Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 61

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi về nhà họ Vân đón Hữu Hữu, là tám giờ tối, cô đã báo trước với Vân Nghiệp Trình, nhưng mà áp suất trong phòng khách vẫn rất thấp.
Lý Cầm vừa nhìn thấy Vân Thi Thi trở về, vội vã ra đón: “Cô có nhìn thấy em gái cô không? Đến bây giờ con bé vẫn chưa về! Sốt ruột ૮ɦếƭ mất thôi!"
"Làm sao mà tôi thấy cô ta?" Vân Thi Thi giả vờ mù mịt.
Trên thực tế, hôm nay cô có nhìn thấy Vân Na. Chẳng qua là chuyện này mắc mớ gì đến cô, cô lười trả lời cùng Lý Cầm.
Vân Nghiệp Trình thấy cô trở về, vội vàng tiếp đón hỏi han ân cần, nhận được cái trợn mắt của Lý Cầm, bà ta nhìn Vân Thi Thi, lại nghĩ tới cho đến bây giờ con gái còn chưa về nhà, trực tiếp nổi giận.
"Vân Nghiệp Trình! Ông thực sự là một người cha tốt! Ông luôn quan tâm tới một đứa con hoang, hiện tại con gái ruột của ông còn chưa trở về, cũng không thấy ông hỏi nhiều vài câu!"
Vân Nghiệp Trình vừa nghe, sắc mặt tái xanh nói: “Bà nói ai là con hoang? Còn nữa, đến bây giờ Na Na vẫn chưa về nhà tôi cũng rất lo lắng, bà nói bậy bạ gì đó!"
Hai người cứ như thế ông một câu bà một câu tranh cãi ầm ĩ, Vân Thi Thi không muốn quan tâm tới chuyện cãi vã, thần sắc như thường đi về phòng, lại bị Lý Cầm quát to sau lưng: "Đứng lại đó?"
Vân Thi Thi không nóng không lạnh quay đầu lại, hỏi: "Để làm gì?"
Lý Cầm chú ý tới cái túi đóng gói tinh xảo hoa mỹ trong tay cô, Armani! Lý Cầm quanh năm đi dạo ở trung tâm thương mại, làm sao có thể không biết đó là nhãn hiệu xa xỉ của quốc tế, con ngươi trừng lên như muốn chọc thủng cô!
Tại sao cô ta lại có đồ mắc như vậy?
"Quần áo này từ đâu cô có?"
"Ai cần bà lo?"
Vừa dứt lời, Vân Thi Thi không thèm quay đầu lại đi vào phòng, Lý Cầm trực tiếp thở không thông, suýt nữa não bị tắc nghẽn, đứa con hoang này càng ngày càng không để bà ta trong mắt!
Hừ! Armani gì chứ? Bà ta thấy đó nhất định là hàng nhái giá rẻ mà thôi!
Đêm nay, bất thình lình trời đổ mưa, Vân Thi Thi quyết định ở lại nhà họ Vân ngủ một đêm, cô cùng Hữu Hữu đi ngủ rất sớm.
Mười hai giờ đêm, mưa như trút nước ngoài cửa sổ, sấm vang chớp giật.
Thấy Vân Na chậm chạp không về, Vân Nghiệp Trình cùng Lý Cầm lo lắng không yên, liền quyết định báo lên cục cảnh sát.
Hai người gấp gáp chuẩn bị đến cục cảnh sát thì nghe thấy tiếng động lạ ngoài cửa, bọn họ vội vàng chạy tới, trông thấy Vân Na có chút phù phiếm tựa ở cửa, cũng không biết cô ta đã đứng ngoài cửa bao lâu, quần áo trên người hơi mất trật tự, trên mặt ửng hồng kỳ dị.
"Mẹ..."
Cô ta thấp giọng gọi, âm thanh run rẩy, giống như chịu uất ức vô cùng lớn, tiếp đó, một hàng nước mắt trong suốt chảy xuống gò má.
Trong phút chốc, tim Lý Cầm như bị đao cắt: "Sao vậy? Na Na... Nào, vào nhà trước đã!"
Vân Na được đỡ vào phòng khách, suy nhược dựa vào lưng ghế dựa, nước mắt như chuỗi ngọc trai bị cắt đứt, rơi không dứt.
Lý Cầm sốt sắng nhìn cô ta, vô cùng đau lòng: "Na Na, con làm sao vậy? Nói cho mẹ nghe, là ai bắt nạt con?"
Vân Na chỉ khóc sướt mướt, không nói lời nào.
Bây giờ cô ta đã hối hận đến xanh ruột rồi! Cái tên Hà Lăng Tương này, nhìn bề ngoài thì dáng vẻ đường đường, nhưng lại là mặt người dạ thú, cầm thú trong cầm thú!
Xế chiều hôm nay, Hà Lăng Tương đưa cô ta đi tới trụ sở tư nhân, vốn cô ta cho rằng sắp trèo lên cây đại thụ, trong lòng có chút hân hoan!
Nếu như cô ta có thể làm cho Hà Lăng Tương vui vẻ, không chừng có thể mặt mày rạng rỡ bước vào giới giải trí, không cần tiếp tục phải xem ánh mắt Vân Thi Thi!
Đến tột cùng thì Hà Lăng Tương là thân phận gì, Vân Na cũng không rõ, nhưng mà biết hắn ta là một đạo diễn có chút tiếng tăm. Mặc dù hắn ta là đạo diễn điện ảnh không có phòng bán vé danh tiếng cao, nhưng thời gian qua dư luận nói không ít.
Nếu như có thể bám chặt vào hậu trường như vậy, con đường diễn nghệ của cô ta có thể nói là gió mặc gió, mưa mặc mưa!
Vân Na còn ngây thơ cho rằng, Hà Lăng Tương muốn dẫn cô ta đi gặp mấy nhà sản xuất, dù sao thì hắn ta cũng giao thiệp rộng, nhưng mà không ngờ là đi vào ổ sói, quán rượu thịt rừng.
Chuyện xảy ra đêm nay, đến bây giờ cô ta vẫn không muốn nhớ lại.
Cô ta chỉ nhớ, Hà Lăng Tương gọi người đưa cô ta về nhà trước, cho cô ta một tấm thư mời, cắn nhẹ lên tai cô ta nói: "Tôi nghe nói, Cố Tinh Trạch mời chị gái em đến dự buổi lễ long trọng hàng năm của Hoàn Vũ. Tiệc rượu này, em cũng tới tham gia."
Nói xong, trên mặt hắn ta nhếch lên nụ cười ý vị không rõ: "Biết không, em và chị gái em cố gắng phục vụ tôi, yên tâm, tôi sẽ cho em chỗ tốt!"
Chỉ vừa tưởng tượng đến cảnh điên loan đảo phượng, trong lòng Hà Lăng Tương đã có chút gấp rút không nhịn nổi.
Chị em gái cùng một chỗ, tư vị này nhất định không cần nói cũng biết!
Vân Na nhẫn nhịn buồn nôn và oan ức, vẫn luôn ૮ưỡɳɠ éρ mình nở nụ cười. Cô ta không muốn ở cùng một nơi với Vân Thi Thi!
Nếu như đến lúc đó hoàn toàn ngược lại, Hà Lăng Tương không chịu nâng đỡ cô ta mà lại nâng đỡ Vân Thi Thi thì làm sao bây giờ? Ngày hôm nay, cô ta như một tên đầy tớ mỉm cười hầu hạ từng ông chủ, nhận sự khuất nhục vô cùng lớn, không muốn cuối cùng tiền mất tật mang.
Cô ta làm nũng nói: "Đáng ghét! Đạo diễn Hà, lẽ nào một mình người ta còn chưa đủ sao?"
"Yên tâm! Tiểu ngọt ngào, em đừng tức giận, đương nhiên tôi sẽ cưng chiều em nhất! Em yên tâm, tôi sẽ không di tình biệt luyến!"
Hà Lăng Tương nhận lời, lúc này Vân Na mới hơi an tâm.
Đương nhiên Lý Cầm không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trên người cô ta, nhìn thấy dáng vẻ cô ta hồn bay phách lạc, buột miệng nói: "Con gái, con phỏng vấn ra sao?"
Vân Nghiệp Trình nghe vậy, hoảng sợ ngẩng đầu lên: "Bà nói con bé lại đi phỏng vấn?"
Lý Cầm tự biết mình nói lỡ miệng, phẫn nộ cắn môi.
Vân Nghiệp Trình tức điên, chỉ tiếc mài sắt không thành thép, nói: "Uổng công cho con cẩn thận đọc sách, con lại khăng khăng muốn đi làm diễn viên? Thế nào, trong nhà không cho con ăn no hay là cho con mặc không đủ ấm! Con lại muốn chà đạp mình!"
Vân Na vừa nghe đến hai chữ "Chà đạp", lập tức uất ức rơi lệ đầy mặt, không cam lòng gào lên: "Cha! Vân Thi Thi cũng đi tham gia thử kính. Tại sao cha không nói cô ta?"
"Cái gì?" Lý Cầm kinh ngạc thốt lên: "Cô ta cũng đi tham gia phỏng vấn?"
"Làm sao có thể?" Vân Nghiệp Trình không tin, nói: "Cô gái con luôn an phận, con bé sẽ không bước chân vào loại địa phương như giới giải trí!"
"Cha! Từ trước đến nay cha đều không tin con! Nếu như cha không tin con, cha cứ đi hỏi cô ta! Cô ta không những tham gia, còn được thông qua đấy! Hôm nay con thấy cô ta ngồi trên một chiếc Rolls-Royce, cũng không biết là dùng thủ đoạn gì, nói không chừng lại bấu víu vào ông chủ lớn..."
"Chát."
Mặt Vân Na bị đánh tàn nhẫn, lệch qua một bên. Cô ta bụm mặt, kinh ngạc xoay đầu lại nhìn Vân Nghiệp Trình, toàn bộ trái tim phảng phất đều nát: "Cha... Cha đánh con?"
Vân Nghiệp Trình vô cùng thất vọng: "Na Na, sao con có thể nói Thi Thi như vậy? Con bé là chị gái của con đó! Thường ngày chị gái con đối xử với con ra sao? Từ nhỏ ăn ngon chơi vui đều nhường cho con, nhưng bây giờ con làm thế nào hả? Ở sau lưng nói xấu con bé! Nói cái gì bấu víu vào ông chủ lớn, Thi Thi con bé không phải loại con gái đó!"
"Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì mà cô ta đi thử kính cha không tránh cứ cô ta, con đi thử kính, cha lại nói con? Rốt cục con có phải là con ruột của cha không?!" Vân Na suy sụp hét to.
Trong lúc Vân Nghiệp Trình ngây người, đã thấy cô ta khóc lóc chạy về phòng, ở đó, chỉ có ánh mắt Lý Cầm càng lúc càng lạnh lẽo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc