Là một tấm ảnh tốt nghiệp.
Nhưng mà, có dấu vết của photoshop.
Ảnh tốt nghiệp của Vân Thi Thi được chèn lên ở một góc.
Lúc tốt nghiệp, Vân Thi Thi chỉ chụp một bức ảnh duy nhất, sau đó vội vàng rời đi, không có bức ảnh chụp chung nào với cả lớp.
Ảnh tốt nghiệp của cả lớp, bởi vì không có cô nên cũng không thể xem như trọn vẹn.
Đây coi như một phần tấm lòng của cô!
Mạnh Thanh Hạ mím môi, xúc động rơi nước mắt.
"Thi Thi, cám ơn..."
Cô vĩnh viễn là nữ thần trong lòng anh ta.
Lúc Cao Nam và Tiếu Tuyết rời khỏi câu lạc bộ tư nhân, vốn là anh ta muốn đưa Tiếu Tuyết về nhà, nhưng vừa ra đến cửa thì nhận được điện thoại của Vương Xuyên Đức, bảo là muốn "gặp mặt" anh ta.
Cao Nam cúp điện thoại, có chút áy náy với Tiếu Tuyết: "Một mình em về có được không?"
"Hử?" Tiếu Tuyết phản ứng kịp, có chút tủi thân: "Cao Nam, anh không đưa em về sao?"
"Cậu họ của anh nói muốn gặp anh, ông ấy đang đợi, chắc là có việc gì đó! Em lái xe của anh về đi."
"Em không mang theo bằng lái xe." Tiếu Tuyết mấp máy môi, nhưng cũng không muốn làm anh ta khó xử, vì thế nói: "Vậy để em gọi xe về!"
Trong lời nói khó giấu vẻ tiếc nuối.
Cao Nam lập tức tiến lên, hôn lên trán cô ấy một cái, áy náy nói: "Thật xin lỗi! Sau này anh nhất định sẽ bồi thường cho em!"
"Được rồi được rồi! Cậu họ anh tìm anh chắc chắn là có chuyện quan trọng, em cũng nên nghĩ cho anh!" Tiếu Tuyết nói như vậy.
Cao Nam nhếch môi cười, sự săn sóc của cô ấy khiến cho anh ta cảm động.
Tiếu Tuyết đúng là không giống những cô gái khác! Ít nhất là cô ấy biết suy nghĩ cho anh ta.
Anh ta đứng cùng Tiếu Tuyết, đợi cho cô ấy lên xe, lại cố ý dặn lái xe nhất định phải đưa tới tận cửa, lúc này mới an tâm để cho cô ấy rời đi.
Anh ta quay người đi vào bên trong câu lạc bộ tư nhân.
Trong văn phòng, Vương Xuyên Đức ngồi trước chiếc bàn gỗ dài, tao nhã thưởng trà, dường như đã chờ anh ta lâu lắm rồi.
"Cậu họ, cháu đến rồi!" Cao Nam mỉm cười, chào một tiếng, xoay người đóng cửa.
"Xoảng" một tiếng...
Một tách trà bay về phía anh ta, rơi ngay dưới chân anh ta, vỡ thành bốn, năm mảnh.
Tiếng vang đột ngột khiến anh ta bị dọa sợ, kinh ngạc nhảy dựng lên.
Cao Nam xoay người lại, nhìn thấy Vương Xuyên Đức ngồi trước bàn trà với vẻ mặt phẫn nộ, trong mắt đầy tức giận, khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh ta nhìn thấy cậu họ mình có ánh mắt đáng sợ như thế, vì vậy anh ta vừa thấp thỏm vừa lo sợ, nói: "Cậu họ... Cậu sao thế ạ?"
"Cháu còn mặt mũi mà hỏi cậu sao thế à? Mặt mũi của cậu cũng bị cháu làm cho mất hết rồi!"
Vương Xuyên Đức giận tới mức cơ mặt căng hết lên.
Hiện tại trong phòng không có người ngoài. Trước mặt Cao Nam ông ta cũng không cần duy trì vẻ cao cao tại thượng, vừa rồi ông ta phải cúi mình trước mặt Mộ Nhã Triết, sự nhẫn nhịn vừa rồi bây giờ đều biến thành tức giận, trút tất cả lên người anh ta!
Cao Nam nghe ông ta nói vậy thì có chút mù mờ không hiểu, nhưng anh ta cẩn thận "nghĩ lại", lúc này mới mỉm cười, đi tới bên cạnh ông ta, đặt hai tay lên vai ông ta, nhẹ nhàng xoa Ϧóþ: "Cậu họ, cậu đừng nóng giận! Cháu biết cháu không nên tham gia mấy bữa tiệc như thế. Nhưng không phải cháu chỉ là đi theo bạn gái thôi sao? Lần sau sẽ không có chuyện như thế nữa!"
"Thằng nhóc cháu còn đòi có bạn gái nghiêm túc sao?" Vương Xuyên Đức không tin.
Cao Nam phong lưu đã thành tính, bên người có vô số phụ nữ, Vương Xuyên Đức còn lâu mới tin anh ta!
"Vừa rồi, cô ấy tên là Tiếu Tuyết, cậu đã gặp rồi, là con gái nhà họ Tiếu ở thành phố này!"
"Nhà họ Tiếu?"
Nhà họ Tiếu ở thành phố này cũng có chút tiếng tăm!
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Nhà họ Tiếu ở thành phố này cũng có chút tiếng tăm!
Ông ta đã từng nghe nhắc đến, nhưng lại chưa từng tiếp xúc qua.
Vương Xuyên Đức hơi híp mắt, lập tức nói: "Cha con bé là Tiếu Chính của tập đoàn tài chính Tiếu thị sao?"
Danh tiếng của nhà họ Tiếu trên thương trường cũng không nhỏ. Nếu như nhà họ Cao và nhà họ Tiếu kết thông gia đương nhiên là chuyện tốt.
Nhà giàu, thứ coi trọng đương nhiên chính là môn đăng hộ đối.
Ít nhất là tốt hơn hẳn những cô gái trong làng giải trí!
Ít nhất là thân phận trong sạch rõ ràng!
"Vâng ạ!"
"Bắt đầu quen nhau từ khi nào?"
"Mới hơn nửa tháng thôi ạ."
"Ừm..." Vương Xuyên Đức trầm ngâm một lát, vẻ tức giận trong mắt đã nhạt hơn một chút: "Thứ lỗi cho cậu nói không phải, nhưng cháu cũng trưởng thành rồi, mẹ cháu vẫn luôn miệng nhắc chuyện chung thân đại sự của cháu trước mặt cậu đấy! Đàn ông mà, đến tuổi này cũng nên thành gia lập nghiệp rồi, đừng cứ liên tục dây dưa với mấy cô gái trong làng giải trí nữa! Ta thấy cô bé này rất được, tìm một ngày tốt mà dẫn về cho mẹ cháu xem, cũng để cho bà ấy yên tâm một chút!"
"Vâng, được ạ! Chỉ là thành gia lập nghiệp lúc này chẳng phải là hơi sớm rồi sao?" Đối với hôn nhân, Cao Nam vẫn luôn chỉ sợ tránh không kịp.
Cứ nghĩ đến chuyện kết hôn là đau đầu.
Anh ta còn trẻ, sao phải kết hôn sớm như thế chứ?
Vương Xuyên Đức trách mắng: "Sớm? Cháu cũng sắp 28 rồi, chẳng mấy chốc mà 30, thế mà còn sớm sao? Cháu nên sớm tu tâm dưỡng tính đi! Ông ngoại cháu vẫn cứ nhắc chuyện muốn bồng chắt đấy, lải nhải cả ngày, cháu kết hôn rồi ông ấy cũng yên tâm!"
Cao Nam không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, nói qua loa cho xong chuyện.
Còn tưởng rằng Vương Xuyên Đức tìm anh ta là vì chuyện này.
Nhưng mà ngay sau đó lại nghe Vương Xuyên Đức nghiêm túc nói: "Cháu và cậu Mộ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mấy người các cháu lại kéo nhau tới chỗ này của cậu? Cậu cảnh cáo trước cho cháu biết, cháu đừng có động đến loại người như cậu Mộ, cũng đừng dính líu đến mấy thứ tà môn ma đạo kia! Cậu Mộ không phải loại người cháu có thể đắc tội được!"
Cao Nam nhanh chóng hiểu ra: "Có phải tên Mộ Nhã Triết kia đã nói gì với cậu không?"
Vương Xuyên Đức cao giọng: "Nói năng có phép tắc một chút! Tên cậu ta mà cháu có tư cách gọi thẳng như thế à?"
Đối với chuyện này, Cao Nam thật sự không phục.
Anh ta và Mộ Nhã Triết là cùng tuổi, ngang hàng, gọi thẳng tên thì có sao?
Dường như Vương Xuyên Đức nhìn thấu tâm tư anh ta, hừ lạnh nói: "Cháu đừng có bày ra cái sắc mặt như thế! Không phải cậu họ coi thường cháu, đều là 28 tuổi, nhưng cháu và cậu ta có thể giống nhau sao? Nói ra cũng không tự biết xấu hổ! Cháu xem cậu Mộ người ta đi, còn trẻ như thế đã là nhân vật hô mưa gọi gió ở thành phố này rồi! Cháu nhìn lại bản thân mình đi? Ai, thôi cậu cũng không nói cháu nữa! Cháu đứng trước mặt cậu ta thì gọi một tiếng "cậu Mộ", coi như là nể mặt cậu đi, nếu không..."
"Cậu họ..." Cao Nam nói: "Sao cậu lại nỡ đối xử với cháu cậu như thế chứ!"
"Cậu chỉ là cảnh cáo cháu thôi, về sau, nếu gặp phải cậu Mộ thì cháu không được ᴆụng đến, hiểu chưa?" Ánh mắt Vương Xuyên Đức sắc bén, không cho người khác ngắt lời.
Chuyện này, ông ta cũng không muốn nói nhiều, chỉ nghiêm khắc nhắc nhở, tránh cho thằng nhóc kia lại tiếp tục gây chuyện thì không biết sẽ rước phải tai họa gì!
"Biết rồi biết rồi ạ!" Cao Nam ngoài miệng thì nói biết rồi, nhưng trong lòng làm sao đã chịu đi vào khuôn phép.
Người phụ nữ mà anh ta nhìn trúng, đợi đến ngày nào đó Mộ Nhã Triết chơi chán rồi, anh ta sẽ chơi lại còn không được sao?
Dù sao thì muốn anh ta ngoan ngoãn nghe theo cũng là chuyện không có khả năng!
Nhưng những suy nghĩ này của anh ta, làm sao Vương Xuyên Đức có thể không nhìn ra cơ chứ!
Hai người mặt đối mặt, mỗi người đều có tâm tư.