Gặp nguy khó thoát anh hùng vào vòng vây Cải trang tân nương ngọc nữ ra oai thần
Ngư Xác cả kinh, chợt có người kêu: “Coi chừng ám toán!” Hàn Trọng Sơn và Thiên Diệp Tản Nhân ngồi bên cạnh Trương Đình Ngọc không hẹn mà đều lướt người lên như hai con chim ưng lao bổ xuống bên dưới! Trương Đình Ngọc quát: “Mau đóng cửa lớn, bắt gian tế!” tiếp theo bọn võ sĩ kêu ầm lên: “Ối chao, Giang Nam đại hiệp Cam Phụng Trì!” nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, chỉ nghe tiếng ám khí xé gió, đèn đuốc trong căn đại sảnh đều tắt ngấm! Chỉ có ngọn nến lớn trên bàn tiệc là vẫn còn cháy vì Ngư Xác dùng chưởng lực đánh rơi ám khí.
Trên bàn tiệc ánh nến chao đảo, người bên dưới rối loạn, Ngư Xác định thần nhìn lại, quả nhiên thấy Cam Phụng Trì và Hàn Trọng Sơn đang đánh nhau ngoài ra còn có một thiếu niên bị Thiên Diệp Tản Nhân đánh thối lui từng bước, nhìn dáng hình như đó là Đường Hiểu Lan.
Trương Đình Ngọc cười rằng: “Nghe nói Cam Phụng Trì và lệnh tế đều không muốn Ngư lão xưng vương”. Ngư Xác chau mày, Thái Hồ trại chủ Mạnh Võ Công nói: “Chúng ta giúp Hàn Trọng Sơn sư huynh một tay”. Ngư Xác lắc đầu, ngồi nhìn cuộc hỗn chiến bên dưới. Hàn Trọng Sơn và Thiên Diệp Tản Nhân cậy võ công cao siêu, bám lấy Cam Phụng Trì và Đường Hiểu Lan.
Cam Phụng Trì tiếp mấy chưởng của Hàn Trọng Sơn, đột nhiên phát ra ám hiệu, cùng Đường Hiểu Lan chui vào trong đám người, Thiên Diệp Tản Nhân cúi người chụp tới, chợt không biết một chiếc ghế dài ở đâu ném ra, suýt nữa trúng vào gót chân của y. Hàn Trọng Sơn vung tay, đẩy đám đông ra, Đường Hiểu Lan trở tay phóng một nắm phi mãng, Hàn Trọng Sơn phất ống tay áo, đánh rơi phi mãng lả tả, bọn lính vội vàng tháo chạy. Cam Phụng Trì và Đường Hiểu Lan nhân lúc ồn ào lẩn ra cửa hông ẩn mình. Hàn Trọng Sơn và Thiên Diệp Tản Nhân đuổi ra đã không còn thấy họ nữa. Hàn Trọng Sơn cả giận, biết trong phủ nha có gian tế nhưng cũng chẳng làm gì được.
Một lát sau, đèn đuốc trong sảnh thắp sáng trở lại. Trương Đình Ngọc nói: “Bị Cam Phụng Trì làm mất hứng, thật đáng tiếc! Chúng ta lại uống tiếp!” Ngư Xác vẫn ngồi yên, nói: “Tiểu vương trên đường đã bị nhiễm một chút phong hàn, không thể uống rượu được nữa!” Trương Đình Ngọc nói: “Nếu là thế, không nên ૮ưỡɳɠ éρ”. Rồi tự mình rót rượu uống liền ba chén, cười rằng: “Cam Phụng Trì dùng kế ly gián, may mà đại vương không để trong lòng, đại vương từ xa đến đây không khỏi mệt nhọc, xin hãy nghỉ ngơi trước”.
Ngư Xác thấp thỏm lo âu, y không biết lời cảnh báo của Cam Phụng Trì là ý tốt hay xấu. Nhưng y lăn lộn trên giang hồ đã lâu, bởi vậy cũng phải cẩn thận phòng bị. Nay thấy Trương Đình Ngọc tự rót tự uống, trong lòng bớt lo hơn, thầm nhủ hình như mình đã quá đa nghi.
Trương Đình Ngọc đích thân dắt Ngư Xác vào trong an nghỉ, Ngư Xác chợt nói: “Những người đi cùng vời tôi đều là thủ tốt của tôi, chúng tôi muốn ở cùng nhau”. Té ra Ngư Xác cũng không phải là kẻ dễ tin người, bởi vậy muốn kéo bọn Mạnh Võ Công, Vệ Dương Oai đến ở cùng, dụng ý là đề phòng ám toán, Trương Đình Ngọc nào không biết? Nhưng chỉ thấy y đảo mắt, gật đầu lia lịa.
Ngư Xác và hơn mười người đi cùng y đều được sắp xếp ở trong Phi Thúy lầu, Phi Thúy lầu nằm trong hậu viên của phủ nha, lầu cao ba tầng, mỗi phòng đều có ba căn phòng nhỏ và một khách sảnh lớn có thể chứa hơn mười người. Ngư Xác và Mạnh Võ Công cùng Vệ Dương Oai ở lầu ba, mở cửa ra có thể nhìn xa.
Vệ Dương Oai nói: “Đại vương, Cam Phụng Trì đến đây là ý gì?” Ngư Xác nói: “Thái Quan không muốn ta làm phiên vương, có lẽ Cam Phụng Trì dùng kế ly gián”. Đó thực ra là cách nói của Trương Đình Ngọc. Mạnh Võ Công trầm ngâm: “Cam Phụng Trì là Giang Nam đại hiệp, theo lẽ y chắc không nói dối để ly gián”. Ngư Xác ngẩng đầu nhìn trời, im lặng không nói một lúc lâu. Vệ Dương Oai nói: “Theo tôi biết, thật ra Liễu Ân đã bị Niên Canh Nghiêu ép bỏ đi, sau đó mới mất mạng ở Mang Sơn. Sở dĩ Niên Canh Nghiêu làm thế là được Ung Chính cho phép. Nếu Ung Chính đã đối phó với Liễu Ân như thế, bọn chúng làm sao cam lòng cắt đất phân phong, tặng Sơn Đông cho chúng ta”. Ngư Xác nói: “Không, chúng ta khác với Liễu Ân. Liễu Ân tuy có võ công tuyệt thế nhưng rốt cuộc một tay khó vỗ nên kêu, phía chúng ta có nhiều người, nếu Ung Chính không giữ lời hứa, lẽ nào y không sợ chúng ta quấy rối vùng biển của y?” Vệ Dương Oai nói: “Tuy là thế nhưng không thể không đề phòng”. Ngư Xác cười: “Điều đó đương nhiên. Hơn mười huynh đệ của chúng ta đều là những hảo hán một địch trăm. Trương Đình Ngọc muốn thi triển độc thủ, chúng ta cũng không sợ”.
Khi họ đang nói chuyện, chợt thấy trong vườn có bóng người đi lại. Một hồi sau, có người lên lầu báo: “Hàn Trọng Sơn muốn gặp đại vương”. Ngư Xác nói: “Đêm khuya thế này mà y còn lên đây làm gì?” rồi nói: “Cho mời”. Hàn Trọng Sơn nghênh ngang bước lên, thấy Ngư Xác chỉ ôm quyền vái, tỏ vẻ rất kiêu ngạo.
Ngư Xác rất chưng hửng, chỉ nghe Hàn Trọng Sơn nói: “Niên tướng quân không rảnh đến gặp các người”. Ngư Xác nói: “Nghe Trương tuần phủ nói, Hoàng thượng phái y đến đây bàn chuyện cắt Sơn Đông cho chúng tôi!” Hàn Trọng Sơn nói: “Y là đốc sư Thanh Đảo, làm sao rảnh đến gặp ông?” Ngư Xác thất kinh, nói: “Cái gì? Y là đốc cái gì sư?” Hàn Trọng Sơn nói: “Hoàng hải thủy sư giờ đã do y chỉ huy. Y sai tôi đến đây truyền đạt tướng lệnh!” Ngư Xác mặt biến sắc, Hàn Trọng Sơn cười lạnh, lớn giọng nói: “Niên đại tướng quân không nỡ Gi*t kẻ vô tội, bảo ông mau mau viết biểu đầu hàng, ra lệnh cho bộ thuộc của ông bỏ khí giới xuống...”
Ngư Xác nổi giận cùng cực, nói: “Còn gì nữa?” Hàn Trọng Sơn nói: “Nghe nói nửa năm nay ông ςướק đoạt, giấu rất nhiều tài sản, đó đều là những của bất nghĩa, theo lý phải thuộc về quốc khố. Ông hãy vẽ bản đồ giấu kho báu ra, sai người đem đến dâng cho Niên đại tướng quân để y khỏi tốn công lục soát! Làm xong hai chuyện này, Hoàng thượng sẽ đối xử tốt với ông, rước ông về Bắc Kinh rồi phong vương”.
Ngư Xác cười rộ lên: “Ha ha! Hoàng đế đại Thanh té ra là kẻ tiểu nhân vô ơn vô nghĩa! Đó chẳng phải là hành vi của kẻ tiểu tặc ςướק tài đoạt mạng sao?” Hàn Trọng Sơn mắng: “Câm mồm, ngươi dám mắng nhiếc Hoàng thượng, không sợ lăng trì xử tử sao? Rốt cuộc ngươi có nghe lệnh của Niên đại tướng quân hay không?” Ngư Xác hừ một tiếng, nói: “Niên Canh Nghiêu là cái thá gì mà dám hạ lệnh cho ta? Được, bọn ta xông ra đốt cháy tòa phủ nha này!” rồi phẩy tay, Vệ Dương Oai cùng Mạnh Võ Công lao bổ lên, Hàn Trọng Sơn gạt cánh tay một cái, thối lui ba bước, cười lạnh nói: “Các người còn muốn xông ra? Đừng nằm mơ nữa! Bên dưới Phi Thúy lầu có chôn hàn ngàn trái thuốc nổ, trong số các người, chỉ cần một kẻ dám bước ra nửa bước, các ngươi sẽ lập tức tan xác!”
Ngư Xác vừa kinh vừa giận, chẳng nói lời nào, Hàn Trọng Sơn nói: “Ta để cho các ngươi thương lượng xong, nếu chịu nghe theo thì hãy phất cờ trắng. Nếu không tánh mạng khó giữ! Hừ, ngươi có công lao gì đối với Hoàng thượng? Để các ngươi xưng vương ở biển đã là quá lắm, ngươi lại còn muốn lấy cả Sơn Đông!” rồi y phóng tọt người ra khỏi cửa sổ.
Ngư Xác mặt tái xanh, một lúc rất lâu mới thở dài nói: “Hàn Trọng Sơn tuy đáng hận đáng Gi*t nhưng y mắng rất đúng. Lúc chúng ta xưng vương ở ngoài biển tự do tự tại biết bao nhiêu, cần gì đi theo Ung Chính, thật đúng là nối giáo cho giặc, tự chui vào lưới”. Vệ Dương Oai nói: “Việc đã rồi đừng nhắc đến nữa. Vậy phải ứng phóng thế nào đây?”
Ngư Xác nói: “Ta một đời xông trên giang hồ, chưa bao giờ cúi đầu nhận thua trước ai, dù y có Gi*t ta, ta cũng không dâng biểu đầu hàng!” Mạnh Võ Công và Vệ Dương Oai nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy hỏa tiễn đã lắp lên cung, nhắm thẳng vào Phi Thúy lầu, chỉ cần ra lệnh một tiếng, hỏa tiễn sẽ bắn tới, Phi Thúy lầu sẽ bị nổ tan tành. Hai người đều lộ vẻ lo lắng, Ngư Xác thở dài, nói: “Ta đã đến tuổi hoa giáp, ૮ɦếƭ cũng không đáng tiếc. Có điều liên lụy các ngươi thịt nát xương tan thật không nỡ!”
Mạnh Võ Công nói: “Nghe Hàn Trọng Sơn nói, bọn chúng có lẽ muốn không đánh mà thắng, vả lại còn muốn bảo tàng của đại vương, xem ra sẽ không lập tức hạ thủ. Chúng ta hãy kéo dài thời gian”. Ngư Xác nói: “Kéo dài đến lúc nào?” Mạnh Võ Công nói: “Đến lúc nào thì hay lúc ấy”. Ngư Xác thầm nhủ: “Xông ra thì không thể, giương cờ trắng thì không được. Ngoại trừ kéo dài thời gian cũng chẳng còn cách nào khác”. Thế là gật đầu im lặng.
Cam Phụng Trì và Đường Hiểu Lan nhờ có huynh đệ yểm hộ nên ẩn mình trong phủ nha. Đến tối thì biết bọn Ngư Xác bị vây trên lầu Phi Thúy, Cam Phụng Trì nói: “Không ngờ người như Ngư Xác mà cũng bị trúng kế!” rồi chàng mới hỏi một tiểu đầu mục trong bang hội: “Trong hỏa tiển thủ có bao nhiêu người của chúng ta?” người ấy đáp: “Chỉ có hai người, cũng chẳng làm được chuyện gì. Thiên Diệp Tản Nhân và Hàn Trọng Sơn thay phiên chỉ huy hỏa tiển thủ, chỉ cần một mũi tên bắn trúng thuốc nổ, lầu Phi Thúy sẽ tan tành”. Cam Phụng Trì tuy có dũng có mưu nhưng cũng chẳng còn cách nào.
Ngư Xác kéo dài được bảy ngày, chẳng thèm để ý gì đến lời đe dọa của Hàn Trọng Sơn. Cam Phụng Trì biết tin, cũng rất khâm phục đối với sự cứng rắn của Ngư Xác. Nhng kéo dài thời gian cũng không phải là cách hay, chỉ cần thủy sư của Niên Canh Nghiêu đập tan sào huyệt của Ngư Xác, Hàn Trọng Sơn sẽ lập tức tung đòn sát thủ. Chàng ta chỉ kỳ vọng Ngư Nương và Bạch Thái Quan có thể bình yên đến hải đảo, cầm cự với quân Thanh.
Hôm nay mọi người trong phủ nha đắc ý dương dương, quét dọn khắp nơi, dựng hí đài trong vườn. Cam Phụng Trì hỏi ra mới biết mấy ngày nữa Trương Đình Ngọc sẽ cưới vợ cho con. Cam Phụng Trì hỏi: “Tân nương là con nhà ai?” “Nghe nói là thiên kim của Tuần phủ Triết Giang Lý Vệ”. Cam Phụng Trì nghe thế thất kinh, thầm nhủ: “Lý Vệ chỉ có một người con gái, vậy con dâu của Trương Đình Ngọc chắc chắn là Lý Minh Châu. Lý Minh Châu đã thề non hẹn biển với tam ca, sao lại có thể gả đến Sơn Đông?” tiểu đầu mục thấy Cam Phụng Trì mặt đổi sắc, hỏi: “Cam đại hiệp có tâm sự gì?” Cam Phụng Trì nói: “Không sao cả, tin của ngươi có thật không?” tiểu đầu mục nói: “Làm sao không thực? Nghe nói là Hoàng đế làm mai! Lý Vệ sai người đưa con gái đến, chắc ngày mốt là tới nơi”.
Cam Phụng Trì cúi đầu suy nghĩ, Đường Hiểu Lan lại hỏi: “Nghe nói con trai của Trương Đình Ngọc từng bị một tiểu cô nương đánh cho một trận, có việc ấy không?” tiểu đầu mục nói: “Đúng thế, đó là chuyện hơn mười ngày trước đây. Giáo đầu của phủ nha cũng bị đánh”. Đường Hiểu Lan hỏi: “Tại sao thế?” tiểu đầu mục cười rằng: “Bởi vì Trương công tử là kẻ háo sắc, bình thường hay Hi*p đáp gái nhà lành, nghe nói hôm ấy y gặp một tiểu cô nương rất xinh đẹp trên tửu lâu, y chạy đến trêu chọc người ta, nói chưa đầy ba câu đã bị người ta ném xuống lầu. Giáo đầu xông lên cũng bị đánh gãy chân. Trương công tử chạy về dưỡng thương, may mà không nặng, nếu không đã bị đòn thêm một trận nữa”.
Đường Hiểu Lan hỏi: “Tại sao thế?” đầu mục ấy cười rằng: “Trương Đình Ngọc tự xưng là danh gia lý học, bình thường đạo mạo nghiêm trang, quản giáo rất nghiêm đối với con trai”. Đường Hiểu Lan nhớ lại Trương Đình Ngọc năm xưa đã để Ung Chính ςướק mĩ nữ vào việc y ám toán Ngư Xác...
Đêm ấy Đường Hiểu Lan và Cam Phụng Trì thương lượng, định tìm tung tích của tiểu cô nương. Cam Phụng Trì chợt nói: “Huynh phải ra ngoài một chuyến, việc của đệ phải tạm thời gác lại”. Đường Hiểu Lan tuy nhớ chị em Phùng Lâm nhưng cũng đành chấp nhận.
Kẻ đả thương con trai của Trương Đình Ngọc là Phùng Anh. Lúc đó nàng chỉ tưởng y là con nhà giàu có bình thường nên ra tay không nặng. Đánh xong mới biết là con trai của Tuần phủ Sơn Đông, đêm ấy đã rời khỏi Tế Nam.
Mấy ngày sau, nàng nghe người ta nói Ngư Xác đến Tế Nam gặp Trương Đình Ngọc bàn chuyện lấy Sơn Đông. Phùng Anh nghĩ thầm: “Nghe nói Ngư Xác có nhiều của quý, có lẽ y có thuốc giải độc cho Đường thúc thúc”. Phùng Anh mới ra giang hồ, suy nghĩ còn ngây thơ, lại lớn gan nên quay trở lại Tế Nam.
Hôm nay nàng đã đi trên đường cái quan, chợt thấy phía trước bụi bốc mù mịt, một toán quan quân hộ tống hai cỗ xe từ xa đi tới. Con đường này một bên là núi một bên là sông, Phùng Anh nhảy lên một cây lớn nhìn xuống, chợt thấy cỗ xe ở giữa có treo một cặp đèn Ⱡồ₦g, trên xe phủ gấm hoa, phía trước xe có một đôi hổ đầu bài, không nhìn rõ chữ bên trên. Chiếc xe chia làm hai phần, phía trước mở rộng, có một người đàn bà áo xanh ngồi chễm chệ, trong tay cầm cây trường kiếm. Phùng Anh nhận ra đó là người đàn bà đã giao thủ với mình trong nhà Dương Trọng Anh, sau này nàng mới biết đó là Diệp Hoành Ba, vợ của Hàn Trọng Sơn. Phùng Anh lấy làm lạ, thầm nhủ: “Sao mụ ta lại làm bảo tiêu? Xem bộ dạng mụ ta rất oai vệ”. Phùng Anh không biết rằng, Diệp Hoành Ba là sư phụ của Lý Minh Châu, mụ ta trở về là hộ tống đồ đệ thành thân.
Một lúc lâu sau, đám xe rước mới đi qua hết. Phùng Anh đợi một hồi mới nhảy xuống. Nàng đang định xuống núi, chợt nghe tiếng bước chân. Phùng Anh lại nhảy lên ngọn cây, chỉ thấy một thư sinh trung niên thở dài thườn thượt. Vẻ mặt u uất.
Người đó chính là Lộ Dân Đảm.
Trước đây Phùng Anh lên Mang Sơn tìm Lữ Tứ Nương, Lộ Dân Đảm tưởng nàng là Phùng Lâm nên mới giao thủ với nhau. Sau này nghe Đường Hiểu Lan nói, Phùng Anh mới biết là hiểu lầm nên trong lòng rất không yên. Lúc này Lộ Dân Đảm đang thở dài: “Minh Châu ơi Minh Châu, uổng thay huynh là người trong Giang Nam thất hiệp mà chẳng có cách nào cứu muội”. Phùng Anh muốn giúp đỡ nhưng thấy ái ngại. Lộ Dân Đảm lại than: “Lộ Dân Đảm ơi Lộ Dân Đảm, ngươi cũng thật nhát gan, tại sao không liều với bọn quan quân? Xem ra có mụ yêu phụ canh giữ, mình có xông ra cũng chỉ nạp mạng. Nạp mạng cũng được, còn hơn giờ đây muốn thấy mặt nàng cũng chẳng được”. Phùng Anh thầm nhủ: “Ồ, thì ra y đang nhớ đến tình nhân”.
Thì ra Lộ Dân Đảm nghe được tin từ Triết Giang đến đây, nhưng vì quan quân canh giữ quá nghiêm ngặt, y ngàn dặm đuổi theo mà chỉ dám đi phía sau chứ chẳng dám ra tay. Lúc này đã gần đến Tế Nam, trong lòng không có kế gì nên cứ thở vắn than dài.
Phùng Anh nấp trên ngọn cây nhìn xuống, chợt thấy có một nhà sư đầu đội mũ sừng dê, mình mặc cà sa màu đen, tay cầm trường kiếm lẳng lặng vào rừng. Nhà sư này mắt lộ hung quangg, y đứng sau lưng mà Lộ Dân Đảm chẳng hề hay biết. Phùng Anh bẻ một cành cây phóng xuống bay lướt qua đầu Lộ Dân Đảm, Lộ Dân Đảm thất kinh, quay đầu lại mắng: “Hừ, lão lừa trọc dám ám toán!” hòa thượng ấy chưng hửng, cười nói: “Hừ, Lộ Dân Đảm, Phật gia muốn lấy mạng ngươi dễ như trở bàn tay, cần gì phải ám toán?” Lộ Dân Đảm rút thanh yêu đao, kêu: “Hãy báo tên!” hòa thượng cười ha hả: “Người ta nói Giang Nam thất hiệp hiểu biết rộng rãi, cả tên của Hải Vân đại sư mà ngươi cũng chưa từng nghe sao? Ngươi cứ đi theo bọn ta, lén lút như là chuột nhắt, ngươi tưởng bọn ta không biết? Bọn ta chỉ vì đang làm hỉ sự, nên không muốn mở rộng sát giới; còn ngươi không biết tiến thoái theo đến đây. Phật gia dù có lòng từ bi nhưng cũng phải siêu độ cho ngươi”.
Té ra Hải Vân hòa thượng vì nhiều lần làm việc thất bại, không được Ung Chính trọng dụng nên y được điều tới Triết Giang nghe Lý Vệ sai khiến. Lần này Lý Vệ gả con, y là một trong những người hộ tống.
Lộ Dân Đảm chợt cả giận, cây đao trong tay đánh ra một chiêu Tiều Phu Vấn Lộ, đâm thẳng vào иgự¢ của đối phương, Hải Vân hòa thượng xoay người quát: “Xem kiếm!” rồi chợt một luồng kình phong quét ngang tới! Lộ Dân Đảm không dám tiếp, rút soạt thanh đao về, lưỡi đao xoay một vòng đánh xuống trung bàn. Chỉ trong chốc lát y đã chống được hơn năm mươi chiêu.
Nhưng kiếm pháp của Hải Vân hòa thượng độc bá trời Nam, càng tinh diệu hơn đao pháp của Lộ Dân Đảm. Năm mươi chiêu vừa đánh xong, chỉ thấy kiếm pháp của Hải Vân hòa thượng càng lúc càng nhanh, tựa như sông dài biển rộng cuồn cuộn đánh ra, Lộ Dân Đảm chỉ có thể chống đỡ chứ chẳng thể trả đòn.
Đang lúc hăng hái, hòa thượng quát: “Trúng!” rồi chui kiếm lật lại phất ra ngoài, đánh ra một chiêu Kim Điêu Triển Xí nhanh như điện xẹt, Lộ Dân Đảm giơ đao lên chặn lại, thanh đao bị đánh bay, xem ra cánh tay phải sắp bị y chặt đứt!
Trong lúc đang nguy ngập, Lộ Dân Đảm chợt thấy trước mắt sáng lên, một bóng người lướt tới, tiếp theo là keng một tiếng, áp lực chợt giảm xuống, chỉ thấy có một thiếu nữ áo trắng tay múa đoản kiếm gạt trường kiếm của Hải Vân hòa thượng ra ngoài, khi xem lại thì bất giác chưng hửng. Phùng Anh nói: “Lộ đại hiệp, đừng sợ, để tôi đuổi lão lừa trọc này rồi sẽ xin lỗi ông”.
Phùng Anh đột nhiên từ trên cây nhảy xuống, Hải Vân hòa thượng cũng không khỏi ngạc nhiên. Hôm ấy ở Tung Sơn, Hải Vân hòa thượng thua trong tay Lý Trị, suýt nữa đã mất mạng, đến giờ vẫn còn sợ. Y cứ nghĩ Phùng Anh là Phùng Lâm, trong lòng chấn động, bị Phùng Anh đánh liền mấy kiếm đến nỗi luống cuống chân tay.
Khi nhìn rõ lại chỉ thấy có một mình Phùng Anh, Hải Vân mới hơi định thần, nhưng Truy Phong kiếm pháp của rất lợi hại, vừa thi triển đã chiếm được thượng phong. Hải Vân lại thất kinh, sao kiếm pháp của ả nha đầu này lại tiến bộ mau chóng đến thế?
Lộ Dân Đảm nhặt cây yêu đao đứng một bên xem hai người đấu kiếm, trong lòng hoài nghi vô cùng, không biết tại sao Phùng Anh lại đột nhiên xuất hiện gúp mình?
Hải Vân hòa thượng dẫu sao cũng là kiếm sư thành danh, công lực hỏa hầu chẳng phải tầm thường, chiêu nào cũng hàm chứa nội kình kinh người. Nhưng Thiên Sơn kiếm pháp của Phùng Anh tinh diệu vô cùng, kiếm của nàng vừa chạm vào kiếm của y đã rút ra ngay lập tức, mũi kiếm toàn đâm vào những huyệt đạo yếu hại, sau mấy mươi chiêu, thế chủ khách đã đổi, Hải Vân hòa thượng chỉ còn có thể chống đỡ nhưng Lộ Dân Đảm lại không nhìn ra.
Y thấy kiếm pháp của Phùng Anh tuy tinh diệu, nhưng toàn chờ sơ hở để tấn công, chỉ tưởng rằng công lực của Phùng Anh không bằng kẻ địch, đánh lâu sẽ bại. thầm nhủ: “Không biết ả nha đầu này là ai? Nhưng hôm nay dẫu sao cũng là ân nhân cứu mạng của mình, mình làm sao có thể để ả mất mạng trong tay hung tăng?” thế là không kịp suy nghĩ, giơ đao đánh tới từ bên cánh.
Hải Vân hòa thượng đang đuối sức, thấy Lộ Dân Đảm đánh tới, trong lòng nảy ra một kế, điểm cây trường kiếm tới rồi quát: “Xem quyền!” rồi đánh ra một đòn Ngu Công Dời Núi đấm thẳng vào vai của Phùng Anh, chiêu này chỉ là đẩy kiếm thế của Phùng Anh ra, không phải là thực chiêu, cây kiếm trên tay phải của y điểm tới, trong khoảng sát na đã đẩy Lộ Dân Đảm đến gần Phùng Anh khiến hai người không thể nào triển khai chiêu số được, Phùng Anh có kinh nghiệm còn kém, đã mắc mưu Hải Vân hòa thượng, đang định trở tay đâm ra, Hải Vân hòa thượng thừa cơ luồn ra phía sau lưng nàng quát: “Trúng!” cây trường kiếm vẫy lên đâm thẳng vào người Phùng Anh!
Lộ Dân Đảm kinh hãi, chỉ trong khoảng sát na này, chợt thấy Phùng Anh trở tay đánh lại một kiếm nhanh như gió, Hải Vân hòa thượng kêu thảm, máu tươi phun lên trên vai, co giò bỏ chạy. Phùng Anh ném kiếm ngồi xuống đất, im lặng chẳng nói.
Té ra trên người Phùng Anh có mặc nhuyễn giáp tơ vàng, đao kiếm không thể nào đâm vào được, mũi kiếm của Hải Vân hòa thượng bị bắn ngược trở lại, chính vì thế mà luống cuống nên bị Phùng Anh đâm bị thương. Nhưng kình đạo trong nhát kiếm này của Hải Vân hòa thượng rất mạnh, tuy chẳng đả thương được Phùng Anh nhưng cũng khiến nàng chấn động. Phùng Anh sợ bị nội thương nên ngồi xếp bằng tịnh tọa điều tức dưỡng thần.
Một hồi sau, Phùng Anh đứng dậy, Lộ Dân Đảm nói: “Thế nào rồi?” Phùng Anh cười nói: “Lão lừa trọc ấy làm sao đả thương được tôi?” Lộ Dân Đảm biết rõ nàng đã trúng một kiếm mà chẳng hề gì, tưởng rẳng võ công của nàng đã đến mức thâm sâu khó lường, trong lòng khâm phục muôn phần!
Phùng Anh nói: “Lộ đại hiệp, ngày hôm ấy ở Mang Sơn đã mạo phạm ông”. Lộ Dân Đảm hỏi: “Chẳng phải cô nương đi cùng với Liễu Ân sao?” “Liễu Ân cái gì? Tôi không biết”. “Vậy người dùng phi đao đả thương Lý Nguyên lục ca của tôi không phải là cô nương sao?” Phùng Anh cười nói: “Tôi chưa bao giờ dùng phi đao. Ông đã nhầm rồi. Đó là do một người rất giống tôi làm ra chuyện này. Hiểu Lan thúc thúc đã nói cho tôi biết”. Lộ Dân Đảm đứng sững, thầm nhủ: “Lẽ nào trên đời lại có người giống hệt như nhau?”
Chợt nghe ngoài bìa rừng có tiếng cười lớn, Cam Phụng Trì bước vào. Lộ Dân Đảm kêu lên: “Thất huynh, huynh cũng đến sao?” Cam Phụng Trì nói: “Tôi đã theo huynh cả nửa ngày mà huynh không biết sao?” Lộ Dân Đảm thầm kêu: “Hổ thẹn”. Rồi hỏi: “Lúc nãy chúng tôi mới đấu với lão lừa trọc, huynh cũng thấy hết cả sao?” Cam Phụng Trì cười nói: “Cả những lời các người nói tôi cũng đã nghe hết. Anh cô nương, kiếm pháp thật giỏi!” Cam Phụng Trì đã biết biết lai lịch của Phùng Anh nhờ Đường Hiểu Lan nói, lúc này đã biết được nàng là Phùng Anh.
Phùng Anh ngạc nhiên hỏi: “Đây là...” Cam Phụng Trì cười nói: “Tôi là Cam...” Phùng Anh không đợi y nói xong đã kêu lớn: “Có phải Giang Nam đại hiệp Cam Phụng Trì không?” Cam Phụng Trì cười nói: “Không dám. Đó chỉ là bằng hữu trên giang hồ gọi tôi”. Phùng Anh chợt hỏi: “Lúc nãy tại sao ông không ra đánh lão lừa trọc?” “Tôi chỉ muốn giữ lại mạng của y để y làm giùm tôi một chuyện”. “Y làm hộ ông chuyện gì?” “Tôi muốn y đưa tin cho tôi. Lúc nãy y chạy ra bìa rừng, tôi lại đấm thêm cho y một quyền”. Rồi Cam Phụng Trì chợt cười nói: “Cô nương cũng giúp tôi làm một việc có được không?” “Chỉ cần tôi làm được, xin đại hiệp cứ căn dặn”. “Chắc chắn là cô nương sẽ làm được. Chuyện này rất thú vị, cô nương hãy ghé tai qua đây”. Phùng Anh nổ lòng tò mò, quả nhiên ghé tai qua, vừa nghe nàng đã cười khanh khách.
Lại nói Diệp Hoành Ba và Lý Minh Châu cùng đi một xe, Hải Vân hòa thượng đi tìm Lộ Dân Đảm, sau đó mụ mới biết, biết rồi mụ lại không vui. Đến chiều đoàn xe đã dừng lại ở một trấn nhỏ cách Tế Nam năm mươi dặm. Hải Vân hòa thượng hớt hải chạy về gặp Diệp Hoành Ba. Diệp Hoành Ba nổi cáu: “Mọi việc do ta chủ trì, sao ông không nghe hiệu lệnh mà tự bỏ đi? Hay thật, giờ bị thiệt thòi nên mới đến tìm tôi” Hải Vân hòa thượng nổi cáu đáp lại: “Tên tiểu tử Lộ Dân Đảm cứ đi theo sau xe, chả lẽ bà không biết?” Diệp Hoành Ba cười lạnh nói: “Cần gì ông phải nhắc nhở? Tên tiểu tử Lộ Dân Đảm võ nghệ chỉ bình thường, làm được chuyện quái gì, việc gì màng đến y? Chúng ta may mắn không có chuyện gì xảy ra, ông lại phân tâm đi đối phó với một tên tiểu tử ngốc, chẳng may có người thừa cơ quấy nhiễu, biết làm thế nào đây?” “Kẻ đả thương tôi cũng đang tìm bà, tôi thấy bà chưa chắc đối phó nổi!” “Ai?” “Cam Phụng Trì!” thật ra Hải Vân hòa thượng bị Phùng Anh đâm trước rồi mới bị Cam Phụng Trì đấm thêm cho một quyền. Y sợ nói bị một tiểu cô nương đả thương càng mất thể diện hơn nên mới đổ hết cho Cam Phụng Trì.
Diệp Hoành Ba cười lạnh: “Cam Phụng Trì thì thế nào? Chả lẽ ta sợ y?” Hải Vân hòa thượng biết mụ ngang ngược, nên tức giận bỏ ra ngoài.
Đêm đến, Diệp Hoành Ba đốc thúc quan quân cẩn thận đề phòng, đến canh ba cũng chẳng có gì xảy ra.
Tuần phủ Triết Giang Lý Vệ phái một ngàn tinh binh, hơn ba mươi cỗ xe để hộ tống con gái, bởi vậy trên đường chẳng có chuyện gì xảy ra. Diệp Hoành Ba rất yên lòng, không ngờ đến canh ba chợt xe lương bốc cháy, Diệp Hoành Ba cả kinh, thầm nhủ: “Chả lẽ có gian tế?” vội vàng truyền lệnh kêu Hải Vân hòa thượng đem một toán quân đi cứu hỏa, còn những người khác thì không được làm càn. Chẳng may đêm ấy có gió Tây bắc lương thảo dễ cháy nên thế lửa càng lúc càng lớn.
Diệp Hoành Ba cả giận, đang định đích thân điều tra, chợt thấy một tên võ quan chạy như bay tới, Diệp Hoành Ba quát: “Ngươi không canh giữ, chạy đến đây làm gì?” nói chưa dứt lời, tên võ quan ấy cười ha hả: “Mụ giặc cái, nhìn xem ta là ai?” rồi vỗ vù tới một chưởng!
Diệp Hoành Ba quát: “Cam Phụng Trì, ngươi lớn gan thật!” mụ lách người qua, chưởng phong quét qua mặt đau nhói. Nhân lúc lách người mụ đã rút kiếm đánh ra một chiêu Thần Long Điếu Vĩ đâm ngược trở lại. Cam Phụng Trì bước sấn lên một bước, ngón tay phất vào nách phải của mụ ta, Diệp Hoành Ba lách người đâm tới mà chẳng trúng. Cam Phụng Trì rùng người xuống, chưởng phải xỉa ra thi triển một đòn Cầm Nã thủ, giật thanh kiếm của mụ, tay phải đẩy tới một chưởng. Diệp Hoành Ba cả giận, lướt người ra phía sau, đâm ra soạt soạt hai kiếm, Cam Phụng Trì cười ha hả tung mình nhảy vọt lên một cỗ xe, cúi chỏ thúc ngang một cái, một tên lính rơi xuống xe, chàng cười lớn: “Mụ giặc cái, có dám phân cao thấp với ta không!”
Cả hai người đều đã động thủ, bọn quan quân đều kinh hãi, Diệp Hoành Ba quát: “Dùng loạn tiễn bắn y!” bọn quan quân bao vây bên ngoài rất kín kẽ, lúc này loạn tiễn bay ào ào, Cam Phụng Trì ϲởí áօ khoác ngoài múa tít, tên rơi xuống rào rào, chẳng mũi nào cắm được vào người. Diệp Hoành Ba cả giận cầm kiếm đuổi theo, Cam Phụng Trì phóng người lên cỗ xe ở phía Tây, tựa như cố ý chơi trò cút bắt với mụ. Diệp Hoành Ba một mặt phất tay ra hiệu phóng tên, một mặt đuổi theo.
Lại nói Lý Minh Châu vốn không muốn lấy con trai của Trương Đình Ngọc, người nhà gạt nàng, nàng mới chịu lên xe đi đến Sơn Đông trước. Đi được một hồi nàng đã thấy không ổn, nhưng Diệp Hoành Ba canh giữ rất chặt, đừng nói là chạy, có muốn ૮ɦếƭ cũng không được. Lý Minh Châu cũng tinh lanh, thầm nhủ: “Đến phủ nha Sơn Đông rồi tìm cách chạy cũng không muộn”. Nàng tuy tính toán như thế nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn không yên.
Đêm đến, Lý Minh Châu đang ngồi suy nghĩ, chợt nghe bên ngoài có tiếng quát tháo, lòng thầm nhủ: “Sao không nhân lúc này mà bỏ chạy!” rồi nàng vạch trướng ra, chỉ thấy một toán quân đang đứng trước xe mà không hề rối loạn. Diệp Hoành Ba đang quát tháo đuổi theo kẻ địch, Lý Minh Châu thầm nhủ: “Thế này làm sao mà chạy thoát được?” nàng buồn bã thở dài, lúc này Diệp Hoành Ba đang bị Cam Phụng Trì trêu đến nỗi lửa giận bốc cao, vẫn tiếp tục chỉ huy binh sĩ phóng tên. Lý Minh Châu nghe bên ngoài quân sĩ đã rối loạn, định chạy ra nhưng lại không dám.
Chợt thấy một luồng gió thổi đến, rèm xe cuộn lên, một tên lính trẻ bước vào, Lý Minh Châu thất kinh, đang định quát hỏi, người ấy đã ϲởí áօ khoác ngoài, lại còn lột mũ xuống, Lý Minh Châu kêu: “Ồ, Lâm cô nương đến phải không?” trước đây Phùng Lâm đã từng đến phủ nha Triết Giang, thường bơi thuyền trên Tây Hồ với Lý Minh Châu nên Lý Minh Châu cứ tưởng Phùng Anh là Phùng Lâm.
Phùng Anh mỉm cười, nàng đã quen với những chuyện hiểu làm như thế này cũng không lấy làm lạ nữa. Lý Minh Châu nói: “Lâm cô nương sao thế? Có phải sư phụ của tôi kêu cô nương đến hay không?” Phùng Anh nói: “Đừng hỏi nhiều, hãy bộ đồ này vào, nhân lúc rối loạn mà chạy ra ngoài”. Rồi ném éo cho nàng. Lý Minh Châu lập tức cởi bỏ những thứ trang sức trên người. Phùng Anh nhặt lên đeo vào người, chỉ trong chốc lát cả hai đều đã thay đồ xong. Lý Minh Châu nói: “Cô nương làm gì thế?” Phùng Anh nói: “Sẽ xuất giá hộ cho cô nương! Cô nương không nỡ rời khỏi chốn quyền quý sao?”
Đó chính là kế hoạch của Cam Phụng Trì, chàng tung tin cho Hải Vân hòa thượng biết sẽ đến dò thám quân doanh một mình, khiến Diệp Hoành Ba để ý phòng bị, thế là lơi lỏng việc canh giữ Lý Minh Châu. Trong số quan quân đưa dâu, cũng có người của bang Hải Dương ở Triết Giang, Cam Phụng Trì quen thân với họ, bởi vậy mới âm thầm lẻn vào trong quân, cùng Phùng Anh thay đổi y phục.
Lý Minh Châu nói với Phùng Anh: “Tôi có một tì nữ tâm phúc tên là Hạnh Hoa, ngày mai cô nương cứ bảo Hạnh Hoa hầu hạ, xin đa tạ”. Rồi vén rèm bước ra. Phùng Anh cười nói: “Phải bước mạnh bạo một tí, đúng thế, thế mới giống nam nhi”.
Diệp Hoành Ba đuổi theo Cam Phụng Trì, Cam Phụng Trì cứ nhảy qua nhảy lại trên cỗ xe, lúc thì phất áo gạt lên, lúc thì ném ám khí trả lại, một hồi sau, không biết đã có ai đã huýt mấy tiếng sáo, Cam Phụng Trì cười ha hả: “Các người cậy đông Hi*p yếu, ta không rảnh đùa với các người nữa”. Rồi phóng xuống, tiện tay xách hai tên lính xoay tít ném ra ngoài, Diệp Hoành Ba vẫn tiếp tục bám theo, bọn quan quân sợ ném chuột bể đồ, chẳng dám ngăn cản, chỉ trong chốc lát Cam Phụng Trì đã xông ra. Diệp Hoành Ba dùng Thấu Cốt đinh phóng vào gót chân của Cam Phụng Trì liền ba phát mà chẳng trúng. Cam Phụng Trì quát: “Mụ già thối, ngươi đã trúng kế điệu hổ ly sơn!” Diệp Hoành Ba thất kinh, thầm nhủ: “Hỏng bét!” Cam Phụng Trì nhân lúc mụ ta ngẩn người, đột nhiên quát lớn một tiếng, ném hai con tin về phía mụ. Diệp Hoành Ba lách người thối lui, chân chợt đau nhói.
Té ra mụ đã trúng một cây trủy thủ dài đến năm tấc, mụ nghiến răng rút ra, may mà không trúng vào chỗ hiểm. Diệp Hoành Ba chỉ đành lấy thuốc kim sang bôi vào vết thương rồi tập tễnh trở về trại, lúc này lửa ở xe lương đã được dập tắt, cũng chẳng thấy bóng dáng kẻ địch đâu, Diệp Hoành Ba trở về trướng của Lý Minh Châu, vạch trướng ra nhìn, chỉ thấy Lý Minh Châu nằm quay vào trong, đang ngủ rất say, thế là quay ra sai người đem nước đến rửa vết thương chứ chẳng màng đến Lý Minh Châu nữa.
Đường Hiểu Lan nấp trong phủ nha Sơn Đông đợi đến hai ngày, vẫn chẳng thấy Cam Phụng Trì trở về. Ngư Xác vẫn còn bị nhốt trên lầu Phi Thúy. Đường Hiểu Lan rất lo lắng, ngày thứ ba thì chợt nghe báo Tuần phủ Triết Giang Lý Vệ sai người đưa con gái tới, trong phủ nha nơi nào cũng treo đèn kết hoa.
Khi Trương Đình Ngọc sắp xếp chuyện hôn sự cho con trai, không ngờ có chuyện Ngư Xác xảy ra, hôm nay nhà họ Lý đưa dâu đến, trong nỗi vui mừng có mấy phần giới bị. Đến trưa, hương sa đã tới trước cửa. Trương Đình Ngọc ra lệnh mở sảnh đường, kêu con trai ra đón dâu.
Trong ngoài lễ đường người đứng lố nhố, trông rất náo nhiệt. Hàn Trọng Sơn nghe Diệp Hoành Ba đến, trao việc chỉ huy hỏa tiển thủ cho Thiên Diệp Tản Nhân, bước ra đón rước. Diệp Hoành Ba nói: “Hôm qua tôi đã bị Cam Phụng Trì ám toán, ông phải báo thù cho tôi”. Hàn Trọng Sơn ngạc nhiên: “Cam Phụng Trì từng gây náo loạn ở đây, tôi đang tìm y, không ngờ y lại đến chỗ bà. Lữ Tứ Nương có xuất hiện không?” Diệp Hoành Ba nói: “Chỉ có một mình y”. Hàn Trọng Sơn nói: “Chỉ có một mình y còn dễ đối phó”. Khi họ đang nói chuyện, chợt nghe ba tiếng pháo nổ, con trai của Trương Đình Ngọc ra mở cửa xe, rước tân nương ra ngoài.
Phùng Anh có dáng dấp giống Lý Minh Châu, lại đội khăn đầu nên không ai nhìn ra. Đường Hiểu Lan cũng lẩn trong đám người xem lễ, chợt cảm thấy dáng người tân nương rất quen thuộc.
Ngoài Thiên Diệp Tản Nhân, các hảo thủ ở kinh thành phái đến và giáo đầu của Tuần phủ Sơn Đông đều nhìn tân nương không chớp mắt. Diệp Hoành Ba nói với phu quân mấy câu rồi bước vào.
Đôi tân nhân thong thả bước vào lễ đường, Diệp Hoành Ba thất kinh, dáng đi của Lý Minh Châu không giống như thường ngày. Nhưng vì quá đông người ở đại đường nên không dám lên tiếng. Bên ngoài lại vang lên ba tiếng pháo. Có tiếng hô: “Tân nhân lên đường, ngũ thế kỳ xướng. Tân nhân khấu đầu lạy tổ tiên, lạy...” chưa hô xong, tân nương tử đã giật khăn che đầu xuống, rút soạt thanh đoản kiếm ra cười lạnh nói: “Ai là tân nương của các ngươi!” con trai của Trương Đình Ngọc vốn đang nắm tay nàng, bị nàng vặn một cái,trái lập tức kêu lên như lợn rống.
Chính là:
Tiệc vui rộ sát khí, ngọc nữ náo hoa đường.