Ở trong thôn này, không có con trai, khó tránh khỏi bị người ta mang ra bàn tán chê cười.
Không có con trai, người ta nói chính là tuyệt hậu!
Mà chồng và mẹ chồng, cũng chỉ vào lỗ mũi cô ta mà mắng là đồ vô dụng, vì vậy, cô ta vẫn suy nghĩ muốn nhận một đứa con trai nuôi, để sau này già rồi, có con trai lo lắng cho bọn họ.
“Cháu làm con trai dì đi, dì nuôi cháu, đối tốt với cháu, có được không? Đi cùng dì nhé!” Người phụ nữ kia lại tiếp tục nói.
Hữu Hữu lại nói: “Không muốn!”
Linh Linh giang hai cánh tay trước mặt Hữu Hữu nói: “Dì Phượng, dù Hữu Hữu có bị cha mẹ anh ấy bỏ rơi, cũng sẽ ở lại nhà cháu, không cần đi tới nhà dì đâu!”
Tất cả mọi người đều cười!
Một đứa trẻ tỏ vẻ hiểu chuyện: “Dì Phượng, Hữu Hữu nhát gan, dì cũng không nên hù dọa bạn ấy!”
Vừa nói, cậu bé ấy vừa xoay người nói với Hữu Hữu và Linh Linh: “Vừa rồi là dì Phượng nói chơi với mọi người thôi, ha ha!”
Hữu Hữu nghe thế thì phiền muộn.
Thật ra cậu không thích những người lớn trêu chọc cậu như vậy.
Cậu thông minh như vậy, nhìn ra được bác gái này nói giỡn với mình, đổi lại nếu là đứa trẻ bình thường, nghe được như vậy, đều sẽ bị hù cho khóc toáng lên.
Linh Linh vừa thấy cậu đứng lên, cũng vội vàng đuổi theo.
“Anh à, anh đi đâu vậy?”
“Đi loanh quanh một chút, em đừng đi theo anh.”
“Không sao, không sao, em đi cùng anh, có được không, có được không?”
...
Tập đoàn tài chính Đế Thăng, vốn là đúng mười giờ sáng, phải tiến hành buổi họp chuyển nhượng cổ phần.
Vậy mà bởi vì Mộ Lâm Phong trì hoàn thời gian, cứ thế mà thời gian bị chuyển sang buổi chiều.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Mộ Nhã Triết ngồi trước bàn, trong tay quay quay cái bật lửa ZIPPO.
Một bên, Mộ Lâm Phong buồn bực ngồi trên ghế sa lon, trừ Mộ Liên Tước ở ngoài, tất cả mấy đại cổ đông của tập đoàn tài chính Đế Thăng đều đến đông đủ.
Hội đồng quản trị tập đoàn tài chính Đế Thăng, phần lớn đều là thành viên nội bộ của nhà họ Mộ, trong đó, trừ Mộ Nhã Triết nắm trong tay nhiều cổ phần nhất, Mộ Lâm Phong và Mộ Thục Mẫn chính là cổ đông lớn thứ hai và thứ ba.
Mộ Thục Mẫn là con gái lớn của Mộ Thịnh, theo bối phận, Mộ Nhã Triết phải gọi bà một tiếng cô.
Bởi vì không thể công khai thân phận, do ở trong giới chính trị Mộ Thục Mẫn có một chỗ đứng tương đối cao, nên ngày thường, những buổi họp hội đồng quản trị lớn nhỏ, cho tới bây giờ bà đều không tham gia.
Tuy nhiên, lần này không giống như vậy.
Có tin tức truyền ra ngoài, đứa cháu này của bà, lại muốn nhượng cổ phần trong tay lại cho Mộ Liên Tước?!
Sau khi bà nghe được từ miệng Mộ Lâm Phong chuyện này, đầu tiên là không đồng ý.
Trước mặt Mộ Nhã Triết, Mộ Lâm Phong kể lại đại khái sự tình một lượt, vừa nghe nói Mộ Nhã Triết vì một cô gái mà cam tâm tình nguyện từ bỏ cổ phần của tập đoàn tài chính Đế Thăng, tất cả mọi người đều được mở rộng tầm mắt!
Mở rộng tầm mắt bởi vì, bọn họ là người đứng xem, cũng biết rõ, năm nay Mộ Nhã Triết cùng lắm là hai mươi bảy tuổi, vậy mà đi được tới vị trí hiển hách như ngày hôm nay, đến tột cùng là đã trải qua những chuyện gì!
Phải biết rằng, nội bộ gia tộc nhà họ Mộ rất phức tạp, liên quan tới lợi ích rất lớn, chưa nói đến các nhân vật trong nhánh chính của Mộ gia, chỉ tính những nhánh thứ thôi, cũng có không biết bao nhiêu nhân tài siêu quần bạt tụy (nhân tài có tài năng xuất chúng, nổi bật), có thể từ trong một gia tộc lớn như vậy đi tới bước này, không đơn giản chỉ là chuyện lột xuống một lớp da! Nói là tranh quyền đoạt vị đến bể đầu chảy máu, cũng coi như là nhẹ nhàng!
Vấn đề là, có tranh đến bể đầu chảy máu, ᴆụng phải Mộ Nhã Triết, mặc dù bao nhiêu người không cam lòng, vẫn phải ngoan ngoãn rút lui.
Không vì cái gì khác, chính bởi bản lãnh của Mộ Nhã Triết, tuổi còn nhỏ, lại có được năng lực phi thường, cộng thêm có gia chủ nhà họ Mộ là Mộ Thịnh và chú hai Mộ Lâm Phong ở sau lưng nâng đỡ, nên mới có thể đi tới ngày hôm nay.
Một người giống như hoàng đế nắm trong tay giang sơn hùng mạnh thời xưa, lại có thể vì một người phụ nữ, mà chắp tay dâng hoàng quyền cho người khác, còn có thể không mở rộng tầm mắt sao?!
Việc chuyển nhượng cổ phần cho Mộ Liên Tước này, cũng có nghĩa là, cả giang sơn Mộ thị lớn như vậy, từ đó về sau, coi như thay quyền đổi chủ.
Đối với hội đồng quản trị, chuyện này là một chấn động không nhỏ!
Tập đoàn tài chính Đế Thăng thay người đứng đầu, việc này cùng với lợi ích của các cổ đông trong hội đồng quản trị, có liên quan trực tiếp với nhau!
Mấy năm trước, khi Mộ Nhã Triết cùng lắm mới hai mươi tuổi đầu, nắm trong tay cả một tập đoàn tài chính lớn như vậy, trong lòng tất cả mọi người đều không nguyện ý!
Thời điểm đó, Đế Thăng đang đối mặt với nguy cơ sống còn, chỉ cần người đứng đầu ra một quyết định sai lầm, đều có thể liên quan đến sự tồn vong của Mộ thị!
Tất cả cơ nghiệp tích lũy được, cũng có thể bị hủy trong một đêm!
Nhu cầu cấp bách của hội đồng quản trị là cần một người đứng đầu khôn ngoan, tới dẫn dắt tập đoàn đi đúng phương hướng chính xác.
Mấy ngày Mộ Nhã Triết mới lên nắm quyền, bọn họ cố ý gây không ít khó khăn cho anh, cho rằng anh vừa mới trải đời, căn bản là không có cách nào giúp Đế Thăng thuận lợi vượt qua sóng gió.
Vậy mà một năm sau, Mộ Nhã Triết đã có thể đưa ra câu trả lời thỏa đáng cho bọn họ!
Anh chứng minh cho bọn họ thấy, không những anh có thể làm được, mà còn làm rất tốt!
Cho tới hôm nay, sản nghiệp của tập đoàn tài chính Đế Thăng đã có ở khắp nơi trên thế giới, trung tâm thương mại, khu du lịch, bất động sản, làng giải trí, internet,…
Mỗi một lĩnh vực đều có chỗ đứng vững chắc.
Lúc này hội đồng quản trị mới không phản đối nữa, chân chính công nhận vị trí của vị tổng giám đốc tuổi trẻ tài cao này.
Năm năm, các khoản thu nhập so với Đế Thăng năm năm trước, có thể nói là tăng trưởng gấp trăm lần!
Nội bộ tập đoàn tài chính Đế Thăng, đều lưu truyền một truyền thuyết như thế này.
Đế Thăng dưới tay Mộ Thịnh, chỉ cần có 1% cổ phần, đời này có thể không cần lo cơm ăn áo mặc, vinh hoa phú quý hưởng không hết!
Tới khi Đế Thăng vào tay Mộ Nhã Triết, chỉ cần có 0.001% cổ phần, đời này đã có thể không cần lo cơm ăn áo mặc, vinh hoa phú quý hưởng không hết!
Như vậy có thể nói, Mộ Nhã Triết rời khỏi Đế Thăng, cũng không phải chỉ có hai bàn tay trắng. Nhiều năm như vậy, những quan hệ tích lũy được, cộng thêm năng lực bản thân, hoàn toàn có thể sáng lập nên một đế quốc của riêng mình!
Mà Đế Thăng không có anh, trong một đêm, sợ rằng sẽ quay ngược lại về rất nhiều năm trước!
Kinh tế quốc gia cũng sẽ phát sinh thay đổi lớn theo, có thể đoán được trong tương lai, chính là suy thoái kinh tế, công thương nghiệp suy tàn, thị trường chứng khoán chấn động…
Có câu nói, nước không thể một ngày không có vua.
Tương tự mà nói, điều này đặt trong sản nghiệp của một gia tộc, cũng hết sức có lý.
Tập đoàn tài chính Đế Thăng, cũng không thể không có một vị “lãnh tụ” sáng suốt.
“Thằng nhóc này, sẽ không phải thật sự định nhượng cổ phần trong tay lại cho lão già đó chứ?”
Mộ Lâm Phong vỗ vỗ bàn, nổi trận lôi đình.
Trong lòng Mộ Nhã Triết cười lạnh, chú hai này của anh, xem ra là định mang hội đồng quản trị đến hỏi tội anh!
Tuy nhiên, anh cũng có thể hiểu được tâm tình của chú hai!