Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 531

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Là ai nói hát kinh thiên động địa thế?
Nói không sai, người đàn ông này hát quả thực là kinh thiên ‘Đông lạnh’ mà!
Ma quỷ à ma quỷ, phá hủy à phá hủy, quả thực làm cho thể xác và tinh thần cô bị thương nặng.
Sau khi hát xong, Vân Thi Thi che иgự¢, cười miễn cưỡng giơ ngón tay cái lên, cảm thán nói: “Ca khúc này chỉ có ở trên trời thôi! Bái phục, thật sự bái phục!”
Người đàn ông được khen có chút xấu hổ, gãi gãi đầu, cười xấu hổ.
Vì thế nửa tiếng sau đó, âm thanh ma quỷ thay nhau bùng nổ, mới đầu Vân Thi Thi còn có chút không bình tĩnh, dần dần sau đó, cũng chậm rãi - - vô cảm rồi.
“Cô Vân, cô không hát một bài vì cậu Mộ sao? Nếu đã đến đây rồi, thì bộc lộ tài năng của mình nha!”
Mọi người không dám mời Mộ Nhã Triết hát, trái lại người phụ nữ này dễ nói chuyện hơn, vì thế nhao nhao cổ vũ, Vân Thi Thi mấp máy môi, xua tay cười nói: “Tôi không hát đâu.”
Mộ Nhã Triết cười đùa nói: “Anh muốn nghe.”
Vân Thi Thi ngẩn ra, cứng ngắc quay đầu đi, không thể nào, sao anh lại phá đám như vậy?
Có Mộ Nhã Triết nói, mọi người càng lớn mật, càng nhiệt tình hơn: “Cô Vân! Cậu Mộ đã lên tiếng rồi, hát một bài thôi!”
“Đúng vậy, đừng xấu hổ, đều là người một nhà cả!”
Người một nhà…
Người một nhà cái rắm.
Nhưng mà…
Vân Thi Thi đột nhiên đi đến bàn ca hát, ngồi xuống, nếu Mộ Nhã Triết muốn nghe, vậy thì suy nghĩ một chút!
Chọn bài Mạc Văn Uý, cũng là bài Vân Thi Thi thích nhất, một bài hát cực kỳ có cảm xúc, lời bài hát viết ra xâm nhập vào lòng người, bài hát này khác với bản cũ, từ nhỏ cô đã nghe Tề Tần hát, nhưng mà cô thích bản cũ của Mạc Văn Uý hơn.
Cầm lấy microphone lên - - cô ngồi trên vũ đài nhỏ, khúc piano yên tĩnh đột nhiên vang lên, trong phòng bao to như vậy, quay trở về yên tĩnh như lúc ban đầu.
Vân Thi Thi nắm microphone, đi theo nhạc đệm, thâm tình hát - -
Từ cách đây rất lâu, anh có được em, em có được anh.
Từ cách đây rất lâu, anh rời bỏ em, bay lượn nơi phương xa.
Thế giới bên ngoài thực đặc sắc,
Thế giới bên ngoài thực bất đắc dĩ.
Lúc anh cảm thấy thế giới bên ngoài thực đặc sắc,
Em ở chỗ này chân thành chúc phúc cho anh.
Mỗi khi mặt trời ngả về tây,
Em luôn ở đây trông chờ anh.
Tuy rằng trời đổ cơn mưa,
Em vẫn ở đó,
Đợi một ngày anh quay trở về.
Giọng Vân Thi Thi cực kỳ mềm mại, lại ẩn giấu chút tang thương, bay bay, chìm nổi, uyển chuyển linh hoạt mà kỳ ảo, bởi vậy rất thích hợp với những bài hát yên bình.
Cô hát rất xúc động, nhập tâm, giống như một người thâm tình, dùng linh hồn nói thông qua bài hát này.
Bài hát này quả thực được cô hát như hát chính mình, mọi người đều bị hấp dẫn bởi tiếng hát.
Ngay cả Mộ Nhã Triết, đôi mắt cũng không khỏi thâm thúy vài phần.
Lời bài hát này rất đơn giản, lại viết cực kỳ hay, cực kỳ thê lương.
… Mọi người đều là ông chủ của công ty lớn, coi như là kế thừa gia nghiệp, được xem như là giàu có, ra xã hội lại gặp phải tranh đoạt, bị giày vò lông chim kiêu ngạo trên người, mệt mỏi chỉ có thể kìm nén.
Nhưng mà ngồi ở chỗ này có những người trẻ tuổi một mình dời xa quê hương từ nhỏ dốc sức làm việc, để không phải là một người nghèo, một đường leo lên trên, trải qua không ít khó khăn, nhiều năm mồ hôi và té ngã, cuối cùng mới có địa vị như bây giờ.
Mọi người đều có chung một loại bệnh, đó là hồi ức.
Vị trí cao không lạnh lắm, cho dù những người có xuất thân nổi bật, ai mà không trải qua chua xót đau đớn kịch liệt.
Nhớ lại cả đời này hoặc là tiếc nuối, hoặc là bi thương, mặt trăng tròn khuyết, khiến người ta thổn thức không thôi.
Cho dù là người đàn ông sắt thép, đã quen với những chuyện ấm lạnh trong xã hội, nhưng mà trái tim dù cứng rắn đến mấy, luôn luôn có chỗ hổng yếu ớt.
Bài hát này không khỏi làm bọn họ nhớ đến những chuyện đã qua, người nghe vẫn luôn lộ vẻ cảm động.
Mộ Nhã Triết nghe bài hát, ánh mắt dần dần có chút mê ly.
Anh đột nhiên nhìn về phía Vân Thi Thi đang ngồi trên sân khấu.
Lúc này cô lẳng lặng ngồi ở đó, ngọn đèn an tĩnh chiếu lên thân thể cô, nửa bên mặt ở trong bóng tối, nhìn không rõ ràng, nhưng mà theo tiếng hát của cô, cảm nhận được chút đau đớn.
Vừa mới nghĩ như vậy, từ trong tiếng hát của cô, lộ ra cảm giác yếu ớt không dễ dàng có, khiến người ta có chút đau lòng.
Hát xong một bài, trong phòng bao im lặng đến dị thường. Người ngồi ở trên ghế sofa, có người đỡ trán, yên lặng rơi nước mắt, có người sống mũi ê ẩm, đôi mắt chua xót.
Vân Thi Thi có chút lúng túng đứng dậy, được ngọn đèn bao quanh, cô không nhìn rõ động tĩnh trên ghế ngồi. Nhưng mà vừa xuống sân khấu, liền bị một đôi tay có lực kéo vào lòng.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, lại thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Mộ Nhã Triết, trong lòng khẽ động, dựa theo tâm nguyện trong lòng, vòng tay ôm lấy anh.
“Sao anh lại không phát hiện ra, em hát hay như vậy nhỉ?”
“Đó là vì anh chưa bao giờ nghe em hát mà.”
Tầng hai đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay, dần dần mọi người nhao nhao vỗ mạnh tay theo, trong lòng cảm thán Vân Thi Thi hát rất hay!
Lúc này Vân Thi Thi mới ý thức được mình còn đang ở ktv, có chút e lệ đẩy đẩy Mộ Nhã Triết, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Này, có người ở đây đó!”
Lúc này, ở tầng trên mọi người thấy một màn dịu dàng như vậy, vì thế thừa dịp cổ vũ nói: “Hát một bài nữa đi! Hát quá hay!”
“Hay là cậu Mộ cũng thưởng cho chúng tôi một chút thể diện, hát cùng cô Vân một bài đi!”
Vân Thi Thi nghe vậy, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh, hai gò má hồng hồng, luôn khao khát nói: “Đúng vậy! Anh cũng hát một bài đi! Em cũng muốn nghe!”
Nói xong cô chớp chớp mắt, hình như nghĩ đến chuyện gì lãng mạn, lập tức vui vẻ cổ vũ nói: “Đến đây đi đến đây đi! Cùng nhau hát! Là bài ‘Anh rất nhớ em’ nha!”
Mộ Nhã Triết: “…”
Bài hát này là bài hát tình yêu giữa nam và nữ, là Cố Tinh Trạch và Từ Tâm Điềm cùng nhau hát.
Khi bài hát này phát hành, liền đứng đầu danh sách album bán chạy.
Mộ Nhã Triết quay mặt đi không nể mặt chút nào, biểu tình cực kỳ khốc, “Không.”
Cái gì mà anh yêu em em yêu anh, lời bài hát chàng chàng chàng thi*p thi*p anh còn lâu mới hát.
Vân Thi Thi trừng mắt, không tin lời anh nói: “Không! Anh nhất định phải hát! Tốt xấu gì trên danh nghĩa anh cũng có công ty quản lý nghệ sĩ sao không hát được chứ?”
Cô dùng biện pháp khích tướng, Mộ Nhã Triết chẳng thèm để ý chút mánh khóe của cô, liếc cô một cái, ngữ khí cực kỳ kiên định, “Không hát!”
Vân Thi Thi lộ ra biểu tình ấm ức lại u oán, Mộ Nhã Triết coi như không nhìn thấy.
Cô lại nhìn chăm chú anh một lát, đột nhiên không để ý đến anh, xoay người chọn bài, sau đó chỉ một cái microphone khác cười nói: “Ai hát cùng tôi bài hát này nào?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc