Ở trước mặt Mộ Nhã Triết, cậu đều tỏ ra lạnh lùng, nhưng mà thật ra cậu đã sớm công nhận người cha này.
Là vì yêu ai yêu cả đường đi!
Cũng bởi vì Mộ Nhã Triết đủ ưu tú, cho nên mới có thể nhận được sự công nhận của cậu!
Mộ Nhã Triết chỉ cảm thấy иgự¢ của mình như bị ai đó đánh mạnh một cái, nứt ra một đường, một dòng nước ấm áp ồ ạt tiến vào, thế cho nên đứng lặng giữ đêm khuya gió buốt cũng không hề cảm thấy lạnh lẽo, ngược lại còn thấy toàn thân ấm áp.
Hữu Hữu lạnh lùng hừ khẽ, nhìn bộ dạng Mộ Liên Tước sống không bằng ૮ɦếƭ, nhàn nhạt nhếch môi: "Ông tư, còn hai viên đạn nữa, ông chịu được không?"
"..."
"Hai phát súng này, là tôi trả thay cho ông nội bà nội mà tôi chưa từng gặp mặt!"
Hữu Hữu nói xong, lại là "pằng pằng" hai phát, nhắm thẳng иgự¢ ông ta.
Chỉ cách tim một tấc.
Mộ Liên Tước bất tỉnh nhân sự!
Xung quanh lập tức vắng lặng, yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng gió rít lên từng hồi.
Cả người Mộ Lâm Phong cứng ngắc như đá, cự kỳ sửng sốt!
Hữu Hữu vẫn giữ nguyên tư thế cầm súng, tim đập loạn nửa nhịp, sau đó tầm mắt lại khôi phục tiêu cự!
Nhưng mà, khi ánh mắt chạm đến đến thân thể xụi lơ đầm đìa máu trên mặt đất, lúc này cậu mới giật mình, vừa rồi cậu rốt cuộc làm cái gì?
Cậu Gi*t người...?
Cậu nổ súng, Gi*t người...
Đây là lần đầu tiên tay cậu dính vào thứ máu bẩn thỉu này, nhưng mà trong lòng cậu lại biết rõ, một khi đã dính vào thì khó có thể rửa sạch được.
Hữu Hữu hít sâu một hơi, thật lâu sau mới yên lặng buông tay, khẩu súng rơi xuống rơi trên mặt đất.
Mộ Nhã Triết đi tới, ôm cậu vào trong иgự¢, bàn tay to nhẹ nhàng đặt trên đôi má cậu, lúc này mới thấy khuôn mặt Hữu Hữu đang tái mét.
Vừa rồi cậu quá kích động, không hiểu rõ chuyện mình đang làm rốt cuộc là có ý nghĩa như thế nào!
Đến khi cậu phản ứng kịp lại có cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy!
"Bảo bối, làm sao vậy?"
Mộ Nhã Triết đau lòng ôm lấy cậu, ngón tay thon dài xoa xoa sườn mặt cậu, vô cùng đau lòng.
Vừa rồi, anh nên ngăn cản con trai mới đúng!
Nhưng mà cho dù là anh cũng bị bộ dạng lạnh lùng kia của Hữu Hữu doạ sợ, khó lòng đứng ra ngăn cản được cậu.
Hữu Hữu quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "Con đã Gi*t người."
Bình tĩnh, như đang kể chuyện.
Chu Tước đi đến bên người Mộ Liên Tước, ngồi xổm xuống, dò xét hơi thở của ông ta, đầu ngón tay chạm đến đến một hơi thở mỏng manh.
Rất yếu, nhưng, còn có một tia hô hấp.
Chu Tước nâng mắt nói: "Còn sống!"
"Gi*t ông ta."
Vân Thiên Hữu mặt không chút thay đổi mà nói: "Nếu ông ta thật sự muốn ૮ɦếƭ, vậy cứ để cho ông ta được ૮ɦếƭ một cách thoải mái đi."
Chu Tước nghẹn lời, trong lòng lại nhủ thầm, tổng giám đốc Vân, cậu đã ђàภђ ђạ người ta ђàภђ ђạ thê thảm đến như vậy, lúc này lại nói để cho ông ta ૮ɦếƭ một cách thoải mái...
Bỗng nhiên cảm thấy Mộ Liên Tước thật đáng thương!
Chu Tước đồng tình nhìn Mộ LiênTước một cái, âm thầm oán: Ông không đắc tội ai lại đi đắc tội đệ nhất tiểu ma vương của tập đoàn Cự Phong, ૮ɦếƭ sớm siêu sinh sớm đi.
Hữu Hữu bỗng nhiên nói một câu: "Cô cực kỳ thương xót ông ta?"
Chu Tước vội vàng lắc đầu.
"Gi*t ông ta đi!"
Hữu Hữu ra lệnh lần nữa, đôi mắt đen vô cùng mê người.
Mộ Nhã Triết vuốt cằm nói: "Mạng của ông ta, để lại cho tôi tự định đoạt!"
Dứt lời, anh giao lại Hữu Hữu cho Chu Tước, đi đến trước mặt Mộ Liên Tước, cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống, trong mắt lộ vẻ lạnh lùng.
Hận sao?
Hận ông ta sao?
Anh tự hỏi trong lòng.
Không thể nghi ngờ, anh hận ông ta, hận đến thấu xương.
Là ông ta hại ૮ɦếƭ cha anh, lúc trước cha gặp tai nạn xe, nhưng báo cáo giám định lại cho thấy người cha trước giờ chưa từng ᴆụng qua chất kích thích của anh thế mà trước lúc lái xe lại từng tiếp xúc với một khối lượng lớn thuốc phiện, dẫn đến việc sinh ra ảo giác, gây ra vụ tai nạn.
Anh vẫn không cách nào tin được rằng cha mình sẽ có ngày bị chất kích thích khống chế, trong cảm nhận của anh, Mộ Liên Thành luôn luôn rất nguyên tắc, tuyệt đối không chạm đến mấy thứ này.
Nhưng mà cho dù anh nghi ngờ thì những chuyện này đều là sự thật, không cần nghĩ cũng biết tất cả những chuyện này đều là do một tay Mộ Liên Tước gây ra!
Nếu không phải do ông ta, cha anh sẽ không ૮ɦếƭ.
Mẹ của anh cũng sẽ không vì vậy mà sinh bệnh rồi qua đời từ khi còn trẻ như thế.
Cha mẹ anh đều vì ông ta mà ૮ɦếƭ thảm.
Tất cả đều do Mộ Liên Tước!
Một kẻ độc ác, vì tranh quyền đoạt thế mà không từ thủ đoạn!
Những chuyện sau này cũng đều do Mộ Liên Tước mà ra!
Mộ Nhã Triết nheo mắt.
Anh vẫn cực kỳ khó hiểu, Mộ Liên Tước và cha anh là anh em ruột, cho dù không phải do một mẹ sinh ra, nhưng tốt xấu gì cũng là con cùng một cha, trong người chảy chung một dòng máu, cớ sao ông ta phải làm như vậy?
Sao phải làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy?
Anh muốn biết đáp án.
Thế nhưng đến lúc này anh mới hiểu rõ, cái gọi là đáp án vốn dĩ đã không còn quan trọng.
Cho dù có được đáp án thì như thế nào?
Cha mẹ anh cũng không thể sống lại.
Người đã không còn, ân oán đời trước, anh cũng nên buông rồi!
Nhưng mà, Mộ Liên Tước rơi vào hoàn cảnh này, tất cả đều là do số mệnh!
Nghĩ tới đây, Mộ Nhã Triết cắn môi, khóe miệng mím lại thành một đường thẳng, nắm lấy cổ Mộ Liên Tước, lòng bàn tay ra sức siết chặt cổ ông ta!
Sức lực như vậy khiến Mộ Liên Tước tỉnh lại, đôi mắt đột nhiên mở to, bên trong đầy tơ máu.
"Mày..."
Cơ mặt ông ta giật giật, bởi vì hít thở không thông nê cả khuôn mặt đều tím bầm, đôi mắt trợn trừng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ý thức của ông ta càng lúc càng yếu!
"Ưm... Ưm... Khụ..."
Đôi mắt Mộ Liên Tước đột nhiên mở ra, dường như máu đều dồn lên đỉnh đầu, tròng mắt gần như không còn đủ sức lực để đảo quanh nữa.
Mộ Nhã Triết không nói một lời, căn bản anh không có kiên nhẫn để nói thêm cái gì nữa, lúc này chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt mọi ân oán từ trước đến giờ!
Hận!
Hận ông ta!
Người đàn ông trước mắt này, chính là người anh từng hận đến thấu xương!
Mộ Nhã Triết nhìn ông ta chằm chằm, ánh mắt đảo qua trên người ông ta, trước mắt bỗng nhiên hiện lên từng cảnh tượng lúc trước.
Trong ký ức của anh, ấn tượng khắc sâu nhất chính là cánh tay mạnh mẽ của Mộ Liên Thành, mỗi lúc tan việc trở về đều sẽ ôm lấy anh, nhấc bổng anh lên cao, đặt lên trán anh một nụ hôn.
Trước mắt lại xuất hiện một hình ảnh khác, Giang Ý San đứng giữa vườn hoa cẩn thận tỉa tót từng nhành lá, vừa nghe tiếng gọi của anh ở phía sau liền xoay người lại, trên khuôn mặt dịu dàng xuất hiện lúm đồng tiền động lòng người.