bé chưa bao giờ được đi xa. Nay đã bảy tuổi mới được lần đầu rời khỏi mái nhà trong núi.
Hoàng Phủ Sơn không khỏi lo lắng vì nếu hiểu rằng nếu phát hiện Thạch Tú đã biến mất, tất cả hai vợ chồng cuống cuồng bổ đi tìm.
Và giữa rừng hoang núi thẳm như vậy thì biết tìm đâu?
Nhưng trên thực tế phu thê Thạch Trang không có cơ hội để đi tìm Thạch Tú.
Trái lại không có Thạch Tú ở nhà, hai người như trút được gánh nặng, bởi vì trong lúc này trong gian nhà tranh có mấy người khách không mời.
Khách không mời hầu hết đều quen mặt.
Trong năm người thì ngoài một vị trẻ tuổi bận y phục bằng lụa xanh, bốn người còn lại đối với Thạch Trang không lạ lùng gì, gồm bốn tên ma cô ở Bạch Mã trấn là Mã Thông Thiên, Đinh Bất Hối và hai tên đại hắn bận khinh trang, lưng đeo đao to bản.
Khiếu Thiên Ưng Đinh Bất Hối dẫn đầu cả bọn sấn sổ bước vào sân lớn tiếng :
- Tiểu tử Thạch Trang đâu?
Thạch Trang bước ngay ra cửa đối diện với khách, Thủy Tiên cũng bước ra đứng sau tấm thân vạm vỡ của chồng.
Đinh Bất Hối chỉ tay vào Thạch Trang hỏi :
- Tên họ Thạch kia, tại sao ngươi không đến Bạch Mã trấn?
Thạch Trang chưa đáp, lướt mắt nhìn qua năm vị khách, đặc biệt dừng lại hơi lâu ở hán tử trẻ tuổi bận áo lụa xanh, chừng như đã gặp ở đâu nhưng không nhớ ra được.
Cuối cùng mới quay lại Đinh Bất Hối nói :
- Đó là việc của ta không liên quan đến các ngươi, trái lại ta muốn thỉnh giáo các ngươi đến đây làm gì?
Thủy Tiên cũng không có vẻ gì sợ hãi, chen vào :
- Các ngươi đừng có thế đông thượng môn khinh khi người ta như thế!
Tên hán tử trẻ tuổi há hốc mồm nhìn không chớp vào khuôn mặt diễm lệ và tấm thân nõn nà của thiếu phụ trẻ.
Đinh Bất Hối buông tiếng cười độc địa nói :
- Ngươi sai trợ thủ đến Bạch Mã trấn chứ gì? Hắc hắc... Hắn không trở lại nữa đâu, vĩnh viễn không trở về nữa, hớ hớ...
Dã Hồi Tử Mã Thông Thiên tiếp :
- Có Vương tổng quản hầu giá, tên tiểu tử đó nhất định sẽ bị phân thây làm trăm mảnh!
Thạch Trang tức giận quát lên :
- Các ngươi muốn gì?
Đinh Bất Hối cười gằn đáp :
- Tiểu tử ngươi thật tinh ranh như cáo, không chịu dễ mắc câu! Bây giờ chúng ta đến đây, ngươi còn gì để nói?
Mã Thông Thiên phụ họa :
- Lấy đao ra tên họ Thạch kia!
Thạch Trang đanh giọng hỏi :
- Có phải các ngươi rắp tâm dồn ép chỉ vì ta không nhận lời thay các ngươi lên tỉnh thành không?
- Hô hô... đó chỉ là cái cớ để thịt ngươi thôi! Bây giờ cho ngươi biết cũng không hại gì, hô hô...
Cái đó mới thật bất ngờ đối với Thạch Trang. Y đã ẩn thân trong thâm sơn tuyệt cốc, ẩn lánh chuyện đời, thế mà vẫn còn có kẻ muốn ςướק tính mạng!
Thạch Trang lùi lại đẩy mạnh Thủy Tiên vào nhà, quát hỏi :
- Vì sao? Vì lý do gì mà các người giở thủ đoạn đê hèn như vậy?
Tên trẻ tuổi bận áo lụa xanh chợt cười đểu giả nói :
- Tên họ Thạch! Ngươi là kẻ nhẫn tâm không biết thương hoa tiếc ngọc, sao nỡ đưa một mỹ nhân kiều diễm như thế giấu vào trong hang sâu núi thẳm như vậy?
Thủy Tiên gào lên :
- Đồ càn rỡ vô sỉ...
Thanh y nhân trẻ tuổi không chút mất lòng, còn cười lên hô hố :
- Các ngươi xem kìa! Mỹ nhân càng giận càng đáng yêu!
Thạch Trang trợn mắt nói :
- Ta hiểu ra rồi! Thì ra các ngươi gây sự nguyên nhân là do vợ ta! Đúng là một bầy thú vật!
Rồi bỗng chụp cây đòn gánh dựng trên tường định phang vào đầu thanh y nhân.
Tên này không coi chiếc đòn gánh vào đâu, chỉ hơi quay người dùng bao kiếm đẩy ngược lên đã khiến Thạch Trang lạng quạng lọt vào giữa bốn người Đinh Bất Hối.
Thanh y nhân trẻ tuổi cười nói :
- Dành hắn cho các ngươi đó! Hay nói cách khác nữ nhân trong phòng là phần ta.
Rồi sải bước vào phòng.
Thủy Tiên quát lên :
- Cút đi!
Chỉ nghe tiếng cười hô hố dậm dật của tên trẻ tuổi đáp lại.
Thạch Trang như đã phát điên, mắt đỏ ngầu, tay cầm chặt chiếc đòn gánh như con dã thú phang bạt mạng vào bốn tên cuồng địch vây quanh.
Với khí thế của con dã thú bị dồn nén đến đường cùng, Thạch Trang tay đánh chân đá loạn cả lên khiến cả bốn tên chưa dám xông vào đều lùi cả lại.
Tuy vậy chúng hiểu rằng đó là hành động tuyệt vọng của một sinh vật trước lúc ૮ɦếƭ.
Đinh Bất Hối cười thâm độc :
- Tên họ Thạch kia! Ngươi cứ việc đánh cho hả giận, phát tiết hết đi! Nếu ta ở vào địa vị ngươi cũng phải liều mạng thế thôi! Dù sao hôm nay nhất định ngươi phải ૮ɦếƭ!
Mã Thông Thiên góp thêm :
- Người ta nói nữ nhân là mầm họa không sai! Ai bảo ngươi lấy vợ đẹp như hoa ấy làm gì để rước họa vào thân?
Hai tên đại hán khác cười vang tán thưởng.
Thạch Trang càng sôi sục căm thù, bộ mặt đen hóa thành xanh tái ngầm vận lực vào chiếc đòn gánh chỉ thẳng tới Đinh Bất Hối nhưng đột ngột giật lùi thật mạnh.
Lúc này một tên đại hán phía sau Thạch Trang vung đao định chém vào sườn đối thủ, bất ngờ bị chiếc đòn gánh thúc mạnh trúng bụng.
Chỉ nghe bịch một tiếng khô khốc, tên hán tử ngã ngửa ra đập đầu vào một phiến đá.
Bấy giờ Đinh Bất Hối cũng phóng đao đâm tới nhưng bị chiếc đòn gánh gạt ngược lên đành phải rút về, cười nói :
- Lợi hại thật!
Thạch Trang vừa đánh vừa lùi vào nhà nhưng bị Dã Hồi Tử Mã Thông Thiên vung đao chặn trước cửa.
Tên đại hán vừa bị đòn gánh trúng vào bụng không nguy hiểm gì đến tính mạng, chỉ một lúc đã bình phục được chồm dậy nghiến răng vừa khua đao chém vào vừa quát :
- Mẹ mày!
Lưỡi đao chém trúng cánh tay trái của Thạch Trang thành một vết thương rộng toang hoác dài tới nửa thước, máu phun ra như suối.
Cũng đồng thời lúc đó, Thạch Trang vung cước đá trúng ngay vào tiểu phúc của tên này làm hắn rú lên một tiếng rùng rợn, người co lên rồi từ từ rũ xuống, thanh đao còn nhuốm máu rời khỏi tay.
Đinh Bất Hối quát to :
- Gi*t!
Tên đại hán thứ hai xông tới vung đao chém xuống hạ bàn, Thạch Trang cúi người dùng sức kình quét mạnh ra, không ngờ đó chính là chủ ý của tên hán tử.
Hắn cố sức dùng đao ghì chặt lấy chiếc đòn gánh.
Thạch Trang vẫn giữ chặt một đầu, đầu kia chống xuống đất lấy đà rồi lao toàn thân tới vung một cước đá vào sườn tên hán tử.
Tên này hoảng hốt lùi về, nhưng phía sau Đinh Bất Hối chém qua một đao trúng vào đùi Thạch Trang.
Vết thương này không sâu lắm, Thạch Trang đoạt chiếc đòn gánh về lùi lại hai bước dựa lưng vào tường, hữu thủ còn lành lặn dùng hết sức bình sinh khua tả đánh hữu.
Tình thế này kéo dài thì Thạch Trang không sao tránh được cái ૮ɦếƭ mười mươi.
Thế nhưng Thạch Trang vẫn không chút nao núng dùng hết sức lực và lòng căm hận sử dụng chiếc đòn gánh khá lợi hại khiến cho nhất thời cả ba đối thủ không sao tiếp cận được.
Giữa lúc đó từ trong phòng vang lên tiếng kêu tuyệt vọng, hiển nhiên đó là tiếng kêu cứu của Thủy Tiên.
Thạch Trang lòng như lửa đốt, gọi to :
- Thủy Tiên! Thủy Tiên!
Mã Thông Thiên cười nói :
- Mau vào cứu Thủy Tiên của ngươi đi! Tên họ Thạch! Xông vào phòng đi chứ!
Trong phòng lại vang lên tiếng thét lạc tai, sau đó là tiếng cười rất khả ố của thanh y nhân trẻ tuổi.
Đinh Bất Hối cũng cười hắc hắc nói :
- Thạch Trang, ngươi là thứ chồng gì vậy chứ? Vợ ngươi bị người ta lôi lên giường, vậy mà ngươi vẫn giữ chặt bức tường không thèm đoái hoài...
Thạch Trang nghiến răng ken két vung đòn gánh nhằm Đinh Bất Hối lao ra nhưng mới được ba bước đã bị ba tên vây chặt vào giữa.
Tuy biết rằng bị lừa, rời lưng khỏi bức tường tất bị vây bốn mặt, như vậy tất bị dồn vào tử địa nhưng vì cứu thê tử là việc cấp bách nên Thạch Trang không quản sự sống cái ૮ɦếƭ của bản thân nữa.
Mã Thông Thiên xuất thủ trước tiên, vung đao chém đứt phăng chiếc đòn gánh.
Cùng lúc tên hán tử cùng Đinh Bất Hối cùng xông vào, một đao bổ xuống vai đối thủ, còn đao thứ hai chém tạt vào hông.
Thạch Trang không kêu tiếng nào ngã gục xuống giữa sân, máu trào ra nhuộm đỏ cả đống đá như những bông hoa đỏ thắm.
Bấy giờ trong phòng tên thanh y nhân buông tiếng cười man rợ sửa lại y phục, bận lại sống áo cho Thủy Tiên vẫn còn hôn mê bất động như một xác ૮ɦếƭ rồi cắp nàng bước ra cửa.
Tới sân hắn nhìn thi thể Thạch Trang trên đống đá và không nói một lời bước theo con đường đá gập ghềnh đi nhanh xuống núi.
Đinh Bất Hối khoát tay ra hiệu cho tên hán tử :
- Phóng hỏa!
Mã Thông Thiên giục :
- Nhanh lên Thiếu bảo chủ đi xa rồi!
Tên đại hán bước vào túp lều tranh, nhanh chóng tìm được ống hỏa cụ.
Vốn là tên thành thạo trong việc này, trong chốc lát ngọn lửa đã bốc cao rừng rực.
* * * * *
Hoàng Phủ Sơn không sao ngờ được rằng mình vào trấn Gi*t hổ, hổ lại đến núi hại người.
Y bế Thạch Tú lên một đỉnh núi cao thì chợt thấy phía trước khói bốc lên cuồn cuộn liền sửng người đi vì kinh ngạc, trong đầu chợt nghĩ ngay đến mấy tên thủ hạ của Quan Đại Khôi mấy hôm trước mà hôm nay vắng mặt.
Lập tức Hoàng Phủ Sơn đặt ngay Thạch Tú xuống đất nói :
- A Tú, cháu cứ theo đường mà về, để thúc thúc đi trước tìm cha cháu.
Rồi không đợi Thạch Tú trả lời liền ✓út mình như tia khói lao đi.
Đến ngọn dốc cuối cùng, Hoàng Phủ Sơn thấy có mấy bóng người lay động từ xa, người đi đầu hình như trong tay còn cắp một người.
Nơi đó chỉ cách ngôi nhà tranh chừng một dặm, Hoàng Phủ Sơn nhìn ngôi nhà đang bốc cháy rừng rực, lòng nghĩ đến Thạch Trang và Thủy Tiên, răng nghiến chặt vì căm giận.
Với vẻ mặt như hung thần ác quỉ, y lao tới chặn trước đoàn người.
Bấy giờ lửa đã trùm hết gian nhà, dù có cứu cũng không kịp nữa. Không thấy Thạch Trang đâu, chắc đã gặp lành ít dữ nhiều, việc duy nhất có thể làm lúc này là vì gia đình họ Thạch mà đòi lại được những gì.
Tên thanh y nhân trẻ tuổi đang đi chợt thấy có người chặn đường thì giật mình sửng sốt, nhưng khi nhận ra đối phương chỉ là một hán tử ốm yếu hom hem thì trấn tĩnh lại ngay, quắc mắt nhìn đầy đe dọa.
Lát sau Đinh Bất Hối và Mã Thông Thiên cũng tới nơi, sau cùng là một tên hắc y đại hán cắp theo một tên đại hán chỉ còn thoi thóp thở.
Đinh Bất Hối nhận ra ngay Hoàng Phủ Sơn đang chặn đường, kêu lên :
- Thiếu bảo chủ, đây chính là tên tiểu tử thọc gậy bánh xe đó!
Tên được gọi là Thiếu bảo chủ hằm hằm nhìn Hoàng Phủ Sơn hỏi :
- Ngươi từ đâu tới?
Hoàng Phủ Sơn mặt tái ngắt, không đếm xỉa gì đến câu hỏi của đối phương, chỉ tay vào Thủy Tiên đang nằm bất động trong tay hắn đanh giọng :
- Thả người kia xuống!
Tên Thiếu bảo chủ cười nhạt nói :
- Ngươi mà xứng ư?
Hoàng Phủ Sơn nhắc lại, giọng như sư tử rống :
- Thả người kia xuống!
Tên Thiếu bảo chủ chợt chớp chớp mắt nói :
- Ngươi từ Bạch Mã trấn đến phải không?
- Không sai!
Tên Thiếu bảo chủ ngơ ngác hỏi :
- Vậy ngươi không gặp Quan Đại Khôi và Vương tổng quản sao?
- Hai tên đó không còn là người nữa!
- Ngươi nói gì vậy?
- Nghĩa là hai tên đó đã thành quỷ cả rồi!
Tên Thiếu bảo chủ đặt Thủy Tiên xuống bên đường, nghiến răng hỏi :
- Ngươi đã Gi*t hai người đó?
- Chúng tự mình tìm ૮ɦếƭ, cũng như các ngươi vậy!
- Đây là việc của Thạch Trang, can gì đến ngươi mà xía vào?
- Có can gì đến ta hay không là chuyện thứ yếu, điều chính yếu là các ngươi đã gây ra trường huyết tanh thì phải trả giá cho hành động đó!
Tên Thiếu bảo chủ gượng cười hỏi :
- Nghe kể chuyện ngươi luyện được thành xương đồng da sắt không sợ chỉ chưởng, đúng không?
Hoàng Phủ Sơn quay sang Đinh Bất Hối và Mã Thông Thiên nói :
- Ta vốn không thích đánh người và không muốn bị người đánh, đã tránh va chạm với các ngươi. Nhưng sự thật, bây giờ ta không coi các ngươi là người nữa!
Đinh Bất Hối kêu lên :
- Ngọc thiếu gia, hắn chửi chúng ta đấy!
Mã Thông Thiên hùa theo :
- Ngay cả đến Ngọc thiếu gia hắn cũng chửi!
Ngọc thiếu gian phát nộ hỏi :
- Ngươi muốn gì?
- Ta cảm thấy sự việc không đơn giản, muốn ngươi kể lại tường tận!
Rồi chỉ vào Thủy Tiên đang nằm hôn mê nói :
- Nó trước đây sống ở gần Khoái Lạc bảo của chúng ta, đã thuộc về ta vì phụ thân nó đã nhận đồ sính lễ của ta, không ngờ chỉ ba ngày sau nó biến mất, mãi đến một tháng trước đây người ta mới phát hiện nó ở trong núi này. Như vậy là đã bảy tám năm rồi!
Hoàng Phủ Sơn nghe vậy không khỏi sửng sốt.
Lúc đó Thủy Tiên đã khẽ cựa quậy.
Hoàng Phủ Sơn hỏi :
- Giữa các ngươi có hôn ước không?
Ngọc thiếu gia cúi đầu :
- Có thể nói là có.
- Vậy cô ta là vị hôn thê của ngươi?
- Không sai!
Đột nhiên Thủy Tiên nhổm dậy kêu lên :
- Ngươi nói láo! Ai là hôn thê của ngươi?
Nói xong lẩy bẩy chống tay đứng lên.
Vừa lúc đó Thạch Tú chạy bổ tới vừa kêu lên :
- Mẹ!
Rồi nhào thẳng vào lòng Thủy Tiên.
Thủy Tiên ôm chặt nhi tử vào lòng nước mắt chợt trào ra như mưa, nghẹn ngào nói :
- Ôi... hài nhi đáng thương của mẹ!
Thạch Tú cũng òa khó lên.
Ngọc thiếu gia lạnh lùng hỏi :
- Một trăm lạng bạc làm vật sính lễ, cô nói giả nữa sao?
Thủy Tiên gài lại đủ cúc áo, nghe hỏi gào lên :
- Ai cần một trăm lạng bạc của nhà ngươi? Ngươi vứt lại nó rồi bỏ đi, quân ác bá!
Tên Thiếu bảo chủ cười nhạt nói :
- Ta chỉ xuất tiền mua ngươi, sao gọi là ác bá?
- Nhưng có ai nguyện làm vợ ngươi đâu? Ai chẳng biết ngươi là con quỷ dâm ác, lúc đó đã có bốn năm thê thi*p?