Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 705

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi tức giận nói: "Em không nhớ, nhưng chị còn nhớ rất rõ! Mẹ đợi ông ta nhiều năm như vậy, đợi những mười năm! Cuối cùng lại đợi được cái gì chứ!"
"Thi Thi..."
Cung Kiệt kinh ngạc, có chút sửng sốt.
Vân Thi Thi cười trào phúng: "Ông ta căn bản không có hoàn thành trách nhiệm của mình, bây giờ làm sao chị có thể gọi ông ta một tiếng "cha" được chứ?"
"Được rồi... Được rồi, chị, chị bình tĩnh một chút! Em không ép chị về nhà họ Cung nữa, không ép nữa!"
Cung Kiệt luống cuống chân tay muốn an ủi cô.
Gương mặt luôn lạnh lùng của anh lại hiếm khi lộ ra vẻ hốt hoảng như lúc này, anh liên tục an ủi nói: "Em sẽ không ép chị nhận cha nữa, sẽ không đâu! Cho nên, chị, đừng kích động có được không, hửm?"
"Được! Dù sao chị cũng sẽ không trở lại nhà họ Cung!"
Vân Thi Thi liên tục nói rõ lập trường của mình.
Cung Kiệt có chút ảo não, nhưng cũng không thể làm gì.
"Chị, hôm nay chúng ta cùng nhau ăn tối đi."
"Không được... Chị phải về nhà."
Vân Thi Thi nhớ tới Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần bây giờ vẫn còn đang đợi cô trở về nhà!
Cô nên về nhà!
Trong lòng Cung Kiệt hơi luyến tiếc, nhưng anh cũng không muốn ép buộc Vân Thi Thi, vì vậy không yêu cầu cô ăn tối với mình nữa, dịu dàng hỏi: "Nhà của chị ở đâu, em đưa chị về!"
Vân Thi Thi đọc địa chỉ cho anh, Cung Kiệt liền phân phó cho tài xế đưa cô về nhà.
Trên đường, Vân Thiên Hữu gọi điện thoại tới, vừa bắt máy, giọng nói lo lắng của Hữu Hữu đã vang lên: "Mẹ, bây giờ mẹ đang ở đâu?"
"Mẹ đang trên đường về nhà!"
"..."
Hữu Hữu kinh ngạc, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Cậu còn tưởng rằng mẹ đã bị Cung Kiệt "bắt cóc" đưa về nhà rồi, cậu còn đang định đi giải cứu mẹ!
Hữu Hữu bất đắc dĩ thở dài một hơi, ra lệnh cho Lý Hàn Lâm quay đầu xe, trở về nhà!
Nếu mẹ đã về nhà thì cậu cũng yên lòng!
Hơn nữa, nghe giọng nói của Vân Thi Thi vẫn dịu dàng như mọi ngày, không có cái gì bất thường, xem ra Cung Kiệt còn chưa có để lộ thận phận của chú ấy, đoán chừng mẹ vẫn còn chưa biết chuyện này!
Hữu Hữu lấy lại tinh thần, thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy thì, chừng nào mẹ mới về nhà?"
Cậu lại ngoan ngoãn hỏi một câu.
"Khoảng mười phút nữa."
Giọng nói Hữu Hữu nhẹ nhõm: "Được, vậy thì bảo bối đợi mẹ quay về nhà!"
Vân Thi Thi cúp điện thoại, Cung Kiệt quan tâm hỏi: "Ai gọi điện thoại vậy?"
Đối với câu hỏi của Cung Kiệt, Vân Thi Thi cũng không muốn giấu giếm: "Con của chị."
Cung Kiệt ngẩn người, một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần: "Chị... Có con sao?"
"Ừ! Nói như vậy thì, Tiểu Kiệt, em đã là cậu rồi đó!"
Cung Kiệt tiếp tục ngẩn người!
"Chị vẫn còn trẻ như vậy, sao đã sớm trở thành..." Cung Kiệt ngỡ ngàng.
Anh thật vất vả để tiêu hóa sự thật này, môi mỏng hơi kéo kéo, cong lên thành một vòng cung: "Thật không ngờ, em có cháu rồi."
Vân Thi Thi câu môi cười một tiếng, vừa nghĩ tới hai đứa con, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ.
"Cháu em mấy tuổi rồi?"
"Mới vừa sinh nhật không lâu, bảy tuổi."
"Bảy tuổi?"
Cung Kiệt lại sửng sốt, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Chị... Chị mười tám tuổi đã sinh con rồi sao?"
Bởi vì sự thật này, sắc mặt Cung Kiệt không khỏi trở nên khó coi thêm mấy phần.
Mười tám tuổi, theo như luật nhà nước ban hành, vẫn còn ở độ tuổi học đại học, còn chưa đủ điều kiện để kết hôn.
Không thể nghi ngờ, chị còn chưa có kết hôn đã sinh con.
Nhưng điều mà Cung Kiệt quan tâm hơn là, sao chị chưa kết hôn mà đã sinh con rồi?
Tại sao lại có thể như vậy?
Cung Kiệt nảy ra một suy đoán không tốt.
Một cô gái, rốt cuộc chỉ mới có mười tám tuổi thôi, gặp phải chuyện gì mà đã sinh con trước khi lập gia đình.
Bây giờ cô mới có hai mươi bốn tuổi!
Mà con của cô đã bảy tuổi!
Đây không giống những người phụ nữ bình thường, không phải sao?
"Chuyện này nói ra thì có chút phức tạp, để hôm khác có thời gian, chị sẽ giải thích rõ với em, có được không?" Vân Thi Thi nhất thời không biết giải thích chuyện này với Cung Kiệt như thế nào.
Trên thực tế, đối với chuyện này, cho dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng Vân Thi Thi vẫn có chút xấu hổ mỗi khi nhắc lại.
Năm đó lúc cô mười tám tuổi, cô vì cứu vãn cơ ngơi sản nghiệp sắp phá sản của nhà họ Vân, đã ký vào một bản hợp đồng.
Bản hợp đồng đó là một tờ giấy bán thân.
Mặc dù, cô không hối hận, thậm chí còn rất may mắn, là bởi vì chuyện này mà trời xui đất khiến thế nào cô sinh ra được Hữu Hữu.
Đứa bé này, giống như là món quà của thượng đế gửi xuống cho cô nhân ngày cô trưởng thành!
Hữu Hữu là món quà lớn nhất mà cô được ông trời ban tặng!
Cô vẫn luôn cảm thấy, món quà này vô cùng quý giá.
Nhưng cô vẫn luôn nghĩ, với tư cách là một người trong cuộc, chuyện này thật khó để nói ra.
Ít nhất là ở trước mặt Cung Kiệt, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn tâm lý thật tốt để kể cho anh nghe về chuyện này, vì vậy cô muốn tạm thời giấu anh.
Sắc mặt Cung Kiệt ngưng trọng, lại cười cười: "Ngày mai có được không?"
"Hả...?"
"Ngày mai, chọn một thời gian và địa điểm, chị, chúng ta rời xa nhau lâu như vậy rồi, em thật sự rất muốn biết mười mấy năm nay chị sống như thế nào!"
Cung Kiệt mong đợi nhìn cô, cũng gần mười lăm năm nay, anh không được góp mặt trong cuộc sống của cô rồi.
Anh hy vọng trong một thời gian không lâu, sẽ bổ sung lại tất cả những mất mát đó.
Vân Thi Thi gật đầu.
Xe chậm rãi dừng lại ở trước cửa, Vân Thi Thi xuống xe, đóng cửa xe lại, vẫy tay với anh: "Chị về nhà rồi, em cũng nên về sớm một chút đi."
"Được."
"Tiểu Kiệt, bây giờ em đang sống ở đâu?"
Đột nhiên Vân Thi Thi hỏi.
Cung Kiệt cười nói: "Sản nghiệp nhà họ Cung có mặt ở khắp nơi trên thế giới. Lần này em tới đây là để gặp một người, do công việc ở đây gặp chút vấn đề, nên em sẽ phải ở lại trong nước một thời gian."
"Được, vậy thì ngày mai gặp!" Vân Thi Thi cười một tiếng, vẫy vẫy tay với anh, lưu luyến xoay người đi vào nhà.
Cung Kiệt ngây ngốc nhìn bóng lưng cô, cho đến khi bóng dáng của cô đã đi mất, mới lưu luyến thu hồi ánh mắt lại.
Song khi anh quay đầu lại, liếc qua chỗ cô ngồi lúc nãy, thấy một cái ví tiền màu đen.
Dường như cô đi quá vội vàng nên làm rơi.
Anh tò mò trong lòng, cầm ví tiền lên, ví làm bằng da thuộc, anh mở ra, một tấm ảnh liền đập vào mắt anh.
Cung Kiệt không khỏi chú ý đến tấm hình này, anh nhìn kỹ bức hình, là Vân Thi Thi cùng một đứa bé, anh ngẩn người.
Trong hình, Vân Thi Thi đang đứng trước cổng trường, trong иgự¢ ôm một bé trai đáng yêu.
Đứa bé nhìn qua khoảng năm tuổi, gương mặt thanh tú khả ái, tròn tròn mũm mĩm, rúc vào trong иgự¢ Vân Thi Thi, cười ngọt ngào.
Cung Kiệt ngay lập tức nhận ra đứa bé trong bức ảnh này.
Vân Thiên Hữu!
Cung Kiệt lại một lần nữa sửng sốt!
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Sao Hữu Hữu lại xuất hiện trong tấm hình này?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc