Tâm trạng Vân Thi Thi vui vẻ, thuận miệng nói: "Cùng vui cùng vui!"
Sắc mặt Mộ Nhã Triết càng lạnh hơn, lạnh lẽo liếc cô một cái.
Người phụ nữ này, đúng là ngốc đến không trị nổi rồi.
Nhưng anh, cũng thích cô như vậy.
Hai tờ giấy đỏ, đến tay cô.
Vân Thi Thi mở giấy chứng nhận kết hôn ra, trên ảnh chụp, hai người mặc áo sơmi trắng, nhìn màn ảnh, khẽ mỉm cười, rúc vào nhau.
Cô vừa nhìn, khóe miệng vừa không tự chủ được cong lên, tâm trạng giống như là ngồi trên bong bóng, chậm rãi bay vào trong đám mây.
Cô kết hôn rồi!
Bọn họ kết hôn rồi!
Ngày 25 tháng 12 năm 2016, cô gả bản thân mình cho anh!
Tâm trạng lâng lâng, thế cho nên cô đi ra khỏi cửa chính cục dân chính, vẫn còn hơi bay bổng.
"Anh nhìn này!"
Vân Thi Thi vui vẻ như đứa bé, đưa giấy chứng nhận kết hôn ra trước mắt anh: "Chúng ta kết hôn rồi!"
Mộ Nhã Triết cưng chiều nhìn cô, nhếch môi mỉm cười: "Ừ! Anh biết."
"Mộ Nhã Triết, anh nhìn này, ảnh chụp chung của chúng ta nè!"
Vân Thi Thi mở giấy chứng nhận kết hôn ra, nhìn ảnh chụp chung của hai người, hỏi như kẻ dở hơi: "Nhìn chúng ta, có phải rất xứng đôi không?"
Mộ Nhã Triết không khỏi bật cười: "Phụ nữ, đúng là hay thay đổi!"
Nụ cười của Vân Thi Thi nhạt đi, khó hiểu hỏi: "Thế nào?"
Mộ Nhã Triết nói: "Lúc trên đường, một vạn lần không tình nguyện, bây giờ, vui vẻ như vậy?"
Vân Thi Thi phản bác, "Nè, em cũng không phải không muốn! Một buổi sáng tinh mơ, anh đột ngột như vậy, một câu thương lượng cũng không có, trực tiếp kéo em chạy tới cục dân chính! Nếu không phải mặt trời bên ngoài chói mắt như vậy, em còn tưởng rằng em nằm mơ chưa thức dậy đó!"
Anh nhéo nhéo gương mặt cô, đầu ngón tay mang vài phần lực, thế cho nên biến thành cô đau đớn nhíu mày.
"Đau... Anh làm gì vậy?"
"Biết đau hả?"
"Vô nghĩa!"
Ý cười bên khóe miệng Mộ Nhã Triết càng sâu: "Vậy giờ em có tin, đây không phải nằm mơ chưa?"
Vân Thi Thi cười, bỗng nhiên xoay người, đối mặt với anh, vươn cánh tay ra, đặt lên vai của anh.
Anh cao như vậy, thế cho nên lúc cô ôm chặt anh, không thể không kiễng chân lên.
"Thật tốt!"
Vân Thi Thi rúc vào trong lòng anh, bỗng dưng thổ lộ một câu làm anh thấy dở khóc dở cười: "Cuối cùng không phải lái xe không chứng nhận rồi!"
Mộ Nhã Triết, "..."
Người phụ nữ ngốc này, chỉ lãng mạn ba giây đồng hồ.
Nhưng mà, mặc kệ cô thế nào, anh cũng thích!
Vừa lên xe xong, Vân Thi Thi đã đưa tay, "Lấy ra."
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhìn cô ắt một cái, sau đó lấy ví tiền ra, "bốp" một tiếng đưa mấy tấm chi phiếu cho cô.
Vân Thi Thi nhất thời mở to mắt, "Anh làm cái gì vậy!"
Mộ Nhã Triết nói rõ ràng: "Nộp chi phiếu lên."
Vân Thi Thi: "..."
"Chi tiêu trong nhà, do em quản."
"Anh... anh có cần tự giác như vậy hay không?"
Vân Thi Thi vì giác ngộ của anh mà hết hồn.
Chỉ biết tiền bạc!
Tham tiền quá!
Mộ Nhã Triết nhịn không được cốc đầu cô một cái, "Không phải thế thì em muốn gì?"
Vân Thi Thi trợn mắt, "Đương nhiên là chứng minh nhân dân!"
Hóa ra không phải hỏi anh lấy chi phiếu?
Mộ Nhã Triết lại nhìn cô một cái, ánh mắt kia có phần kỳ lạ, Vân Thi Thi cảm thấy, ánh mắt anh giống như đánh giá một con heo.
"Ánh mắt này của rất làm nhục người khác đó." Cô cẩn thận nhắc nhở.
Mộ Nhã Triết không để ý tới cô, mở ví da ra, lấy chứng minh cho cô.
Vân Thi Thi lại cẩn thận kéo kéo ống tay áo của anh, chỉ thấy cô cười đến thẹn thùng, "Chồng à, mật mã là gì vậy?"
Không rụt rè chút nào!
Mới vừa đăng kí, chồng cũng kêu rồi.
Mộ Nhã Triết giận dữ như vậy, trong lòng, cũng vì tiếng gọi "chồng ơi" này mà cảm thấy sung sướng.
"880214."
"Sinh nhật của anh?"
"Ừ!"
Ngày 14 tháng 2.
Đúng dịp lễ tình nhân luôn?!
Không nghĩ tới, ông chồng nhà cô, lại là chòm sao Thủy Bình sinh trong lễ tình nhân?
"Vậy được, cảm ơn chồng yêu!" Vì thế, người nào đó không biết xấu bỏ chi phiếu vào ví mình, thản nhiên tự nhiên.
Bỗng dưng, cô lại hoài nghi hỏi: "Tất cả gia sản của anh đều ở trong này hả?"
"Xem như.”
Vân Thi Thi không hài lòng."Cái gì là xem như?!"
Nghĩ nghĩ, cô híp híp mắt: "Chẳng lẽ anh lén giấu tiền riêng?"
Mộ Nhã Triết không nói gì.
Vân Thi Thi nghiêm túc nói: "Tổng giám đốc công ty trước của em, nộp tiền lương lên cho phu nhân, nhưng mà, ông ta vẫn giấu một sổ tiết kiệm bí mật, trong đó có rất nhiều tiền riêng! Hẳn anh cũng không dấu tiền riêng chứ?"
Mộ Nhã Triết lạnh lẽo liếc cô một cái nói: "Vợ à, em thật đáng yêu, những người đàn ông đó có thể so với anh sao?"
Anh một tiếng "vợ ơi", khiến cô mặt xấu hổ đến đỏ bừng trong nháy mắt, hiện giờ, vẫn còn chưa thích ứng cách gọi này!
Mà thôi!
Xưng hô gì đó, đều là từ từ làm quen, không phải sao?
Lập tức, cô hơi buồn cười nói: "Vì sao không thể so sánh? Chẳng lẽ có chỗ nào khác nhau sao?"
Mộ Nhã Triết cười: "Đương nhiên là khác."
Vân Thi Thi hơi hoang mang, "Khác chỗ nào?"
Khác chỗ nào?
Chỉ là một tấm tiền lương này cũng khác rồi.
Những ông chủ lớn đó, cho dù giao thẻ tiền lương cho vợ mình, trong tay người nào không có mấy thẻ khác?
Có những người, cứ việc là tổng giám đốc trên danh nghĩa, nhưng mà quyết nghị Hội Đồng Quản Trị thông qua hoặc là lương cao cam kết, thu nhập đều là tự mình mò đến.
Còn anh thì khác.
Anh là chủ nhân của tập đoàn tài chính Đế Thăng, chỉ là số lẻ gửi tiết kiệm, cũng đủ cho ngân hàng kiếm lời rất nhiều, lợi mỗi ngày trên tám chữ số, đây không phải ăn nói lung tung, tập đoàn tài chính lớn như Đế Thăng, chỉ quản tài trong tay thôi, cũng rất đồ sộ rồi!
Một số tiền lớn như vậy, bỏ vào trong ngân hàng dưới danh nghĩa Mộ thị, lợi chồng lên lợi, không ngừng lớn mạnh, đã là khó có thể tính toán.
Huống chi thân phận như anh, há chỉ có một tài khoản?
Mấy chục tài khoản trên danh nghĩa, tài chính không ngừng xoay vòng.
Thẻ tiền lương gì đó, anh chỉ biết là anh phát tiền lương cho mấy vạn công nhân của tập đoàn tài chính Đế Thăng.
Cái gọi là thẻ tiền lương của anh, đại khái là mấy tài khoản mà tài chính có thể sử dụng trên danh nghĩa của anh thôi!
Tài khoản là tài khoản, tài sản là tài sản.
Tài khoản của anh không cố định như những ông chủ lớn này, nếu muốn hình dung, quả thực là hố đen vũ trụ, nhìn không thấy, dò không tới đáy, ngay cả chính anh cũng không biết sâu bao nhiêu, lớn bao nhiêu.
Con số trên đó, mỗi ngày không ngừng tăng lên, sợ là cả đời, cũng không thể dùng cạn.
Bởi vậy, tài khoản anh giao cho Vân Thi Thi, đại khái chiếm 70% tài sản di động danh nghĩa của anh, nhưng kim ngạch trên đó, chỉ có thể nói số lẻ trong tư sản cá nhân của anh.
Dù sao, tiền sẽ bị giảm giá trị, tốc độ lạm phát hiện giờ, tiền bị giảm giá liên tục, là tức ngân hàng căn bản không theo kịp.
Bởi vậy, đa số sản nghiệp trên danh nghĩa của anh, đều đầu tư Bất Động Sản và các hạng mục khác.