Lúc này hiển nhiên Mộ Nhã Triết như một vương giả bày mưu tính kế.
Trên thực tế, bình thường chuyện nam nữ thế này là do đàn ông nắm quyền chủ động. Nhất là Vân Thi Thi, rất nhiều khi, còn lại thuộc bị động
Nhưng anh muốn biết, trong chuyện này nếu như cô chủ động thì kết quả sẽ thế nào?
Vân Thi Thi mấp máy môi, có chút muốn lùi bước rồi.
Mộ Nhã Triết liếc nhìn liền biết ý nghĩa của cô, cười trêu nói: "Thế nào? Không dám?"
"Có cái gì không dám?" Vân Thi Thi mạnh miệng nói, "Em chỉ là... Không biết thế nào..."
"Anh dạy cho em."
Mộ Nhã Triết nói xong, liền cúi đầu, hôn lên môi cô
u yếm, vẫn là hương vị ngọt ngào như trước, đầu lưỡi không nhịn được vẽ lại bờ môi của cô, mặc kệ như thế nào cũng cảm thấy không hôn đủ, miệng nhỏ của cô giống như một chất gây nghiện trên thế gian làm thế nào cũng không ngăn được.
Ở trên đảo nghỉ phép mấy ngày, có Vân Thiên Hữu ở giữa làm khó dễ, anh không có cơ hội thân thiết với cô, thân mình dĩ nhiên nhớ đến buộc chặt, muốn cô rất muốn cô.
Nhất là trong một khắc khi hôn cô, Dụς ∀ọηg chôn dấu trong thân thể càng lúc càng kêu gào, rục rịch.
Ôm cô, cánh tay chậm rãi đưa xuống eo của cô, nhẹ nhàng vuốt ve xoa Ϧóþ vòng eo, không đầy nắm tay, gầy mà bé bỏng.
Vân Thi Thi nằm ở trong иgự¢ của anh, cũng hiểu được đáp lại, ám dục trong cơ thể cũng bị anh trêu chọc, dập dờn thành một dòng sông xuân.
Đột nhiên anh lại ngừng, ngước mắt, ý trong mắt nhìn chằm chằm cô.
Vân Thi Thi vốn đang đắm chìm trong biển tình vô hạn, thình lình nụ hôn dừng lại.
"Học xong sao?" Anh trầm giọng, hỏi.
Vân Thi Thi mím môi, đã có chút đùa cợt nói: "Kỹ thuật hôn của anh, bình thường."
"Bình thường?" Trong đôi mắt Mộ Nhã Triết để lộ ra ý nguy hiểm "Em nói kỹ thuật hôn của anh bình thường?"
"Không phải, ở trước khi gặp em, anh thật sự không có hôn một người phụ nữ nào đi”
Trong mắt Vân Thi Thi lóe lên một chút giảo hoạt, hỏi.
Mộ Nhã Triết liếc cô một cái, cũng không nói.
Cô gái ngốc này, sao anh có thể thừa nhận, ở trước cô, anh chưa từng có người phụ nữ khác.
Cô là người vợ duy nhất của anh.
Vân Thi Thi chậm rãi xoa cánh môi của anh, ôm chặt mặt của anh, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của anh, mới từ từ bắt chước động tác của anh.
Nhiệt độ trong xe dần tăng lên.
Hai tay cô nắm chặt bờ vai của anh, bỗng nhiên xoay người ngồi người anh, dáng người xinh đẹp mà kiều mị thân mật dán gần anh.
Tay nhỏ bé, dọc theo Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, chậm rãi dời xuống...
...
Vân Thiên Hữu ngồi ở trong thư phòng, nghỉ phép đã nhiều ngày, di động và máy tính của cậu bị Mộ Nhã Triết giữ lại, về nhà, cậu mở ra máy tính, bưu kiện liền như điên rồi dồn dập chuyển vào hộp thư.
Anh còn dạo tin nhắn, di động lại bỗng nhiên vang lên.
Hữu Hữu tiếp nghe máy, một đầu khác điện thoại truyền đến giọng nói Lý Hàn Lâm: "Tổng giám đốc Vân! Rốt cuộc cháu cũng bắt máy, chú còn tưởng rằng cháu mất tích, lo lắng gần ૮ɦếƭ, thiếu chút báo án mất tích."
"..." Khóe môi Hữu Hữu rút một chút, "Cháu và mẹ nghỉ phép."
"Nghỉ phép?" Lý Hàn Lâm sợ run một chút.
Dọa ૮ɦếƭ người.
Mấy ngày hôm trước không gọi được điện thoại, gửi tin nhắn cũng không phản hồi, bưu kiện cũng không có trả lời, giống như một người đột nhiên biến mất khỏi thế gian.
"Có việc gì." Hữu Hữu nói.
"Tổng giám đốc Vân, gần nhất có chuyện không biết cháu có hay không?"
Lý Hàn Lâm đem chuyện Nhan Băng Thanh bị phong sát nói hết với cậu.
Vân Thiên Hữu không kiên nhẫn cắt ngang lời nói của anh ấy: "Chuyện như vậy không cần nói với tôi."
"...?"
"Nhan Băng Thanh là ai, có quan hệ với tôi sao?"
"Vân Tổng, Nhan Băng Thanh bị Hoàn Vũ phong sát, là vì mệnh lệnh của Mộ Nhã Triết." Lý Hàn Lâm nói.
Anh ấy nói như vậy khiến cho Bân Thiên Hữu để ý, hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì... Nhan Băng Thanh ức Hi*p người mới trong tổ kịch, còn đánh người, đánh tới 16 bạt tai đó."
"Ức Hi*p người mới?"
Đầu ngón tay của Vân Thiên Hữu gõ trên mặt bàn, ánh mắt nguy hiểm nheo lại: “Diễn viên mới mà bị Nhan Băng Thanh đánh là ai?”
Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác khó hiểu.
Qủa nhiên, cậu nghe giọng nói nặng nề của Lý Hàn Lâm: "Nghe đồn người mới bị đánh 16 bạt tai là mẹ cháu. Nhan Băng Thanh tát tổng cộng tới 16 bạt tai đó, nghe nói, ở đó có nhiều người nhìn thấy. Chẳng qua, Hoàn Vũ vì bảo vệ mẹ cháu nên mệnh lệnh cho tổ kịch không được để lọt tiếng gió gì, cho nên..”
"Đáng ૮ɦếƭ!"
Vân Thiên Hữu đứng lên đi đến phía trước cửa sổ, xiết chặt bàn tay trắng nõn, cả người đầy lệ khí.
"Sao chú không nói sớm với cháu?”
"Chuyện này hai ngày trước chú cũng mới biết được, chú cũng có chú ý tới thông tin giới giải trí, mới biết được chút manh mối từ truyền thồn, chú gọi điện ngay cho cháu, nhưng không gọi được.." Lý Hàn Lâm áy náy không thôi.
Vân Thiên Hữu hung hăng nắm chặt tay, mày nhíu lại. ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một đôi mắt trong suốt đào hoa dần đầy sát khí và lạnh lùng.
Cậu thật sơ ý, mẹ bị thương như vậy, tới bây giờ cậu mới biết được lý do!
Sẽ không sai. Nhan Băng Thanh, kia nhất định luôn ức Hi*p mẹ ở trong tổ kịch
Não chấn động rất nhỏ;
Mắt kết có tụ máu;
Màng tai thủng...
Trong đầu, cậu lướt qua những từ làm cho người ta hoảng sợ.
Bác sĩ nói mẹ bị thương khi đang quay phim thì cậu đã có chút nghi ngờ.
Bị thương khi quay phim?
Nếu mẹ bị đùa giỡn ᴆụng trúng gì đó bị thương cũng không có gì đáng trách.
Nhưng quay phim thanh xuân, cậu đã lén xem kịch bản, hoàn toàn không có cảnh nguy hiểm, sao mẹ lại bị thương nghiêm trọng như vậy?
Quay phim có thể làm cho mắt bị kết mô hạ xuất huyết sao?
Còn màng tai bị thủng?
Vân Thiên Hữu không tin.
Nhưng Mộ Nhã Triết cũng nói như vậy, ngay cả mẹ cũng không nói chuyện này, nếu có hỏi lại mẹ cũng nói là bị thương lúc quay phim.
Sao cậu không nghỉ tới, mẹ ở trong tổ kịch bị bắt nạt tới như vậy.
Tay cậu nắm chặt điện thoại, từng ngón tay trắng bệch.
Vốn Lý Hàn Lâm cũng muốn gạt cậu.
Nhưng suy nghĩ trước sau, anh ấy lại không dám.
Vân Thiên Hữu sớm muộn gì cũng sẽ biết được chuyện này.
Vân Thi Thi luôn là nghịch lân là uy Hi*p của cậu không ai được ᴆụng vào.
Nếu ai tổn thương tới một sợi tóc của Vân Thi Thi, không thể nghi ngờ, chính là chọc giận cậu..
"Nhan Băng Thanh, có thân phận gì, sao dám ngang ngược trong tổ kịch như vậy?"
"Chú nghe nói, “Qủa Trám” có bốn nhà đầu tư, ngoại trừ Hoàn Vũ còn có ba nhà đầu tư khác. Trong đó một nhà đầu tư, liền có một người tên là Dương Thọ Trình. Mà vị kim chủ lớn nhất của Nhan Băng Thanh, đó là Dương Thọ Trình."
"Dương Thọ Trình?"
"Ông chủ giải trí Âu Hoàng Hongkong."
"Khó trách!" Vân Thiên Hữu cười lạnh một tiếng, "Thì ra ỷ vào bối cảnh nên không xem ai ra gì?”