Hữu Hữu mỉm cười nói: "Mẹ, mẹ rất yêu cha! Nhưng, hiện tại con muốn nói với mẹ một điều là, cho dù sau này mẹ sẽ già đi, con sẽ lớn lên, nhưng trái tim của con vĩnh viễn vẫn ở bên mẹ. Hiện tại, con giao mẹ cho cha, là vì con tin cha có thể mang lại hạnh phúc cho mẹ, có thể đảm đương trách nhiệm của một người chồng! Nhưng nếu cha bắt nạt mẹ, mẹ cứ nói với con! Nếu cha phụ mẹ, cho dù có phải dùng hết sức con cũng sẽ đoạt lại mẹ từ cha! Mẹ hiểu không?"
Không biết vì sao, khi cậu thâm tình nói ra những lời đó, trong lòng Vân Thi Thi không hiểu sao lại có cảm giác chua xót.
Hữu Hữu của cô sao lại hiểu chuyện như thế?!
Một đứa bé có mấy tuổi lại nói ra những lời không phù hợp với lứa tuổi của thằng bé.
Vân Thi Thi ôm cậu vào trong иgự¢, cười nói: "Được, Hưu Hữu, mẹ nhất định sẽ hạnh phúc."
Tiểu Dịch Thần đứng ở một bên bỗng nhiên lại có chút xúc động.
Có lẽ cậu sẽ không thể nào hiểu hết được tâm trạng của Hữu Hữu lúc này.
Đổi lại trong quá khứ, cậu khẳng định sẽ nghĩ, cũng chỉ là đính hôn thôi, sau khi kết hôn xong, bốn người sẽ trở thành người một nhà, chân chính ở bên nhau!
Đây là cậu cảm thấy vui vẻ thay cha, không phải sao?
Nhưng mà hiện tại, cậu lại không nghĩ thế nữa!
Trải qua một thời gian dài ở chung, cậu thật sự đã khắc sâu nhận thức, giữa Hữu Hữu và mẹ có một sự thân thiết ràng buộc còn sâu hơn cả máu mủ tình thâm.
Bảy năm này, không dài cũng không ngắn, nhưng đã trải qua vô số sóng gió, vô số vui buồn mừng giận.
Cậu cho rằng máu mủ ruột thịt khó chia lìa, Hữu Hữu nhất định lo lắng, mẹ sẽ không hạnh phúc nên mới có chút bất an.
Giống như người cha có con gái phải gả ra ngoài, hội trường hôn lễ rõ ràng tràn ngập bầu không khí hạnh phúc, nhưng khi chính tay mình đặt tay con gái vào bàn tay người đàn ông khác, bỗng có chút không nỡ, bất an, khẩn trương, thoải mái, lo lắng, cảm động... Các loại tình cảm, ngũ vị tạp trần.
Giống như có tâm điện cảm ứng, Tiểu Dịch Thần thậm chí mơ hồ có thể cảm nhận được một phần không nỡ kia của Hữu Hữu làm cho cảm động lây.
Hữu Hữu thật lòng nói: "Mẹ, mẹ nhất định, nhất định phải hạnh phúc!"
Bằng không, cậu sẽ hối hận về quyết định của chính mình.
Hối hận đã giao mẹ cho cha.
Vân Thi Thi nhẹ nhàng мơи тяớи khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai của cậu, cười gật đầu, hốc mắt lại có chút ẩm ướt, cô cố gắng nhịn xuống, mới khắc chế được chua xót tại đáy lòng.
...
Buổi sáng 11 rưỡi, khách khứa lục tục vào bàn.
Tất cả mọi người vào hội trường, ngồi ở vị trí của mình vui cười nói chuyện với nhau.
Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, hòn đảo này nằm trong khí hậu nửa nhiệt đới, bốn mùa ấm áp, đắm chìm trong gió biển tươi mát, cảm thụ sự ôm ấp vỗ về của biển khơi xanh thẳm, tâm tình con người ta không khỏi thoải mái vui vẻ!
Hội trường buổi lễ, không ít khách quý cùng con cái chụp ảnh kỉ niệm dưới cổng vòm xinh đẹp.
Trẻ con đa phần đều thích những đồ vật xinh đẹp, vốn dĩ một vài bạn nhỏ còn thích khóc nháo, nhưng tại đây, dưới bầu không khí hạnh phúc này cũng quên mắt phải nháo, ngồi ở trong lòng cha mẹ, nở nụ cười hồn nhiên ngây thơ.
Đám anh em Mộ Nhã Triết cũng đi đến hội trường, bắt đầu tiếp đãi khách khứa.
Vân Nghiệp Trình phụ giúp Vân Nghiệp Hậu sắp xếp chỗ ngồi.
Vân Nghiệp Hậu nhìn khắp bốn phía, cả hội trường được trang trí vô cùng lãng mạn, không khỏi cảm thán: "Hội trường xem ra thật dụng tâm chuẩn bị!"
Khách mời ở đây không phải chưa từng tham gia hôn lễ trên bãi biển, nhưng lại là lần đầu tiên cảm nhận được một buổi lễ đính hôn trang trọng lại lãng mạn như vậy.
Duy mỹ, mơ mộng, đặt mình vào trong bầu không khí lãng mạn như thế, người ta cũng không giám nói to phá vơ bầu không khí này.
Vân Nghiệp Trình gật đầu cười nói: "Dù sao cả đời cũng chỉ có một lần đính hôn, đương nhiên phải thật tâm chuẩn bị rồi.”
"Điều này có thể chứng minh, chồng chưa cưới của Thi Thi rất thương yêu Thi Thi! Thật lòng muốn cho con bé một buổi lễ đính hôn lãng mạn như thế này. Hôm nay là ngày lành, đến em cũng có chút kích động đứng ngồi không yên rồi!"
Vân Nghiệp Trình lại cười nói: "Chú cứ ngồi xuống đi, chỉ cần ngồi nhìn Thi Thi nhận sự chúc phúc của mọi người là được!"
Vân Nghiệp Hậu cười, tự đáy lòng cảm thấy vui vẻ thay Vân Thi Thi.
Vân Thanh Miêu ngồi bên cạnh lại không thể kìm chế nổi tâm trạng đang ào ào sục sôi của mình, tất cả sự chú ý của cô ta đều bị bố cảnh trang hoàng lãng mạn của buổi lễ hấp dẫn.
Vân Cầm Lệ lại chỉ lo nhìn chung quanh, nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng Cố Tinh Trạch đâu, trong lòng không khỏi thất vọng!
Xem ra, giao tình giữa Vân Thi Thi và Cố Tinh Trạch cũng không tốt là bao!
Đều đã đính hôn, mà Cố Tinh Trạch còn không tới dự chỉ có thể giải thích rằng mối quan hệ giữa hai người không hề tốt.
Tương Ngọc Khước lại chỉ chăm chú ngồi nhìn khách mời.
Hội trường chia làm hai bên, một bên là chỗ ngồi cho khách của nhà gái, một bên là chỗ ngồi cho khách của nhà trai.
Bên chỗ ngồi dành cho khách của nhà gái đều là bạn bè thân thiết của Vân Thi Thi.
Tương Ngọc Khước ngồi quan sát khách mời của nhà trai, từ cách ăn mặc, cho đến tín vật đặc trưng cho thân phận trên người, mục đích rõ ràng là đang chọn đối tượng!
Thi thoảng cô ta kéo ống tay áo Vân Thanh Miêu thì thầm to nhỏ, vị kia tuổi trẻ đẹp trai, vị nọ trên tay đeo đồng hồ cực kỳ trân quý, còn vị này thì giá trị con người xa xỉ...
Toàn bộ một màn này đều rơi vào trong mắt trong tai Tiểu Tuyết ngồi bên cạnh.
Cô có chút phản cảm nhíu mày, có phần thật muốn nổi giận.
Không nghĩ tới Thi Thi còn có họ hàng thân thích cực phẩm như vậy!
Dù sao hôm nay cũng là lễ đính hôn của Thi Thi, kết quả thì sao, mấy cực phẩm này tự cho mình là nhân vật quyền quý trong tiệc cưới!
Nếu không phải còn nghĩ tới hôm nay là ngày đặc biệt thì cô đã sớm không lưu tỉnh mà nổi giận rồi.
Tiếu Tuyết buộc chính mình phải nhịn xuống, tính toán một chút sau khi tiệc cưới kết thúc sẽ nói chuyện này với Vân Thi Thi.
11 giờ 45 phút, xe BMW đúng giờ xuất hiện tại cửa thành.
Lúc Vân Thi Thi mặc lễ phục lộng lẫy xuất hiện tại cửa liền nhìn thấy 2 đội lễ tân bê lễ trong tay, tư thái chỉnh tề địa ngẩng đầu ưỡn иgự¢, ở phía cuối đội ngũ còn có hai đội hoa đồng trong tay đóa hoa hồng trắng xinh đẹp, tươi mới.
Nhóm hoa đồng này không biết Mộ Nhã Triết mời ở đâu đến, mấy đứa bé đều trắng trẻo thanh tú, tóc vàng mắt xanh, vô cùng thanh khiết xinh đẹp.
Hoa hồng trắng thay lời nói cho một tình yêu thuần khiết, tôn kính.
Là thể hiện cho sự xứng đôi vừa lứa.
Đồng thời cũng đại biểu cho việc đối phương thuộc về chính mình!
Vân Thi Thi trông thấy những bó hoa xinh đẹp kia, trong mắt đều là ý cười.
Cửa thành, một đường thảm đỏ tinh tế, tận cùng của con đường là một chiếc xe BMW đặc biệt đang chờ cô.
Mộ Nhã Triết đứng ở bên cạnh xe, khi ánh mắt cô rơi vào trên người Mộ Nhã Triết, trong lòng cũng không khỏi rung động.
Cô không phải là chưa từng thấy qua anh mặc tây trang.
Trên thực tế, người đàn ông này đa số đều mặc tây trang, có lẽ là do thân phận địa vị của anh, chỉ có ít lần anh không mặc tây trang mà mặc quần áo hàng ngày, một thân quần áo nhẹ nhàng thoải mái.
Nhưng cô chưa từng thấy qua, bộ tây trang nào có thể làm nổi bật được hết sự lạnh lùng cao quý lại tao nhã của người đàn ông này.
Hôm nay anh mặc một bộ tây trang màu đen, bên trên bộ trang phục cũng không có tý trang sức nào, cổ áo cũng thắt cà- vạt màu trầm.