Tại nơi này, không có thứ gọi là tự do.
Một tuần sau đó, Cố Mặc không hề tới gặp Ôn Noãn. Mọi người đều nghĩ chuyện này rất đỗi bình thường, bởi hôn lễ của hắn và Tống Y Na đang tới gần, nên chắc hẳn hắn không thể cứ rảnh rỗi được một chút là lại đến tìm người con gái khác được.
Ngồi trong phòng chờ, Cố Mặc lại lấy điện thoại ra xem camera Ôn Noãn bây giờ đang làm gì. Cô nằm trên giường, nhưng không ngủ được. Từ khi được đem tới đây, cuộc sống của cô đã được định sẵn chỉ là một vòng tuần hoàn tẻ nhạt.
Đôi lúc, Cố Mặc cũng cảm thấy rất xót xa, nhưng hắn không thể để ai tới bên cạnh Ôn Noãn được. Cô được dạy về thế giới bên ngoài, nhất định sẽ muốn được tự do. Thà rằng... hắn biến cô trở thành một con rối còn hơn. Ít ra, mỗi khi hắn muốn, hắn đều được nhìn thấy cô.
“Cố tiên sinh, đến giờ rồi.”
Cố Mặc gật đầu, hắn cất điện thoại đi. Ngay sau đó, hắn cùng Tống Y Na bước lên lễ đường, trao nhẫn, đọc lời thề, làm tất cả những gì mà một cặp đôi nên làm. Cố Mặc nghĩ, giá như người bên cạnh hắn hôm nay là Ôn Noãn thì tốt biết bao. Tuy nhiên, có một điều hắn vĩnh viễn hiểu là cô hận hắn, cô không bao giờ yêu hắn.
Đến buổi tối, Cố Mặc còn chưa kịp tháo bộ mặt giả dối của mình xuống thì Tống Y Na đã làm trước. Cô ta không hề có chút tình cảm nào với Cố Mặc cả, diễn cũng chỉ là cho người ngoài xem.
“Hôn lễ kết thúc rồi, tôi và anh cũng chẳng cần giả vờ nữa.”
“Sao em nghĩ tôi lại giả vờ ?”
“Anh có ý gì ?”
Cố Mặc nhếch mép cười, hắn đẩy Tống Y Na xuống giường, nâng cằm cô ả lên rồi lại hôn môi. Mặc phải thừa nhận rằng diễn xuất cùng sức chịu đựng của mình rất tốt. Hôm nay, dường như trong mắt tất cả mọi người, hắn là một người chồng hoàn hảo, vô cùng yêu thương cô vợ hờ là Tống Y Na.
Ban đầu, Tống Y Na còn có ý định phản kháng, nhưng dù cứng đầu đến đâu thì cô ta cũng chỉ là một cô gái, làm sao có thể chống lại được cám dỗ. Cô ta lại cho rằng dù gì hai người cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, cũng không thể lạnh nhạt với nhau được.
Cứ như vậy, hai người dính lấy nhau cả đêm.
Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Cố Mặc đã rời đi. Hắn nhìn đồng hồ, bây giờ chỉ còn một tiếng để gặp Ôn Noãn nữa thôi. Kết hôn rồi, hắn không thể tìm đến cô thường xuyên nữa.
“Bé con, qua đây.”
Thế nhưng, lần này, Ôn Noãn lại không làm theo mệnh lệnh của Cố Mặc, cô nép cả thân thể nhỏ bé của mình vào một góc. Cố Mặc không hiểu rốt cục mình đã làm gì mà khiến cô sợ hãi đến thế, nên vẫn tiếp tục lại gần. Hắn vốn dĩ chỉ muốn mái tóc của cô lên, nhưng cô lại quay đầu đi.
“Noãn Noãn !”
“Rốt cục cô ấy bị sao ? “
“Cố... Cố tiên sinh... dạo này, Ôn tiểu thư thường xuyên tỉnh dậy giữa đêm... tôi đã gọi bác sĩ tới... nhưng...”
“Mẹ nó ! Lũ phế vật ! Đem toàn bộ đám phế vật này ra ngoài ngay !”
Đội bảo vệ nhanh chóng xông vào trong phòng, đem toàn bộ hầu gái ở đây đi, tiếng gào thét cứ thế truyền vào tai Ôn Noãn. Cô không hiểu, nhưng khi nhìn thấy những người đó lần lượt bị đem đi, sắc mặt sớm đã tái mét lại.
“Bé con, không sao rồi, đến đây, tôi...”
Cố Mặc định ôm lấy Ôn Noãn, nhưng cô lại hét lên rồi đẩy hắn ra, khiến cho hắn không khỏi sững sờ. Cô sợ hắn đến vậy sao ? Hắn đã làm gì cô rồi ? Từ trước tới nay, ngoại trừ một khoảng thời gian cô chống đối hắn, hắn đều đối xử với cô như trân bảo.
“Tại sao phải sợ tôi ? Bé con, tôi sẽ không tổn thương em.”