Bà ta còn phải cảm tạ mình là thím Vân Thi Thi, nếu không cả đời này bà ta cũng không thể đứng trước mặt Mộ Nhã Triết, có thể để anh liếc mắt nhìn một cái.
Ngoài miệng thì như vậy, Tương Ngọc cũng không thể nói thêm gì, ba mẹ con họ cũng không thể làm gì khác hơn là tức giận trở về phòng.
Có điều đúng như Mộ Nhã Triết nói, tòa lâu đài lớn như vậy, bọn họ bị lạc đường, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lúng túng nhờ quản gia giúp đỡ mới có thể trở về phòng.
...
Dọc đường đi, trong lòng Vân Thi Thi không khỏi hồ nghi, không biết rốt cuộc người đàn ông này đưa cô đi gặp ai.
Đến phòng khách, cô nhìn thấy Lục Cận Dự đang ngồi hút thuốc trên sa lon, lúc này mới chợt hiểu ra!
Lục Cận Dự vừa thấy Mộ Nhã Triết đẩy cửa vào, lại trông thấy người anh đưa tới, lập tức đứng lên, vẻ mặt tươi cười chào hỏi: “Lão đại, chị dâu!”
Vân Thi Thi khách khí cười một tiếng, vì sự giúp đỡ lần trước ở bệnh viện nên cô cũng có mấy phần thiện cảm đối với anh ta.
Nhưng đối mặt với phòng khách khói mù lượn lờ, cô vẫn có chút không được tự nhiên như cũ, theo bản năng giơ tay che mũi.
Thật ra cô không thích mùi thuốc lá, rất khó thở.
Vậy mà Lục Cận Dự rất biết quan sát người khác, thấy cô có vẻ ghét mùi thuốc lá, lập tức tự giác dụi đầu thuốc trong tay vào gạt tàn.
Vân Thi Thi thấy hành động của anh ta, trong lòng lại càng thêm cảm động.
Hiểu được cảm giác của một người phụ nữ, người đàn ông này nhất định là một quý ông thanh lịch, lễ giáo tốt!
Trong phòng khách còn có ba người đàn ông xa lạ nữa, cũng đứng lên theo Lục Cận Dự, nhìn về phía Mộ Nhã Triết: “Lão đại!”
Một người trong đó có vẻ ngoài trẻ tuổi đẹp trai nhìn Vân Thi Thi, trong ánh mắt lộ ra vẻ bất ngờ và kinh ngạc, cũng không che dấu được sự kinh diễm.
“Vị này chính là chị dâu?”
Vân Thi Thi lịch sự cười một tiếng: “Xin chào!”
Mộ Nhã Triết nói: “Tôi giới thiệu một chút, vị này là chị dâu các cậu, vợ chưa cưới của tôi. Các cậu theo Cận Dự gọi một tiếng chị dâu đi!”
Mọi người nghe vậy, đầu tiên là liếc nhìn Vân Thi Thi một cái rồi nhìn nhau cười, ngay sau đó cùng đồng thanh nói: “Chào chị dâu!”
Thấy khí thế này, Vân Thi Thi có chút dở khóc dở cười.
“Mấy vị này là…? Anh cũng không giới thiệu cho em một chút.” Vân Thi Thi âm thầm oán trách.
Mộ Nhã Triết giới thiệu Lục Cận Dự trước: “Vị này, em đã gặp qua! Lục Cận Dự, là người phụ trách các công việc của tập đoàn, năng lực rất xuất sắc.”
Lục Cận Dự khẽ mỉm cười: “Chị dâu, mấy ngày trước chúng ta có gặp mặt, chắc chị vẫn còn nhớ em chứ!”
Vân Thi Thi lại cố ra vẻ bối rối: “Ồ… Không nhớ lắm.”
Lục Cận Dự cả kinh không thể tin: “Không thể nào? Chị dâu… Cùng lắm mới có hai ngày, chị đã có thể quên em rồi sao?”
Nói xong, trên mặt khó nén khỏi vẻ mất mát và thương tâm.
Vân Thi Thi cười bật cười một tiếng, lại có chút xấu hổ: “Nói giỡn thôi! Ngày đó ở bệnh viện, cũng may là có anh giúp đỡ! Làm sao có thể quên được?”
Sắc mặt Lục Cận Dự ngẩn ra, sau đó cũng cười ha ha.
Chị dâu này, đôi khi cũng thật dễ thương!
“Vị này, là Khương Thân, chớ nhìn dáng vẻ ngoài mặt trẻ trung của cậu ta, trên thực tế cũng đã 27 tuổi rồi!”
Mộ Nhã Triết giới thiệu người đàn ông có vẻ ngoài trẻ tuổi non nớt.
Khương Thân lập tức kháng nghị: “Lão đại! Anh không thể đùa như vậy được! Rõ rành tôi mới có 18 tuổi!”
Vân Thi Thi có chút kinh ngạc, nếu không phải Mộ Nhã Triết giới thiệu, cô cũng không thể ngờ người đàn ông này đã 27 tuổi.
Nhìn dáng vẻ bên ngoài cô còn tưởng là trẻ vị thành niên, thì ra chỉ ít hơn Mộ Nhã Triết có 1 tuổi.
Sau đó, Mộ Nhã Triết lần lượt giới thiệu các thành viên khác cho cô biết.
Vài người đều là thủ hạ đắc lực của anh, họ đều là cánh tay trái bờ vai phải, quản lý các bộ phận lớn nhỏ của tập đoàn Thánh Ngự.
Tỷ như Khương Thân, nhìn tuổi còn rất trẻ, nhưng lại là tổng giám đốc tài vụ của tập đoàn Thánh Ngự, nắm toàn bộ kế toán tài chính của công ty trong tay.
Còn kia là tổng giám đốc phòng quan hệ xã hội- Bùi Thiếu Vũ, tuổi chừng 25, 26 tuổi.
Cuối cùng là một người đàn ông lớn tuổi hơn một chút, tên Cảnh Trình.
Lễ đính hôn lần này, bốn người anh em của Mộ Nhã Triết đều đến dự.
Sau khi được Mộ Nhã Triết giới thiệu, bốn người đàn ông lập tức tươi cười cung kính đối với Vân Thi Thi.
Bốn người cùng gọi một câu chị dâu khiến Vân Thi Thi có chút không biết phải làm thế nào, trên mặt thẹn thùng hơi đỏ lên, vẫn là lần đầu tiên đối mặt với mấy người anh em của Mộ Nhã Triết cho nên khó tránh khỏi có chút xấu hổ.
Nhưng sau khi ở chung với bọn họ, vài người trong đó đều là cao thủ pha trò nên không khí xấu hổ rất nhanh liền biến mất thay vào đó là bầu không khí thoải mái, bọn họ đều dùng thái độ thân thiết đối với Vân Thi Thi.
Dù sao cũng là vợ chưa cưới của Mộ Nhã Triết, đương nhiên bọn họ thấy rất thuận mắt.
Khương Thân đi quanh Vân Thi Thi 2 vòng, vẫn luôn lấy làm kinh diễm mà cảm thán: "Không hổ là người phụ nữ của lão đại, chị dâu thật có khí chất, đây là lễ phục mặc đến tiệc cưới đi? Ây ây, chị dâu mặc lên người thực sự rất đẹp! Thật giống như tiên nữ đó!"
Lục Cận Dự nói đùa: "Khương Thân, anh cũng đừng dính vào, lão đại còn đứng ở đây đó! Anh đừng nhìn lão đại ngày thường như thế, kỳ thật chính là một bình giấm chua, đứng gần quá, lão đại sẽ ghen!"
Khương Thân hơi kinh ngạc, lập tức nghe lời giữ khoảng cách với Vân Thi Thi.
"Lão đại, anh đừng hiểu lầm, em không có ôm suy nghĩ gì đối với chị dâu đâu!"
Lục Cận Dự nói: "Khương Thân, anh không phát hiện ra lần trước em chỉ giúp đỡ chị dâu một chút, nhưng ánh mắt kia của anh ấy suýt chút nữa bức em phải treo cổ à! Nếu ánh mắt có thể Gi*t người, đại khái em có thể đã ૮ɦếƭ hơn trăm lần rồi!"
Mọi người nghe thấy liền cười to, không khí trong phòng khách nhanh chóng náo nhiệt hẳn lên.
"Xem ra sau khi kết hôn, lão đại nhất định trở thành một ông chồng thê nô, bà xã nói luôn đúng! Mấy anh em chúng ta chỉ sợ là không còn địa vị gì rồi!"
Lục Cận Dự vừa nói, vừa thở dài lắc đầu.
Ánh mắt Mộ Nhã Triết khẽ đảo qua, anh ta lập tức im miệng không dám nói nữa.
Khương Thân ở bên cạnh khẽ chế nhạo một câu: "Cận Dự, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm nha! Ở trước mặt lão đại, nói chuyện vẫn phải chú ý chút! Lão đại thù dai, nếu đắc tội anh ấy, cẩn thận tiền thưởng năm nay không cánh mà bay!"
Lục Cận Dự lập tức đáng thương nói: "Không được đâu! Lão đại, anh cũng không thể cắt tiền thưởng cuối năm của em được! Em còn trông cậy vào số tiền ít ỏi ấy để về sau còn tìm vợ đó! Anh đã có bà xã, nhưng mấy anh em bọn em còn độc thân nha! Anh ngàn lần không thể khiến bọn em không tìm vợ được!"
Mọi người lại được một trận cười vang.
Vân Thi Thi phát hiện, lúc ở cùng với bọn họ, trên mặt Mộ Nhã Triết không còn sự lạnh lùng quen thuộc kia nữa, chỉ còn lại ý cười ôn hòa, thấy mấy người anh em mang anh ra nói đùa, anh cũng không tức giận.
Tại nhà họ Mộ, anh luôn nói một không hai khiến cho người ta có một loại cảm giác khó gần.
Nếu nhất định phải nói những người có quan hệ thân thiết với anh, đại khái chính là mấy người anh em này đi.