"Anh có biết chuyện lúc bạn gái anh đi học không? Trong trường đều lan truyền! Không phải là anh còn chẳng hay biết gì chứ?"
Mộ Nhã Triết khẽ mím môi mỏng, ánh mắt hơi hiện lên ánh sáng lạnh nguy hiểm.
"Lúc ấy khi cô ta còn đi học, tuổi còn trẻ, cũng đã tiếng lành đồn xa! Nghe nói cô ta được một phú hào bao dưỡng, năm ấy mười tám tuổi, còn tạm nghỉ học. Nghe nói, là mang thai, ở nhà dưỡng thai! Vài người bạn của tôi ở bệnh viện va vào cô ta, bụng phệ, đi khám thai! Nghe nói, cô ta là người thứ ba chen chân, việc này trong trường mọi người đều biết."
Mộ Nhã Triết trầm mặc không nói, chỉ là một vệt sáng lạnh lẽo từ mắt xẹt qua, lướt qua tầm mắt, ánh mắt thâm thúy.
Mười tám tuổi?
Năm ấy Vân Thi Thi mười tám tuổi...
Thân thể anh chấn động mạnh.
Chính là năm đó, Vân Thi Thi mang thai hộ nhà họ Mộ.
Hóa ra, chuyện này truyền tới trong trường học?
Còn bị người ta phỏng đoán thành bị phú hào bao dưỡng?
Ánh mắt Mộ Nhã Triết tối dần.
Tiếu Tuyết ngây người, không thể nào nghĩ tới Hoàng Lệ Lệ lại thất đức như vậy.
Chỉ nghe Hoàng Lệ Lệ cười khẩy nói: "Thế nào? Chuyện này anh không biết à? Anh còn tưởng rằng bạn gái của mình rất thuần khiết, rất thanh thuần ư? Ở bề ngoài giả bộ bày ra dáng vẻ không rành thế sự, ai biết trong xương lại vô cùng đê tiện?"
Đỗ Gia Ngạn khẽ nhíu mày: "Phú hào? Cô ấy được phú hào bao dưỡng?"
"Không thể nào?"
"Gia Ngạn, việc này em chưa từng đề cập cùng anh, chỉ là muốn cho người nào đó giữ lại chút mặt mũi mà thôi!"
Hoàng Lệ Lệ nói tiếp: "Có một lần cô ta về trường làm thủ tục nghỉ học, là từ trên một chiếc xe Bentley bước xuống. Em tận mắt nhìn thấy!"
"Phàm là nhà giàu ở thủ đô anh đều có tiếp xúc, có lẽ anh biết."
"Ai biết?" Hoàng Lệ Lệ hờn dỗi.
Tiếu Tuyết nói: "Hoàng Lệ Lệ, cô chớ có nói hươu nói vượn."
"Hừ! Cả lớp mọi người đều biết chuyện này, dựa vào cái gì nói tôi ăn nói bậy bạ, tôi tận mắt thấy, vậy còn có thể giả bộ sao?"
Vẻ mặt mọi người càng ngày càng quái dị, dồn dập cúi đầu xì xào bàn tán.
Các cô rất là bát quái để sát vào Hoàng Lệ Lệ, nhỏ giọng hỏi: "Này, Lệ Lệ, chuyện cô nói có đúng là thật không? Tôi còn tưởng rằng những thứ này đều là bịa đặt!"
"Nào có bịa đặt gì đâu, những thứ này đều là tôi tận mắt nhìn thấy, không có lửa thì sao có khói."
"Hoàng Lệ Lệ, cô đừng có thái quá. Người khác không biết, cô đừng tưởng rằng tôi không biết! Thi Thi căn bản không có bị bao dưỡng, cũng không phải con riêng! Mấy lời đồn đại nhảm nhí này, còn không phải do cô bịa đặt! Cô không được bịa đặt, là bởi vì trong nhà Thi Thi xảy ra biến cố, mới tạm nghỉ học!" Tiếu Tuyết kiên trì nói.
"Cô ta dựng chuyện ma quỷ, cô liền tin cô ta, còn giúp cô ta nói chuyện. Loại người như cô ta chỉ biết nói chuyện ma quỷ, cô cũng tin?"
"Loại người như vậy?" Âm thanh Tiếu Tuyết đột nhiên tăng cao, bất thình lình đập bàn đứng dậy: "Thi Thi là loại người như vậy?!"
"Kỳ thực, tôi rất không thích Vân Thi Thi, cả ngày độc lai độc vãng, không thích nói chuyện, còn đặc biệt cô lập, rất u buồn rất thâm trầm, thực sự là một chút cá tính cũng không có. Tôi thấy chính là một người phụ nữ nín nhịn, loại phụ nữ này đáng sợ nhất."
Một bạn học nữ khác cũng nói: "Tôi cũng không thích, cô ta làm người rất vô vị, cũng không thích nói chuyện, cả ngày chỉ một mình ngồi ở trong phòng học, loại phụ nữ này ý đồ xấu nhiều nhất, vừa nhìn liền biết rất có lòng dạ. Bình thường tôi không dám qua lại cùng cô ta!"
"Ừ, tôi cũng không dám đi quá gần cùng cô ta. Dung mạo xinh đẹp có ích gì? Tôi cảm thấy cô ta rất trang thuần, khi đó lúc học đại học không phải có một học trưởng rất đẹp trai sao? Người học trưởng kia dường như rất yêu thích Vân Thi Thi, theo đuổi cô ta lâu như vậy. Tôi thấy tám phần mười là cô ta dùng thủ đoạn không sạch sẽ gì đó, hồ ly tinh chuyển thế!"
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tiếu Tuyết tức giận nói: "Các người tại sao lại nói như thế? Vân Thi Thi là cô gái tốt nhất tôi từng gặp! Chỉ là tính tình của cô ấy có chút quật cường, khép kín mình. Vậy thì thế nào? Chí ít cô ấy làm người chân thành! Ý đồ xấu? A! Chí ít xưa nay Vân Thi Thi không ở sau lưng nói xấu người khác!"
Nói xong, cô trừng mắt nhìn Hoàng Lệ Lệ: "Không giống một số người, chỉ có thể bịa đặt sinh sự! Buồn nôn."
Hoàng Lệ Lệ cười lạnh, xem thường.
Có người huýt sáo một tiếng: "Ôi, người có thiện cảm đây rồi! Hoàng Lệ Lệ người ta nào có nói xấu Vân Thi Thi? Chỉ nói là tận mắt nhìn thấy sự thực thôi! Tiếu Tuyết, ngày hôm nay cô ăn trúng thuốc nổ à? Chúng tôi lại không có nói cô."
Đáy mắt Đỗ Gia Ngạn lóe lên chút trào phúng, lập tức hòa giải nói: "Được rồi được rồi, hiếm khi được họp lớp, có thể đừng tổn thương hòa khí, mọi người nói chuyện khác đi."
Hoàng Lệ Lệ nói với Mộ Nhã Triết: "Tôi cảm thấy anh thật đáng thương, thấy anh là một nhân tài, chớ để cho chuyện nhìn thấy trước mắt lừa bịp! Vân Thi Thi không phải thứ gì tốt, không sạch sẽ, quãng thời gian trước tôi còn nhìn thấy bạn của Khương Lê gửi đi một video, con trai của cô ta đã sáu tuổi, tìm ai làm bạn gái không được, lại đi tìm một đôi giày rách!?"
Mộ Nhã Triết nổi giận, ánh mắt lộ hết ra sự sắc bén.
Nhưng mà chẳng kịp chờ anh tỏ thái độ...
"Rầm" ——
Chẳng biết lúc nào Tiếu Tuyết đã bưng ly rượu đứng lên, ly đế cao đựng rượu Tây Lyon, hắt thẳng vào mặt cô ta.
Hoàng Lệ Lệ đang ngồi trên ghế, rượu dọc theo đỉnh đầu của cô ta trút xuống, trượt vào mắt, cay xè, cả người chật vật không thôi.
Cô ta kinh ngạc nói không nên lời, hiển nhiên không thể tin được Tiếu Tuyết dám hắt rượu vào cô ta, cả người kinh ngạc đứng tại chỗ, иgự¢ nhấp nhô không ngừng, bừng lên cơn giận.
"Cô dám hắt rượu vào người tôi?!"
"Giày rách? Tôi thấy cô mới là giày rách! Cô nói Thi Thi là giày rách, tại sao lại không chịu nhìn chính mình thử xem? Lúc đi học cả đêm không về, thường xuyên bám lấy quán bar, muốn tôi liệt kê cho bạn trai cô biết cô bị bao nhiêu người mở bao qua sao? Hoàng Lệ Lệ, chỉ dựa vào chút chuyện hư hỏng đó của cô, tôi đã khinh thường nhắc tới! Vừa nhắc tới đã cảm thấy buồn nôn!"
Tiếu Tuyết kích động nói, mặt đỏ tía tai.
Tình cảnh hoàn toàn mất khống chế.
Cả đám người hoảng sợ đến ngẩn người, hoàn toàn chưa từng ngờ tới, tình thế sẽ biến thành thế này.
Đỗ Gia Ngạn đang ngồi bên cạnh cũng đứng lên, nắm chặt lấy tay Tiếu Tuyết.
"Cô làm gì thế?! Điên rồi sao? Cô là người phụ nữ đanh đá sao?!"
"Buông tay! Cũng không nhìn một chút đến cùng ai mới là người phụ nữ đanh đá! Hoàng Lệ Lệ, cô chính là một con chó điên, cắn người linh tinh khắp nơi!"
"Câm miệng cho tôi!" Đỗ Gia Ngạn trợn to hai mắt, ánh mắt uy Hi*p.
Bây giờ lần họp lớp này, Tiếu Tuyết hắt nước bẩn lên người Hoàng Lệ Lệ, không thể nghi ngờ là đang hắt nước bẩn lên người anh ta, làm sao mà anh ta có thể chịu đựng được?
"Làm càn!"
Cao Nam nổi giận đứng lên, đẩy Đỗ Gia Ngạn ra, bảo vệ Tiếu Tuyết ở bên người: "Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của anh chạm vào cô ấy!"
"Anh dựa vào cái gì đẩy tôi!? Anh có tư cách gì nói chuyện với tôi?" Rốt cuộc Đỗ Gia Ngạn cũng là người trẻ tuổi nóng tính, thấy Cao Nam không biết trời cao đất rộng, dám đẩy mình, trong lúc nhất thời cũng nổi trận lôi đình.
"Cho anh chút mặt mũi, đã tự coi mình là Hoàng thái tử sao!?" Cao Nam khinh thường anh ta.
Lúc trước do thấy đêm nay là ngày họp lớp của Tiếu Tuyết, không muốn làm quá ầm ĩ.
Nhưng nếu như Đỗ Gia Ngạn trở mặt, anh cũng sẽ không nhường nhịn anh ta!
"Cao Nam..."
Cao Nam lập tức xoay người nắm chặt tay của cô, cẩn thận kiểm tra, nơi vừa mới bị Đỗ Gia Ngạn nắm, đã đỏ một mảnh!
Nhất thời đau lòng không ngớt.
Cao Nam xoay người, đánh Đỗ Gia Ngạn một quyền.