Giam Em Cả Đời - Chương 23+24

Tác giả: Thảo Phạm

Hắn có tất cả, chỉ không có người hắn yêu.
“Khoảng thời gian này... cô ấy không có chuyện gì thì đừng báo lại nữa.”
Cố Mặc sợ mình sẽ lại không kìm lòng được mà chạy đến bên cô mất. Nếu hắn đã lựa chọn phương thức cực đoan này để bảo vệ Ôn Noãn, hắn sẽ không thể gặp cô thường xuyên được.
Lão Châu ngỡ ngàng, Cố Mặc cứ lún sâu vào điều không đáng thế này, ông không yên tâm. Hiện giờ hắn vẫn cảm thấy bình thường, nhưng sau này thì sao ? Khi già rồi, ai lại không mong có một tri kỷ bên cạnh chứ ?
Ngày hôm đó, Lão Châu tới chỗ của Ôn Noãn. Ông cũng mời rất nhiều gia sư tới dạy cho cô những môn văn hoá. Ông không cần cô trở nên xuất sắc, nhưng chí ít có thể đủ để cô xứng đáng đứng bên cạnh Cố Mặc.
Thời gian đã trôi qua được hai tháng. Trước kia, một tháng Cố Mặc sẽ đến đây vài ba lần, nhưng lần này đã hơn hai tháng rồi Ôn Noãn vẫn chưa thấy bóng dáng của hắn đâu, thậm chí không ít camera giám sát trên tường cũng bị tắt bớt. Ôn Noãn nghĩ, Cố Mặc đã buông tha cho cô rồi sao ?
Ôn Noãn đột nhiên bật cười. Sao cô lại nghĩ thế được chứ ? Hắn nhốt cô gần mười tám năm nghiêm ngặt như vậy, nói thả là thả sao được ? Có lẽ... hắn chỉ chán nhìn mặt cô thôi. Nhìn một cái mặt chừng ấy năm, không chán mới lạ.
“Quản gia.”
“Ôn tiểu thư có gì phân phó sao ?”
“Cuối tháng sau là sinh nhật tôi rồi. Tôi muốn xem bên ngoài kia thế nào...”
Lão Châu nghĩ sinh nhật năm mười tám lại đánh dấu một cột mốc của đời người, chắc Cố Mặc cũng sẽ không làm khó chuyện này.
Tuy nhiên, suy đoán của ông đã sai.
“Lão Châu, ông đừng tự ý thay tôi quyết định mọi việc.”
“Tiên sinh, đó cũng chỉ là quà sinh nhật cho Ôn tiểu thư thôi. Ngài biết rõ cô ấy vốn không thích những thứ đồ xa xỉ kia như là Tống tiểu thư.”
Cố Mặc nghiến răng nghiến lợi, Ôn Noãn chê thế giới này còn chưa đủ tàn khốc sao ?
“Được thôi, đem cô ấy đến đây.”
“Tôi... Cố... Cố tiên sinh, đến đây ?”
“Ông từ lúc nào lại nhiều lời như thế ? Chính là đến nơi này ! “
“Nhưng nếu Tống tiểu thư phát hiện, sẽ không tốt cho Ôn tiểu thư.”
“Tôi chính là muốn cô ấy không được yên ổn.”
Để hắn xem xem Ôn Noãn còn có thể cứng đầu tới mức nào nữa. Cô chẳng phải muốn ra khỏi nơi đó thôi sao ? Thiên đường cô không muốn ở, lại muốn xuống địa ngục.
Lão Châu chỉ thở dài chứ không nói thêm lời nào. E là Ôn Noãn lần này thật sự chọc giận Cố Mặc rồi.
Cố Mặc lấy ra một điếu thuốc, làn khói trắng nhanh chóng lan rộng ra xung quanh. Ông trời đang trêu ngươi hắn sao ?
Những thứ mà hắn có thể cho cô, cô lại không cần. Cô chỉ cần những thứ hắn không thể.
Không lâu sau đó, cửa phòng lại được mở ra, Tống Y Na bước vào, Cố Mặc phủi những làn khói đó đi. Dù gì sau này đứa bé cũng mang họ Cố, hắn không thể để nó xảy ra chuyện được.
“Mặc, em có tin vui cho anh này. “
“Chuyện gì vậy ?”
“Là con trai !”
Khi biết tin, họ hàng cả hai bên cũng chỉ hận không thể mọc cánh tới mà đem đủ thứ quý giá trên đời đến tặng cho hai mẹ con. Thế nhưng, trên mặt Cố Mặc rõ ràng chỉ lộ ra một nụ cười vô cùng miễn cưỡng. Ai nhìn vào cũng thấy được sự giả tạo trong đó.
Trong lòng hắn khó chịu quá. Mỗi khi hai từ đứa bé được nhắc đến, nó cứ biến thành lưỡi dao đâm sâu vào trong tim hắn.
Đây không phải là gia đình mà hắn mong muốn...
Đúng một tháng sau, Ôn Noãn được đưa đến nơi mà Cố Mặc đang ở. Cô vừa xoay đầu, đã không thấy Lão Châu đâu nữa. Ngược lại, là một người phụ nữ khoảng chừng 50 tuổi đi đến, nhưng khuôn mặt bà ấy trông không mấy thân thiện.
“Người mới đúng không ? Đi theo tôi.”
Ôn Noãn đi theo bà ấy vào một căn phòng. Bà ấy lấy trong tủ quần áo ra một bộ đồ rồi ném cho cô.
“Mặc bộ này vào, còn thứ mà cô đang mặc, cất đi.”
“Tại sao ?”
Từ trước đến nay, Ôn Noãn đều mặc như vậy. Cố Mặc rất thích dáng vẻ của cô khi mặc những bộ váy kiểu dáng vintage cổ điển thế này, hắn nói cô chính là nàng thơ của hắn. Mặc dù, cô không hiểu từ nàng thơ này rốt cuộc có ý nghĩa gì.
“Mặc bộ váy này, cô nghĩ mình làm được việc gì ?”
“Làm việc ? Tại sao... tôi phải làm ?”
Không phải là sẽ có người giúp việc làm sao ? Ôn Noãn không hiểu.
“Cô tưởng mình đến đây làm bà hoàng chắc ? Mau thay ra đi !”
Thấy bà ấy mặt nặng mày nhẹ với mình, Ôn Noãn chỉ đành thay váy ra, mặc bộ đồ mà bà ấy đưa cho. Bà ấy nói sau này cô mặc gì cũng được, ngoại trừ mấy thể loại đồ vướng víu làm ảnh hưởng đến công việc.
Nỗi sợ bao trùm lấy Ôn Noãn, cô nhìn xuống bàn tay của mình. Bà ấy nói cô phải làm việc, nhưng cô chưa từng làm gì cả. Cố Mặc đâu để cô làm, cô cũng đã dần dần ỷ lại bên cạnh mình có người giúp việc rồi.
Bụng Ôn Noãn bắt đầu sôi sùng sục, cô quên mất sáng nay mình không ăn sáng.
“Tôi... tôi đói rồi.”
“Thì sao ?”
“Không phải sẽ có người đem đồ ăn lên sao ?”
“Cô nghĩ mình là ai mà người khác phải hầu hạ cô ? “
“Bọn họ đều là người giúp việc...”
“Họ là giúp việc, vậy cô không phải chắc ? Đem đồ ăn nhanh lên, cô còn lề mề nữa là đừng nghĩ tới chuyện ăn cơm !”
Sắc mặt Ôn Noãn tái mét lại, cô bê bát canh lên, lại vì nóng quá mà ngay lập tức buông tay ra. Kết quả, bát canh rơi xuống sàn, vỡ nát.
“Cô... mới ngày đầu mà đã thế này rồi ! “
Ôn Noãn cuối cùng cũng biết nhìn sắc mặt người khác. Cô vội nhặt lấy những mảnh vỡ, lại không cẩn thận mà bị đứt tay, máu đỏ nhỏ từng giọt xuống sàn đá cẩm thạch. Cô nhìn xung quanh, mọi người vẫn đang tiếp tục công việc của mình, không ai chú ý đến cô cả.
Nơi này rốt cuộc là sao chứ ? Sao cô lại bị đối xử thế này ?
Ôn Noãn bỏ những mảnh sứ dưới đất, không dọn dẹp nữa, cô chạy đi.
“Này ! Cô đi đâu vậy hả ? Đứng lại !”
Cô muốn tìm Lão Châu, hỏi tại sao ông ấy lại đưa cô tới nơi quỷ quái thế này.
Ôn Noãn cứ đâm đầu vào chạy, cách tầm mắt cô không xa chính là một bóng dáng vô cùng quen thuộc. Có mù cô cũng nhận ra đó là Cố Mặc. Cô ghét hắn, nhưng cũng chỉ có hắn mới có thể giúp cô.
“Cố Mặc !”
Cố Mặc quay đầu lại, trong mắt có chút dao động.
“Tại sao ?”
“Đây là cách mà người giúp việc nên nói với chủ nhân sao ?”
“Anh...”
“Mặc, đã bảo anh vào trong đợi em...”
Tống Y Na vừa phàn nàn, vừa bước đến bên cạnh Cố Mặc. Séc kéo sau lưng hình như vẫn chưa kéo lên hết, Cố Mặc kéo lên giúp cô ta.
“Đây là ai ? Người mới đến hả ? “
Ôn Noãn không trả lời Tống Y Na, cô cứ ngang nhiên nắm lấy cổ tay Cố Mặc.
“Tại sao lại làm vậy ?”
“Cô... ૮ɦếƭ tiệt, mày dám tơ tưởng đàn ông của tao ? “
“Không, Cố Mặc... anh ấy không phải của cô ! Anh ấy...”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc