Gian Thần Quỳ Xuống Cho Trẫm - Chương 17

Tác giả: Hoàng Hề

Ta Ϧóþ ૮ɦếƭ Ngươi
Hôm nay được nghỉ triều sáng, quần thần trong đại điện không biết nên vui, hay nên cúi đầu ủ rũ nữa, Tạ Lâm chỉ mong được lao về nhà lười biếng đánh một giấc, vì thế chẳng thèm chào hỏi gì với các đại thần, trực tiếp quay đầu đi thẳng.
Vị Thừa tướng đại nhân, cũng không biết là thật sự trải qua cuộc sống gian khổ nên tiết kiệm, hay là giả vờ trải qua cuộc sống gian khổ nên tiết kiệm, mà từ trước tới giờ không thấy ngồi kiệu, rèn luyện hai chân sải bước đi rất nhanh, khiến Binh bộ Thượng thư Úy Trì Chính đại nhân ở đằng sau, phải ra sức đuổi theo. Người luyện võ còn không bằng một thư sinh yếu đuối?
Úy Trì đại nhân không phục, bước một bước dài, trực tiếp thi triển loại khinh công khiến người ta phải kinh hãi ngay trên đường phố, Tạ Lâm chỉ cảm thấy bên người có một luồng gió man mát thổi đến, thì trước mặt đã có thêm một người nữa.
May mà đây là buổi sáng, người trên đường cũng không tính là nhiều, nếu không chỉ sợ là sẽ nhìn thấy tròng mắt rớt ra đầy đường vì quá kinh ngạc.
“Úy Trì đại nhân, ngài đang chắn đường của ta đấy.” Tạ Thừa tướng quả nhiên trấn định bình tĩnh, màn giật mình hoảng sợ này, cũng không khiến hai hàng lông mày thanh tú đẹp đẽ của hắn động đậy đến lần thứ hai.
“Tạ đại nhân,” Úy Trì Chính thở dài, “Hạ quan tới là để xin lỗi ngài.”
“Hả?” Cuối cùng Tạ Lâm cũng đã có phản ứng, nhìn gương mặt Úy Trì Chính dường như thật sự rất áy náy, đáy mắt liền lộ ra chút hứng thú.
Úy Trì Chính dường như vẫn chưa phát giác ra, chỉ thở dài: “Bức tranh hôm trước Thừa tướng đại nhân tặng cho hạ quan, sau khi hạ quan đóng khung xong, đã trân trọng treo nó lên bức tường trong thư phòng của tệ xá, trầm tư suy nghĩ nhìn ngắm từng phút từng giây, sáng sớm nay trước buổi triều sáng, khi hạ quan lại đến thư phòng, muốn ngắm bức tranh thêm một lúc nữa, thì không ngờ, bức tranh đã không cánh mà bay. Hạ quan đã lật tung tất cả mọi nơi trong thư phòng, cũng không tìm ra, nên đặc biệt tới đây xin lỗi Thừa tướng đại nhân.”
“Việc này có gì đâu mà cần xin lỗi?” Tạ Lâm ngạc nhiên, “Tạ mỗ đã tặng bức tranh đó cho ngài, thì nó là của ngài rồi, ngài xử lý nó thế nào, đâu cần phải tới hỏi ta? Thật là kỳ lạ.” Nói đoạn, Tạ Lâm liền bước lên trước, trực tiếp vòng thẳng qua người Úy Trì Chính, đang định bỏ đi.
Úy Trì Chính thấy vậy liền cuống lên, đuổi theo đi song song, nói: “Đương nhiên là phải xin lỗi rồi, bức tranh Thừa tướng đại nhân tặng cho hạ quan, hạ quan lại không bảo quản cẩn thận, làm mất thì phải chịu trách nhiệm, nên đương nhiên phải tới nhận lỗi với đại nhân, đại nhân có muốn trách phạt, cũng không có gì sai cả. Huống hồ là……”
“Huống hồ là gì?” Tạ Lâm hơi nghiêng đầu nhìn, đôi mắt sáng rõ như ban ngày khẽ nheo lại.
Úy Trì Chính vốn dĩ đang mở lớn mắt nhìn qua đó, giờ phút này không khỏi giống như bị thứ gì đó đâm vào khiến hai mắt đau nhói, bèn xoay đi hướng khác, dừng bước chân lại, “Thừa tướng đại nhân, xin hãy ghé sát tai lại đây.”
Tạ Lâm hừ lạnh một tiếng, quay lại gần bên cạnh hắn, “Nói đi.”
“Hạ quan còn có một chuyện,” Úy Trì Chính ghé sát lại, hơi thở nhẹ nhàng, vụng trộm nói, “Hôm qua nói chuyện với đại tướng quân, đại tương quân đã có lời hồi đáp.”
“Hầu Thiết Tranh ta dù là sa trường hay quan trường, có nơi nào mà chưa từng nhìn thấy, lúc ta khoác giáp chiến, hắn vẫn còn chưa ra đời, mà giờ lại bắt ta phải chịu sự uy Hi*p của tên tiểu tử miệng còn hôi sữa đó ư?” Hôm đó Úy Trì Chính chuyển lời đến Hầu Thiết Tranh rằng Tạ Lâm có ý muốn ông ta từ bỏ binh quyền, Hầu Thiết Tranh nghe vậy cười lạnh nói, “Ngươi quay về nói lại với hắn, Hầu Thiết Tranh chỉ nguyện ૮ɦếƭ ở chốn sa trường, từ bỏ binh quyền hay lên đoạn đầu đài, ngoại trừ đương kim bệ hạ ra, không đến lượt hắn chõ miệng vào!”.
Những lời của Hầu Thiết Tranh rất cương cường, Úy Trì Chính sửa sang lại cho mềm mỏng đi một chút, nhưng vẫn vô cùng khó lọt tai.

Tạ Lâm cười.
Trong nụ cười ẩn chứa hàm ý rất thâm, nụ cười của Thừa tướng đại nhân, thật sự lấp lánh đến mù mắt kẻ khác, Úy Trì Chính thầm nhủ không hay rồi, nhưng lại thấy Tạ lâm chậm rãi nói: “Muốn ૮ɦếƭ ở chốn sa trường, cũng không phải là chuyện dễ đâu. Con gái của ông ta hiện giờ là công thần, ông ta cũng là công thần, nếu muốn sáng suốt giữ mình, thì đương nhiên phải biết dũng cảm rút lui, đó là mới người thật sự thông minh.” Tạ Lâm ngước nhìn sắc trời, lắc lắc đầu, “Chẳng trách đánh với nước Di lâu như vậy mà vẫn không thể thắng được, loại người ngu xuẩn này, không đáng để nhắc tới.”
Dứt lời, Tạ Lâm không quan tâm gì nữa, quay đầu đi thẳng.
Hai chữ “Ngu xuẩn”, đâm vào màng nhĩ Úy Trì Chính khiến hắn đau nhói. Nghe thấy hắn sỉ nhục thượng cấp cũ của mình, thì sao Úy Trì Chính có thể nhẫn nhịn được? Hắn sải bước lên trước chặn được, lớn tiếng quát: “Tạ Lâm đứng lại!”.
Úy Trì Chính dáng người cao lớn, tiếng quát này, khiến mấy người qua đường ất ơ nghe thấy hai chữ “Tạ Lâm” liền xoay đầu lại nhìn về phía này, vụng trộm thì thầm.
Úy Trì Chính dường như vẫn còn chê chưa đủ nổi, lại quát thêm câu nữa: “Ta không quan tâm xem ngươi là Thừa tướng, hay là nhân vật lợi hại cỡ nào, hôm nay không nói cho rõ ràng ở đây, thì người đừng hòng đi đâu hết!”.
Lẽ nào “Tạ Lâm” kia thật sự là Thừa tướng sao?
Hỏi cả thiên hạ, có ai mà không biết Thừa tướng đương triều Tạ Lâm này là một gian thần giỏi nịnh nọt lộng quyền họa quốc? Trước mặt không dám nói, nhưng sau lưng thì nói rõ nhiều.
Vốn tưởng rằng Thừa tướng đại nhân là người lộng quyền như vậy, lại thêm bản thân ngồi ở vị trí cao quý, thì sẽ phải là một lão già hành vi bẩn thỉu, lấm la lấm lét, ai ngờ hôm nay nhìn thấy, vị Tạ Lâm này mặt trắng trẻo như ngọc, phía trước mũ quan đính một viên hồng ngọc, triều phục nền đỏ viền vàng đã được thay ra thành bộ y phục nho nhã màu trắng ngà được giặt giũ sạch sẽ từ lâu, thân hình thẳng táp, toát lên vài phần thanh tú cao nhã.
Úy Trì Chính luyện được một thân võ nghệ cao cường, tai nghe cực thính, từng câu từng chữ vừa tán thưởng lại mang theo vẻ tiếc rẻ, ngữ điệu trong lời nói vừa lắc đầu vừa chế giếu, Tạ Lâm ở phía trước e rằng không nghe được, nhưng hắn lại nghe rõ mồn một.
Tạ Lâm hai mươi sáu tuổi, chưa hề lấy vợ, tuy rằng trong nhà có ba nàng thi*p, nhưng lại không sinh được con, nên có thể phủ nhận bản lĩnh đàn ông, nhưng về vấn đề không sinh được con này, trong nhân gian sớm đã đồn đại rằng người này e là bị bệnh bất lực. Bất lực cũng hay, nếu không lại sinh ra một đứa trẻ thừa hưởng chức quan của hắn, cũng lộng quyền, khiến cho tương lai Đại Sở tối tăm mù mịt, những ngày tháng ấy sẽ không thể sống nổi mất.
Khó trách, có đôi lúc Úy Trình Chính cảm thấy, thỉnh thoảng Tạ Lâm lại lộ ra một thoáng cô đơn.
Quả nhiên không phải là ảo giác, xem ra không có con cái, không có gửi gắm, Thừa tướng đại nhân sẽ vô cùng cô đơn.
Tạ Lâm cười lạnh một tiếng, “Sao nào? Hầu tướng quân có thể mắng ta, nhưng ta lại không thể mắng ông ta à? Úy Trì đại nhân nếu như cứ nhất bên trọng nhất bên khinh như thế, thật khiến người ta thấy tê tái.”
“Hầu tướng quân chỉ nói vậy thôi, nhưng Thừa tướng đại nhân ngài, lại phủ định công lao và thành tích của đại tướng quân suốt những năm qua, đại tướng quân trấn thủ biên giới đã hơn chục năm, chém Gi*t địch hàng chục lần, trên người chi chít sẹo thương, có một lần suýt nữa thì mất mạng. Hạ quan vốn là phó tướng của ngài ấy, tận mắt chứng kiến đại tướng quân bảo vệ quốc gia, lập nên những công lao hiển hách, nhưng lại bị đại nhân……” Úy Trì Chính siết chặt năm ngón tay, nghiến chặt răng nhẫn nhịn lửa giận trong lòng, “Lại bị một câu của đại nhân phủ định hơn mười năm vất vả của đại tướng quân, trái tim hạ quan thấy rất khó chịu, nhất định phải nói rõ ràng với đại nhân!”.
“Ồ?” Tạ Lâm quét ánh mắt một lượt từ trên xuống dưới thân hình cao lớn của Úy Trì Chính lâu thêm chút nữa. Vóc dáng Tạ Lâm cũng có thể coi là cao hơn những người đồng niên, nhưng so với Úy Trì Chính, thì lại vô cùng ảm đạm nhợt nhạt, hắn không chút sợ hãi, nhướng nhướng mày, “Úy Trì đại nhân nhất định muốn cậy lớn bắt nạt nhỏ à?”.
“Cậy lớn bắt nạt nhỏ?” Úy Trì Chính tức giận đến bật cười, “Thừa tướng đại nhân thân ngồi trên cao, hạ quan mới là người phải sợ đại nhân cậy lớn bắt nạt nhỏ mới đúng.”
Tạ Lâm hừ mũi một tiếng rất khẽ.
Tuy không nói ra, nhưng hàm ý rất thâm.
Ngươi từng là phó tướng của Hầu Thiết Tranh thì đã làm sao, là Binh bộ Thượng thư thì thế nào? Thắng làm vua thua làm giặc, đó là đạo lý đương nhiên từ cổ chí kim.
Úy Trì Chính, ngươi thua không ngóc đầu lên được rồi.
Thái độ cùng khinh miệt, đã chọc giận đến Úy Trì Chính.
Hắn lao bổ đến, Ϧóþ chặt lấy cần cổ thon gầy của Tạ Lâm, va vào bức tường phía sau. Đám người qua đường ất ơ đứng xung quanh bị dọa cho ngây người, kinh hãi kêu lên: “Gi*t người…… Gi*t người kìa……” Giọng hét kéo dài, tan tác chim muông, lập tức đường phố vắng tanh không một bóng người.
“Tạ Lâm, ta sẽ Gi*t ngươi.” Úy Trì Chính ấn chặt lên cần cổ Tạ Lâm, cái cần cổ thon gầy trắng nõn, dường như thấp thoáng nhìn thấy cả mạch máu bên dưới, e rằng bàn tay chỉ cần vặn một cái, thì sẽ gãy luôn, gian thần giỏi nịnh nọt, có ૮ɦếƭ cũng không đáng tiếc, nhớ đến Hầu Vận Vi bị ép đi hoà thân, nhớ đến Hầu Thiết Tranh đang lo lắng về tính mạng của bản thân, Binh bộ Thượng thư không kìm được cơn giận, chỉ muốn vặn gãy luôn cần cổ của cái kẻ đang ở trong tay. Nhưng hắn ta là Thừa tướng, là Thừa tướng đương triều, hắn chỉ có một mình, mà Gi*t người thì phải đền mạng, Gi*t hắn rồi sợ rằng sẽ kéo theo cả gia tộc của mình phải bồi táng theo, không có lãi, vụ mua bán này không lãi tí nào.
Gi*t hắn, hay là thả hắn?
Màu đỏ nhàn nhạt xuất hiện trên khuôn mặt của Tạ Lâm, đây là dấu hiệu của việc ngạt thở, yết hầu bị ngạt thở, khí quản bị chèn ép, nhưng Tạ Lâm lại không mảy may giãy dụa, khuôn mặt trắng trẻo giờ đỏ bừng như lửa đốt, nhưng ngay cả một tiếng ho khan cũng không hề phát ra.
Gi*t ૮ɦếƭ con người này, cho dù có gặp họa ૮ɦếƭ cả gia tộc, nhưng dẹp yên được giang sơn ta, trừ được tai họa, diệt được gian thần, là đại công, là hạnh phúc vạn phần của triều đình, cả nước chúc mừng.
Úy Trì Chính nghĩ đến đây, tay lại tăng thêm sức.
XXX
Trác Thanh giờ là khách khanh trong phủ của Binh bộ Thượng thư, cũng là mưu sĩ.
Hắn là người lươn lẹo uyển chuyển hơn Úy Trì Chính rất nhiều, con người Úy Trì Chính quá thẳng thắn, không hiểu được cách biến báo. Nhưng hắn lại hiểu.
Hắn đến phủ của Úy Trì Chính là khách khanh, chính là đã nhìn thấu được thế cục của triều đình hiện tại. Hắn cũng hiểu được lúc nên sáng suốt giữ mình, thì hãy cố mà sáng suốt giữ mình. Ngoài trừ phủ của Thừa tướng ra, thì phủ của Úy Trì Chính, chính là nơi an toàn nhất.
Hắn quyết định ở lại đây, sẵn sàng ăn trực nằm chờ. Úy Trì Chính thu nhận hắn ta, cũng chu cấp nơi ăn chốn ngủ cho hắn. Hắn không có ý định đưa ra những ý kiến quý báu gì cho Úy Trì Chính, vì hắn biết rằng, giờ rồng đang bơi nơi nước cạn, nhưng cuối cùng sẽ có lúc rồng bay lên, thời cơ của bản thân, phải đợi. Trước khi đến lúc đó, hán nhất định phải giữ được mạng sống.
Nhưng ngày hôm đó, Trác Thanh cảm thấy vô vị, quyết định đi đón Úy Trì Chính hồi phủ. Hắn lấy hành động đó để tán dương bản thân mình tí, thể hiện tình cảm trung thành với chủ nhân, cũng thể hiện luôn mình không phải loại ăn trực ở nhờ.
Hắn nên thấy may mắn vì lần này bản thân hắn có thể coi là quá sức anh minh.
Vì lúc hắn tìm Úy Trì Chính, thì vừa hay gặp Úy Trì Chính đang ở trên phố, chứng kiến luôn màn Ϧóþ ૮ɦếƭ Thừa tướng đại nhân.
Sáng chói quá, thiếu chút nữa là lóe sáng mù mắt hắn rồi.
Mưu hại trọng thần của triều đình, chính là tội ૮ɦếƭ, là đại tội tru di cửu tộc. Hiện giờ mình lại ở trong phủ của Binh bộ Thượng thư, cùng ngồi chung một thuyền với Úy Trì Chính, được tính là người trong cửu tộc, Úy Trì Chính ૮ɦếƭ rồi, mình cũng sẽ phải ૮ɦếƭ theo. Hắn vẫn còn muốn kéo dài cái mạng sống nhỏ nhoi này đến khi chỉ còn một làn hơi tàn, không muốn ૮ɦếƭ ngay và luôn như vậy đâu.
Vậy nên khi Trác Thanh chứng kiến màn Ϧóþ cổ Thừa tướng của Úy Trì Chính, lập tức lao tới, kéo tay Úy Trì Chính ra, “Mau dừng tay, đại nhân, đây là đại tội tru di cửu tộc đấy!”.
Úy Trì Chính xuất thân từ quan võ, sức lực của hạng mưu sĩ quan văn như hắn sao có thể bì được, nghe vậy hai tay không mảy may nhúc nhích, vẫn siết chặt lấy cần cổ Tạ Lâm, “Cho dù là liều mạng bị tru di cửu tộc, ta cũng phải Gi*t ૮ɦếƭ hắn!”.
Trác Thanh nghe vậy, trong lòng chỉ muốn ngoác mồm ra mắng cho tên này một trận, nhưng lại mở miệng nói: “Vậy đại tướng quân thì sao, tính mệnh của đại tướng quân, ngài cũng không màng sao?”.
Trong lòng hắn biết đại tướng quân Hầu Thiết Tranh từng là thượng cấp của Úy Trì Chính, mối quan hệ vô cùng tốt, một lời vừa thốt ra, quả nhiên khiến Úy Trì Chính thay đổi, tay lập tức thả lỏng, Tạ Lâm nhũn người dựa vào tường, Trác Thanh thấy vậy, lập tức tiện đà xông lên, “Đại nhân, loại trừ tên gian thần này, cần phải có kế sách, hắn vốn dĩ là gian thần, không khó để tìm được nhược điểm đâu, sẽ sớm có ngày khiến hắn phải thân bại danh liệt. Nếu đã như vậy, thì chắc chắn có thể diệt được tên gian thần này, làm trong sạch giang sơn Đại Sở ta, đến lúc đó đã có lý do chính đáng rồi, thì há cớ gì đai nhân phải gánh thêm đại tội trên lưng, động tay động chân để giải quyết vấn đề.”
Úy Trì Chính nhìn chằm chằm vào Tạ Lâm đang nhũn người dựa vào góc tường, chỉ thấy hắn vì không khí đột nhiên ùa vào buồng phổi, nên khó tránh khỏi ho khan, mồ hôi lạnh vương trên hai bên thái dương, ánh mắt lúc bình thường toát lên vẻ trào phúng, giờ phút này hàng mi dài che kín lại, không nhìn rõ được, cần cổ trắng nõn, giờ dấu hằn màu xanh tím do năm ngón tay ấn lên rất thật, trông vô cùng đáng sợ.
“Đúng vậy, hà tất phải động tay động chân để giải quyết vấn đề chứ?” Úy Trì Chính thở dài, nhất thời thấy toàn thân rất mệt mỏi, nhưng hắn lại cho rằng đó là do vừa nãy dùng sức quá mức nên mới thế. “Đi thôi,” Úy Trì Chính quay đầu nói với Trác Thanh, “Nghĩ cách đi, chuyện ta vừa động thủ lúc nãy, ép nó xuống.”
Trác Thanh vâng một tiếng, đi theo sau, khóe mắt lướt nhìn qua, thấy Thừa tướng đại nhân vẫn y hệt lúc trước, dựa vào tường, dường như cả người không có chút cảm xúc nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc