Vân Thi Thi mờ mịt mở mắt ra, không khỏi trừng lớn mắt, hô hấp đột nhiên cứng lại!
Chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào, Vân Thiên Hữu đã nhào lên trước người cô, hai tay ôm chặt người cô, sừng sững bất động.
“Hữu Hữu - -!”
Vân Thi Thi cả kinh kêu một tiếng.
Người sợ hãi còn có Mộ Thịnh, ông vội vàng ném gậy đi, ôm Hữu Hữu vào trong иgự¢.
Đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu trắng bệch, không còn chút máu nào, mồ hôi lạnh như hạt đậu to không ngừng chảy từ trán, cậu nhắm mắt lại, vì đau mà hôn mê bất tỉnh!
“Hữu Hữu…”
Vân Thi Thi muốn đoạt đứa bé từ trong lòng Mộ Thịnh lại, nhìn xem đứa bé bị thương thế nào.
Mộ Thịnh dùng một tay đẩy cô ra: “Người phụ nữ bẩn thỉu, đừng chạm vào thằng bé! Cô không có tư cách ᴆụng vào thằng bé đâu!”
Vân Thi Thi ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, vẫn muốn dũng cảm quên mình tiến lên, lại bị binh lính bên cạnh tiến lên ngăn cản.
“Đi!”
Mộ Thịnh lo lắng vết thương của Hữu Hữu, mang đám người vội vã rời đi.
Vân Thi Thi ở phía sau không ngừng vùng vẫy, nhưng căn bản không có năng lực phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hữu Hữu bị mang đi.
Cốt nhục chia li…
Trên đời này đau đớn nhất chính là chuyện như vậy.
Lại tưởng tượng vừa rồi Hữu Hữu bảo vệ cô, thay cô chắn một gậy, trái tim Vân Thi Thi như bị dao cắt, cô suy sụp kéo tóc, giống như điên rồi muốn đuổi theo.
Mộ Uyển Nhu bò từ trên mặt đất dậy, phủi phủi bụi trên người, liếc mắt nhìn Vân Thi Thi một cái, lạnh lùng nói: “Giam lỏng người phụ nữ này lại!”
…
Quân Mặc đang định uống ly cà phê, thuận tiện xem phim luôn, chợt nghe thấy bên ngoài cửa sổ có tiếng động kỳ lạ.
Cô bưng ly cà phê đi đến cửa sổ, kéo màn rộng ra.
Thấy bên ngoài cửa sổ có mấy chiếc xe quân đội dừng lại.
Cô ngẩn ra, xe dừng trước cửa nhà Vân Thi Thi, cô không khỏi có vài phần cảnh giác, đi đến bên ngoài ban công, dùng mắt dò xét.
Đúng lúc thấy cảnh một binh lính khiêng Vân Thi Thi lên vai, nhét vào trong xe.
Hình như Vân Thi Thi bị đánh một cái, bất tỉnh nhân sự.
Quân Mặc hết hồn, thế nên hoảng sợ cầm không chắc ly cà phê trong tay, đột nhiên rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.
Tiếng động đột ngột, rất nhanh làm cho thính lực nhạy cảm của binh lính chú ý.
Người đàn ông xoay mạnh người, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Quân Mặc.
Lại trông thấy ban công to như vậy, bức màn lung lay.
Anh ta chỉ nghĩ rằng gió quá mạnh, làm chậu hoa bị rơi xuống vỡ vụn, bởi vậy không nghĩ nhiều, lên xe, xe rời đi.
Quân Mặc trốn ở sau tường, trong lòng lại khó có thể bình tĩnh.
Cô liếc mắt nhìn ra bên ngoài, sau khi xe rời đi, cô mới dám ra khỏi nhà, đi đến trước cửa nhà Vân Thi Thi.
Cửa nhà mở rộng ra.
Cô đi vào, trong phòng khách đèn còn chưa tắt, trên mặt đất rất bừa bãi.
Bình hoa vỡ vụn, một cây gậy bằng gỗ hình chim đại bàng màu đỏ, cùng với một vài vết máu chói mắt.
Cô nhất thời kinh hãi!
Đã xảy ra chuyện gì?
Là bắt cóc sao?
Không có khả năng.
Quân Mặc liếc nhìn một cái là biết, những chiếc xe quân đội này đều có giấy phép, đây không phải là bắt cóc.
Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Quân Mặc không kịp nghĩ nhiều, gọi điện thoại cho Tần Chu trước.
Điện thoại vừa mới nhận, Quân Mặc liền thuật lại mọi chuyện cho Tần Chu nghe.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, cô cũng không rõ, nhưng mà nhìn thấy xe quân sự đưa Vân Thi Thi đi, chuyện này đúng là thật.
Tần Chu lái xe đến rất nhanh, nhìn thấy nhà Vân Thi Thi bừa bãi, cũng hoảng sợ.
“Sao lại thế này?!”
Anh ta khẩn trương hỏi.
Quân Mực nói thật: “Tôi cũng không biết tại sao lại thế này…”
Tần Chu nhíu nhíu mày, quyết định gọi điện thoại cho Mộ Nhã Triết trước.
Kết quả - - điện thoại tắt máy!
Sao lại tắt điện thoại chứ?
Lại cứ vào những lúc quan trọng như vậy sao?
Khoảng thời gian trước, nghe nói anh sắp đi nước ngoài?
Bây giờ chắc là đã đến nơi rồi, sao có thể tắt điện thoại được?
…
Biệt thự nhà họ Mộ.
Cửa lớn bị Mộ Thịnh dùng chân đá mạnh mở rộng ra.
Vẻ mặt Mộ Thịnh căng thẳng ôm Hữu Hữu chạy vội vào nhà, theo sau có mấy bác sĩ riêng của biệt thự nhà họ Mộ, vội vàng theo sát phía sau.
Trong иgự¢, Vân Thiên Hữu thở dồn dập lên xuống, cả khuôn mặt đều vì đau nhức mà đỏ bừng, mồ hôi như hạt đậu che kín cả khuôn mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn giống như được phủ một lớp phấn, u ám không ngớt.
Mộ Dịch Thần làm bài tập xong, vừa mới nằm ngủ, trong lúc ngủ mơ màng bị tiếng bước chân khẩn trương mà vội vàng ở trên hành lang làm giật mình tỉnh giấc.
Thính lực của cậu rất nhạy cảm, phàm là một âm thanh rất nhỏ, cậu cũng đều tỉnh lại.
Tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa có chút bất thường.
Cậu xoa xoa đôi mắt mơ màng buồn ngủ, mở cửa, đúng lúc nhìn thấy Mộ Thịnh ôm một đứa bé vội vàng đi vào phòng.
Tim cậu không khỏi cứng lại, tuy cảnh tượng lúc đó rất vội vàng, thậm chí cậu còn không nhìn rõ được ông ôm người nào.
Nhưng cậu thấy được tay đứa bé đó buông xuống.
Trên tay có sợi dây đó, làm cậu biết được, là Hữu Hữu!
Hữu Hữu?!
Sao Hữu Hữu có thể xuất hiện ở đây…
Hôm qua Mộ Dịch Thần nhận điện thoại của Mộ Thịnh, cậu đã lâu rồi không về nhà, dính bên người Vân Thi Thi, ông cụ Mộ nhớ cậu, bảo cậu về nhà gặp ông.
Lúc này Mộ Dịch Thần mới định về nhà ở vài ngày.
Cậu chỉ rời đi có một ngày, Hữu Hữu lại xảy ra chuyện rồi sao?
Vừa rồi mơ hồ nhìn thoáng qua thấy sắc mặt Hữu Hữu tái nhợt, Mộ Dịch Thần thấy có chút không ổn, vì thế đuổi theo, đi vào phòng, đúng lúc thấy Mộ Thịnh ôm Vân Thiên Hữu để lên giường.
“Hữu…”
Cậu vừa nói ra một chữ, liền hiểu được bây giờ Mộ Thịnh đang ở đây, cậu không thể vạch trần chuyện cậu biết Hữu Hữu tồn tại được.
Vì thế cậu đi qua đó, vẻ mặt căng thẳng kéo ống tay áo Mộ Thịnh.
“Cụ, cậu ấy là ai vậy ạ, sao bộ dạng lại giống cháu y đúc vậy?”
“Tiểu Dịch Thần à, bây giờ tình hình khẩn cấp, cháu tránh sang một bên trước, đợi lát nữa cụ sẽ nói cho cháu biết, nha!”
Mộ Thịnh vừa dứt lời, đuổi cậu đi ra ngoài cửa.
Vẻ mặt mấy bác sĩ riêng căng thẳng đi vào phòng, khóa trái cửa lại.
Mộ Dịch Thần đứng ngoài cửa, khẩn trương đi qua đi lại.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Vừa rồi cậu ở trong phòng, nhìn thấy sắc mặt Hữu Hữu trắng bệch không có chút máu, bộ dạng cực kỳ tiều tụy, cậu căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, vì thế vội vàng trở về phòng, khóa trái cửa lại, lấy điện thoại di động ra bấm số Vân Thi Thi.
Điện thoại kết nối, một lúc lâu cũng không có người nhận.
Cậu cắn môi, lại ấn số Mộ Nhã Triết.
Nhắc nhở tắt máy.
Đáng ૮ɦếƭ!
Cậu lại lo lắng đi đến bên ngoài phòng Hữu Hữu, bất an đi vài bước, cũng không biết đợi bao lâu, dài đằng đẵng giống như một thế kỷ.
Cửa rốt cuộc cũng mở ra.
Cậu vội vàng đi vào, lại thấy Hữu Hữu đã tỉnh táo lại, ngồi tựa vào giường, vẻ mặt âm trầm, đôi mắt vốn trong suốt bị tóc mai rơi xuống che kín mắt, thấy không rõ rốt cuộc có biểu tình gì.
Mộ Thịnh ngồi bên cạnh, căn phòng to như vậy nhưng mà yên tĩnh kỳ lạ, không khí áp lực làm người ta khó có thể thở.
Mộ Dịch Thần cẩn thận đi đến, ánh mắt nhìn người Hữu Hữu, thấy trên bả vai cậu, dùng băng vải quấn thật chặt.
Bị thương sao?!
Mộ Dịch Thần kinh ngạc.